VESCTCTHM 33: Tuyệt học của nhũ mẫu

"Hắc hắc hắc hắc, không muốn làm gì cả, chỉ muốn...Bảo Anh, chỗ này của nhũ mẫu có một quyển 《hủ nữ thiên hạ》, bảo đảm đẹp mắt gấp trăm lần hơn, hơn bản Tiểu phi hiệp gì đó của con, con chỉ cần đáp ứng nhũ mẫu, về sau chuyện gì cũng nghe nhũ mẫu, nhũ mẫu sẽ đem quyển sách này cho con."

Thanh âm của nàng, vô cùng hấp dẫn.

Bảo Anh vừa nghe, toàn bộ sợ hãi đều tiêu tán, thay vào đó là gương mặt mừng như điên.

"Thật sao? Nhũ mẫu, thật xem hay hơn bản Tiểu phi hiệp của con sao, nhũ mẫu, được, con đáp ứng người, về sau nhũ mẫu nói cái gì chính là cái đó, nhất định tuân theo, tuyệt không dám nói hai lời."

Duẫn Nhi vui mừng, nhưng cảm giác được vẻ mặt quá đáng khoa trương, vì vậy kiềm chế, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Bảo Anh, nhũ mẫu mệt mỏi, muốn ngủ, con trở về phòng trước đi."

"Được, nhũ mẫu người ngủ ngon, con không quấy rầy nữa." bé cất bước rời đi, đi tới cửa lại đột nhiên nhớ tới, quyển sách kia bé còn chưa có cầm mà, liền hỏi: "Nhũ mẫu, vậy bản《hủ nữ thiên hạ》khi nào người cho con?"

Duẫn Nhi sảng khoái phất tay "Con chỉ cần biểu hiện tốt, nhũ mẫu đáp ứng sẽ rất mau đưa cho con."

Bảo Anh vừa nghe, hai mắt sáng lên, vỗ vỗ ngực nói: "Nhũ mẫu yên tâm, con quyết không phụ lòng nhũ mẫu coi trọng."

Đuổi được bé, nàng rốt cục có thể yên lặng nằm nghỉ.

"Nhũ mẫu, nhũ mẫu, người ở bên trong sao?" Mới an tĩnh không bao lâu, cửa lại truyền tới thanh âm Huỳnh Thực.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, phủ trán nói: "Vào đi."

Huỳnh Thực oanh một tiếng vọt vào, ánh mắt rơi vào trên người nàng nằm ở trên giường, cười đến gương mặt dáng điệu thơ ngây khả ái "Nhũ mẫu, tại hạ tới trước lĩnh giáo với nhũ mẫu một chút, xin nhũ mẫu đừng keo kiệt chỉ giáo."

Duẫn Nhi vốn là bộ dáng phờ phạc, nhìn đến bé ôm quyền nói chuyện, thể cốt run lên một cái "Huỳnh Thực, con không cần khách sáo với nhũ mẫu như vậy đâu, cứ như bình thường là được rồi."

Nàng cũng không phải là những đại hiệp mua danh chuộc tiếng kia, không cần phải khách sáo với nàng thế chứ, với lại, tiểu tử này xem thế nào đều là một mầm non tốt, không thể để cho bọn ngụy quân tử trong giang hồ lừa gạt được, nàng nhũ mẫu này nhất định phải hảo hảo uốn nắn cuộc đời và giá trị của bé.

Huỳnh Thực vừa nghe, đột nhiên không thích, gương mặt tuấn tú dáng điệu thơ ngây lại tỏ vẻ già dặn, chen làm một đoàn.

"Nhũ mẫu, vậy sao được, tại hạ là vãn bối, đối đãi tiền bối cao nhân nhất định không thể mất lễ độ giang hồ, nhũ mẫu, mới vừa rồi tại hạ nghe lão tứ nói, nhũ mẫu là cao nhân ẩn thế trong truyền thuyết, lão tứ còn nói, tu vi của nhũ mẫu, còn lợi hại hơn phụ thân, nhũ mẫu, xin thu tại hạ làm đồ đệ đi."

