VESCTCTHM 69: Người trong Tử cung đi ra

Phủ tướng quân.

Xán Liệt ôm bầu rượu, ngồi trên một cây cao trong Thanh Thủy cư uống rượu, không ai chú ý tới, trong bề ngoài sa sút đó, là một cỗ bén nhọn muốn chờ thế phát công, hắn đang chờ cơ hội, một cơ hội thật tốt quật ngã Đinh Vũ Hề.

Đột nhiên, hai tròng mắt Xán Liệt như không thể nhận ra chợt lóe.

"Ai đó?" Thanh âm lạnh như băng, không một chút men say.

Thu Hồng mới vừa lẻn vào Thanh Thủy cư, không ngờ Xán Liệt phát hiện mình nhanh như vậy, nàng không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu cực lực che dấu ánh mắt kinh hãi mới vừa rồi bị Duẫn Nhi hù dọa.

"Phác Xán Liệt, là ta." Thu Hồng bước ra, chậm rãi kéo khăn đen che mặt ra.

Dưới ánh trăng, mặt của Thu Hồng lộ ra, hắn nhìn gương mặt quen thuộc này, môi lạnh như băng cong lên. "Thu Hồng, quả nhiên ngươi chưa không chết."

Ngày đó hắn đã cảm thấy thi thể Thu Hồng có điểm lạ, khiến trong lòng hắn có chút nghi ngờ, sau đó hắn phái các ám vệ đi thăm dò, mới biết thi thể Thu Hồng đã bị người mang đi, vì thế, trong lòng hắn sớm đã đoán ra Thu Hồng không chết, lúc này nhìn thấy Thu Hồng, hắn cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Thu Hồng thấy hắn bình tĩnh như thế, trong bụng không khỏi có chút run sợ.

Chẳng lẽ Xán Liệt đã sớm biết nàng không chết sao? Tại sao khi mình xuất hiện trước mặt hắn, phản ứng của hắn lại bình thản như vậy.

"Phác Xán Liệt, ta vốn cho là nhìn thấy ta ngươi sẽ kinh ngạc, không nghĩ tới ngươi rất bình tĩnh, đại tướng một nước thiết huyết vô tình quả nhiên không tầm thường."

"Bớt sàm ngôn đi, ngươi tới tìm bản tướng, nhất định là có chuyện muốn nói, hôm nay bản tướng cho ngươi cơ hội, nói đi."

Hắn đối với lai lịch Thu Hồng, đã sớm do thám được bảy tám phần, chủ nhân sau lưng Thu Hồng chắc chắn là Hắc Diệu.

Lần này Thu Hồng xuất hiện, không cần suy nghĩ cũng biết là Hắc Diệu phái ả tới, chỉ e là cố ý kiếm chuyện về quan hệ giữa mình cùng với Vũ Hề.

Hừ, Hắc Diệu, ngươi cho ta quá đơn giản, đây sẽ là sai lầm cả đời của ngươi.

Thu Hồng khẽ mỉm cười, cực lực che giấu nói: "Xán Liệt, thê tử của ngươi đang ở hoàng cung, Vô Trần điện."

Thu Hồng nói xong, càng thêm đắc ý cười lạnh, trong lòng chắc chắn, Xán Liệt nghe xong lời này của nàng nhất định sẽ kích động tức giận nhảy dựng lên, nhưng trên thực tế phản ứng của hắn, lại làm cho nụ cười lạnh của Thu Hồng cứng lại.

Xán Liệt nghe xong lời nói của Thu Hồng, chẳng qua là lãnh đạm liếc nàng một cái, không mấy đau khổ nói: "Thu Hồng, trở về nói cho chủ tử ngươi, màn kịch giữa chúng ta, giờ mới bắt đầu thôi."

Cả người Thu Hồng ngu lại. Đây, đây, đây, đây là tình huống gì? Sao hắn có thể bình tĩnh như vậy, thê tử của hắn không phải là bị hoàng đế kia cướp đi rồi sao, sau khi hắn biết không phải sẽ tức giận như sấm nổ sao? Sao lại bình tĩnh như vậy?

Xán Liệt nhìn bộ dáng ngu si của Thu Hồng, không khỏi lạnh lùng cau mày.

