VESCTCTHM 87: Nhập đam mỹ sâu tựa như biển

Ba người nghe vậy vội vàng móc ra bình dược trên người.

Lão Đại: "Huynh không dùng, vẫn còn."

Lão Tứ: "Muội cũng vẫn còn."

Lão Tam đảo đảo mấy cái bình vài cái, phát hiện lại ít đi một màu đỏ.

"Hả, đệ không còn, lão... Nhị ca, huynh có thể cho đệ nữa không?"

Không có? Xem ra là lão Tam đánh rơi cái bình màu đỏ, nhưng ai đã đem bỏ vào trên người Tiểu Xuân Tử đó?

Bảo Kiếm nghiêng đầu nhìn Hắc Diệu, nhẹ giọng hỏi: "Hắc Diệu thúc thúc, mới vừa rồi lúc Tiểu Xuân Tử đi tới bên cạnh người, có gì bất thường không?"

Hắc Diệu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không có gì bất thường." Mới vừa rồi Tiểu Xuân Tử, đúng là sư phụ lãnh huyết vô tình hắn quen mà.

Bảo Kiếm lúc này đã có đáp án. Xem ra độc này là ở thời điểm bọn chúng chuẩn bị rời đi Vô Sinh cốc mới bị người hạ, không biết người này rốt cuộc là ai? Người sử dụng quái độc cậu luyện ra, nhất định cũng là tên quái nhân.

Duẫn Nhi nhìn Bảo Kiếm, dường như phát hiện cái gì. Hóa ra Tiểu Xuân Tử này nổi điên, cùng tiểu tử này có quan hệ rất lớn, không nhìn ra, tiểu tử này thật lợi hại như vậy.

Được rồi, nếu tất cả mọi người lợi hại như vậy, nàng cũng không thể quá mất mặt.

Vì vậy, nàng lúc này lên tiếng. "Ta có biện pháp đưa mọi người rời đi, bất quá các người cho ta một ít thời gian, để cho ta luyện tốt công phu, luyện công thành, chúng ta sẽ có thể rời đi."

"Cái gì, nhũ mẫu người muốn luyện công?" Huỳnh Thực vừa nghe đến luyện công, đôi mắt lập tức sáng lên.

"Nhũ mẫu, người không phải cực khổ luyện công đâu, hay là, người bây giờ dạy tại hạ đi? Như thế nào?"

Nàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn cuồng nhiệt của bé, cười nói: "Đợi nhũ mẫu học được đã, sau này sẽ dạy con."

"Thật sao?" Huỳnh Thực thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phải biết, trong ấn tượng cậu, nhũ mẫu chính là thế ngoại cao nhân rất lợi hại.

"Thật." Duẫn Nhi bị vẻ mặt đáng yêu của bé làm cho tức cười, hướng về phía cậu nháy mắt cười một tiếng.

"Nhũ mẫu, người nhớ ra rồi sao? Vậy bản hủ nữ thiên hạ kia con xem xong rồi, người có thể giúp con viết nhiều hơn mấy quyển hay không, để con luôn luôn sẵn sàng quan sát."

Trong khoảng thời gian này, bọn ta mau nhàm chán chết.

Nàng nghe lời của Bảo Anh vui vẻ không khỏi cứng đờ, không nên nói cho con bé biết, Bảo Anh là đang hỏi nàng muốn BL bản H manga.

Ngượng ngùng cười một tiếng, nàng hỏi: "Bảo Anh, con muốn ta viết cái gì?"

"Nhũ mẫu, người nha biết rõ còn hỏi, đương nhiên là muốn người viết Nam Nam yêu rồi, nhũ mẫu, gần đây họa công của Bảo Anh cũng có tiến bộ đó, đặc biệt là vẽ tiểu thụ, Bảo Anh vẽ khá tốt."

Thật ra thì, bé có thể vẽ tốt như vậy, công lao của Đặng Luân cũng không nhỏ, mỗi lần đều là người này bày ra tư thế lẳng lơ như vậy cho bé vẽ, lâu dần, bé không cần người mẫu cũng có thể đem dáng vẻ tiểu thụ mị nhược đến không xương vẽ ra được.

