Ngoại truyện 7: Mất hứng

Nhưng --

Vào lúc muốn chết này, cửa phòng bị người gõ.

"Luân, người ở đâu?" thanh âm trong trẻo lạnh lùng rồi lại thẹn thùng của Tuyết công tử, vang lên ở ngoài cửa.

Từ lần trước gặp mặt, Tuyết công tử cũng đi theo Đặng Luân trở lại, bất kể Đặng Luân trừng hắn, hung hăn như thế nào, hắn đều không chịu đi, nói gì Đặng Luân ở đâu, Bạch Tuyết hắn cũng đến đó, sinh là người Đặng Luân, chết là quỷ của Đặng Luân.

Chính là bởi vì Bạch Tuyết cuốn lấy chặt, Bảo Anh mới có thể khẩn trương dùng mỹ nhân kế để giữ lòng hắn.

"Đáng chết."

"Đáng chết."

Hai người đồng thời mắng ra tiếng. Bị quấy rầy khiến trong lòng hai người hận không được thể bóp chết Tuyết công tử này.

Tuyết công tử ngoài cửa thấy Đặng Luân lâu không trả lời một tiếng, không khỏi tội nghiệp nói: "Luân, người không mở cửa, vậy ta đi vào nhé?"

Cái gì?

Hắn muốn đi vào?

Hai người không khỏi vội vàng nhảy dựng lên, Đặng Luân kéo quần rồi mới phát hiện nàng đang nhìn một đống vải vụn trên đất oán niệm vô cùng.

Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó tay mau kéo nàng vào trong chăn, bao chặt lấy nàng, tuyệt đối không thể để Tuyết công tử chết tiệt kia thấy, coi như là một ngón tay cũng không được.

Làm xong tất cả, hắn lạnh lùng đi trước, mạnh mẽ mở cửa, đôi mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm Tuyết công tử ngoài cửa.

"Cút."

Tuyết công tử rất uất ức, nhún bả vai, khóc không ra tiếng: "Luân, người thật chán ghét ta như vậy sao?"

Đặng Luân đau cả đầu, đáng chết, hắn chưa từng thấy nam nhân dễ dàng khóc như vậy, quả thực là phiền chết rồi.

"Này, họ Bạch, về sau không cho nháo ở trước mặt ta."

Nghe vậy, Tuyết công tử lập tức dừng lại động tác nức nở, đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn. "Luân, ta không khóc, vậy người đừng chán ghét ta nha."

Hắn chỉ muốn đánh chết tên ngu ngốc này.

"Ta rất vội, không đếm xỉa tới ngươi. Cút."

Mẹ nó, quấy rầy hắn và nàng ân ái, nếu như không phải nhìn hắn ta có cống hiến trong việc này, hắn đã sớm một chưởng đập chết hắn ta, làm sao còn để hắn ta dài dòng như vậy.

"Luân, nhưng người ta..."

Rầm --

Cửa mạnh mẽ đóng, ngăn cách mặt điềm đạm đáng yêu của Tuyết công tử.

Tuyết công tử tự tìm mất mặt, tinh thần chán nản, thật sâu nhìn cửa phòng Đặng Luân một cái, lúc này hắn mới xoay người trở về phòng.

Bên trong phòng, Bảo Anh nhô đầu ra, bất mãn nhìn chằm chằm.

Đều là nam nhân này, không có gì rước lấy phiền toái lớn như Tuyết công tử.

Bẹt bẹt miệng, bất mãn hỏi: "Hắn đi chưa?"

Đặng Luân gật đầu. "Đi rồi."

Ánh mắt rơi vào trên vai thơm lộ ra của nàng, nơi đó có vết đỏ hắn vừa cắn, lúc này con ngươi trong sáng lại nổi dục vọng, dưới bụng cứng lên, lúc này càng thêm giơ lên cao cao.

"Bảo Anh, chúng ta tiếp tục." Đi tới trước giường, ôm nàng thật chặt.

Bảo Anh hơi giùng giằng, mọi người đừng hiểu lầm nha, nàng đang chơi muốn nghênh còn cự, nàng xem trong sách, phần lớn nam nhân đều thích kiểu này.

"Đừng á..." Nói không muốn, nhưng kia tay nhỏ bé cũng rất có tình sờ tới sờ lui ở trên trên người hắn.

"Bảo Anh..." hắn khàn khàn hô nàng.

"Ừ?"

"Nàng thật là một tiểu yêu tinh." Yêu tinh đặc biệt tới câu hắn hồn phách.

"Ghét..." Bảo Anh nũng nịu một tiếng, mắt long lanh mê ly, tóc đen đổ xuống chăn đệm, nằm ở trên giường, nổi bật lên da như tuyết, gương mặt hồng như múi đào, tâm hắn không khỏi rung động.