"Cho ngươi ba giây, lập tức biến đi cho bản tướng, nếu không đừng trách bản tướng ra tay."

Thanh âm chấn động lạnh như băng, khiến Thu Hồng đang từ ngu si lập tức hồi hồn, nàng cắn răng một cái, hận hận trừng hắn, sau đó tung người rời đi phủ tướng quân.

Sau khi Thu Hồng rời đi, Xán Liệt hướng về một góc trong bóng tối phát tay ra dấu, một mạt bóng đen nhận được tín hiệu xông ra ngoài, đuổi theo Thu Hồng.

Nhìn hai mạt bóng dáng biến mất trong bóng đêm, hắn lạnh như băng nói.

"Hắc Diệu, Phác Xán Liệt ta cũng không phải là người vô dụng mặc cho người đùa bỡn đâu, chọc phải ta, ngươi một chút cũng đòi không được tiện nghi."

Bên trong hoàng cung, Duẫn Nhi đang bị cung nhân đưa đến hành cung của Vũ Hề, lúc đi ngang qua hậu cung của các phi tần, hai tròng mắt nàng sáng lên, thừa dịp không ai lưu ý, nàng len lén từ phía dưới cỗ kiệu chui ra ngoài, vì là đêm tối, nên cũng không có đưa tới chú ý của những người khác.

Nàng nhìn đến đội ngũ dần dần đi xa, mới vỗ tay phát ra tiếng, xoay người định chạy tới cửa cung, nhưng lại bị một đạo thanh âm kiều diễm hét lên.

"Đứng lại, nô tài từ đâu tới, lại không hiểu chuyện như vậy."

Nô tài? Là đang nói nàng sao?

Duẫn Nhi ngây ngốc, xoay người lại nhìn về phía nữ nhân vừa nói chuyện.

Chỉ thấy nữ nhân kia mặc áo đỏ rạng ngời, mặt lãnh diễm rất xinh đẹp, giờ phút này cả gương mặt, đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.

Thấy nàng tùy ý quan sát mình, nữ nhân áo đỏ rất không vui mừng nhíu chân mày.

Bên cạnh nàng ấy còn có một cung nữ lớn tuổi, bởi vì giữa các nàng còn cách một gốc cây hoa thụ, nàng nhìn thấy hai người rất rõ ràng, nhưng hai người kia lại không thấy rõ mặt của nàng.

"Nô tài lớn mật, nhìn thấy Mộng phi nương nương còn không quỳ xuống hành lễ." Lạo cung nữ lạnh giọng quát lên.

Mộng phi? 囧. Thì ra là nữ nhân của Vũ Hề, hoàn hảo có cây này cản trở, chỉ cần giả trang thành nô tài, cũng sẽ không bị phát hiện.

Lập tức, Duẫn Nhi giả trang thành một cung nữ vâng vâng dạ dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Nô tỳ tham kiến Mộng phi nương nương, Mộng phi nương nương thiên thu vạn kiếp, xinh đẹp vô song."

Mộng phi kia vốn vẫn còn nhíu lông mày, nghe Duẫn Nhi vỗ mông ngựa như vậy, lấy làm vừa lòng, tâm tình thật tốt che miệng nở nụ cười.

"Nô tài ở cung nào, cái miệng nhỏ nhắn rất thú vị."

Ta khinh, ngươi mới thú vị đó, cho ngươi một câu nịnh bợ đã vui vẻ thành như vậy, thật không biết nói ngươi đầu óc ngu si, hay là nói ngươi ý nghĩ đơn thuần.

Lão cung nữ thấy Duẫn Nhi không lên tiếng, không khỏi quát nói: "Nô tài lớn mật, Mộng phi nương nương đang hỏi ngươi đó, còn không mau trả lời."

"Mộng, Mộng phi nương nương... Người cũng rất thú vị."

Mộng phi nương nương đưa tay vẫy lui lão cung nữ. "Quế ma ma, tiểu nha đầu này rất thú vị, đừng dọa nàng ta."

"Dạ, chủ tử." Lão cung nữ rất cung kính đối với Mộng phi, nhưng khi nhìn đến Duẫn Nhi ánh mắt không chút nào nhu hòa, ngược lại càng thêm sắc bén.

