VESCTCTHM 75: Đoạn tuyệt quan hệ
Bảo Anh hoàn toàn giận dữ. "Hài lòng cọng lông, Đặng Luân nhân yêu ngươi, ít bày ra tư thế YD như vậy đi, tiểu gia ta mới có bốn tuổi, ít đến dạy hư ta đi."
Hơn nữa, tư thế này quá táo bạo, bé tuyệt không thích, bé muốn là lãnh công lạnh như núi băng kia, nếu không phải không có người mẫu, đánh chết bé cũng không vẽ cái tên táo bạo này.
Đối với từ người mẫu, bé cũng là biết được từ nhũ mẫu nói, muốn trở thành một họa sĩ, nhất định phải tìm người mẫu để ước chừng, lúc đó bé không hiểu cái gì là người mẫu, sau đó nhũ mẫu nói cho bé biết, người cởi hết cho bé vẽ chính là người mẫu.
Bé còn nhớ rõ nhũ mẫu vẽ rất nhiều mỹ nam, bé đoán nhũ mẫu nhất định nhìn vô số mỹ nam rồi, cho nên bé liền bắt đầu kế hoạch nho nhỏ ở trong lòng, đó chính là nhìn khắp lõa nam hoàn mỹ trong thiên hạ, chỉ cần xem nhiều, bé liền có thể trở thành họa sĩ cao thủ như nhũ mẫu.
Nhưng cũng không biết sao bé lại nói lỡ miệng trước cái đồ nhân yêu này.
Bé còn nhớ rõ mặt của nhân yêu này lúc đó, đen như cái đáy nồi, sau đó liền rống to với bé.
Nói cả đời này của bé trừ nhìn hắn, tuyệt đối không có cơ hội nhìn người nam nhân thứ hai, nếu để hắn phát hiện, hắn thấy một người, giết một người.
Nói xong, không để ý bé phản đối, Đặng Luân liền ôm bé trở về phòng, bắt đầu cởi quần áo cho bé vẽ.
Hồi tưởng tới đây, đều là chuyện mấy ngày trước, lúc hắn vừa bắt đầu cởi quần áo, bé không thể không nói người kia thật đúng là phong tình vạn chủng, câu dẫn người trong vô hình, cũng may định lực của bé hơn người, có tư thế gì là chưa từng thấy đâu, tư thế của hắn bất quá là chút lòng thành mà thôi, không dọa được bé.
Hắn không mảnh vải che thân đi tới, đưa tay cầm lấy bản vẽ vừa rồi bé vẽ qua xem.
"Bảo Anh, chỗ này vẽ sai rồi."
Vẽ sai? Làm sao có thể?
Bé theo chỗ hắn chỉ nhìn sang, vừa nhìn, sắc mặt cổ quái.
Đặng Luân rất là thích nét mặt của bé bây giờ, hắn cười một tiếng, nói: "Bảo Anh, chỗ này rõ ràng rất lớn, sao nàng có thể vẽ nhỏ như thế, nếu như thấy nhỏ, vi phu có thể cho nàng sờ trước."
Bé khó được đỏ mặt lần đầu tiên, bé vội vàng đoạt tranh lại, đỏ mặt quát:
"Đặng Luân ngươi là nhân yêu giết hại trẻ nhỏ, ta nhất định phải tìm người bạo hoa cúc của ngươi, ngươi kẹp chặt một chút cho ta, cẩn thận một chút."
Hắn mở hai tay ra, rất rộng rãi nói: "Vi phu hoan nghênh mọi lúc, nàng mau lớn lên đi, vi phu cũng có chút không thể chờ đợi rồi."
"Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi."
Chí Mẫn mới vừa đi ngang qua phòng của Đặng Luân, liền nghe đến một loạt thanh âm này, khóe môi cậu không khỏi nhẹ nhàng giương lên, vậy mà đáy mắt, càng nhiều vẻ cô đơn hơn, thân thể nho nhỏ xoay người rời đi, đi về phía phòng.
Trở về phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, Chí Mẫn liền phát hiện trong phòng có người.