Bất quá, giống như vẽ bao nhiêu cũng đều có nét của Đặng Luân, đây chính là nguyên nhân làm bé ghét hắn, luôn để cho bé không cách nào đột phá kỹ thuật vẽ của mình, mỗi tấm hình tiểu thụ thần thái đều có chút giống người này, đối với bé mà nói việc vẽ tranh tạo thành trở ngại nghiêm trọng, xem ra bé phải tìm người mẫu khác tới vẽ.

Quả nhiên là --

Duẫn Nhi có chút bị hù dọa, một phen nắm tay nhỏ bé của Bảo Anh, hiểu lấy đại nghĩa khuyên:

"Bảo Anh, con còn nhỏ, không thể sớm như vậy liền bị khối u ác tính hủ bại ăn mòn nha, con còn có tương lai tốt đẹp phía trước, ngàn vạn lần đừng hủy hoại nó."

Chính là đang nói đến nhập đam mỹ sâu tựa như biển, Bảo Anh, nhũ mẫu có thể nào nhìn con ngộ nhập kỳ đồ, biến cuộc sống này trở nên điên đảo đây.

Bảo Anh liếc mắt.

"Nhũ mẫu, xem người đang nói gì kìa, chẳng lẽ người đối với kỹ thuật vẽ của con có gì bất mãn, chẳng lẽ người sợ con cướp chén cơm của người?"

Nhìn bộ dáng cắn răng nghiến lợi của bé, lý tưởng hào hùng của nàng hoàn toàn biến mất.

"Hắc hắc hắc hắc, không thể nào, con có năng lực như vậy, nhũ mẫu rất vui vẻ, nhũ mẫu vô cùng vui vẻ."

"Cười giả tạo như vậy, chỗ nào giống vui vẻ."

Giả? Chỗ nào giả, vậy đừng trách nàng làm thật nha.

"Hắc hắc hắc hắc... Oa ha ha ha... Nga lạp lạp lạp lạp..." nàng hai tay chống nạnh, cười đến giống như người điên.

Mọi người thấy thế, khóe miệng tất cả đều kịch liệt co quắp.

Bảo Anh cuồng mắt trợn trắng. "Mẹ nó, nhũ mẫu người có phải có bọ chó trên người hay không, sao lại run rẩy thành bộ dáng này."

囧, không phải là muốn nàng cười thật lòng sao, lại dám nói có bọ chó trên người nàng, ánh mắt gì đây, hừ, không biết thưởng thức ta mặc kệ.

Một bên Tự Tuấn cũng không nhịn được lên tiếng.

"Nhũ mẫu, người không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng suy nghĩ chứ, phụ thân đã đủ đáng thương rồi, người làm ơn sinh cho phụ thân đứa nhỏ bình thường đi, đừng lại sinh đứa nhỏ điên điên khùng khùng ra ngoài."

Năm đứa bọn chúng đã đủ điên rồi, hi vọng nhũ mẫu có thể sinh đệ đệ cùng muội muội bình thường thôi.

Vừa nhắc tới đứa nhỏ, Duẫn Nhi lập tức cười đến gương mặt mẫu tính. Đưa tay vuốt ve bụng, cười đến giống như có mật ngọt.

Mọi người vừa thấy, trận trận băng hàn lướt qua.

"Nhũ mẫu, người vẫn là cười điên điên khùng khùng giống như mới vừa rồi đi." Nhũ mẫu quá bình thường càng thêm khiến bọn chúng không chịu nổi.

Duẫn Nhi giận bọn chúng một cái, lắc lắc mông đẹp đi tìm địa phương luyện công.

Bên ngoài thạch thất, Tiểu Xuân Tử cảm giác mình không được để mắt đến, hé ra nét mặt già nua vừa uất ức, vừa khó chịu.

"Các ngươi bọn trẻ nít này thật quá đáng, lại không để ý tới Xuân gia gia, mỗi một người đều khi dễ Xuân gia gia, hừ, không chơi với các ngươi nữa, ta đi tìm hai lão già kia chơi."

Oán niệm trợn mắt nhìn cửa đá một cái, Tiểu Xuân Tử sôi nổi rời đi.

Ở một chỗ trong phòng ngầm của Vô Sinh cốc, Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công cũng bị ngâm mình trong một hang lớn hôi thối cả ngày, hai người bị hun đến gương mặt cũng khóc, cả người yên lặng, hận không thể lập tức chết đi.