"Ngươi là người của cung nào?" Mộng phi hỏi nàng.

Mộng phi này sao hỏi ta như vậy, chẳng lẽ nàng ấy muốn đưa ta về? Nếu như vậy, nàng sẽ chế ra một cung mới.

"Hồi Mộng phi nương nương, nô tỳ là người từ Tử cung ra ngoài." Thật ra thì nàng không có nói láo, nàng đúng là từ tử cung ra ngoài, trên đời này, có ai không phải là từ trong tử cung ra ngoài, đúng không.

"Tử cung? Ngươi là người của Tử cung?" Mộng phi vừa nghe đến hai chữ Tử cung, gương mặt thế nhưng trở nên cuồng nhiệt, mặc dù nàng ấy cực lực che giấu, nhưng Duẫn Nhi rất rõ ràng thấy cuồng nhiệt trong đáy mắt nàng ấy.

囧, đừng nói cho nàng biết, Ngân Nguyệt hoàng cung, thật sự có một tòa cung điện gọi là Tử cung nha?

"Hồi nương nương, đúng vậy, nô tỳ đúng là người ở Tử cung ra ngoài."

Mộng phi vừa nghe, cuồng nhiệt trên mặt căn bản là hoàn toàn lộ ra, một chút cũng không có ý che giấu.

"Quế ma ma, bà có nghe không, nàng ta là từ Tử cung ra ngoài, nhất định có biện pháp để cho hoàng thượng qua đêm ở Mộng cung của ta."

Quế ma ma sắc bén cũng thay đổi 180°, ánh mắt đối với Duẫn Nhi từ sắc bén trực tiếp biến thành ôn nhu sùng kính.

"Nương nương một lòng thành tâm, ngay cả trời cao cũng cảm động, nên phái người của Tử cung tới cứu nương nương, nương nương, lần này nhất định có thể khiến cho hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, nương nương nhất định có thể lại được sủng ái nữa."

Duẫn Nhi nhìn mặt kích động của chủ tớ hai người, giống như là bị sấm đánh trúng, trợn tròn mắt.

Mẹ nó, thì ra trong hoàng cung này, thật sự có cung điện tên là Tử cung, mà địa vị lại khá cao.

Tử cung à Tử cung, chủ nhân đặt tên này, không phải là quá biến thái sao, thật là quá lợi hại, ngươi nói làm sao lại có thể nghĩ ra được hai chữ tuyệt vậy chứ.

Mộng phi vẻ mặt kích động nhào tới, hai tay nắm chặt tay Duẫn Nhi, bộ dáng dùng sức kia thật giống như người chết đi trong biển rộng bắt được tấm gỗ cứu mạng, nắm đến thân thể nhỏ của nàng cũng hơi hơi run rẩy.

"Cái đó, Mộng phi nương nương, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động, ngàn vạn đừng kích động."

Kích động nữa, tay của nàng có thể sẽ rớt ra luôn, nữ nhân cổ đại này, sao cả chút định lực cũng không có vậy.

Quế ma ma cũng chạy tới, vịn Mộng phi lại.

"Cô nương ở Tử cung, xem Mộng phi nương nương chúng ta thành ý như thế, xin người nhất định phải giúp chúng ta."

Ta nói vị lão ma ma này, tốc độ thay đổi sắc mặt của bà cũng quá nhanh đi, mới vừa rồi còn gọi nô tài, nô tài không ngừng, sao đảo mắt đã đổi thanh xưng hô tôn kính rồi.

"Lão... cố, vị tỷ tỷ này người hình như hiểu lầm rồi, nô tì còn có chuyện, không giúp được các vị." nàng vừa thật nhanh kéo lại cánh tay bị Mộng phi siết chặt ra, vừa ngượng ngùng nói.

Mộng phi nghe xong mặt tái nhợt, sau đó lui về phía sau một bước, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Duẫn Nhi thật chặt.

Trời ạ, làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm nàng? Mộng phi này không phải là thấy mình không chịu giúp nàng ấy, muốn giết người diệt khẩu đó chứ?

Mộng phi nương nương à, ngươi phải minh xét nha, không phải là ta không muốn giúp ngươi, thật sự là không thể ra sức.

