VESCTCTHM 70: An Đức Tây điên

Mặt Duẫn Nhi co quắp, biết mình trong lúc vô tình đã bị biến thành tình địch của Mộng phi rồi, tội lỗi, thật là tội lỗi.

Lập tức, nàng phẫn nộ nói: "Mộng phi nương nương, các vị có thể hiểu lầm cái gì hay không, cô nương ở Vô Trần điện, cùng hoàng thượng là trong sạch mà."

Trời đất chứng giám, nàng cùng hoàng đế chết tiệt thật sự là trong sạch, hoàn toàn là vô tội.

"Trong sạch? Trong sạch mà lại dời đến chỗ ở trong hành cung của hoàng thượng, còn đêm hôm khuya khoắt kinh động đến hoàng thượng, để cho người của hoàng thượng hộ tống, ta nghĩ tiện nhân này bản lãnh rất lớn, hừ, ngày nào đó nếu để ta gặp nàng ta, nhất định sẽ hung hăng xử đẹp nàng ta."

Mộng phi vừa nhắc tới nữ nhân chưa từng thấy qua ở Vô Trần điện, nói chuyện cũng bắt đầu kích động.

Nàng nghe gương mặt cũng trở nên bất đắc dĩ, Mộng phi à, ngươi bây giờ nói đến người nào đó, mà cái người nào đó đó chính là ta.

Nàng vừa muốn nói gì, lại bị Mộng phi giành trước hùng hùng hổ hổ nói: "Nếu để cho ta thấy nàng ta, ta nhất định sẽ lột da nàng ta ra."

Không ai thấy, thân thể nàng đột nhiên run rẩy.

"Không, lột da nàng ta còn là tiện nghi cho nàng ta quá, ta muốn phá hủy gương mặt của nàng ta, xem nàng ta lấy cái gì câu dẫn hoàng thượng đây."

Uy, ta nói Mộng phi, Lâm Duẫn Nhi ta không có thù oán với ngươi, không cần phải ác như vậy chứ.

"Đối với tiện nhân này nhất định phải tàn nhẫn, không tàn nhẫn nàng ta sẽ cho là hậu cung này không ai bằng mình." Mộng phi liếc thấy sắc mặt nàng quái dị liền giải thích.

"Đúng vậy, nhất định phải nhanh gọn, chính xác, ngoan độc, nhưng mà Mộng phi nương nương, người không cảm thấy làm như vậy rất tầm thường sao?"

Nàng không nhịn được lên tiếng, Mộng phi nói như vậy, nàng ấy sẽ làm thật cho xem, không thể để mặc nàng ấy được.

"Rất tầm thường?" Mộng phi không hiểu ngẩng đầu nhìn nàng lờ mờ không rõ mặt.

Nàng giả vờ vươn tay khoác lên trên vai Mộng phi, làm như rất thân thiết.

"Rất tầm thường, chúng ta sẽ hướng hoàng thượng yêu cầu, không cho phép hoàng thượng sờ đến những nữ nhân kia, understand?"

Mộng phi không giải thích được ngẩng đầu. "An Đức Tây điên? Đông Phương cao nhân, đó là ai?"

囧, Duẫn Nhi giờ mới phát hiện ra mình nói từ tiếng Anh.

"Hắc hắc. Đó là một nữ nhân bị nam nhân vứt bỏ mà thôi, nàng ta vốn được gọi là An Đức Tây, sau khi bị nam nhân vứt bỏ thì bị điên, cho nên mọi người đều gọi nàng ta là An Đức Tây điên." Duẫn Nhi nói bừa.

Gương mặt Mộng phi đồng tình, yếu ớt nói: "Vị nữ tử này rất si tình, nàng ấy cũng thật đáng thương."

Đáng thương chứ? Ha ha, Mộng phi ngươi liền tận tình tưởng tượng đi, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân kia thật đáng thương, ngươi lại càng phối hợp với ta.

"Rất đáng thương có đúng hay không? Cho nên Mộng phi nương nương, người ngàn vạn lần đừng học nàng ta." nàng bắt đầu phát huy công phu miệng lưỡi của nàng.

"A? Bổn cung sẽ không bắt chước nàng ấy, Bổn cung cũng tuyệt đối sẽ không để cho hoàng thượng vứt bỏ Bổn cung." Mộng phi nhìn nàng, trả lời rất kiên định.

