Ngoại truyện 6: Chinh phục
Lời nói của nàng giống như là đạn khói, trong nháy mắt khiến hai người kia bị chấn động.
Đặng Luân không vui nhíu mày, từ trong lời nói của nàng, hắn nghe ra Tuyết công tử này thích hắn.
Thân là nam nhân, hắn bình sinh hận nhất loại tình cảm này, Tuyết công tử đáng chết này lại dám ngay trước mặt nàng đối với hắn như vậy, xem hắn không hung hăng dọn dẹp hắn ta thế nào.
Hả, không đúng, sao phản ứng của nàng kịch liệt thế này, giống như đang ghen.
Chẳng lẽ phát hiện ra Tuyết công tử này, kích phát tình yêu của nàng đối với hắn, nếu thật là như vậy, vậy hắn sẽ xử lý Tuyết công tử này thật tốt mới được, nói không chừng thông qua Tuyết công tử này, hắn có thể thấy rõ nội tâm chân thật của nàng, mà nàng cũng có thể nhìn rõ ràng nội tâm chân chính của mình.
Tuyết công tử này, hình như cũng không phải rất khiến người ta chán ghét.
Tuyết công tử nhíu chặt chân mày, quay đầu lại không vui nhìn chằm chằm.
"Vô Song cô nương, tại hạ luôn luôn kính nể người, xin đừng nói ra lời làm tại hạ xem thường người như thế."
Hừ, lại dám hủy hình ảnh của hắn trước mặt Đặng Luân, tuy nói hắn YY với Đặng Luân, nhưng cũng không thể nói ra ngay trước mặt người trong cuộc, thật mắc cỡ.
Tuyết công tử vốn có thần thái trong trẻo lạnh lùng, lúc này thần sắc càng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bảo Anh.
Nàng ngẩng đầu nhìn Đặng Luân, không nhìn còn tốt hơn, vừa nhìn thiếu chút nữa tức giận đến nàng muốn hộc máu.
Mẹ nó, hắn đáng chết, thế nhưng mặt mày ẩn tình mỉm cười với Tuyết công tử.
Mẹ nó, biến thái chết tiệt, nhân yêu thối tha, không có gì sao cười lẳng lơ như vậy làm cái gì.
Ghét, ghét, quá đáng ghét rồi.
Bảo Anh phát điên, bắt đầu không chút nào chú ý hình tượng chỉ vào Tuyết công tử mắng to.
"Mẹ nó, kính nể cọng lông, tiểu gia ta là ai chứ, phải cần tới ngươi kính nể sao, tiểu thủy tinh đáng chết, ai muốn ngươi quản, tiểu gia ta thích nói như vậy, thế nào, thế nào."
Tuyết công tử không ngờ tới nàng sẽ cay cú lại không chú ý hình tượng như vậy, hắn giận đến cả thân thể run rẩy, ngón tay chỉ vào nàng, nửa ngày nói không ra lời.
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
Khóe mắt nàng len lén liếc qua Đặng Luân, muốn xem xem hắn phản ứng gì, không nghĩ tới nàng lại thấy ánh mắt hắn vẫn rơi vào trên người Tuyết công tử, mơ hồ mang theo thương tiếc.
Mẹ nó, thương tiếc con mẹ nó. Tên khốn kiếp này, lão bà ngươi bị người khi dễ, ngươi lại không thương tiếc ta, ngược lại thương tiếc hung thủ khi dễ lão bà ngươi, Đặng Luân tên tiểu thụ đáng chết này, tiểu gia ta quyết định hận ngươi, không để ý tới ngươi.
Giận, vô cùng giận.
Bảo Anh vỗ ngực liên tục, khàn giọng hô to.
"Ngươi, ngươi ngươi cái gì ngươi, ngươi câm à, tiểu gia quyết định không vẽ ngươi, hừ, dáng dấp đẹp không nổi, dụ dỗ nam nhân của người khác, bộ dáng Tiểu Tam, cẩn thận sấm đánh trúng ngươi."
