VESCTCTHM 17: Có hai thân phận
Duẫn Nhi kéo bả vai ra, ngẩng đầu lần nữa, nước mắt trên mặt nàng biến mất, mang theo vẻ cười khúc khích bé quen thuộc.
"Bảo Anh, nhũ mẫu cũng biết con tốt nhất, bất quá Bảo Anh à, sao con hai tay trống trơn tới đây, không phải là nên mang một ít thịt cơm sao?"
Mặt bé kéo ra, móc ra cái chìa khóa trộm được mở khóa, quát: "Ngươi cho là tiểu gia ta rất rỗi rảnh hay sao, bớt sàm ngôn đi, mau chạy ra đây, một hồi bị cha phát hiện ta liền thảm."
Sau thanh âm bình bịch của cửa sắt, cửa tù mở ra, Duẫn Nhi vui mừng, đang muốn cất bước hỏa tốc rời đi.
Cũng đúng lúc này, một giọng nữ âm nhu giết phong cảnh vang lên. "Các ngươi một người cũng không thể đi."
Hai người kinh hãi. Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, Duẫn Nhi thét chói tai. "A..." Mặt kia, giống như là thấy quỷ, là nữ nhân kia...
Bảo Anh cũng sợ nhìn chằm chằm nữ nhân kia, thanh âm run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Trên nóc phòng giam, chỉ thấy một nữ nhân toàn thân áo đen, hai mắt lạnh như băng rơi vào trên người Duẫn Nhi, mang mặt nạ quỷ không nhìn ra vẻ mặt, nhưng đôi môi đỏ mọng dưới mặt nạ, cũng quỷ dị giơ lên.
Thân hình bay một cái, nữ nhân áo đen kia rơi xuống. "Ta là ai ngươi không cần biết, về phần ta muốn làm gì, các ngươi rất nhanh sẽ biết."
Nói xong, đưa ra ngón tay vừa trắng vừa mịn chộp tới.
Duẫn Nhi kinh hãi, trái tim giật mình, vội vàng nhanh tay đem Bảo Anh kéo ra phía sau.
Nhưng nàng vẫn chậm một bước, Bảo Anh bị nữ nhân áo đen kia nắm được, trong nháy mắt hai mắt sợ hãi khép lại, thân thể nho nhỏ té xuống, cũng may nàng kịp thời vịn bé.
"Ngươi, ngươi làm gì con bé?" Duẫn Nhi kinh hoảng hướng về phía nữ nhân kia hô to.
Nữ nhân áo đen cong môi yêu mị cười một tiếng. "Không có làm gì cả, chẳng qua là cho nó hảo hảo mà ngủ một hồi, để ta với ngươi tự ôn chuyện mà thôi."
Duẫn Nhi ngượng ngùng cười một tiếng. "Nữ hiệp, ta với ngươi không quen, không cần phải khách sáo, tại hạ còn có việc, hay là bây giờ nên rời đi trước, chúng ta có cơ hội tán gẫu tiếp." Phi, ôn chuyện -- ôn chuyện mụ nội ngươi.
Nói xong, rung động rung động ôm Bảo Anh liền định đi, nhưng mới bước ba bước, liền bị kéo trở lại.
Còn chưa hồi thần, một cái tát bay tới, thiếu chút nữa khiến cho tâm hồn nàng rời thân thể.
Mẹ nó, quyển quyển xoa xoa đại gia ngươi, tại sao đánh nàng?
Hung hăng trừng trở về. "Ta khinh ngươi nữ nhân biến thái không có phẩm hạnh, không có ngực, không có mông ... ba không, ngươi dám đánh lão nương, cẩn thận lão nương..."
Câu nói kế tiếp, bị ánh mắt kinh khủng của nữ nhân áo đen nghẹn trở về, lập tức vâng vâng ừ ừ sửa lời nói:
"Tiền bối thưởng thức không tệ, áo đen xứng quần đen, hơn nữa mặt nạ quỷ của tiền bối, chắc là phong cách mới nhất nổi nhất năm nay?"
Mặt của nữ nhân áo đen dưới mặt nạ co lại, ánh mắt lạnh buốt bắn tới nàng.
Duẫn Nhi không lên tiếng, ánh mắt bồi hồi ở trên người nữ nhân áo đen một giây, nịnh nọt nói:
"Ngực tiền bối không nhỏ, ba đào mãnh liệt, liên miên chập chùng, nhất định không phải vật phàm. Nhìn lại mông tiền bối, hình dáng như đào, phong thực mượt mà, vừa nhìn chính là tuyệt phẩm."
May là nữ nhân áo đen lạnh như băng bình tĩnh, lúc này mới miễn không phát điên co quắp. "Tiện nhân, nói thêm một câu nữa, ta sẽ lấy mạng của ngươi."
Duẫn Nhi đổi tư thái nịnh hót, bày ra một bộ lãnh nhược băng sương, tư thái tiên nữ cao không thể phạm, tà tà liếc nhìn nữ nhân áo đen thần bí kia.
Như vậy, nàng rất theo phong cách tiếc chữ như vàng của nữ nhân kia rồi? Nàng ta cũng thích chút chứ?