Bạch Bàn Bàn nâng lên mí mắt dày nặng, thống khổ lên tiếng. "Lão biến thái, ông nói Tiểu Xuân Tử kia có còn trở lại hành hạ chúng ta hay không?"

Kim công công cũng được coi như một đời ma đầu rồi, từ trước đến nay chỉ có ông chỉnh người khác, trước kia chưa từng trải qua một phen ngược đãi thế này, lúc này thấy mình cùng bạn tốt rơi vào thảm trạng như vậy, không khỏi nước mắt nước mũi tuôn rơi.

"Mập mạp, nếu ông ta tới, ông trước tiên động thủ với ta đi, ta muốn chết trong tay Bạch Bàn Bàn ông, tổng so với chết trong tay Xú lão đầu kia còn tốt hơn nhiều."

"Thật là to gan, lại dám nói lão phu thối. Xem ra, nước thối này vẫn không đủ cho các ngươi học được câm miệng."

Thanh âm của Tiểu Xuân Tử trước mặt Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công lạnh lùng vang lên.

Năm đó Tiểu Xuân Tử ông chính là bị Đao Đao Suất ném vào trong hang thối như vậy suốt mười năm, cho tới giờ những mùi hôi kia cũng đều ăn sâu vào tim mạch của ông, bất kể ông tắm rửa thường xuyên thế nào, cũng không tẩy đi được mùi hôi từ bên trong tản mát ra.

Vì vậy, ông mới không tiếc bất cứ giá nào muốn phá hủy đi môn phái Đao Đao Suất sáng lập hết thảy.

Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công nhìn Tiểu Xuân Tử gần ngay trước mắt, trên mặt của hai người đều thoáng qua căm ghét.

Thật là thối, Tiểu Xuân Tử đáng chết này, so với nước thối trong hang kia còn thối hơn, không được, bọn họ không chịu nổi.

Nôn --

Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công sắc mặt trắng nhợt, rối rít quay đầu đi, ào ào nôn như điên.

"Đáng chết, các ngươi lại dám nôn?" trên mặt Tiểu Xuân Tử là thịnh nộ trước nay chưa từng có.

Ông nhất định phải hung hăng giết hai tiểu tử đang cười nhạo ông. Nhất định phải cho bọn họ biết cười nhạo Tiểu Xuân Tử ông là phải trả giá bằng máu.

Bạch Bàn Bàn và Kim công công vẫn nôn mửa, lúc này căn bản không có phương pháp để ý tới Tiểu Xuân Tử.

Tiểu Xuân Tử bị bỏ rơi như thế, càng tức giận.

Chỉ thấy ông vọt lên, hung hăng bổ một chưởng về phía Bạch Bàn Bàn và Kim công công đang nôn không ngừng.

Ngay khoảnh khắc Tiểu Xuân Tử ra tay, trên mặt của ông thoáng qua vẻ đau đớn, thân thể co quắp giữa không trung, gương mặt tức giận cũng đang từ từ biến hóa, đến cuối cùng biến thành một bộ dáng tươi cười rạng rỡ mới thôi.

Tiểu Xuân Tử điên điên khùng khùng kia, lại trở về rồi.

Lúc này Bạch Bàn Bàn và Kim công công cũng nôn xong rồi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiểu Xuân Tử ngây ngốc đang dừng ở không trung cười với bọn họ, hai người đều sửng sốt.

Này, đây là tình huống gì?

Hai người nhìn nhau, Bạch Bàn Bàn lẩm bẩm nói: "Ai, Lão Biến Thái, ông nói Tiểu Xuân Tử kia có phải là trúng độc rồi nên mới thay đổi vậy hay không?"

Ánh mắt Kim công công chuyển động, gật đầu nói: "Rất có thể, độc dược kia rất là quỷ dị, nói không chừng Tiểu Xuân Tử này thật là trúng độc mới thay đổi như vậy."

Ngay từ lúc nãy bọn họ bị Tiểu Xuân Tử cướp đi, trong lúc kinh hãi, Kim công công không khỏi lấy ra một bình thuốc màu hồng trên tay hạ độc Tiểu Xuân Tử, lấy tinh thông của ông đối với độc thuật mặc dù xem không hiểu độc này có lai lịch gì, nhưng lại biết không phải là vật tầm thường.