Oanh một tiếng, bé quỳ xuống.

Cái quỳ này khiến Duẫn Nhi bị hù dọa sợ run. Nàng không chịu nổi, không chịu nổi.

Vốn là tính toán đi xuống giường đỡ bé, nhưng vừa mới xuống giường, cặp chân bủn rủn đến run rẩy không dứt, lảo đảo một cái, thân thể nàng ngã về phía trước, mắt thấy sẽ hung hăng ngã trên mặt đất.

Nhưng nàng nói thế nào ở hiện đại cũng luyện qua một chút võ thuật, nàng quyết định sử dụng một cái lật khoanh tròn.

"Ôi --"

Một tiếng kêu khẽ, chân nàng vừa định, mượn lực giương lên, thân thể nghiêng về chín mươi độ, lại hạ xuống mặt đất, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn mỹ vô song.

Huỳnh Thực vốn là còn ôm một tia hoài nghi đối với Bảo Anh nói nhũ mẫu là cao nhân, hiện tại thấy công phu của nhũ mẫu rồi, toàn bộ hoài nghi của cậu tan thành mây khói.

Giơ tay lên, nặng nề vỗ tay "Được, nhũ mẫu quả nhiên là cao nhân, lộn đầu thật rất khí phách, tại hạ bội phục."

Đang lúc thanh âm Huỳnh Thực vừa rơi xuống, nàng cảm giác chỗ dưới chân đạp tựa hồ không đúng, nàng kinh ngạc, lập tức cúi đầu nhìn, cái nhìn này, nàng lập tức hét rầm lên.

"A..." Theo tiếng thét chói ta của nàng rơi xuống, thứ mà cặp chân hạ xuống bị nàng đạp lên, hung hăng quăng đi ra ngoài, thế nhưng chính cái vung này, thân thể nàng cũng không cách nào giữ vững thăng bằng nữa, chúi về phía trước một cái, thân thể của nàng nặng nề ngã xuống.

Oanh --

Nổ xong, khói lửa tung bay, nàng ngã trên mặt đất, hiện lên vẻ tử thi.

Huỳnh Thực kinh ngạc nhìn nhìn một màn này, vốn là thần sắc kinh ngạc bị cuồng nhiệt sùng bái thay thế, cậu đứng lên, đi tới nàng trước gót chân, mặt khiếp sợ lên tiếng.

"Nhũ mẫu, chiêu thức ngài thi triển vừa rồi, có phải là 'nhất chiêu định thử' (một chiêu bắt chuột) giang hồ thất truyền mấy trăm năm hay không?" Nói xong, bé liếc mắt con chuột bị nàng đạp đến hoàn toàn thay đổi kia.

Chỗ có chuột ở cả phủ tướng quân vốn là cực ít, mà Thanh Thủy cư đã ít lại càng ít, con chuột nhỏ này làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định là mới vừa rồi nhũ mẫu bố trí, mới có thể xuất hiện con chuột này.

'Nhất chiêu định thử' tuyệt chiêu này là cậu thấy trong một quyển Cổ Tiểu Sinh nổi tiếng, Cổ Tiểu Sinh này là giang hồ Vạn Sự Thông.

Cậu còn theo một quyển sách có tên gọi《Một miệng giang hồ》, bên trong quyển sách này ghi lại những chuyện lạ của kỳ nhân giang hồ trước sau mấy trăm năm, trong sách có miêu tả qua 'Nhất chiêu định thử' là kỳ công danh chấn thiên hạ trăm năm trước, người luyện công này ra chiêu sẽ đuổi ra rất nhiều chuột, có vài con chuột đều là linh vật có thần thông.

Năm đó tiền bối Đao Đao Suất có chiêu thần công này, cơ hồ là đi khắp thiên hạ vô địch thủ, cuối cùng lão nhân gia ông ta khó nhịn loại tịch mịch trên cao không thắng lạnh chỉ trời thở dài một tiếng, ông trời bất công, tại sao sống thống khổ như vậy, tìm một địch nhân, khó khăn như vậy sao.

