Ngoại truyện 8: Người quen

Trời đánh, nên thay chưởng quỹ này.

Bảo Anh có chút mệt mỏi nói: "Chàng thật muốn tiếp tục?"

Đáng chết, nếu như lần này còn bị quấy rầy, về sau nàng sẽ không làm.

Hắn chôn ở trong cơ thể nàng nhịn rất là thống khổ, hắn vội vàng gật đầu, còn không đợi nàng đồng ý, liền điên cuồng động.

Ngoài cửa, thanh âm không thức thời của chưỡng quỹ lại vang lên.

"Ông chủ, người xem có muốn gặp người nọ hay không, đó là một nam nhân mang mặt nạ."

"Cút." thanh âm giận dữ từ trong miệng Đặng Luân phát ra, nếu như chưởng quỹ đó còn không rời đi, như vậy sẽ bị người mang thi thể rời đi.

Nghe thanh âm sát ý đằng đằng kia, chưỡng quỹ cho dù có mười lá gan cũng không dám lên tiếng, sờ sờ lỗ mũi, lập tức run rẩy rời đi.

Lúc này hai người bên trong phòng mới yên một hồi, cửa phòng lại vang lên lần nữa.

Cốc cốc --

Đặng Luân vẫn còn đang chạy nước rút, hoàn toàn nổi giận, cả người giống như một con sư tử nổi giận, cuồng bạo rống về phía cửa.

"khốn kiếp, xem ra ông ngại cuộc sống chán quá phải không."

Nếu chưởng quỹ này một lòng muốn chết, vậy hắn sẽ thành toàn cho ông ta.

Nhưng, người gõ cửa không phải là chưởng quỹ nhát gan, mà là --

"Ha ha ha ha, quả nhiên là Đặng sư phụ, hả, không đúng, sao thanh âm của Đặng sư phụ nghe là lạ, không phải là bị bệnh chứ, đợi tại hạ đến giúp ngươi xem một chút."

Nói chuyện, là một gã nam tử tuấn mỹ phi phàm, một bộ áo đen nổi bật lên thân hình cao lớn của hắn.

Mặt tuấn mỹ vẫn còn mang theo chánh khí, mơ hồ còn mang theo vài phần thái dộ đàng hoàng thành thật.

Người này, chính là Phác Huỳnh Thực thật nhiều năm không thấy.

Thật ra thì hắn nghe sư phụ Hắc Diệu nói những khách điếm và cửa tiệm có chữ Luân màu đỏ, đều là sản nghiệp của Đặng Luân, cho nên khi vừa đến khách điếm này với Hắc Diệu và Trần Dao, sư phụ Hắc Diệu liền nhận ra đây là sản nghiệp của Đặng Luân, mà từ trong miệng người hầu, bọn họ nghe được Đặng Luân cũng ở khách điếm này.

Vì vậy, liền có một màn chưỡng quỹ cầu kiến Đặng Luân.

Huỳnh Thực vốn ra ngoài đi ngoài, không khéo nghe được chưỡng quỹ mới vừa rời đi lầm bầm lầu bầu, vì vậy liền tới điều tra một phen, không nghĩ tới người ở bên trong thật sự là Đặng Luân.

Cái gì --

Lại là lão Tam ngu ngốc kia.

Bên trong phòng, Bảo Anh nghe được thanh âm của lão Tam, sững sờ.

Tại sao lão Tam biến thái lại ở chỗ này? Huynh ấy không phải là mười năm trước đã theo Hắc Diệu quy ẩn rừng núi sao, đúng rồi, mới vừa rồi chưởng quỹ kia đã nói, một nam nhân mặt nạ, người kia, nhất định là Hắc Diệu rồi.

Nàng vừa nghĩ tới lão tam ngu ngốc kia muốn vào, lập tức dùng sức đẩy Đặng Luân ra.

Đùa gì thế, hiện giờ nàng có bộ dáng này, tuyệt đối không thể để lão Tam ngu ngốc kia thấy.

Đặng Luân bị đẩy ra, trên mặt tối tăm. Nội tâm tích tụ đến cơ hồ muốn tự sát.