"Mộng phi nương nương nói như vậy là ta an tâm rồi. Người không biết đâu, khi An Đức Tây điên đó có hậu quả rất đáng sợ, nàng ta rất yêu rất yêu nam nhân đó, nhưng nam nhân của nàng ta cưới đến mười nữ nhân, kể từ sau khi cưới những nữ nhân này về, nam nhân của nàng ta không còn để ý đến nàng ta nữa, An Đức Tây điên trong cơn tức giận, bắt đầu trả thù, người biết nàng ta làm thế nào không?"

Mộng phi lắc đầu. "Đối phó thế nào với nữ nhân kia, Đông Phương cao nhân nói mau."

Duẫn Nhi vỗ đùi, hất mặt nói: "Hừ, nàng ta nghĩ ra một loại đại hình gọi là 'Mãn Thanh thập đại tàn khốc' đi đối phó mấy nữ nhân kia. Da nữ nhân thứ nhất rất đẹp, An Đức Tây điên liền dùng hình pháp lột da để giết nàng ta.

Bắt đầu từ xương sống hạ đao, một đao đem phần da lưng chia làm hai nửa, từ từ dùng đao tách da cùng bắp thịt ra, giống như con dơi giương cánh.

Người bị tróc như vậy phải chờ tới hơn một ngày mới có thể tắt thở, làn da đẹp của nữ nhân bị An Đức Tây điên lột ra sau bảy ngày mới chết, nghe nói sau khi chết, trong cung xuất hiện giọng nói của nữ nhân đó làm cho người ta rợn cả tóc gáy."

Nói tới chỗ này, nàng dừng lại, ánh mắt quét về phía Quế ma ma cùng Mộng phi, hai người này đã sớm bị dọa cho sợ đến ôm nhau, toàn thân cũng bắt đầu run rẫy.

Mộng phi nuốt nước miếng một cái, xoa xoa da của mình.

"Đông Phương cao nhân, nàng ấy giết nữ nhân kia, không bị người ta phát hiện sao?"

Duẫn Nhi nhàn nhạt liếc nàng một cái, bình tĩnh nói: "Phát hiện? Làm sao phát hiện? Nữ nhân đó nói cũng giống như lời Mộng phi nương nương vừa rồi đó, đùa giỡn chủ nhân Vô Trần điện, tuyệt đối sẽ không có người biết."

Mộng phi vừa nghe, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, cắn răng không nói nữa.

Duẫn Nhi tà ác liếc Mộng phi một cái, phát hiện nàng ấy cũng chưa buông tha ý niệm hại mình, vì vậy nàng quyết định một hơi đem toàn bộ thập đại tàn khốc hình nói ra, dọa nàng ấy một chút, để nàng ấy hoàn toàn bỏ đi ý niệm hại mình.

"Mộng phi nương nương, còn có lợi hại hơn đây, người nghe đi, An Đức Tây điên giết nữ nhân đó xong, lại nhìn thấy một nữ nhân khác có cái eo rất nhỏ thì nàng ta thấy rất không thoải mái, vì vậy, nàng ta lại muốn dùng hình pháp chém eo.

Danh như ý nghĩa, chính là người hành hình dùng búa nặng nhắm vào eo của người kia chém làm hai khúc.

Bởi vì chém eo là đem toàn bộ phần phía dưới của người cắt ra, mà các bộ phận quan trọng chủ yếu của con người đều nằm ở phía trên, vì vậy phạm nhân sẽ không lập tức chết ngay, sau khi chém còn có thể tỉnh táo, qua được một lúc mới tắt thở, rất thê thảm."

Mộng phi nghe xong, theo bản năng sờ sờ hông của mình. Nàng nhìn thấy, eo Mộng phi kia thon nhỏ, đang sợ hãi co quắp.

Hai mắt nàng nhìn chằm chằm Mộng phi, nói tiếp: "Lại qua mấy ngày, An Đức Tây điên nhìn chân một nữ nhân khác lại rất không thoải mái, chân nữ nhân kia vừa trắng vừa thẳng lại vừa dài, vì vậy, nàng ta nghĩ đến chi hình ngũ xa phanh thây, chính là ngũ mã phanh thây, đôi chân đẹp của nữ nhân kia, bị ngựa kéo ra một đoạn, khắp nơi toàn là máu tanh."