Thốt ra lời này xong, tiền bối Đao Đao Suất cắn lưỡi tự tử tại chỗ, mang theo không cam lòng của ông ta, cũng mang theo truyền kỳ cuộc đời của ông, chấn động cả võ lâm, từ đó về sau, thần thông 'Nhất chiêu định thử' cũng thất truyền giang hồ.

Không nghĩ tới, nhũ mẫu của cậu lại là truyền nhân 'Nhất chiêu định thử', sự phát hiện này, khiến cho cả người Huỳnh Thực giống như uống thuốc kích thích, toàn thân trên dưới không ngừng được lay động.

Duẫn Nhi căn bản không có nghe rõ bé nói cái gì, chẳng qua là ngầm trộm nghe đến chuột gì đó, đúng rồi, chính là con chuột đáng chết kia, nếu như chân không dẫm lên con chuột đáng chết kia, nàng cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm, sẽ không ghê tởm, cũng sẽ không rơi chật vật như vậy.

Con bà nó, đau chết nàng rồi.

Ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn thi thể con chuột kia, lúc này nàng mới nghiến răng đứng lên.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy gương mặt hưng phấn nhìn mình chằm chằm của Huỳnh Thực, sùng bái trong mắt, giống như là sóng triều nhào về phía nàng, cuồng liệt như vậy, điên như vậy, nàng thiếu chút nữa bị chôn.

Ngượng ngùng cười cười, nghiến răng hít hít, lên tiếng nói: "Huỳnh Thực, mới vừa rồi con không thấy gì chứ?"

Rơi mất mặt như vậy, tốt nhất không nên bị truyền ra ngoài, nếu không ngày sau nàng ở phủ tướng quân này, lấy cái gì dọa mọi người.

Vì thế, nàng muốn thu mua Huỳnh Thực, để cho cậu không nói chuyện xấu này ra.

Huỳnh Thực hào khí ngất trời vỗ vỗ ngực, tư thái kia, nghiễm nhiên một bộ phong phạm đại hiệp chánh khí.

"Nhũ mẫu yên tâm, thiên hạ tuyệt học oanh động cỡ này của người, tại hạ biết nhất định không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nếu không sẽ chọc tới bọn đạo chích dòm ngó, bất quá nhũ mẫu, người có thể thi triển toàn bộ 'Nhất chiêu định thử' danh chấn thiên hạ này cho tại hạ xem không?"

Duẫn Nhi vặn lông mày, cái gì nhất chiêu định thử, cái gì thiên hạ tuyệt học, ngổn ngang.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại vẫn là một nụ cười từ ái. "Huỳnh Thực 'nhất chiêu định thử' này cũng không thể tuỳ tiện lấy ra doạ người, nếu không bị người thấy được không tốt, hiểu chưa."

Bé gật đầu. "Hiểu, nhũ mẫu, khi nào người thu con làm đồ đệ?" Nhũ mẫu lợi hại như vậy, cậu nói gì cũng muốn lạy nhũ mẫu làm sư, trở thành một đại hiệp.

Duẫn Nhi phủ trán đứng lên, vừa muốn nói chuyện, lại nghe được tiếng kêu kinh hoảng của bé.

"A... Nhũ mẫu, người, người bị thương?"

Bị thương?

Duẫn Nhi ngây ngốc, ngay sau đó theo ánh mắt bé nhìn lại

Chỉ thấy trên váy màu trắng của mình, nhuộm một vết máu.

囧, đại di mụ lại tới, thật là quá giết phong cảnh.

"Huỳnh Thực, nhũ mẫu không có bị thương, nhũ mẫu chẳng qua là... Chẳng qua là..."

Rốt cuộc phải giải thích thế nào đây? Nàng cũng không thể nói cho bé, máu này là đại di mụ mỗi tháng đều tới của nữ nhân.

Huỳnh Thực thấy vẻ mặt do dự không dứt của nàng, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn vặn thành một đoàn, cậu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói với nàng: "Nhũ mẫu người phải chịu đựng, tại hạ liền đi tìm người đến cứu người."