Mẹ nó, một buổi tối thậm chí bị quấy rầy bốn lần, nếu như hắn có triệu chứng bất lực gì, hắn nhất định khiến ba tên khốn kiếp tối nay trả giá cao.

Tức giận, hắn không thể sủng ái Bảo Anh, chỉ có thể phát tiết với Huỳnh Thực ngoài cửa.

"Đáng chết, không nên vào."

Huỳnh Thực đang chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, nghe thanh âm phức tạp khẩn trương tức giận lại thê thảm của Đặng Luân, tay của hắn không khỏi ngừng lại.

Mày kiếm hơi nhíu, không hiểu hỏi: "Đặng sư phụ, người có phải thật bị bệnh hay không?"

Chẳng những là thanh âm thay đổi, ngay cả ngữ điệu cũng biến thành như vậy? Giống như mới vừa bị người hung hăng ngược đãi.

Đúng vậy a. Bị bệnh, đều là bọn đáng chết khốn kiếp các ngươi làm hại.

Đặng Luân bên trong phòng mặc quần áo tử tế, cũng cầm một bộ y phục của mình đưa cho Bảo Anh, để cho nàng thay.

Y phục kia thật sự vừa dài vừa lớn, mặc ở trên người của nàng nhìn thế nào cũng không hợp, nhưng hai người bọn họ cũng không để ý nhiều như vậy, mặc còn hơn không mặc. Nàng cũng không thể chui ở trong chăn gặp người

Ngoài cửa, Huỳnh Thực thấy thật lâu không lên tiếng, không khỏi vội vàng đẩy cửa đi vào.

Vừa vào bên trong, nhìn hai người ngồi ở trước giường, hắn vui mừng kêu lên.

"Ôi mẹ nó, lão Tứ muội cũng ở đây à, sao muội không nói không rằng. Hả, lão Tứ, sao muội ăn mặc như vậy, sao y phục này giống Đặng sư phụ như vậy."

"Ngu ngốc." Bảo Anh trừng mắt liếc hắn một cái, mười năm không thấy, lão Tam biến thái này vẫn như cũ, một chút cũng không biết dùng đầu óc.

"Này, lão Tứ sao muội cứ nhằm vào tại hạ, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta sau mười năm, muội không cảm động chảy nước mắt coi như xong, lại vẫn mắng tại hạ, lão Tứ, muội quả nhiên không thay đổi."

Huỳnh Thực căn bản không phát hiện lúng túng của hai người, vẫn nhiệt tình nói.

Nàng thật lo lắng không dứt cho thê tử tương lai của huynh ấy. Người này đầu óc trừ có chút tác dụng ở võ công, trong ngày thường căn bản là cọc gỗ không hiểu phong tình, không biết tình thú, không biết được năm đó Trần Dao và huynh ấy rốt cuộc như thế nào?

Đặng Luân lúng túng ho một tiếng, lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

"Huỳnh Thực sao huynh lại ở chỗ này?"

"Ta theo sư phụ tới, đúng rồi Đặng sư phụ, sư phụ đang chờ người ở phòng trước."

Sư huynh cũng tới?

Hai tròng mắt Đặng Luân thoáng qua hồi ức, kể từ mười năm trước từ biệt, hắn và sư huynh chưa từng gặp mặt lại, không biết sư huynh lâu nay sống như thế nào? Mặt của huynh ấy đã được chữa khỏi hay chưa?

Phòng khách, lúc này bởi vì có Hắc Diệu, cho nên cũng không có đóng cửa.

Ngọn đèn leo lét chiếu vào trên khuôn mặt mang mặt nạ của Hắc Diệu, lóe ra vầng sáng u lãnh.

Ngón tay thon dài cầm ly rượu, ngửa đầu đang chuẩn bị uống rượu vào, lại bị một bàn tay mảnh khảnh, trắng noãn ngăn cản.

Trần Dao bất mãn nhìn chằm chằm Hắc Diệu một cái. "Phụ thân, rượu nhiều hại thân, không cho uống nữa."

