VESCTCTHM 13: Vô cực môn

Khi mọi người đi hết, Duẫn Nhi run rẩy toàn thân, cố gắng lui về phía sau. "Cái đó, ngài sẽ không làm gì ta chứ?"

Nàng hết sức che giấu cơn rùng mình, cố gắng để cho nụ cười trên mặt rực rỡ như hoa xuân.

Nhưng, nàng rực rỡ không nổi, dáng vẻ muốn nuốt người của nam nhân trước mắt kia, nàng làm sao còn có thể rực rỡ, không nhanh chóng khô héo cũng đã giỏi lắm rồi.

Xán Liệt không trả lời, thân thể lạnh như băng, từng bước lấn đến gần, gương mặt tuấn tú xanh mét, lúc này khiến cho nàng cảm giác giống như đối mặt với la sát ở địa ngục.

"Tướng quân, ngài phải bình tĩnh, quốc gia xã tắc còn đợi ngài đi bảo vệ, ngài cũng đừng..."

Chớ phá hủy anh minh một đời. Câu nói kế tiếp, nàng thấy vẻ mặt hắn càng ngày càng lạnh đến cực điểm, không dám nói nữa.

Thân thể hắn, cơ hồ áp vào nàng, lúc này hắn mới dừng lại. "Chuyện đêm nay, quên đi cho bản tướng, nếu không..."

"Tướng quân yên tâm, ta nhất định, quyết định, khẳng định nhất định... sẽ quên." nàng rụt rụt cổ, cả kinh mồ hôi lạnh ra khắp người.

Xán Liệt cuối cùng nhìn chòng chọc nàng mấy giây, lúc này mới hừ lạnh rời đi.

Ai yêu mẹ ơi, cổ đại này không phải là chỗ dành cho người ngây ngô, động một chút là sẽ rơi đầu, nhân quyền, nàng muốn khiếu nại, ở đây không có nhân quyền mà.

*********

Cùng lúc đó, trong sân của phủ tướng quân không một bóng người, có hai người mặc đồ xám bí mật đứng dưới gốc cây, ánh trăng kéo bóng bọn họ cao ngất, nhìn thật là quỷ dị.

"Thuộc hạ tham kiến hộ pháp." Người áo đen thần bí quỳ xuống.

"Đứng lên đi, không cần đa lễ như vậy." Tiếng nữ nhân mang theo vẻ lạnh lùng, cùng với một vị điên cuồng.

"Dạ, hộ pháp đại nhân." Người áo đen đứng lên, nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn về phía nàng kia.

"Chủ nhân truyền lời gì cho ngươi phải không?" Nữ nhân lạnh lùng vươn tay, dưới ánh trăng, tay kia lại thoáng như trong suốt.

Thân hình người áo đen run lên, ngay sau đó trả lời: "Hộ pháp đại nhân, chủ nhân nói kế hoạch có biến, bảo ngài không cần ra tay, tất cả chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân để làm việc."

"Được, ta đã biết, lui ra đi."

"Vâng" Nam nhân xoay người, đang muốn đạp khinh công rời đi, lại bị gọi lại.

"Đợi chút..."

Người áo đen lập tức dừng lại, đáy mắt thoáng qua ý sợ. "Hộ pháp đại nhân, xin hỏi còn có gì phân phó?"

Nữ nhân lạnh lùng liếc người áo đen, lạnh giọng hỏi: "Mới vừa rồi ngươi có phải bị người khác nhìn thấy hay không?"

Người áo đen kinh hãi, bất quá trên mặt lại hết sức trấn định. "Hộ pháp đại nhân, không có."

"Huh?" Thanh âm của nữ nhân này bỗng cao hơn.

Người áo đen vội vàng quỳ xuống. "Xin hộ pháp đại nhân tha mạng, mới vừa rồi thuộc hạ bay vào phủ tướng quân, hình như bị nhũ mẫu thấy được."

"Vậy sao..." Nàng quyến rũ cong môi, tức khắc trở nên lạnh lẽo băng sương.

"Đúng vậy, xin hộ pháp đại nhân bỏ qua cho thuộc hạ..." Vậy mà cầu xin tha thứ còn chưa nói xong, trong miệng phun ra một ngụm máu màu đen, nhất thời bỏ mạng.

Trăng lạnh, chỉ thấy bàn tay giống như trong suốt của nàng kia, xuyên qua trái tim người áo đen, máu tanh nhỏ khắp nơi.