Cậu hơi lui về phía sau mấy bước, thanh âm bi thương nói: "Sư phụ, là người sao?"
Chỗ bình phong, Hắc Diệu toàn thân áo đen chậm rãi đi ra, trên mặt của hắn, vẫn là cái mặt nạ đồng.
"Chí Mẫn, là ta."
Đáy mắt bé có nước mắt nhàn nhạt, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Sư phụ, người có thể không mang con đi không?"
Đáy mắt Hắc Diệu thoáng qua một tia đau đớn vô cùng nhạt, hắn nhẹ giọng trả lời.
"Chí Mẫn, đừng tùy hứng, cùng sư phụ đi thôi."
"Không, người không phải sư phụ của con. Người không phải..."
Chí Mẫn không nhịn được lớn tiếng hô lên, theo thanh âm bi thương của cậu phát ra, nước mắt cũng không chịu khống chế rơi xuống.
Thân thể Hắc Diệu cứng lại, vậy mà thanh âm cũng áp chế bình tĩnh.
"Chí Mẫn, vi sư sẽ không để cho con chịu khổ, chuyện con bị trúng độc về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra"
Thanh âm Hắc Diệu khi nói câu sau cực kỳ lạnh như băng, dám can đảm tổn thương con hắn, bất kể là ai, đến chỉ có chết, cả Vô Cực Môn sau khi Chí Mẫn rời đi, đã bị Hắc Diệu phá huỷ toàn bộ, tất cả môn đồ của Vô Cực Môn đều chết trong độc của Hắc Diệu, dám lấy độc hại Chí Mẫn của hắn, độc hắn bỏ ra vẫn còn trên người của những người này, bất kể là ai, đều phải chết.
Chí Mẫn thống khổ lẩm bẩm: "Mặc dù con còn nhỏ, nhưng con cũng có suy nghĩ riêng, sư phụ, sao người không dám nói cho con biết, người chính là cha của con, người vì sao không dám nhận con, là sợ con ảnh hưởng đến kế hoạch báo thù của người có đúng hay không, người muốn lợi dụng con sát hại phụ thân có đúng hay không?"
Cậu tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, coi như phụ thân không phải là phụ thân chân chính của cậu, cậu cũng không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đến ông, cậu đều là do phụ thân và sư phụ cho, thù hận của phụ thân và sư phụ, cậu hi vọng kết thúc trong tay cậu, nếu như lấy cái chết uy hiếp, sư phụ sẽ bỏ qua cho phụ thân chứ?
Hắc Diệu liếc mắt liền nhìn ra ý tưởng của Chí Mẫn, ánh mắt của hắn lạnh như băng, ẩn mang theo bi thống, lớn tiếng quát:
"Chí Mẫn, đừng làm chuyện điên rồ, thù hận của ta cùng với Xán Liệt, con không hiểu được đâu, năm đó ba trăm bảy mươi hai nhân mạng của nhà họ Hắc chúng ta, tất cả đều chết trong trận đại hỏa đó, mà trận đại hỏa đó, chính là Phác Xán Liệt và Đinh Vũ Hề hợp nhau gây nên, Hắc Diệu ta sống tạm đến nay, là vì báo thù mà thôi."
Gương mặt nho nhỏ của bé e sợ. "Sư phụ, ở trong mắt người, đứa con như con nhất định cũng không quan trọng có đúng hay không, người có thể vì báo thù mà đưa con đến phủ tướng quân, người có thể vì báo thù, mà không để ý đến sống chết của con."
Thì ra là, cậu chỉ là người dư thừa, trong phủ tướng quân, thời gian đó bởi vì nhũ mẫu xuất hiện đã thay đổi cách nhìn của phụ thân, cậu cho là cậu có thể cùng phụ thân, nhũ mẫu, còn có bốn huynh đệ sinh hoạt chung một chỗ.
Nhưng đến khi nguyện vọng của cậu trở thành sự thật, thế nhưng cậu lại không phải là con ruột của phụ thân, mà là con của kẻ thù phụ thân, buồn cười cỡ nào.