Chân Mộng phi, bắt đầu run rẩy, đứng không yên, nàng thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may nàng kịp thời đỡ nàng ấy.

"Mộng phi nương nương cẩn thận, đúng rồi, An Đức Tây điên đó sau nửa năm, lại nhìn thấy một nữ nhân không vừa mắt, nữ nhân này rất giống Mộng phi nương nương, người biết An Đức Tây điên đó đối phó nàng ấy thế nào không?"

Mộng phi khó khăn nuốt nước miếng một cái. "Đối phó... Thế nào?"

Duẫn Nhi cười một tiếng. "Hắc hắc, Lăng Trì. Hai người cầm đao, hướng về phía nữ nhân kia vèo vèo cắt hơn một ngàn đao, xẻo thành ngàn miếng thịt lớn nhỏ giống nhau, thả vào trong chậu nổi lên.

Ai, nữ nhân này mạng cũng dài, ước chừng cắt ba nghìn ba trăm ba mươi ba đao mới chết, người không biết đâu, tổng cộng cắt bảy ngày, mỗi một ngày nữ nhân này nhìn thịt từ trên người mình bị cắt lìa, sau đó từng ngụm từng ngụm ăn thịt kho, ách, đáng ghét, thật là tàn nhẫn, thật là không có tính người."

Mộng phi nghe xong, nằm trên mặt đất nôn không ngừng. Quế ma ma bên người nàng ấy cũng không tốt hơn chỗ nào, nôn đến mức ruột gan cũng thiếu chút nữa nôn ra luôn.

Duẫn Nhi cũng cảm thấy ghê tởm, dạ dày sôi trào, nàng âm thầm quyết định, sau này không ăn thịt kho nữa.

"Mộng phi nương nương, người đừng vội nôn, đoạn sau này còn ghê hơn, người nôn xong chưa, nôn xong rồi ta nói tiếp."

"A..." Mộng phi ôm ngực, liều mạng lắc đầu.

"Đông Phương cao nhân, không cần, đủ rồi, cái này đủ rồi, ta hiểu ý của ngài rồi, sau này ngày nào còn có Mộng phi ta, liền tuyệt đối không cho phép thâm cung này có chuyện như vậy xảy ra, Mộng phi ta mới vừa rồi cũng tính toán hung hăng dạy dỗ nữ nhân Vô Trần điện kia, bây giờ nghe Đông Phương cao nhân nói, Bổn cung mới phát hiện sao mình lại có thể có ý tưởng đáng sợ này, như thế ta cùng An Đức Tây điên đó không phải là một dạng biến thái sao."

Nàng hướng về phía Mộng phi ngượng ngùng cười một tiếng.

"Mộng phi nương nương quả nhiên là thông minh, nói đơn giản người liền hiểu, không sai, An Đức Tây điên rất biến thái, nàng ta giết những nữ nhân đó, chỉ mong sau này có thể đổi trở về tâm của nam nhân kia, lại không ngờ tới, người nam nhân kia khi biết được những chuyện nàng ta làm, nam nhân không chịu nổi An Đức Tây điên biến thái như vậy, hắn ta buông tha cho hết thảy, xuất gia làm hòa thượng.

An Đức Tây điên không chịu nổi đả kích, cuối cùng điên điên khùng khùng.

Ta kể chuyện xưa này, không phải là muốn hù dọa nương nương người, mà là muốn nói cho nương nương một sự thật, muốn nắm được tâm tư yêu mến của nam nhân, không phải là đi đối phó nữ nhân bên cạnh hắn, mà phải là đối phó với chính hắn, làm thế nào đối phó hắn đây, đương nhiên là làm cho hắn yêu thích, sau đó hành hạ hắn, mà không phải thuận theo hắn, đặc biệt là đối với chuông, ách, nam nhân như hoàng thượng vậy, ngươi nhất định phải dùng đến chiêu dù hắn muốn nghênh cũng phải chống lại để đối phó hắn."

"Đông Phương cao nhân, xin ngài hãy chỉ điểm cho ta, ta nên làm thế nào?" Mộng phi đối với lời của nàng, rất tin tưởng không hề nghi ngờ.