Len lén dùng khóe mắt ngắm. Nữ nhân này nhìn nàng với ánh mắt gì vậy, là đang sợ sao?
Nữ nhân áo đen thần bí thấy thần sắc Duẫn Nhi như vậy lại mạnh mẽ lui mấy bước đáy mắt càng thêm có kinh hoảng thoáng qua.
Nhìn chằm chằm Duẫn Nhi hồi lâu cuối cùng lạnh giọng nói: "Cửu Anh ngươi đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ nữa, ngay từ lúc ta tới đã hạ độc ở trên người ngươi, ngươi không thể nào có cơ hội đánh trả đâu."
Tuy mạnh miệng nói như thế nhưng trong lòng của nàng ta vẫn không tránh được sợ hãi.
Cửu Anh? Là nói với nàng sao? Nàng lúc nào thì biến thành Cửu Anh rồi? Chẳng lẽ..
Đầu Duẫn Nhi bỗng dưng chợt lóe linh quang.
Chẳng lẽ chủ nhân cỗ thân thể này và nữ nhân này có quen biết.
Duẫn Nhi cảm thấy thân thể phát run, mồ hôi lạnh từ phần lưng chảy xuống càng nhiều.
Mẹ nó, nói trắng ra không phải tốt sao, mà tất cả đều đang đứng nói chuyện không đau thắt lưng sao.
Nàng mới xuyên qua không có mấy ngày mà đã suýt chết mấy lần rồi, cổ đại rõ ràng chính là đất hoang không có nhân quyền, không có bảo đảm sinh mạng.
Nàng lặng lẽ liếc mắt Bảo Anh trong ngực cánh tay ôm chặt hơn nữa.
Bảo Anh là vì cứu nàng mới có thể tới nơi này, nói gì thì nói, nàng đều phải cứu bé ra.
Về phần mình nàng nghĩ nữ nhân áo đen này cũng không dám lấy mạng của nàng thật đâu, nàng từ trong mắt nữ nhân áo đen thấy được e ngại.
Duẫn Nhi trầm tư không biết nên làm như thế nào.
Chỉ thấy nàng bày ra một bộ tư thái cao nhân không màng sống chết, nắm tay, đầu nghiêng nghiêng liếc nữ nhân áo đen kia lạnh nhạt nói:
"Độc kém như vậy ngươi cho rằng có thể gây tổn thương cho ta sao? Thật ra thì ta đã sớm ngờ tới ngươi sẽ đến rồi cho nên trúng độc bất quá là muốn mê hoặc ngươi mà thôi."
Lời vừa nói ra e ngại trong mắt nữ nhân áo đen kia càng sâu, nàng ta liên tiếp lui về phía sau mấy bước, rõ ràng đang vô cùng sợ hãi nhưng lại không thể không cắn răng nói:
"Không thể nào loại độc này là ta hao hết độc công trọn đời, tập hợp sát khí và vô số hoa độc côn trùng lạ trong trời đất trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tinh luyện mà thành, hơn nữa còn giấu độc trong chuột, là chí bảo của môn phái, coi như Cửu Anh ngươi có chín cái mạng cũng tuyệt đối không thể nào vô sự."
Giấu trong chuột? Chẳng lẽ là con chuột gầy da bọc xương cắn nàng lúc này?
Duẫn Nhi không khỏi hung hăng khi dễ loại người vô sỉ, bỉ ổi không có khí phách nghĩ ra cái cách này. Phi, một đám thất phu không có văn hóa.
Nàng nhíu mày một cái cố gắng tỏ ra vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi nói không tệ, độc này quả thật lợi hại. Ta vừa trúng độc liền phát hiện thần trí mình mơ hồ, tất cả mọi chuyện trước kia ta cũng quên mất không còn một mống, ngay cả ngươi cố nhân này là ai ta đều không nhớ.
Nhưng thật tốt ta mất trí nhớ độc này cũng liền không có thuốc giải, bất quá nói cũng kỳ quái độc này mặc dù đã giải nhưng ta cảm thấy dường như chỉ cần uống thuốc giải độc này sẽ tái phát lần nữa mà còn nghiêm trọng hơn."
Duẫn Nhi mặc dù sợ nhưng vì cứu Bảo Anh, nàng chỉ có thể nghĩ hết biện pháp đối phó với nữ nhân áo đen.
Nàng biết nếu như mình ra vẻ sợ hãi, Bảo Anh nhất định sẽ bị đối phương giết đi, nàng tuyệt đối không thể để cho loại chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không!
Nữ nhân áo đen kia vừa nghe ánh mắt lóe lên nhìn trên nhìn dưới quan sát nàng. Trong lòng phân tích lời của nàng nói xem có mấy phần thiệt giả.
Hừ triệu chứng trúng độc mà người này nói là thật nhưng lời phía sau nói độc của nàng tự giải nàng nhất định là không tin, lấy hiểu biết của nàng với người trước mắt, độc này nếu như đã giải nàng ta nhất định sẽ ra sát chiêu với mình, sẽ không nói nhảm nhiều như vậy.