Thu lại cái tay kia, một cái tay khác chẳng biết lúc nào đã lấy ra một cái bình nhỏ, miệng bình vừa mở, nàng rắc xuống thân thể người áo đen kia.

Nháy mắt một cái, người áo đen kia hóa thành một vũng nước, nữ tử lạnh lùng liếc mắt, cuối cùng ánh mắt hướng nhìn về phía Thanh Thuỷ cư của phủ tướng quân.

Tiện nhân Lâm Duẫn Nhi, nàng sớm muộn cũng sẽ dọn dẹp ả ta.

Ánh mắt oán hận chợt lóe lên, nữ tử tung người tan biến trong màn đêm.

Vậy mà người này vừa mới rời khỏi, liền thấy phía sau đại thụ cách đó không xa, một bóng người đi ra, ánh mắt đảo qua thi thể biến thành giọt nước kia, khẽ nhíu mày.

Hắn thu hồi ánh mắt, liền tung người rời đi phủ tướng quân, tính toán trở về phục mệnh.

Hoàng cung, hành cung của Đinh Vũ Hề.

Cái bóng ở phủ tướng quân vừa rồi, lúc này đang quỳ gối trước mặt Vũ Hề.

Thần sắc hoàng thượng ngưng trọng nhìn người này, thật lâu lên tiếng nói: "Vô Danh, ngươi có biết thân phận của người này?"

Tối nay hắn phái Vô Danh đi ra ngoài là muốn ông ta âm thầm lưu ý và bảo vệ Duẫn Nhi, không nghĩ tới, lại phát hiện bí mật như vậy.

Hộ vệ phủ tướng quân từ trước đến nay luôn luôn vô cùng nghiêm ngặt. Vậy mà bây giờ, có người có thể tránh tất cả tai mắt lẻn vào, sợ rằng thực lực sau lưng không đơn giản.

Nước hoá thi (nước tan xác) đã biến mất mấy chục năm, nay lại được sử dụng, người này rốt cuộc là người nào? Có mục đích gì?

Thần sắc Vũ Hề tối tăm, lại chuyển sáng tỏ.

"Hồi hoàng thượng, Vô Danh chưa từng thấy người này, nhưng thủ pháp người này, cùng một ma đầu Vô Danh từng thấy có chút tương tự."

"Ai? Nói trẫm nghe một chút."

"Ma đầu này là môn chủ Vô Cực Môn, đương kim tà ma đứng đầu võ lâm. Hai mươi năm trước, Vô Danh từng giao thủ với hắn. Tối nay, thủ pháp của nữ nhân kia, chẳng những là tình thế tương tự, ngay cả thần thái cũng có ba phần giống, Vô Danh đoán, nữ nhân này có thể là người Vô Cực Môn."

Vũ Hề nghe xong, trên mặt dường như mang theo nhàn nhạt tái nhợt giật mình, hắn giật mình đứng lên, sâu kín thì thầm: "Vô Cực Môn, chẳng lẽ là hắn..."

Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục bình thường, hướng về phía Vô Danh nhàn nhạt vung tay lên.

"Thôi, chuyện này tạm thời không đề cập tới, Vô Danh, ngươi ở lại phủ tướng quân, âm thầm lưu ý tới Duẫn Nhi, trẫm muốn biết tất cả về nàng ấy."

"Vâng"

Sau khi Vô Danh rời đi, trên mặt hắn thoáng qua hung ác.

Phủ tướng quân.

Xán Liệt từ khi tắm xong, cảm giác được sự khác lạ trong phủ, ban đêm hắn liền sai người tăng cường thủ vệ.

Lúc này cả phủ tướng quân, mặc dù thoạt nhìn so với bình thường cũng không sai biệt lắm, nhưng chỉ cần là người có võ, cũng phát hiện hộ vệ phủ tướng quân đã gia tăng nhiều.

Lúc này, Vô Danh từ hoàng cung phục mệnh mà đến, mặc dù võ công bí hiểm, nhưng đối với hộ vệ chặt chẽ như vậy, hắn như cũ không dám đường đột lẻn vào, mà là núp bốn phía phủ tướng quân, chờ đợi thời cơ đi vào.

Đêm càng thêm sâu, đèn bên trong phủ tướng quân đã tắt hơn nửa, phần lớn mọi người đã ngủ, mà bên trong Túc Nhiên cư, lại là tình cảnh hoàn toàn khác.