Mộng phi nghiến răng nghiến lợi, cánh môi cũng sắp cắn ra máu rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm Duẫn Nhi càng ngày càng hung ác.

Da đầu nàng tê dại, chẳng lẽ tối nay nàng thật vất vả mới từ Vô Trần điện trốn ra được, giờ lại bị Mộng phi này xử đẹp?

Trời ạ, đừng ngược đãi người thế chứ, đây quả thực là gặp gỡ tàn nhẫn nhất của nhân gian.

Hai tròng mắt Mộng phi chợt lóe, nghiến lợi kiên định nói: "Quế ma ma, lên cho ta."

"Dạ, nương nương."

Nhìn gương mặt bất cứ giá nào của một chủ một tớ trước mắt, nàng hoàn toàn sợ hãi, cố giả bộ trấn định, run rẩy nói: "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"

Vậy mà, tất cả xảy ra kế tiếp, khiến nàng đang sợ kinh ngạc lại...

"Phịch --"

Mộng phi và Quế ma ma cùng nhau quỳ gối trước mặt nàng.

囧, ta nói sao hai chủ tớ các ngươi có thể biến thái như vậy, ngươi lạy trực tiếp một chút không được sao, trước đó còn bày ra nhiều hành động quái lạ như vậy, hại ta còn tưởng hai ngươi muốn giết ta diệt khẩu, thật là đáng ghét.

Mộng phi buồn bã nói: "Cô nương, van ngươi nhất định phải giúp Bổn cung, chỉ cần ngươi có thể ra tay, Bổn cung có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi."

Bất kỳ điều kiện gì? Nghe bốn chữ đó, Duẫn Nhi rất hứng thú, nếu có Mộng phi này giúp một tay, có lẽ việc chạy ra khỏi hoàng cung này không phải là không thể.

Mộng phi nhìn nàng thật lâu không thấy lên tiếng, nàng ấy cho là Duẫn Nhi đang cự tuyệt, trên mặt tái đi, tuyệt vọng lẩm bẩm nói:

"Không có tình yêu của chàng, ta sống trên đời này còn có nghĩa gì, nếu ta phải sống tạm nhìn chàng ân ái cùng với nữ nhân khác, vậy không bằng ta đi tìm chết còn hơn."

Nói xong, nàng ấy thế nhưng hướng về cái cây trước mắt dùng sức đập đầu vào.

Quế ma ma kịp thời ngăn trở nàng ấy. "Nương nương, người không thể làm chuyện dại dột, người đi rồi, nô tỳ làm sao bây giờ? Nương nương..."

Duẫn Nhi nhìn chủ tớ hai người ôm nhau khóc, cảm thấy có phải hơi quá không?

Có chút ngượng ngùng phẫn nộ nói: "Mộng phi nương nương người đừng kích động, ta đâu có nói không giúp người, nhưng người phải để ta suy nghĩ rõ ràng mới được."

Mộng phi vừa nghe, mỉm cười đi đến. "Cô nương, ngươi thật đáp ứng ta sao?"

"Ừ." nàng cười gật đầu, sau đó liếc Quế ma ma bên cạnh một cái, hỏi: "Về người của Tử cung, các người biết được bao nhiêu?"

Trước khi giúp họ, nàng nhất định phải dò la thật tốt nội tình đối phương mới được, tránh cho đến lúc đó bại lộ bí mật, chuyện kia liền hỏng.

Quế ma ma sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới nàng hỏi như thế, thật lâu bà mới mềm giọng nói:

"Hồi cô nương, Tử cung tại ở phía xa giang hồ, gần chốn thiên nhai, bọn ta dù sao cũng là sống ở nơi thâm cung, làm sao biết được người của Tử cung, hôm nay gặp được cô nương, quả thật nô tỳ là nhờ phúc khí của nương nương thôi."

Ngất, nói nửa ngày, thì ra Tử cung này không phải ở trong hoàng cung, nghe được vậy nàng liền yên tâm rất nhiều.

Quế ma ma nói như vậy, Tử cung này rất ư thần bí, nếu họ muốn tra rõ Tử cung có người như nàng không, vậy nhất định rất khó rồi.

Băn khoăn của nàng được loại bỏ, nàng cười bí hiểm với Mộng phi, nói: "Nương nương người đã bao lâu không được hoàng thượng sủng ái rồi?"