Duẫn Nhi vuốt cằm ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Mộng phi nương nương, chuyện này dễ lắm, người nghe ta, nhất định không sai."

Nàng tiến tới bên tai Mộng phi, hướng về phía nàng ấy nhỏ giọng nói kế hoạch của mình.

Mộng phi nghe xong, mặt mừng rỡ. "Cám ơn Đông Phương cao nhân, Bổn cung lập tức đi thử, Quế ma ma, chúng ta đến chỗ hoàng thượng."

"Ai ai ai, các người gấp cái gì, ta nói đây là ngày mai bắt đầu thực hành."

Mộng phi cùng Quế ma ma ngừng lại, vỗ trán cười một tiếng.

"A, xem ta đây quýnh lên cái gì cũng quên hết, Đông Phương cao nhân, đêm đã khuya, ngài cùng Bổn cung đi Triệu Mộng điện nghỉ ngơi đi, từ giờ về sau ngài cứ ở Triêu Mộng điện của bổn cung, Bổn cung nhất định đem ngài hầu hạ đến thư thư phục phục."

"Làm phiền nương nương." Vì vậy, nàng liền quang minh chánh đại ở lại Triêu Mộng điện của Mộng phi nương nương

Hành cung Vũ Hề, lúc này hắn đang đứng ở trước bàn, tâm tình phức tạp chờ đợi Duẫn Nhi đến.

Cung nhân hộ tống lúc này đi vào, từng người một run run cúi đầu, hướng về phía hắn hành lễ. "Tham kiến hoàng thượng."

Vũ Hề sắc mặt vui mừng, hướng về phía mọi người khoát tay. "Tất cả đứng lên đi, nàng đâu?"

"Chuyện này..." Mọi người chần chờ.

Vũ Hề nhìn mọi người vẻ mặt chần chờ, sắc mặt khẽ biến. "Thật là to gan, không cần nói nữa, lập tức chém đầu các ngươi."

Mọi người lần nữa run rẩy quỳ xuống. "Hoàng... hoàng thượng, tướng quân phu nhân quả thật không thấy."

"Hỗn trướng." hắn hung hăng đứng lên, giơ chân lên đá một cước vào người nói chuyện kia, người kia lăn một vòng trên mặt đất, phun ra một búng máu.

Vũ Hề cũng không thèm nhìn hắn một cái, ngoan lệ nói: "Cái gì tướng quân phu nhân, nàng là hoàng hậu tương lai của trẫm đó, một đám vô dụng, ngay cả một người cũng không trông giữ cho tốt, giữ lại có ích lợi gì, người đâu, đem bọn thùng cơm này kéo ra ngoài cho trẫm, giết không tha."

"Dạ, hoàng thượng."

"Hoàng thượng, tha mạng, tha mạng..."

Mười mấy vị thị vệ cao thủ tiến lên, đem hơn mười người giãy giụa kia kéo xuống.

Sau khi tất cả an tĩnh lại, Vũ Hề âm lãnh lên tiếng: "Thiên Địa Huyền Hoàng, các ngươi đem cả hoàng cung này lật lên cho trẫm, trẫm cũng không tin, nàng có thể chạy thoát được hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm."

Bốn người áo đen bay xuống, hướng về phía hắn lĩnh mệnh gật đầu.

Vũ Hề nhìn bốn người áo đen rời đi, ánh mắt âm độc thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh.

Phác Xán Liệt, trẫm nhất định phải mau sớm trừ đi cái gai trong mắt là ngươi, chỉ cần ngươi chết đi, Duẫn Nhi liền trở thành nữ nhân của ta.

Hoa Trữ điện, tẩm điện của Tam công chúa Ly Yến.

Tại chánh điện trên ghế thái phi, Ly Yến ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm người áo đen quỳ trên mặt đất.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Người áo đen kia ngẩng đầu nhìn về Ly Yến, ánh mắt khó nén lòng ái mộ.

"Công chúa, thuộc hạ phụng lệnh của người đang chuẩn bị lẻn vào Vô Trần điện giết Lâm Duẫn Nhi kia, nhưng thuộc hạ vừa mới đi vào, phát hiện nơi đó đã sớm người không - nhà trống.

Duẫn Nhi đã được người của hoàng thượng mang đến hành cung của ngài.