Mà sư phụ đối tốt với cậu cũng có mục đích, sư phụ là cha ruột của cậu, lại không chịu nhìn nhận cậu, ông ấy chỉ là muốn mượn cậu để báo thù, Phác Chí Mẫn cậu, chỉ là một con cờ mà thôi.
Chí Mẫn nho nhỏ, đã hiểu được quá nhiều, lúc này, cậu an tĩnh đến có chút dọa người, ánh mắt không nhúc nhích nhìn Hắc Diệu.
Hắc Diệu bị ánh mắt của bé nhìn đến trái tim đau xót, hắn rất muốn nói cho bé, tất cả cũng không phải như cậu suy nghĩ, thật ra thì hắn rất để ý đứa con này của hắn, từng có vài lần, hắn đã mơ tưởng buông tha thù hận vì cậu.
Vậy mà cho tới hôm nay, hắn đã không cách nào quay đầu lại, giờ phút này, hắn cực lực áp chế chính mình, lãnh đạm nói:
"Chí Mẫn, cho đến bây giờ, ta cũng không dối gạt con, con đúng là con trai của Hắc Diệu ta, năm đó đánh tráo con và con của Xán Liệt, là một nước cờ ta đã sớm kế hoạch tốt, về phần mẫu thân của con, ta không muốn lừa gạt con, nàng ấy là hoa khôi của thanh lâu gần đây, từ ba năm trước sinh con ra liền chết đi.
Vì báo thù, ta không tiếc hết thảy, Chí Mẫn, con hận ta cũng được, oán ta cũng được, tóm lại con cũng là con trai của Hắc Diệu ta, huyết mạch duy nhất của nhà họ Hắc, con phải nhớ kỹ lời của ta hôm nay, Hắc gia, không thể chết oan, thù này con thân là người của Hắc gia không thể không báo, cũng không thể nhận giặc làm cha, ta muốn con và Phác gia đoạn tuyệt bất kỳ quan hệ gì."
Chí Mẫn thống khổ lui về phía sau mấy bước.
"Không thể nào, con tuyệt đối sẽ không cùng Phác gia đoạn tuyệt quan hệ, một ngày là cha, cả đời là cha, Phác Xán Liệt vĩnh viễn là cha của Phác Chí Mẫn con, sư phụ, người không xứng làm phụ thân của con, con sẽ không gọi người là cha."
Hắc Diệu từng bước tiến tới gần, mặt tối tăm.
"Chí Mẫn, con bình tĩnh một chút, Xán Liệt là cừu nhân sát hại Hắc gia chúng ta, con sao có thể nhận hắn làm cha, con sao có thể làm thất vọng liệt tổ liệt tông Hắc gia."
Nghe lời của Hắc Diệu, bé bi thương nở nụ cười.
"Sư phụ, nhận giặc làm cha cũng không phải là do người một tay sắp xếp đó sao, người ban đầu đem con đánh tráo không phải là muốn cho con nhận giặc làm cha sao, hôm nay con làm theo, trong lòng người lại không thoải mái, nhìn con trai mình gọi người khác là cha, có phải trong lòng rất đau hay không? Đáng đời người, đáng đời đau lòng, đây hết thảy đều là chính người một tay gây nên, người không có tư cách trách con, sai là do người, là người."
Hai tay Hắc Diệu dùng một chút lực, ôm lấy bé thật chặt.
"Chí Mẫn, phụ thân lần này tuyệt đối sẽ không lại thả con về phủ tướng quân, ta muốn Xán Liệt thống khổ, hắn nuôi hơn ba năm chính là con trai của Hắc Diệu ta, Chí Mẫn từ nay con không phải là Phác Chí Mẫn, mà là Hắc Chí Mẫn."
Gương mặt bé đau đớn, trên khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt không chút huyết sắc.
"Sư phụ, nếu như người cứ ép con, con sẽ chết cho người xem."
Hắc Diệu sắc mặt trầm xuống, đưa tay cực nhanh điểm huyệt trên người bé, để ngừa cậu làm việc ngu ngốc.