Oanh --
Một đạo tiếng sấm vang lên vừa lúc thanh âm giận dữ của nàng chấm dứt.
囧, không phải chứ, sấm đánh thật sao. Ông trời ơi, ông thật tốt mà.
Đặng Luân lặng lẽ liếc nàng, thấy bộ dáng phát điên của nàng, khóe môi hơi nâng lên một nụ cười, nhưng lúc mắt nàng vừa đảo qua, hắn lập tức thu lại nụ cười, làm bộ như hứng thú mười phần nhìn Tuyết công tử.
Nội tâm, mừng như điên.
Bảo Anh của hắn quan tâm hắn, quan tâm hắn.
Tuyết công tử nhìn sấm sét chợt lóe lên ngoài cửa sổ, nhìn lại Bảo Anh, khóe miệng không khỏi hơi co quắp.
Nữ nhân này, thật là đáng sợ.
Hắn chỉ là tận hết sức chọc thôi mà.
Ba người theo đuổi tâm tư của mình, bên trong phòng lọt vào một hồi trầm mặc.
Đặng Luân ho một tiếng, thanh âm yêu mỵ từ tính hướng nhẹ nhàng ôn nhu vang lên với Tuyết công tử.
"Ngươi tên là Bạch Tuyết? Ừ, tên rất hay."
Tuyết công tử không ngờ tới Đặng Luân nói vậy, trên mặt đẹp thoáng qua một hồi mừng như điên, đôi tay rung động thật chặt, ánh mắt nhìn về Đặng Luân, trong lòng mở cờ.
"Đặng Luân, người, người nhớ tên của ta?"
"Ừ, tên của ngươi, cũng giống như người, mềm nhẹ như tuyết, làm người ta khắc sâu." hắn giả vờ cười khẽ.
Bảo Anh cách ở giữa hai người bị chọc giận hết cả người.
Thật quá đáng, thật quá đáng, thế nhưng ngay trước mặt chánh thê như nàng, tán tỉnh tiểu tam, hơn nữa tiểu tam đáng chết này còn là một nam nhân.
Giận không kềm được, nàng xoay người từng bước tiến tới gần Đặng Luân, nhíu mi tâm, lạnh lùng nói: "Đặng Luân, chàng muốn ta hay muốn hắn?"
Đặng Luân nghe được câu hỏi này của nàng, thiếu chút nữa ngã xuống.
Tiểu ngu ngốc này, trong đầu đều là tư tưởng bỉ ổi, hắn là nam nhân bình thường, làm sao có thể thích nam nhân tẻ nhạt đối diện được, coi như người này là nữ nhân, hắn cũng không cần, trên đời này trừ tiểu yêu nữ nàng ra, bất luận kẻ nào cũng không vào được mắt hắn đâu.
Bất quá vẫn phải diễn tiếp, để sớm phát hiện nội tâm của nàng, hắn mạnh mẽ nhịn xuống, không trả lời, cũng không cự tuyệt. Ánh mắt sáng quắc nhìn Tuyết công tử.
Bảo Anh nhìn ánh mắt hắn, nội tâm dâng lên cảm giác lạ lẫm, nàng phân không rõ đó là cảm xúc như thế nào, nhưng thật đau nhói.
Vừa nghĩ tới Đặng Luân không cần nàng, hốc mắt không khỏi ửng đỏ, nhưng nàng lại kiêu ngạo, tuyệt đối không thể để hắn thấy nước mắt thất bại của nàng, coi như là nàng bị ném bỏ rồi, cũng phải cười đi ra.
Bảo Anh không biến sắc hút vào mắt, nâng đầu cao ngạo, lạnh lùng liếc nhìn hắn và Tuyết công tử.
"Này, phiền toái nhường chút." Ngẩng đầu lên ưỡn ngực từ bên cạnh hai người chen qua, nàng lấy thái độ rất phách lối đi ra.