Nói xong, vèo một tiếng xông ra ngoài, tốc độ nhanh đến nàng chắt lưỡi hít hà.

*********

Túc Nhiên cư, mặt Xán Liệt ngưng trọng nhìn mười hai người ngồi ở phía sau, mười hai người này theo thứ tự là thành viên Thiên Địa Thập Tam Huyền, là trợ thủ đắc lực nhất của hắn.

Nơi này, thiếu một người, người này là Huyền Mộc lúc trước bị hắn nhìn thấy ở thanh lâu, sau đó Huyền Mộc lại không có ở đây, làm thần sắc hắn lạnh lẽo hơn vài phần.

Huyền Thanh thấy vậy, đứng ra nói chuyện. "Tướng quân, Huyền Mộc hắn..."

Xán Liệt phất tay cắt đứt hắn, lạnh lùng quét mười hai người một cái, nói: "Không cần nhiều lời, hôm nay bản tướng đã gặp được Huyền Mộc, hắn lại xuất hiện ở Nhất Thưởng Tham Hoan, Huyền Thanh, ngươi còn muốn bao che bao lâu?"

Thân thể Huyền Thanh chấn động, phịch quỳ xuống. "Huyền Thanh đáng chết, xin tướng quân ban tội."

"Thôi, ngươi đứng lên đi, chuyện Huyền Mộc bản tướng cũng không trách ngươi, ngươi truyền lời của bản tướng xuống, chỉ cần Huyền Mộc trở lại, lệnh hắn tới gặp ta."

"Dạ, tướng quân." Huyền Thanh lau mồ hôi lạnh, đứng lên.

Xán Liệt quét những người khác một cái, chậm rãi nói: "Cho các ngươi ba ngày, tra ra toàn bộ tài liệu của Nhất Thưởng Tham Hoan, bản tướng phải biết, chủ nhân đứng phía sau là ai."

"Dạ, tướng quân."

Lúc này, một đạo đồng âm lo lắng vang lên. "Phụ thân, không xong, không xong, nhũ mẫu bị thương, chảy thật là nhiều máu."

Xán Liệt vốn là thần sắc lạnh như băng vừa nghe, trên mặt chợt lóe lo lắng vô cùng, ba bước làm hai bước, hướng Thanh Thủy cư chạy đi.

Duẫn Nhi vào lúc Huỳnh Thực đi không bao lâu, liền lấy ra một đống vải từ trong ngăn kéo.

Nhìn một đống vải dài trong tay, nàng chỉ biết loại vật này gọi là vải kinh nguyệt, nữ nhân cổ đại dùng khi đại di mụ tới, nhưng dùng như thế nào, nàng cũng không hiểu được.

Nàng đảo hồi lâu, quyết định sử dụng theo phương pháp băng vệ sinh hiện đại.

Vì vậy, nàng cởi quần xuống, chuẩn bị đem vải bố kia đặt trên quần lót.

Đang ở nháy mắt quần của nàng cởi xuống, cửa oanh một tiếng bị người đá văng

"Duẫn Nhi, nàng..." hắn đứng ở cửa, nhìn một màn bên trong phòng, trong phút chốc giật mình, toàn bộ lời nói còn sót lại cắm ở trong cổ họng, yên lặng đứng nơi đó, sững sờ nhìn nàng.

Mà nàng cũng là sợ run một giây, lúc này mới phản ứng kịp, thét chói tai xé thanh. "A... Phác Xán Liệt, chàng biến thái, đi ra ngoài..."

Mọi người vội vàng chạy tới ngoài cửa từng người một thấy hắn đứng lại ở đó, không khỏi ghé đầu nhìn lại.

Thế nào? Thế nào? Chẳng lẽ tướng quân nhìn thấy gì không nên nhìn?

Hắn bị một tiếng hô này chấn hồi hồn, bàn tay phanh vỗ, cửa phòng oanh đóng lại, ngăn cách vô số ánh mắt tò mò bên ngoài.

Ánh mắt hắn tối lại, ánh mắt rơi vào giữa chân nàng, nơi đó đang có một tia máu róc rách chảy ra.