Bên cạnh bàn bát tiên rộng rãi, chia ra ngồi mười mấy tên thủ hạ tâm phúc của Xán Liệt, lúc này thần sắc người nào người nấy rất ngưng trọng.

Mới vừa rồi bọn họ nhận được lệnh của Xán Liệt, âm thầm lục soát cả phủ tướng quân, phát hiện trong sân, xuất hiện một thi thể chảy nước có vẻ quỷ dị.

"Tướng quân, ngài nói người lẻn vào nơi này, có phải là địch quốc?"

Xán Liệt nhìn chằm chằm người nói chuyện, lãnh đạm trả lời: "Điểm này khả năng không lớn."

"Chẳng lẽ là đối đầu trong triều với tướng quân, nhưng tướng quân ở trong triều cũng không có kẻ địch mà?"

"Theo ta thấy, chuyện này không phải đơn giản, hóa thi nước há là tùy tiện người người có thể lấy được sao, nghe nói hóa thi nước này đã mất tích mấy chục năm, hôm nay tái xuất hiện, chỉ sợ mưu đồ đã lâu." Hà Tất cắt đứt suy đoán của mọi người, lạnh lùng lên tiếng.

Xán Liệt tán thưởng nhìn hắn một cái, rất là đồng ý. "Hà Tất nói không sai, hóa thi nước không phải vật tầm thường, hóa thi nước trên đời chỉ có Vô Cực Môn mới có."

Đối với Vô Cực Môn, không có ai quen thuộc hơn hắn, ái thê Tĩnh Hương của hắn chính là đệ tử Vô Cực Môn, năm đó người nọ, chính là sư huynh của nàng.

Mọi người vừa nghe, phát ra tiếng kinh ngạc liên tiếp. Vô Cực Môn, môn phái thần bí quỷ dị đó, nghe nói môn phái này chuyên dùng thi thể luyện công, rất đáng sợ...

Xán Liệt nhìn lướt qua mọi người, khoát tay nói: "Đêm đã khuya, chuyện này dừng lại ở đây, chuyện Vô Cực Môn bản tướng sẽ tự xử lý, các ngươi cũng đi ngủ đi."

Trở lại bên trong phòng, hắn cũng không buồn ngủ chút nào, trong đầu của hắn, vẫn thoáng qua tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong phòng tắm tối nay.

Duẫn Nhi xuất hiện khi hắn đang tắm thì người thần bí kia cũng bị người dùng hóa thi nước ám sát, tất cả tất cả, thật chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?

Làm hắn nghi vấn nhất là tất cả về thần y hộ thể theo như lời Duẫn Nhi, lúc ấy nàng trả lời hai đáp án, một thật, một giả, nhưng trong đó đích thật thiệt giả, hắn cho là tất cả trộn lẫn một nửa.

Tại sao nàng ta phải đột nhiên nói thần y hộ thể? Thần y hộ thể này đi theo hắn mấy chục năm nay.

Năm đó, Tĩnh Hương vì an nguy của hắn, liều chết lén trộm từ Vô Cực môn ra, mà món thần y hộ thể này nếu thật là Duẫn Nhi chế luyện, vậy thì nàng nhất định là người Vô Cực Môn.

Suy nghĩ một hồi, ánh mắt lạnh lẽo, đẩy cửa đi ra ngoài, đi về phía Thanh Thủy cư.

Trải qua chuyện trong phòng tắm, Duẫn Nhi không dám dùng phòng tắm rửa nữa, mà đem thùng tắm vào trong phòng mình, ở bên cạnh chất một đống củi, quyết định nấu nước tắm ở đây.

Nhưng mà, nàng quên mất một vấn đề quan trọng, đó chính là, nàng không biết châm lửa.

Hai tay chà chà dụng cụ đánh lửa,

"Ta OOXX nhà ngươi, hừ hừ ta không tin ta không làm gì được ngươi."

Tràn đầy ý chí chiến đấu, gương mặt nàng dữ tợn cầm dụng cụ đánh lửa, chà xát đến đau cả tay, nhưng điều chết tiệt chính là cái dụng cụ đó một chút phản ứng cũng không có.

"Được, quá xem thường ngươi, quả thực là sỉ nhục nhân cách của ta." nàng lại tức giận lần nữa, đem dụng cụ đánh lửa hung hăng ném trên mặt đất, nhảy tới dẫm đạp lên.

"Ta dẫm chết ngươi, dẫm chết ngươi, không chịu ra lửa này, không chịu ra lửa này." Sau khi lẩm bẩm mấy tiếng, lại có một mùi thịt nướng bay tới.