Đây mới là bản lãnh của nàng, cho dù muốn đi ra, cũng phải hoa hoa lệ lệ kéo màn xuống.
Bảo Anh đẩy cửa rời đi cũng không có thấy ánh mắt Đặng Luân vẫn thâm tình theo sau nàng rời đi.
Mà hắn cũng không có thấy khoảnh khắc nàng đẩy cửa ra, nước mắt giống như là hạt châu chảy xuống.
Tuyết công tử vừa thấy Bảo Anh bị tức đến rời đi, nội tâm có chút áy náy, bất quá khi hắn nhìn tới mặt khuynh đảo chúng sinh của Đặng Luân thì áy náy lập tức bị ném đến sau ót.
Hắn bước gần, nhẹ giọng kêu: "Đặng Luân, người có muốn nghe ta đàn một khúc hay không?"
Đặng Luân lạnh lùng cau mày, nhìn bóng lưng thương tâm của nàng tim của hắn càng đau hơn, tất cả đều là vì Tuyết công tử.
Nghĩ như thế, thái độ đối với Tuyết công tử làm sao tốt được.
Quát lạnh một tiếng. "Cút."
Phất tay áo, lạnh lùng rời đi.
Đối với bất kỳ người nào, hắn nhìn như có lòng, thật ra thì đều là vô tâm, chỉ có đối với Bảo Anh, hắn mới có lòng có tình.
Hôm nay thấy nàng bi thương như vậy, mặc dù tên khốn kiếp đáng chết này là hắn, nhưng hắn lại hận không thể làm thịt Tuyết công tử trước mắt.
Mặt Tuyết công tử thương tâm muốn vỡ.
Rõ ràng mới vừa rồi đắm đuối đưa tình với hắn, trong chớp mắt lại như một ác ma lạnh tình, biến hóa khác nhau một trời một vực, hắn không thể tiếp nhận.
Khóe môi khẽ mở, uất ức kêu: "Đặng Luân, người..."
"Câm miệng, không nên gọi ta, nếu ta lại nghe được một lần, sẽ đánh ngươi một lần."
Hắn lạnh lùng trợn mắt nhìn Tuyết công tử một cái, cất bước rời đi.
Kể từ khi nháo ra chuyện Tuyết công tử sau, Bảo Anh giống như là thay đổi thành một người khác, nhiệt tình đến làm hắn nhức đầu.
Buổi tối ngày nọ, hắn vừa lúc thả tóc cởi áo khoác nằm xuống, đang dập tắt ánh nến định đi ngủ.
Cũng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một đạo tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp.
Hắn là người tập võ, đối với tiếng bước chân này cực kỳ nhạy cảm, hắn nghe được, người nọ đang cực lực để cho mình không phát ra âm thanh.
Cót két --
Cửa đẩy ra, bóng dáng tinh tế của nàng chỉ mặc trung y nhẹ nhàng bước vào, ánh mắt liếc thấy hắn nằm trên giường, khóe miệng nâng lên một mạt cười giảo hoạt nhất định phải được.
Bên trong phòng tối om, Đặng Luân có thể rõ ràng thấy hết thảy vẻ mặt của nàng, ánh mắt quét ở trên người nàng, trung y thật mỏng hẳn là chất liệu trong suốt, áo ngực màu hồng rõ ràng xuyên thấu ra ngoài, mơ hồ, da thịt tuyết trắng trước ngực cũng như ẩn như hiện, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp kia, đơn giản là làm cho người ta phun máu.
Hắn không khỏi nuốt nuốt nước miếng, con ngươi đen bóng lập tức nhiễm thượng tình triều.
Bảo Anh đáng chết, nửa đêm không ngủ, mặc như vậy là muốn làm gì?
Trong lòng thầm mắng nhỏ, hắn đắp lên chăn mỏng che qua gia hỏa đang dâng lên kia, nơi đó căng đau, làm hắn khó chịu.
Bảo Anh thân thể giống như mèo đi tới.