Mặt khác, Vô Trần điện có một bức tường bị người nào đó có nội lực cao thâm phá hư, thuộc hạ đoán có thể cùng Xán Liệt có liên quan."

Ly Yến nghe xong, kích động từ trên ghế thái phi nhảy xuống.

"Cái gì, tiện nhân kia được hoàng huynh điều đến hành cung của huynh ấy? Đáng chết hoàng huynh này, rốt cuộc muốn diễn trò gì, không phải là thật sự muốn cướp nữ nhân này đó chứ? Thưởng? Ha ha ha, nếu thực là như vậy, vậy càng hợp ý của bổn công chúa, đã thế ta liền giúp hoàng huynh một phen."

Ly Yến lẩm bẩm đi qua, ánh mắt nhìn chằm chằm người áo đen quỳ trên đất, duệ thanh nói:

"Vượng Tài, ngươi mới vừa nói Xán Liệt đã tới Vô Trần điện?"

Người áo đen ngẩng đầu, ánh mắt có chút bị thương gật đầu.

"Hồi công chúa, đúng vậy, thuộc hạ đoán Xán Liệt có thể đã xông vào hoàng cung, tính toán mang đi Duẫn Nhi, không biết là nguyên nhân gì không thành công."

Nói xong, người áo đen ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Ly Yến, không có một tia che giấu tình yêu điên cuồng của hắn.

Ly Yến cương nghị ngẩng đầu, mở miệng đang định nói gì, lại liếc thấy vẻ mặt người áo đen như thế, sắc mặt của nàng không khỏi lạnh như băng thoáng qua hiểm ác, thanh âm lạnh như băng giống như lưỡi đao quát lạnh:

"Vượng Tài, ngươi thật đúng hảo đại cẩu đảm, lại dám một vốn một lời cùng công chúa có ý nghĩ quá phận, ngươi bất quá chỉ là con chó Bổn công chúa nuôi mà thôi, Bổn công chúa cao hứng thì cho ngươi xương ăn, mất hứng thì liền giết chết ngươi, ngươi lấy tư cách gì mà ái mộ Bổn công chúa, với xuất thân đê tiện của ngươi, đừng nói là ái mộ Bổn công chúa, cho dù xách giầy cho Bổn công chúa cũng không xứng đâu, nghe rõ chưa, lập tức cút ra ngoài cho Bổn công chúa, cút..."

Gương mặt người áo đen bi thống, hắn thế nhưng không đứng dậy, ánh mắt vẫn ôn nhu xen lẫn bi thương, thở dài nhìn Ly Yến.

"Công chúa, thuộc hạ mặc dù thân phận không cao, nhưng thuộc hạ đối với công chúa là thật tâm, trên đời này không người nào có thể so với thuộc hạ yêu thương công chúa, thuộc hạ vì công chúa, chết cũng cam lòng."

Ly Yến vừa nghe, liền ha ha cười lên, ánh mắt liếc về hướng người áo đen tràn đầy giễu cợt cùng chán ghét.

"Ngươi đã vì ta có thể chết, vậy ngươi, sao không đi chết đi, chết ngay đi."

Người áo đen sắc mặt trắng nhợt, đau lòng nói: "Công chúa nếu muốn thuộc hạ chết, thuộc hạ tuyệt không từ chối, công chúa, ta tên Hắc Kỳ, không phải Vượng Tài, xin công chúa nhớ rõ tên của ta."

Người áo đen nói xong, thâm tình đưa mắt nhìn Tam công chúa một cái, sau đó rút ra phối kiếm bên hông, hung hăng hướng tim đâm xuống.

Cột máu bay lên, một chút rơi xuống trên làn váy của Ly Yến, nàng xem cũng không xem Hắc Kỳ thống khổ một cái, đưa chân một cước đem hắn đá văng ra, cắn răng hận hận quát lên:

"Đáng chết chó điên, muốn chết cũng hãy chết xa một chút, ngươi chẳng lẽ không biết thân thể Bổn công chúa cao quý, sao có thể để cho máu đê tiện của ngươi dính vào, đáng ghét, tâm tình đang tốt đẹp cũng bị ngươi làm hỏng mất, người đâu, đem con chó điên này kéo ra ngoài tìm địa phương vắng vẻ ném đi cho bổn công chúa."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top