Quả nhiên, sau khi Tiểu Xuân Tử trúng độc, tựa như biến thành một người khác, cũng không có giết bọn họ.

Tiểu Xuân Tử nghe hai người nho nhỏ nói thầm, bất mãn lại gần. "Này, hai lão già các ngươi đang nói nhỏ gì đó?"

Thật là thối.

Bạch Bàn Bàn và Kim công công bị thối đến thiếu chút nữa đã bất tỉnh

Bạch Bàn Bàn ngưng hô hấp, thống khổ nói: "Xuân ca à, lão huynh có thể đưa miệng ra xa chút không?" Thối quá, ta không chịu nổi.

Tiểu Xuân Tử dữ tợn nhíu mày. "Bàn Tử, thì ra ngươi đang chê ta thối?"

Bạch Bàn Bàn thống khổ lắc đầu. "Không có, Xuân ca ngài quá thơm rồi, ta thật sự không chịu nổi mùi thơm như vậy, ta sợ bị mùi thơm của lão huynh làm cho mê ngất, cho nên Xuân ca, ông tha cho ta đi." Phía sau thanh âm, cơ hồ là khóc rống.

Tiểu Xuân Tử vui mừng, rất là đắc ý cách ra một chút khoảng cách với Bạch Bàn Bàn.

"Xem các ngươi đáng thương như thế, ta liền bỏ qua cho ngươi, thế nào, chỗ ta đứng hiện giờ còn có thể ngửi được mùi thơm không?"

Nói xong, Tiểu Xuân Tử nháy mắt phải với Bạch Bàn Bàn một cái.

Bạch Bàn Bàn chỉ cảm thấy dạ dày co rút, không cần làm người buồn nôn vậy chứ.

Kim công công bên cạnh cũng lạnh run, thân thể ngâm mình trong nước thối không khỏi run lên.

Mắt Tiểu Xuân Tử nhảy lên, thanh âm bén nhọn bất mãn quét về phía Kim công công.

"Con quỷ nhỏ ngươi, thì ra ngươi rất không hài lòng đối với Xuân ca ta phải không?"

Kim công công run lên, gấp giọng che giấu nói: "Không thể nào, hừ, bất mãn với Xuân ca, đây chính là muốn bị thiên lôi đánh, ngũ lôi oanh đỉnh, ta chẳng qua là kính nể Xuân ca đã lâu, trong lúc nhất thời khó có thể cầm giữ tâm tình mãnh liệt mênh mông kích động mà thôi."

Tiểu Xuân Tử đi tới, lớn tiếng hỏi ngược lại. "Thật vậy sao?"

Kim công công bị hun đến mặt trắng đi, đôi mắt lấp ló nước mắt. "Thật, thật sự là vậy."

"Con quỷ nhỏ, ngươi khóc cái gì?" Ông thật sự có mị lực lớn như vậy sao, khiến cho tiểu tử này thấy mình liền kích động đến khóc?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Xuân Tử càng thêm cười toe toét đưa cả hàm răng vàng khè về phía Kim công công đúng lúc trận gió lớn thổi qua.

Mùi hôi kia khiến cho Kim công công bị nghẹn cả cổ họng, chớp mắt, Kim công công bị hun ngất đi.

"Ôi mẹ nó, thật là vô dụng, lại bị mị lực của Xuân ca ta chấn đến hôn mê."

Tiểu Xuân Tử rất đắc ý liếc Kim công công đang hôn mê một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Bàn Bàn bật cười.

Bạch Bàn Bàn bị cười đến da đầu tê dại. "Xuân, xuân, Xuân ca, lão huynh mị lực vô biên, vạn thụ vô cương."

"Những lời này Xuân ca ta thích nghe, Bàn Tử, đầu óc tiểu tử ngươi thật không tệ, xem đầu óc ngươi tốt như vậy, từ giờ liền theo Xuân ca ta nhé, bây giờ, ôm con quỷ nhỏ này, đi làm chuyện lớn với Xuân ca ta."

Bạch Bàn Bàn lên tiếng vâng vâng dạ dạ: "Dạ, Xuân ca."