"Thơm quá, là mùi thịt nướng." Duẫn Nhi say mê hít hít cái mũi, thật giống như lâu rồi không được ngửi mùi thịt nướng, bây giờ là lúc nửa đêm, nơi nào lại có người rảnh như thế, ngồi nướng thịt?

Mà sao mùi vị kia gần vậy, hình như là từ trên người nàng phát ra?

Cúi đầu nhìn xuống, nhất thời hét chói tai.

"A..."

Ngoài cửa sổ, Xán Liệt thấy như vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nữ nhân này, dường như ngốc đến khác người.

Thật ra thì ngay lúc nàng lấy ra dụng cụ đánh lửa, hắn đã đứng ngoài cửa sổ rồi, nàng lấy ra rất nhanh, hắn cho là nàng phát hiện ra hắn, càng nghĩ rằng đây là một loại độc khí.

Nhưng không ngờ, lại có thể nhìn thấy một màn ngu xuẩn này.

Loại dụng cụ lấy lửa này ngay cả đứa trẻ một tuổi cũng biết dùng, trực tiếp mở cái nắp ở giữa, ngọn lửa ở giữa gặp gió sẽ bùng lên, nhưng nữ nhân này lại dùng tay chà xát xung quanh.

Hại hắn thấy nàng dùng tay chà xát, tay phải âm thầm ngưng tụ lại công lực, ném cho nàng một cái liếc mắt, tung người rời đi, xem ra là hắn suy nghĩ quá nhiều.

Đang muốn rời đi, lại thấy một bóng dáng nho nhỏ đi về phía này, hắn khẽ nhíu lông mày, sau đó bóng dáng chợt biến mất, ẩn vào phía sau cột hình trụ.

Bóng người nho nhỏ kia, không ai khác chính là Bảo Anh đang nổi giận đùng đùng.

Vốn là bé đang núp trong chăn đọc: "Một trăm tám mươi cách yêu thuần khiết" rất cao hứng, lại bị tiếng thét chói tai của Duẫn Nhi làm cho giật mình, sợ là có người tiến vào, hại bé phải nhanh chóng giấu đi.

Khi bé phát hiện không có người đến, định lấy sách ra đọc tiếp thì bé phát hiện: quyển sách bé thích nhất đã bị ngọn nến đốt mất.

Tức giận như thế, nếu không tự mình tìm đến nơi này phát tiết một phen, thật khó làm bé giảm bớt cảm giác hận vì bị mất vật yêu thích nhất.

"Phanh..." Cái chân ngắn dùng sức đạp một cái, cửa phòng của Duẫn Nhi bị mở ra.

"Nữ nhân ngu ngốc chết tiệt, nửa đêm không ngủ, gào cái gì hả?" Giọng nói mang mười phần uy hiếp, lớn tiếng vang lên.

Không cần ngẩng đầu, nàng cũng biết là ai: "Bảo Anh, con bạo lực như vậy, coi chừng sau này không ai thèm lấy đó." nàng kiễng chân đi đến.

"Được, tiểu gia ta bạo lực thì sao, ngươi có thể làm gì ta?" bé hừ lạnh, trợn mắt nói.

Nhìn bản mặt đắc ý của Bảo Anh, nàng nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn nâng bàn tay phải lên.

Cô bé cả kinh, chẳng lẽ nhũ mẫu muốn đánh bé?

Hai tay chống nạnh, làm bộ dạng hất mặt lên: "Nhũ mẫu chết tiệt, ngươi dám động đến ta, tiểu gia ta hiện tại muốn tiêu diệt ngươi cũng không phải là không thể đâu."

Cô bé mất đi quyển sách yêu quý đã đủ thảm rồi, bây giờ nữ nhân chết tiệt này còn muốn khi dễ bé sao? Hừ, ngày mai giả trang thành đáng thương đến trước mặt phụ thân, lúc đó người sẽ chết thảm cho xem.

Bàn tay Duẫn Nhi không có ý định dừng lại, hướng thẳng đến mặt của bé.

Người nọ ngoài cửa sổ thấy vậy, hai tròng mắt lạnh lẽo, đang muốn tung người qua, nhưng cuối cùng lại kềm chế, lạnh lùng nhìn tình huống bên trong phòng.

Bảo Anh thấy cái tát kia càng ngày càng đến gần mặt bé, bé cũng bị dọa chút rồi, nữ nhân này chẳng lẽ thật sự muốn đánh bé sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top