Làm xong hết thảy, ánh mắt của hắn bi thống nhìn bé trong ngực, tang thương vô lực nói:
"Chí Mẫn, con đã từng rất muốn thấy dáng vẻ chân chính của phụ thân, hôm nay, phụ thân liền để cho con biết được một thân phận khác của phụ thân."
Nói xong, Hắc Diệu kéo xuống đưa mặt nạ đồng ra bên ngoài, hé ra khuôn mặt lạnh lùng cũng xinh đẹp vô song, gương mặt này, chính là cốc chủ Bạch Mộ Ngôn của Vô Sinh cốc.
Chí Mẫn nhìn Hắc Diệu hé ra khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, đáy mắt thoáng qua khiếp sợ.
Cậu vốn tưởng rằng sư thúc Đặng Luân đã là một nam tử kinh diễm tuyệt thế, không nghĩ tới sư phụ mình thế nhưng so sư thúc còn tuyệt mỹ hơn mấy phần, một phần dung mạo siêu nhiên kia nhất tuyệt, đã không phải là văn chương có thể hình dung, nếu như ông ấy không phải là bị cừu hận che mất nội tâm, lúc này ông nhất định là một người siêu nhiên độ lượng đạm bạc đi.
Hắc Diệu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đi nước mắt ở khóe mắt bé, thanh âm của hắn mờ mịt, mang theo hồi ức nhàn nhạt vang lên.
"Chí Mẫn, phụ thân năm đó được cốc chủ Vô Sinh cốc cứu ra từ trong trận đại hỏa, ông ấy thương tiếc ý chí mãnh liệt cầu sinh của phụ thân, đưa ra ý định thu đồ đệ, ông ấy làm một khối thi thể đặt trong trận đại hỏa kia, liền dẫn phụ thân trở lại Vô Sinh cốc, ban tên Bạch Mộ Ngôn cho phụ thân, hết lòng dạy dỗ phụ thân hết thảy tuyệt nghệ của Vô Sinh cốc, phụ thân vì báo thù, học cực kỳ tận tâm, hơn nữa tư chất hơn người, cho nên ngắn ngủi mấy năm phụ thân liền trở thành cao thủ đệ nhất ở Vô Sinh cốc."
Nói tới chỗ này, Hắc Diệu dừng một chút, ánh mắt cưng chìu nhìn bé, nói tiếp:
"Phụ thân khi đó cũng cho là Vô Sinh cốc là một tổ chức lợi hại nhất của Ngân Nguyệt vương triều, vốn tưởng là mượn Vô Sinh cốc, sẽ có thể báo thù.
Nhưng sau lại từ trong miệng sư phụ, phụ thân mới hiểu được, thì ra là cùng Vô sinh cốc tồn tại, còn có một Vô Hoàn cốc.
Vô Hoàn cốc thế nhân chưa từng nghe nói qua, nhưng Suất Suất môn danh chấn thiên hạ, thế nhân nhất định không xa lạ gì.
Suất Suất môn này thật ra chính là Vô Hoàn cốc, còn Đao Đao Suất thật ra là đại đệ tử mà sư phụ ta thu dụng, như thế tính ra, Đao Đao Suất cũng coi là sư huynh của ta.
Năm đó Đao Đao Suất rời đi Vô Sinh cốc, đã từng phát ra một lời thề độc, ở sinh thời, Đao Đao Suất hắn nhất định đánh bại vô thượng thần công của Vô Sinh cốc.
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Đao Đao Suất thành danh giang hồ, vẫn chưa từng tới tìm sư phụ.
Sau này ta mới biết, năm đó Đao Đao Suất từng cùng sư phụ đánh nhau một trận, trận chiến ấy Đao Đao Suất thua, thật ra thì Đao Đao Suất tự sát cũng không phải là bởi vì tịch mịch khi trở thành thiên hạ vô địch thủ, mà là hắn không chấp nhận nổi sự thật là mình bại bởi sự phụ của phụ thân.
Ngày hắn tự sát, trước khi chết, hắn từng đối với sư phụ nói qua, hắn đánh không lại người của Vô Sinh cốc, nhưng hậu nhân của hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho, hắn tin chắc một ngày nào đó, Vô Sinh cốc nhất định sẽ bại dưới thần công của Đao Đao Suất hắn.