Nữ nhân áo đen kia lạnh lùng cười một tiếng, từng bước tiến tới gần Duẫn Nhi.
"Cửu Anh tiện nhân, đừng mơ tưởng hù dọa ta, ngươi cho ta là con nít ba tuổi sao, bằng thực lực của tiện nhân ngươi, nếu như độc đã giải, ngươi đã sớm giết ta rồi, làm sao còn có thể nói nhảm nhiều như vậy."
Duẫn Nhi vẻ mặt đạm mạc, khóe môi nhếch lên, tà tà nói: "Thu Hồng, ngươi nói nếu như chủ nhân biết ngươi âm thầm hướng ta động thủ, ngươi sẽ thế nào?"
Lời vừa nói ra, nữ nhân áo đen kia liền giật mình, chân đang nâng lên liền dừng ở giữa không trung, thật sự không dám tiến về phía trước một bước.
"Ngươi, ngươi, ngươi biết thân phận ta ẩn giấu ở phủ tướng quân?" Không thể nào, nàng ta làm sao có thể biết, chuyện này trừ chủ nhân, căn bản không người nào biết.
Mẹ nó, cho rằng Lâm Duẫn Nhi nàng thật sự là kẻ ngu sao, ở nơi cổ đại này động một chút là có thể mất mạng nhỏ, nàng không lưu một tay, sao có thể phòng thân.
Thật ra thì nam nhân áo đen thần bí ngày đó trên đường đưa nàng hồi phủ tướng quân, nàng chính là giả bộ bất tỉnh mà thôi, mỗi lời của người áo đen kia, nàng đều nhớ được rõ ràng.
Còn có, người áo đen thần bí kia sau khi đi tới phủ tướng quân, bí mật hẹn gặp một nữ nhân, nữ nhân này, chính là Thu Hồng cải trang lẻn vào phủ tướng quân.
Vốn là nàng cũng không biết nữ nhân này chính là Thu Hồng, nhưng mới vừa rồi ánh mắt nữ nhân này, làm cho nàng cảm thấy có chút quen mắt, nhất thời nhớ lại lúc trước Tự Tuấn trúng độc, ánh mắt của Thu Hồng có một khắc như vậy, cho nên, nàng liền đoán được...
"Ta không chỉ biết thân phận của ngươi, ta còn có giải dược trên người của ngươi?" Duẫn Nhi như không để ý nói.
Thật ra nàng căn bản không có giải dược gì, chính là ngày đó nghe được người áo đen thần bí cùng Thu Hồng nói chuyện với nhau có nhắc tới chuyện giải độc mà thôi, bây giờ nói ra khiến nghe nhìn lẫn lộn, để cho Thu Hồng đoán không ra thật giả trong lời nói của nàng.
Thu Hồng vừa nghe, bỗng nhiên đổi thái độ lớn lối trước đó, một bộ nịnh hót lấy lòng.
"Cửu Anh đại nhân, thuộc hạ mới vừa rồi chẳng qua là cùng ngài đùa một chút mà thôi, lần này thuộc hạ tới, chỉ vì cứu Cửu Anh đại nhân đi ra ngoài."
"Ừ, như thế rất tốt." nàng lạnh lùng hừ một câu, ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng, nàng thầm thoải mái không dứt.
"Thu Hồng, hiện tại nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, trở về đi thôi, sau khi ta rời đi sẽ sai người đưa giải dược cho ngươi sau."
Nữ nhân áo đen một trận do dự, mâu quang chợt lóe, như có đăm chiêu, cuối cùng gật đầu.
"Chờ một chút..."
"Cửu Anh đại nhân còn có chuyện gì?"
"Để giải dược lại."
"Cửu Anh đại nhân độc không phải giải rồi sao? Giải dược này..."
"Hửm?" Duẫn Nhi có chút đề cao âm lượng, giả bộ rất giống.
Nữ nhân áo đen cắn răng móc ra giải dược, đưa cho nàng "Cửu Anh đại nhân còn phân phó gì khác không?"
"Không có, ngươi lui ra đi."
Nhìn bóng dáng của Thu Hồng biến mất ở phòng giam, nàng thở phào nhẹ nhõm một cái. Nàng lấy ra giải dược ở trong tay, mở miệng nuốt vào.
Nhìn Bảo Anh hôn mê, nàng không hề do dự nữa, lập tức ôm cô bé rời khỏi địa lao.
Khi nàng vừa mới đi tới cửa địa lao, một mạt ánh sáng lạnh liền để ngang trên cổ của nàng, cảm giác lạnh như băng kia, làm cho xương cốt nàng sợ hãi.
Ánh mắt nghiêng đi, nhất thời run lên.
"Thu, Thu Hồng, ngươi luyến tiếc bổn đại nhân sao, như vậy, bổn đại nhân cho phép ngươi theo tới là được, cần lễ vật lớn như thế làm gì, đại nhân ta..."
Thu Hồng nghiến răng nghiến lợi, oán niệm vô cùng chợt quát một tiếng: "Tiện nhân, câm miệng cho ta."
Tiếng nói vừa rơi xuống, một đạo chưởng quang cũng đánh tới, hung hăng tát ở trên má phải của Duẫn Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top