Trong lòng, nàng cực độ khi dễ Đinh Vũ Hề, mẹ nó, vợ lớn vợ nhỏ cũng một đống rồi, lại vẫn không buông tha nàng, đồ ngựa đực trời đánh, tiểu nhân đê tiện, xem ta làm sao hại chết ngươi.

Mộng phi có chút ngượng ngùng trả lời: "Hoàng thượng đã ba tháng rồi chưa tới Triêu Mộng điện của Bổn cung, cô nương, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp để cho hoàng thượng sủng ái Bổn cung lần nữa, van cầu cô nương."

"Yên tâm, có Đông Phương Bất Bại ta ở đây, tuyệt đối sẽ không thất bại."

Duẫn Nhi nháy mắt với Mộng phi, bất quá bởi vì nàng đứng phía sau bóng cây, nên không nhìn ra mặt của nàng lúc này, nháy mắt của nàng Mộng phi tự nhiên cũng không thấy được.

"Đông Phương Bất Bại? Cô nương ngài chính là Đông Phương Bất Bại?" Hai tay Mộng phi đè lại tim, vui mừng vạn phần hét ầm lên.

囧, gọi Đông Phương Bất Bại có thể khiến ngươi kích động như thế sao? Chẳng lẽ ngươi biết lai lịch của Đông Phương Bất Bại hay sao? Chẳng lẽ ngươi cũng là một hủ nữ hay?

Quế ma ma nhìn thấu chỗ nghi ngờ của Duẫn Nhi, vẻ mặt bà sùng bái giải thích:

"Bất Bại tiền bối, ngài có thể còn chưa biết danh tiếng của mình bất tri bất giác đã truyền khắp cả Ngân Nguyệt vương triều rồi, đặc biệt là mỹ nam dưới ngòi bút của ngài, đều được các tiểu nữ tử trong thâm cung như chúng ta thích nhất."

Quế ma ma vừa nói, đôi mắt vừa tràn đầy ảo tưởng lóe ra.

Nhìn Quế ma ma một đống tuổi còn có bộ dạng hoa si như thế, nàng không khỏi chà xát da gà nổi lên hai tay.

Bất quá trong bụng cũng nghi ngờ, nàng chưa từng để lộ sách vẽ mỹ nam ra ngoài, bọn họ làm sao biết?

Chẳng lẽ... Bản 《 hủ nữ thiên hạ 》 của nàng bị Bảo Anh làm lộ ra rồi?

Càng nghĩ, càng cảm thấy đúng.

Mộng phi cũng chen miệng vào nói: "Mỹ nam tử cô nương vẽ ra đúng là cực phẩm trong nhân gian, bất quá so với hoàng thượng của ta, còn kém một chút."

Ác, ngươi ít ghê tởm đi, Vũ Hề đó còn chưa sánh qua Xán Liệt nhà ta đâu.

Trong lòng khi dễ một phen, nàng chen vào mở đề hỏi: "Đúng rồi Mộng phi nương nương, hiện giờ đã trễ thế này, sao người còn xuất hiện ở chỗ này?"

Mộng phi vừa nghe, oán niệm vô cùng níu khăn tay.

"Hừ, còn không phải là do tiện nhân mới tới Vô Trần điện đó sao, nàng ta vừa đến, hoàng thượng thế nhưng cung nào cũng không đi, nghe nói dáng dấp tiện nhân kia đẹp như thiên tiên hạ phàm, hiện tại ta vốn là muốn qua đó một chút xem xem nàng ta có phải thật đẹp như vậy hay không, ta cũng muốn thăm dò lai lịch của nàng ta, nếu là người thông minh, vậy bỏ qua cho nàng ta, nếu nàng ta chỉ là nhân vật thấp hèn, ta liền đùa chết nàng ta, haizz, không nghĩ tới đi một chuyến đến Vô Trần điện, tiện nhân kia lại được thánh chỉ đi hành cung của hoàng thượng rồi, làm sao có thể, tiện nhân kia tại sao, tại sao có thể lấy được tất cả lực chú ý của hoàng thượng như thế, tại sao đoạt hoàng thượng của ta, tại sao..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top