Đặng Luân chàng lại dám tìm Tiểu Tam, lần này ta muốn hung hăng phát huy mị lực của Vô Song ta, ta cũng không tin lấy ta đây nhiều kiến thức XXOO, lại không thể thu phục tâm chàng.
Hừ, chờ coi đi, tối nay tiểu gia ta nhất định sẽ làm cho chàng muốn sinh không được muốn chết không xong, lúc đó Tiểu Tam cũng đừng hòng có chỗ chen chân vào.
Khi nàng đến bên cạnh giường, Đặng Luân lập tức nhắm hai mắt lại.
Đang lúc hắn cả đầu suy nghĩ nàng muốn làm gì, một bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé rơi vào trên lồng ngực phập phồng của hắn.
Thân thể hắn nhẹ run lên, thân thể nhạy cảm làm nàng lấy làm kỳ lạ.
"Oa mẹ nó, Đặng Luân người này không nghĩ tới đã ngủ như vậy mà còn quá nhạy cảm, thật là một tiểu thụ khả ái."
Nàng vừa lẩm bẩm, vừa phát huy tất cả chiêu thuật nàng có thể tưởng tượng đến, dán lên người hắn sờ tới sờ lui.
Vốn là Đặng Luân thấy nàng ăn mặc mát mẻ như vậy thì đã có dục hỏa, hiện tại bị nàng ngây ngô rồi lại trêu đùa vuốt ve như thế, hắn cảm giác cả người mình giống như là đưa thân vào trong biển lửa, cứ sờ xuống như vậy nữa, hắn không dám bảo đảm mình có thể lật người lên, đem tiểu yêu tinh này hung hăng đè ở phía dưới hay không.
Ở hắn nhẫn nại cực hạn thì tay nhỏ bé của nàng rút trở lại.
Đặng Luân trong đáy lòng thầm thở ra một hơi, thầm hô nguy hiểm thật.
Nhưng một giây kế tiếp, một hơi kia của hắn trực tiếp bị mắc kẹt.
Bảo Anh rút tay về không sai, nhưng hành động kế tiếp càng thêm trêu đùa hắn.
Nàng lại cả người nhảy qua ngồi ở trên người của hắn, cách lẫn nhau quần áo thật mỏng, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được thuộc về của nàng mềm mại, ôn hương.
Đây đối với hắn một nam nhân đã bị dục hỏa cuồng đốt, đơn giản là như Địa ngục hành hạ.
Khóc không ra nước mắt, hắn chỉ đành phải cắn răng nhịn xuống.
"Người nầy thật là đầu heo, tiểu gia ta đây ra sức trêu đùa hắn, hắn lại vẫn ngủ như chết, thật là quá đả kích ta."
Lẩm bẩm xong, nàng lại tràn đầy chí khí chiến đấu, nàng giãy dụa thắt lưng mãnh khảnh, hạ thân thật chặt dính vào trên người hắn, lộ ra quần áo, nàng có thể cảm giác được hắn kiên đĩnh, thật ngạnh, nóng rực.
Nhẹ nhàng ma sát, động tác câu nhân kia, cơ hồ làm cho Đặng Luân nổi điên.
Quyết định không giả bộ ngủ nữa, hắn một phen vươn tay nặng nề đặt tại vú nàng, để cho nàng dán chặt mình đừng có lộn xộn nữa.
"A..." Bảo Anh bị như vậy kêu lên một tiếng.
Mẹ nó, người này tỉnh?
Đặng Luân mở ra đôi mắt ám trầm, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thanh âm cũng là ám ách đến dọa người.
"Bảo Anh nàng có biết hậu quả làm như thế hay không?"
Đáng chết, hắn muốn nàng đã muốn điên rồi, hết lần này tới lần khác nàng nói đau, bất kể hắn câu dẫn như thế nào, chính là không chịu cho hắn, mấy ngày qua, hại hắn hàng đêm đều tắm nước lạnh.