Chuyện lớn? Không phải muốn bọn họ đi làm mấy chuyện khiến người không nhận ra chứ?

Chẳng lẽ muốn bọn họ đi giết người đoạt vợ? Ô ô ô, ông muốn thanh minh, Bạch Bàn Bàn ông là người rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không đi đoạt thê tử người ta.

"Này, ngươi vẫn còn mè nheo gì đó, nhanh theo kịp, đừng làm trễ chuyện lớn của Xuân ca ta."

Trong mật thất, Duẫn Nhi ngồi xếp bằng trong góc, nhắm mắt bắt đầu tu luyện thần công Nhất mã Bình Xuyên hiện lên trong trí nhớ, nàng hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái vô định, tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng đều không có tri giác.

Năm tiểu tử vây ở trước mặt nàng, bảo vệ nàng. Lúc này nàng không nhúc nhích đã thật lâu, năm tiểu quỷ không khỏi lo lắng.

Huỳnh Thực thiếu kiên nhẫn nhất, cậu lo lắng liếc nàng một cái, đánh vỡ trầm mặc nói: "Các huynh đệ nói nhũ mẫu có phải là tẩu hỏa nhập ma hay không? Sao không có phản ứng gì hết?"

Bảo Anh trừng mắt liếc cậu ta một cái. "Này, lão Tam huynh nói chuyện kiểu gì thế, nhũ mẫu làm sao có thể bị tẩu hỏa nhập ma được, nói càn."

Nhũ mẫu còn nợ bé một đống lãnh công mỹ thụ chưa vẽ, làm sao lại có thể tẩu hỏa nhập ma.

"Mọi người cũng đừng lên tiếng quấy rầy nhũ mẫu, nhũ mẫu không phải mới vừa nói sao. Khi người tĩnh tọa sẽ hoàn toàn không ăn không uống cho đến khi luyện thành thần công." Tự Tuấn nhìn lão Tam và lão Tứ cãi vã nói.

Bảo Kiếm đang ngồi vị trí gần Duẫn Nhi, hắn ngẩng đầu hướng về phía bốn tiểu quỷ nói một câu.

"Mọi người đã lo lắng cho nhũ mẫu như vậy, vậy để đệ thăm dò nhũ mẫu một chút."

Nói xong, bé vươn tay cẩn thận dò hơi thở của nàng.

Vừa dò, Bảo Kiếm liền sợ hết hồn.

Lão Tam: "Lão... Nhị ca, nhũ mẫu thế nào?"

Lão Đại: "Đúng vậy, Nhị đệ, nhũ mẫu rốt cuộc thế nào? Đệ đừng bày ra vẻ mặt này, rất dọa người."

Lão Tứ: "Đúng vậy, nhị ca, không có việc gì huynh không cần dọa người như thế."

Tiểu Ngũ nhỏ nhất đã hiểu, lúc này thấy phản ứng của Bảo Kiếm, cậu không khỏi cau mày. "Nhị ca, chẳng lẽ nhũ mẫu người..."

Ánh mắt của Bảo Kiếm rơi vào trên người Tiểu Ngũ, gật đầu.

"Mẹ kiếp, lão Nhị huynh nói đi, đừng có mở nửa nút như thế, gấp chết người." Bảo Anh nhịn không được đứng lên quát.

Bảo Kiếm cắn răng một cái, thống khổ nói: "Nhũ mẫu, chết rồi."

Cái gì --

Nhũ mẫu không còn thở nữa?

Bốn tiểu quỷ cũng cả kinh nhảy lên, từng người một trợn đôi mắt nhìn chằm chằm Bảo Kiếm.

"Làm sao có thể, nhũ mẫu rõ ràng tốt lắm mà, sao lại không còn thở?"

"Đệ cũng không biết, nhưng đệ dò hơi thở nhũ mẫu, thế nhưng lại không còn thở."

Cả bọn thương tâm mà khóc lên. Ô ô ô, nhũ mẫu làm sao có thể chết, nhũ mẫu từng nói, người là con gián đánh không chết, chết cũng sẽ bò dậy mà.

Đang lúc năm tiểu quỷ nước mắt ào ào, một tiếng đánh rắm vang lên tại lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top