Hắc Diệu nhìn ái nữ, khóe môi dưới mặt nạ nhu hòa cười một tiếng.

"Được, được, được, phụ thân không uống, Dao nhi, tính tình này của con, phụ thân thật lo lắng thay Huỳnh Thực, ngày sau nó cưới con, không bị con quản gắt gao mới là lạ."

Hắc Diệu luôn luôn ít nói, nhưng ở trước mặt ái nữ của mình, cũng biến thành lão già dài dòng.

Mười năm này, hắn cực lực sủng ái nữ nhi, hắn muốn bù lại toàn bộ mấy năm thiếu tình cha trong quá khứ.

Trần Dao bị Hắc Diệu giễu cợt, trên mặt xinh đẹp không khỏi giận hồng.

"Phụ thân đáng ghét, ai muốn gả cho cọc gỗ kia."

Ngoài miệng nói không gả, nhưng trong nội tâm lại ngọt. Vừa nghĩ tới gương mặt tuấn tú, thành thật, đàng hoàng kia, lòng của nàng đều bay lên.

Nhìn nữ nhi thẹn thùng, Hắc Diệu cười cực kỳ vui vẻ. "Được được được, không lấy chồng, phụ thân cũng không nỡ gả Dao nhi ra ngoài."

"Cái gì, Trần Dao phải gả đi ra ngoài? Khốn kiếp, tên trời đánh nào dám cưới nàng, tại hạ đi giết hắn ngay lập tức."

Huỳnh Thực mới vừa bước vào nghe được Hắc Diệu nói như vậy, lại nhìn khuôn mặt thẹn thùng mỹ lệ của nàng, tức giận đằng đằng hô lên.

Theo sát phía sau, Bảo Anh cùng Đặng Luân không khỏi nhìn nhau, đều lắc đầu.

Trần Dao trừng mắt, hùng hùng hổ hổ nhìn, oán trách nói: "Đầu gỗ, huynh có thể nhỏ tiếng chút không, người khác đều đang ngủ."

"Ngủ? Ngủ cái gì, nương tử tại hạ đều chạy theo người khác, người nào chết tiệt còn có thể ngủ được."

Trừng mắt căm tức, phát hiện trừ bọn họ ra cũng không có những người khác, hắn không khỏi kinh ngạc dừng thanh âm.

"Đầu gỗ..." Trần Dao giận hắn một cái, sau đó thân thủ lén lút vòng ở ống tay áo hắn, gắt gao nhéo hắn.

Huỳnh Thực bị nhéo cả người đều khẽ run, ánh mắt mừng rỡ liếc qua nàng, trong lòng ngọt ngào như mật.

Hắc Diệu nhìn bọn họ, hiểu ý cười, theo sau vừa chuyển, lúc này mới phát hiện bóng dáng Đặng Luân cùng Bảo Anh, hai tròng mắt dưới mặt nạ không khỏi một trận vui sướng.

"Sư đệ." Hắn đi tới, vươn tay gắt gao vỗ vào trên vai Đặng Luân.

"Sư huynh." Đặng Luân cũng đưa tay vỗ Hắc Diệu.

Hai người ăn ý đối diện một phen, sau đó đột nhiên ôm.

Sau khi tách ra, ánh mắt Hắc Diệu dừng ở trên người Bảo Anh, thấy nàng mặc quần áo của Đặng Luân, trong con ngươi đã lộ ra vài phần hiểu rõ.

Mỉm cười mở miệng kêu: "Sư đệ muội."

囧, đây là kiểu xưng hô gì.

Bảo Anh phát hiện ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người mình, không khỏi trên mặt có vài phần xấu hổ.

Ngượng ngùng rũ mắt xuống lông mi, nhẹ nhàng mà gọi Hắc Diệu một tiếng. "Hắc Đại thúc."

Hắc Diệu cười cười, thanh âm là trêu ghẹo ít thấy. "Còn gọi đại thúc sao, nên đổi giọng gọi một tiếng sư huynh đi."

Choáng váng, đây đều là bối phận gì, hoàn toàn lộn xộn.