Thật vất vả bình tĩnh một đêm, hắn muốn hảo hảo mà ngủ một giấc, nhưng không có nghĩ đến, tiểu yêu nữ này đã vậy còn quá lớn mật tới câu dẫn hắn.
Nếu không ngăn cản, hắn sợ rằng sẽ điên cuồng yêu cầu tiểu yêu nữ này.
Lúc này Bảo Anh cười, đôi mắt to sáng ngời lòe lòe, so với ngôi sao trên trời còn muốn chói mắt mê người.
Nàng cúi người xuống, thổi khí ở bên tai hắn, trêu đùa nói: "Biết chứ, người ta nhớ chàng nha..."
Lời buồn nôn ghê tởm như vậy, nàng chính là luyện thật là nhiều lần mới dám nói ra khỏi miệng, trên sách cũng nói như vậy, nam nhân ở thời điểm dục hỏa đốt người, thêm thanh âm tê dại mềm nhũn này, không chịu nổi dụ dỗ nhất.
"Đáng chết --"
Đặng Luân nghe thanh âm của nàng, cả người càng khó cầm giữ được, hắn lật người tới, một tay bắt nàng đặt ở phía dưới, khó khăn ám ách lên tiếng.
"Bảo Anh, nàng thật cho phép ta sao?"
Nàng không phải là sợ đau sao? Sao bây giờ chủ động?
Đột nhiên --
Hắn minh bạch, nàng là bởi vì Tuyết công tử xuất hiện, bắt đầu khẩn trương với mình.
Nhận ra điều này, Đặng Luân vui vẻ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Bảo Anh của hắn, bắt đầu để ý hắn rồi.
Nàng vươn tay, trêu đùa kích động vẽ vẽ lồng ngực hắn, vẫn là thanh âm kiều nhu ngọt chết người người ta.
"Chàng là lão công của người ta nha, không cho chàng, còn có thể cho ai."
Nói xong, vẫn không quên phong tình vạn chủng ném cái nhìn xẹt điện.
Đặng Luân cốt nhục cũng tê dại, hầu kết cổn động, khó khăn nuốt nước miếng, bàn tay vội vàng xé rách quần áo trên người nàng.
"Nha..." Thật là một kẻ thô lỗ không hiểu phong tình.
Nàng ở trong lòng khinh bỉ một phen, bộ quần áo này chính là nàng tốn khá nhiều ngân lượng cả đêm sai người ta làm gấp, tác dụng nhiều lắm, không nghĩ tới hai ba cái liền bị hắn xé thành vải vụn.
Hắn nhìn thân thể trắng nõn xinh đẹp của nàng, hai tròng mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.
"Bảo Anh..." Một tiếng thấp kêu sau, hắn không hề lãng phí đêm xuân quý giá này, hạ môi xuống hôn trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
"Uhm..." Chớ vội vã như vậy, nàng còn có rất nhiều công phu trêu đùa chưa có sử xuất ra.
Đặng Luân hiện tại cũng mau muốn điên rồi, lại chờ nàng toàn bộ sử xuất ra, vậy hắn không chết mới là lạ.
Đầu lưỡi dò xét đi vào, cuồng nhiệt hút lấy hương vị ngọt ngào của nàng.
Bàn tay du tẩu ở các nơi trên người nàng, cho đến cảm nhận được người phía dưới dần dần mê say, gương mặt đỏ ửng, hai tròng mắt mê ly, hắn mới hôn chậm lại, biến thành khẽ hôn triền miên chí cực.
Bảo Anh bị hôn ý loạn tình mê, kế hoạch trước khi tới bị nàng quên trống trơn không sai biệt lắm.
Hai chân chủ động câu quấn ở ngang hông hắn, giãy dụa hết sức trêu đùa.
"Trời ạ... Nàng tiểu yêu nữ này." hắn dục hỏa mới chậm một cái, liền bị hành động to gan này của nàng phá tan, không được, hắn cần lập tức giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top