Nàng vội vàng đưa tay kéo quần, tuy nhiên nó bị một đôi bàn tay đè lại.

Biến thái này --

Nàng vừa xấu hổ vừa giận, hận không thể giết hắn.

"Duẫn Nhi, cho ta xem." hắn nói xong, kéo quần nàng ra lần nữa, ánh mắt vẫn rơi vào giữa chân nàng.

Biến thái. Dâm đãng. Vô sỉ, hạ lưu.

Nàng bị nhìn thấy hận không thể tìm động chui vào, có người nhìn chằm chằm chỗ đó của người khác như vậy sao. "Chàng, chàng muốn làm gì?"

Đại gia, ngươi đi nhanh đi, tiểu gia ta không chịu nổi ngươi dày vò đâu.

Hắn nhìn giữa chân nàng, nuốt nước miếng một cái, một đóa hoa kiều diễm, giờ phút này có chút sưng đỏ, mà múi thịt sưng đỏ, chậm rãi chảy xuống một ít máu, một ít máu làm hắn nhớ lại từng chút triền miên vào buổi trưa của hai người, mạnh mẽ kích thích hắn.

Nàng liếc thấy ánh mắt như thú của hắn, bị hù. "Ta bị thương, chàng cũng không thể làm loạn."

"Bị thương?" hắn liếc nàng một cái, nhướng mày.

Duẫn Nhi run rẩy trả lời: "Chàng, chàng, chàng chẳng lẽ không hiểu được, mỗi tháng nữ nhân đều có vài ngày bị thương như vậy, chàng mau rời đi cho ta."

Hắn nghe, nhếch miệng cười một tiếng.

Mẹ nó, biến thái này lại đang cười, trời ạ, nụ cười dâm tà như vậy, hắn không phải là bộc phát thú tính chứ?

"Chàng, chàng không được tới..." Hai tay nàng che ngực, làm vẻ bảo vệ.

Hắn không nhìn nàng, động tác ôn nhu kéo nàng vào trong ngực, Duẫn Nhi thấy vậy, đang muốn mở miệng mắng to, lại thấy hắn đoạt lấy vải kinh nguyệt trên tay nàng, ngồi xổm người xuống, tỉ mỉ và ôn nhu băng vải kinh nguyệt.

Duẫn Nhi bị kinh hãi, nàng trợn đôi mắt lên, một bộ không thể tin nhìn hắn, nam nhân ở trước mắt, động thái ôn nhu, vẻ mặt chuyên chú, đang tỉ mỉ xử lý vết máu trên đùi cho nàng.

Trái tim đập bịch bịch, tốc độ kịch liệt kia, thật giống như cả tim đều muốn nhào ra, nàng một cử động cũng không dám, nàng nhìn hắn, gương mặt tuấn mỹ như thiên thần, một tích tắc này khắc thật sâu trong tim nàng, sâu trong nội tâm, là một loại cảm động không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, tim, ấm áp.

Hắn giống như là không chút nào thấy nàng khiếp sợ, ngón tay thon dài ôn nhu đem vải kinh nguyệt kia xếp đặt trên quần nàng, làm xong tất cả rồi, ngón tay nhẹ nhàng cột băng hai bên lại.

"Duẫn Nhi, xong rồi." Lúc hắn ngẩng đầu, liền thấy nàng không nhúc nhích nhìn mình, tất cả trong con ngươi đều là khiếp sợ, vui sướng cùng với một loại tâm tình phức tạp nồng đậm.

Hắn cười một tiếng, mang theo ba phần mị hoặc bảy phần tà khí nói: "Duẫn Nhi, là bị vi phu làm cho cảm động?"

Lần này nàng không có phản ứng kịch liệt giống như trước, nàng lẳng lặng gật đầu, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.

Từ nhỏ đến lớn, trừ bà nội ra, không có ai cho nàng loại ấm áp này, càng không có người tỉ mỉ ôn nhu che chở mình như vậy, mặc dù chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng nàng cảm động đến thật là muốn khóc.

"Duẫn Nhi, sao lại khóc, đừng khóc..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top