Tách chân nàng ra, cởi quần xuống, đang định động thân đi vào, hưởng thụ cảm giác ướt át chặt chẽ, nhưng lúc này, ngoài cửa đáng chết, lại vang lên thanh âm của Tuyết công tử biến thái.

"Luân ta đã suy nghĩ kỹ, người đã không thích ta quấy rầy người, vậy ta liền không quấy rầy, nhưng người phải..."

Rầm --

Cửa bị Đặng Luân mạnh mẽ mở ra, Tuyết công tử nhìn thấy hắn lửa giận ngút trời, sát khí kinh người, câu nói kế tiếp bị dọa cho sợ đến rụt trở về.

"... Luân, Luân, Luân..."

Nếu như đôi mắt có thể giết người, hắn sớm đã giết chết Tuyết công tử. Hắn nhìn chằm chằm hắn ta, gằn từng chữ một: "Biến, xa, xa, cho, ta."

Trời đánh mà, quấy rầy một lần coi như xong, lại vẫn dám đến lần thứ hai, nếu như có lần thứ ba, hắn không thể không giết hắn ta.

Tuyết công tử bị trừng sợ nuốt nuốt nước miếng, dạ dạ nói: "Luân, người đừng như vậy... Ta..."

"Đi chết đi." hắn không cho Tuyết công tử cơ hội nói xong, một quyền hung hăng đánh vào gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết kia.

"A..." Tuyết công tử thương tâm muốn chết, bưng mặt như tận thế, hai tròng mắt không thể tin nhìn chằm chằm "Luân, Luân... Người, người, người đánh mặt của người ta?"

Đây chính là chỗ đại diện của hắn, phải biết quá khứ hắn đều dựa vào gương mặt này ăn cơm, tại sao người này có thể đánh mặt hắn đây? Quá đáng ghét rồi.

Đặng Luân cau chặt chân mày, hết sức không nhịn được nhìn chằm chằm nhìn Tuyết công tử, hắn rất ít nói tục, lúc này cũng không nhịn được bạo ra ngoài.

"Mẹ kiếp, ta chửi cả nhà ngươi, bà cố ngươi vô cùng nhàn nhã có phải hay không, tối nay đại gia cực kỳ khó chịu, nếu như tới gõ cửa lần thứ ba, đừng mơ tưởng sống để thấy mặt trời ngày mai."

Rầm --

Cửa nặng nề đóng lần nữa, Tuyết công tử bị thanh âm khổng lồ dọa cho sợ đến run lên.

"Hừ, ghét người. Người ta mới không thương người, thô lỗ thế này, quá đả thương lòng người."

Tuyết công tử cảm thấy rất uất ức, phất ống tay áo, trợn mắt nhìn gian phòng Đặng Luân một cái, sãi bước rời đi.

Bảo Anh nằm ở trên giường, cảm thấy toàn thân giống như là bị người dội cho một chậu nước đá, tất cả nhiệt tình, toàn bộ bị dập tắt.

Mẹ nó, đều là tên nhân yêu Đặng Luân chết tiệt, không có gì quấn Tuyết công tử biến thái này làm gì. Mẹ nó, giờ hay chưa, làm tình cũng bị quấy rầy, cuộc sống này không có cách nào vượt qua rồi.

Oán khí và tức giận, khiến đôi mắt nàng có vẻ buồn bã, hắn nhìn không khỏi đau lòng.

Vội vàng chạy qua, ôm nàng vào trong ngực, giọng nói dịu dàng, say chết người:

"Bảo Anh đừng nóng giận, đều là vi phu sai, lần này vi phu bảo đảm có thể khiến cho nàng hài lòng, Tuyết công tử đồ bỏ đó tuyệt đối không thể nào xuất hiện quấy rầy chúng ta."

Nghe thanh âm dịu dàng cưng chìu của hắn, nàng cũng hết tức, bất quá mặc dù tức giận tiêu mất, nhưng oán khí vẫn còn ở.

Giương mắt, bất mãn thầm nói: "Chàng thật xác định hắn sẽ không tới?"

"Xác định."

Nghe hắn khẳng định trả lời như thế, nhìn lại hai tròng mắt tràn đầy thâm tình chờ đợi của hắn, nàng cảm thấy mình cơ hồ sắp tan ra, trên mặt lóe hạnh phúc thẹn thùng, níu đầu ngón tay út bĩu môi nói:

"Chàng đã xác định như vậy, vậy chúng ta... Làm thôi."

"Bảo Anh..." Nhìn dung nhan thẹn thùng kia, nội tâm hắn cũng nóng rực.

Môi của hắn rơi xuống, mút hôn môi hồng hình thoi của nàng thật chặt, hơi thở nóng bỏng vỗ vào trên mặt đỏ thấm của nàng, càng lộ vẻ kiều diễm mê người của nàng.