Bảo Anh vừa nghĩ tới quan hệ của mình cùng Đặng Luân, còn nghĩ đến quan hệ của Huỳnh Thực cùng Trần Dao, sau đó cũng không hiểu đại gia như thế nào luận bối phận.

Đặng Luân gặp nàng một phen trầm mặc, nội tâm có chút cấp nắm chặt tay nàng.

"Bảo Anh, nàng là thê tử của ta, muốn gọi sư huynh thì liền gọi."

"Sư, sư huynh..." Cho dù xưng hô này không được tự nhiên, bất quá nàng vẫn là kêu, thật sự là chịu không nổi bộ dáng khẩn trương của hắn.

"Sư đệ muội không cần phải khách sáo, tất cả mọi người lại đây ngồi đi."

Theo tiếp đón của Hắc Diệu, đoàn người đều ngồi xuống.

Bảo Anh từ sau khi ngồi xuống, ánh mắt vẫn đánh giá Trần Dao.

Lấy mắt thẩm mỹ nghiêm khắc nhiều năm xem xét, Trần Dao là nữ nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp qua, đương nhiên là ngoại trừ nhũ mẫu, trong lòng của nàng, nhũ mẫu vĩnh viễn là đẹp nhất.

Trần Dao cũng đánh giá Bảo Anh, đối với ánh mắt nhìn thẳng vào mình của Bảo Anh chẳng những không hờn giận, ngược lại rất hứng thú.

Từ mười năm trước đi theo phụ thân quy ẩn núi rừng, cuộc sống của nàng trừ bỏ phụ thân cũng chỉ có Huỳnh Thực, căn bản không có bằng hữu, lúc này thấy Bảo Anh, thập phần hợp ý, nàng quyết định cùng Bảo Anh làm bằng hữu.

Vì thế, Trần Dao đối với Bảo Anh dẫn đầu mở lời.

"Bảo Anh tỷ tỷ, không biết hôn sự của tỷ cùng sư thúc khi nào thì tổ chức?"

Nghe vậy, Bảo Anh cùng Đặng Luân đều là sửng sốt.

Hai người bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới tổ chức hôn sự, thích cứ như vậy ở cùng một chỗ, dù sao bọn họ cũng đã nhận định đối phương rồi.

Hắc Diệu nghe thấy Trần Dao nhắc tới như vậy, tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu.

"Đúng rồi, sư đệ cùng sư đệ muội các người khi nào thành thân?"

Chỉ có Huỳnh Thực vẻ mặt khờ ngốc từ trên xuống dưới đánh giá Bảo Anh, tự nhủ lẩm bẩm nói:

"Thế đạo gì vậy, ngay cả loại nữ nhân thô lỗ đòi mạng như lão Tứ này mà cũng có người muốn lấy? Thế giới này, điên cuồng thật rồi."

Bảo Anh vốn ngồi ngay cạnh, những lời hắn lầm bầm lầu bầu nàng tự nhiên nghe được, không khỏi nhíu mày mỉm cười ra tiếng: "Lão Tam, huynh mới vừa nói gì đó, nói lại một lần cho ta nghe."

Oa mẹ nó, lão Tứ muội cười đến thật đáng sợ.

Mười năm không gặp, lão Tứ này chẳng những là không thay đổi bản tính thô lỗ, ngược lại còn học xong tuyệt chiêu của lão Nhị, âm hiểm, đáng sợ.

Vẻ mặt tươi cười của lão Tứ đáng sợ như vậy, hắn không thể trêu vào.

"Hắc hắc hắc, tại hạ là nói lão Tứ muội mười năm không thấy, bây giờ trở nên xinh đẹp như vậy, Đặng sư phụ cưới muội, đơn giản là đời trước dẫm lên cứt chó."

"Ha ha ha ha..."

Huỳnh Thực nói ra, làm cho mấy người có mặt đều thoải mái cười ha hả.