Vì thế, sư phụ ta vốn không có ý định thu đồ đệ mới bắt đầu thu phụ thân làm đồ đệ, dốc lòng thụ dạy.
Nhưng trong mỗi hành động của ta, luôn bị một cỗ thế lực ngăn trở, phụ thân nghĩ chắc là hậu nhân của Đao Đao Suất đang tác quái.
Chí Mẫn phụ thân nói cho con biết tất cả, chẳng qua là không muốn giấu giếm con, bất kể con phản đối hay tiếp nhận, phụ thân cũng sẽ dẫn con rời đi."
Nói xong, hắn thật sâu nhìn bé một cái, ôm cậu rời đi Nhất Thưởng Tham Hoan.
Thời khắc Hắc Diệu chân trước vừa rời đi, nhân mã của Xán Liệt liền đến.
Nhất bạt nhân mã này bởi vì nhiều người, lập tức kinh động đến người của Đặng Luân.
Phòng bên ngoài của Đặng Luân, mấy tên áo đen cung kính nói: "Chủ tử, có một nhóm người áo đen xông vào, bọn họ nói muốn gặp năm vị thiếu gia tiểu thư."
Đặng Luân vừa nghe, khẽ nhíu mày. Không nghĩ tới Xán Liệt tới nhanh như vậy, lúc này hắn ta không phải là đang cùng sư huynh tranh đấu sao, thế nào còn có thì giờ tìm đến hắn?
Đặng Luân hướng người áo đen kia nhàn nhạt nói: "Để cho bọn họ vào đi, bổn tôn ở phòng khách chờ bọn họ."
"Dạ."
Nhân mã của Ám các rất nhanh liền bị người của Đặng Luân đưa đến phòng khách, vừa vào bên trong, Đặng Luân liền ngồi ở chỗ đó, nhíu mày nhìn người của Ám các.
"Không nghĩ tới Ám các lại là người của Phác Xán Liệt, ha ha, thú vị thật."
Thạch Lãng chấp sự của Ám các nhàn nhạt nhìn Đặng Luân, bình tĩnh nói:
"Đệ Nhất Công Tử, bọn ta phụng mệnh của tướng quân, tới gặp năm vị thiếu gia tiểu thư, phu nhân ngày hôm trước đã trở lại, biết được Ngũ thiếu gia trúng độc phu nhân rất không yên lòng, tướng quân mệnh bọn ta tới trước nhìn một chút, phiền toái Đệ Nhất Công Tử."
Đặng Luân hướng đám người ở cửa cười nhạt, nói: "Nếu đã vậy, bổn công tử sai người đưa bọn họ mời đi ra."
Không bao lâu, bốn tiểu tử cũng được mang ra khỏi, nhưng lại thiếu đi Chí Mẫn.
Người áo đen kia ầm một tiếng quỳ xuống. "Chủ tử, thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, Ngũ thiếu gia mới vừa rồi hình như bị một người áo đen mang đi."
"Cái gì --" Mọi người đều kêu lên.
Phủ tướng quân, Xán Liệt thu lấy tin tức này thì đầu tiên nghĩ tới chính là Hắc Diệu, trừ Hắc Diệu có thể từ trong tay Đặng Luân cướp đi Chí Mẫn.
Trên đời này sợ rằng không có mấy người có thể tìm được hành tung của Đặng Luân, Chí Mẫn ở trong tay Hắc Diệu nhất định sẽ không gặp nguy hiểm gì, chỉ là sợ Duẫn Nhi sẽ lo lắng.
Quả nhiên, Duẫn Nhi vừa nghe đến tin tức này liền nóng nảy.
"Xán Liệt, Chí Mẫn nó..."
Hắn một phen ôm nàng, ôn thanh trấn an nàng nói: "nàng yên tâm, Chí Mẫn không việc gì đâu. Hắc Diệu sẽ không làm thương tổn nó."
Một mạt thanh âm lạnh như băng đón lấy lời của hắn, cười lạnh nói: "Không sai, ta quả thật sẽ không làm thương tổn nó."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top