# đã che giấu #

Hai người ôm hôn nhau thật chặt, Bảo Anh cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể trống không, chỉ khát vọng hắn lắp đầy vào.

Lúc này hắn cũng bị nóng cực hạn, hắn cảm thấy da mình nóng đến sắp nứt ra rồi, vuốt ve kịch liệt làm nàng thở dốc gấp gáp, mồ hôi chảy ròng ròng xuống từ trên thân hai người, cảm giác thật ướt át.

"Luân..." nàng phát ra thanh âm mê người, đó là thanh âm dễ nghe say nhưng không phải là say khiến hắn cũng lâm vào điên cuồng.

Một ngón tay, đâm vào.

Cảm giác được non nớt phía dưới, động tác của hắn không khỏi chậm chạp, dần dần, ngón tay của hắn dính vào một tầng ẩm ướt mùi thơm ngát, tròng mắt tối sầm lại, lại một ngón tay đâm vào.

"A..." nàng khó nhịn ưỡn cong thân thể, ánh mắt mê ly làm như mang theo ma lực, làm dục vọng đang chạy của hắn cơ hồ muốn bộc phát ra ngoài.

"Yêu nữ." Nói một câu nho nhỏ, hắn rút đi quần áo của mình, chuẩn bị hưởng thụ ban đêm thật tốt đẹp này.

Hắn ôm lấy thân thể của nàng, khiến nàng đối mặt mình vòng lên hông của mình, dán chặt nhau, nàng giống như là một đóa hoa nở rộ vì hắn, hơi thở thơm ngát, làm người ta mê say.

"Bảo Anh..." Nỉ non một tiếng, hắn ôm chặt nàng, dùng sức đẩy vào.

"A..." Hai người đồng thời phát ra rên rỉ.

Một loại vui mừng không cách nào miêu tả bao quanh hai người thật chặt, hắn cảm thấy mình giống như giản ra ở trong nước mưa, cảm giác bay lên đó, chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra.

Mà Bảo Anh chỉ cảm thấy mình giống như là bay lên bầu trời thật cao, đứng ở giữa mây trắng, cảm giác bay bay làm cả người nàng hơi run rẩy, cảm giác căng đầy, làm hắn vừa vui vẻ vừa thống khổ nhíu chặt chân mày.

Nàng đưa tay xoa chân mày hắn, ngón tay trắng nõn mát mát mẻ mẻ, đụng vào mi tâm hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất là thoải mái.

Nhíu lông mày, không khỏi thư giãn ra, cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt khe mông mềm mại, đang chuẩn bị động mạnh, nhưng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Chưởng quỹ của khách điếm đứng ở cửa phòng, một phen do dự sau mới dám dùng sức gõ cửa.

"Ông chủ, ngài ngủ chưa? Trong phòng chữ Thiên có một vị khách nói muốn gặp ngài, hắn nói là bạn cũ của ngài." Thanh âm của chưỡng quỹ, run run rẩy rẩy.

Ông chủ thần bí này là lần đầu tiên tới khách điếm nho nhỏ, vốn định biểu hiện thật tốt, nhưng nam nhân mang mặt nạ đáng chết kia, nói gì là bạn cũ của ông chủ, bảo hắn tới mời ông chủ.

Hừ, nếu như hại ông bị mất chén cơm, ông nhất định tìm người giết nam nhân đeo mặt nạ chết tiệt đó.

Mẹ nó, không có gì mang mặt nạ chạy loạn, nhất định là không thể gặp người.

Còn có hai thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi bên cạnh hắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị, nam nhân mặt nạ này không phải lừa buôn người chứ?

Bên trong phòng, hai người thiếu chút nữa hộc máu.

Mẹ nó, làm tình mà ba lần bốn lượt bị quấy rầy, chẳng lẽ ông trời không muốn bọn họ như vậy sao.

Vào giờ phút này Bảo Anh rốt cuộc cảm nhận được tâm tình bị quấy rầy của phụ thân năm đó, chỉ có một chữ hận.

"Này, không phải chàng nói là không ai quấy rầy sao?" nàng oán niệm vô cùng nhìn chằm chằm.

Hơn nữa đáng chết, Đặng Luân lại không nói cho nàng biết, hắn chính là ông chủ khách điếm này? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu chuyện mình không biết?

Nhìn đôi mắt giận dữ của nàng, Đặng Luân cũng không tốt hơn chỗ nào, ba phen hai lần bị cắt đứt lửa dục, bụng hắn đầy khí lửa cũng không dám làm gì nàng, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, cố gắng để cho mình xem ra thâm tình dịu dàng an ủi nàng.

"Bảo Anh, đừng tức giận có được hay không, chúng ta đừng để ý tới ông ta, tiếp tục đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top