Bảo Anh cũng đi theo lắc đầu mỉm cười, mười năm rồi, lão Tam này vẫn giống như trang giấy trắng đơn thuần như vậy, người này lại có gương mặt đẹp trai nữa, thật lo lắng cho hắn chân ướt chân ráo bước chân vào giang hồ, có thể hay không bị nữ nhân như lang như hổ nhào tới cắn xé.

Nàng quăng cho Trần Dao một ánh mắt rất đỗi đồng tình.

Trần Dao cũng hồi đáp với nàng bằng ánh mắt ta thích.

Nam nhân của Trần Dao nàng, người nào không sợ chết dám thưởng thức, xem nàng có độc chết bọn họ hay không.

Hắc Diệu dừng cười, liền đứng đắn vòng trở về đề tài mới vừa rồi.

"Sư đệ, các người thật không nghĩ tới thành thân sao?"

Hắn nhìn ra được, sư đệ đối với Bảo Anh là yêu đến khắc cốt minh tâm, hắn nghĩ sư đệ nhất định rất muốn sớm ngày cưới vị nữ tử này.

Đặng Luân nghe lời Hắc Diệu nói, hai tròng mắt hơi hơi dừng ở trên người Bảo Anh, thản nhiên thoáng qua một chút cô đơn, sau đó là lộ ra nụ cười thoải mái.

"Đệ cùng Bảo Anh nếu đã đôi bên một lòng rồi, có thành thân hay không cũng không quan trọng."

Kỳ thật, hắn vẫn rất muốn có một hôn lễ hoàn mỹ với nàng, vẫn muốn nhìn thấy bộ dáng nàng vì mình phủ thêm giá y mỹ lệ, nhưng hắn hiểu rõ tính nết nàng, biết nàng không thích tục lệ rườm rà này nọ, nên hắn vẫn không nói tới chuyện này.

Bảo Anh vừa vặn nhìn thấy ánh mắt cô đơn thoáng qua lúc nãy của hắn, tâm không khỏi hơi hơi đau lòng vì hắn.

Dưới mặt bàn, nàng mềm mại gắt gao cầm tay hắn, con ngươi khó được thâm tình như nước đối diện hắn, nhẹ giọng nói:

"Ai nói không trọng yếu, chàng chẳng lẽ không muốn nhìn thấy ta mặc giá y sao?"

Nghe thanh âm ôn nhu kia, thân mình Đặng Luân chấn động.

Không thể tin nhìn nàng "Bảo Anh... Nàng..."

"Chàng không muốn thành thân?" Làm bộ như rất đau đớn hỏi lại.

Đặng Luân chưa từng thấy qua nàng như vậy, nếu bây giờ không phải là có bọn người Hắc Diệu ở đây, hắn nhất định sẽ đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng thương yêu nàng một phen.

Kìm nén không được lòng tràn đầy vui mừng như điên, hắn vội vàng liên tục trả lời mấy tiếng.

"Muốn, rất muốn, phi thường muốn."

"Phốc xích..." Trần Dao nhìn phản ứng khoa trương kia của hắn, nhất thời nhịn không được, bật cười.

"Dao nhi, không được vô lễ."

Tiếng nói ôn nhuận của Hắc Diệu vang lên, ánh mắt ngược lại dừng ở trên hai người kia.

"Vậy hai người tính khi nào thành thân, nếu có thể, sư huynh muốn tham gia tiệc cưới của hai người."

Bảo Anh nghĩ nghĩ, sau đó bật thốt lên nói: "Bảy ngày sau."

Lời vừa thốt ra, mới phát hiện chính mình hình như có chút nóng nảy, lén lút liếc mắt nhìn Đặng Luân, phát hiện hắn đều đã cười đến không khép miệng lại được, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại làm bộ giận dữ nhéo hắn một cái.

Đặng Luân đột nhiên bị nhéo, nghĩ đến nàng đang ám chỉ hắn cái gì, không khỏi hướng về phía Hắc Diệu cười nói:

"Sư huynh, bọn đệ quyết định bảy ngày sau quay về Phác phủ tổ chức hôn sự, không bằng sư huynh theo chúng ta cùng nhau trở về đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top