TMTLBTAD 96: Nổ bình ga
Cô không chỉ mua một ly, cô đã nghe Tông Việt nói rồi, bình thường ở bưu cục sẽ có ba người. Cho nên cô đã mua ba ly, còn hai ly khác cô chia cho đồng nghiệp của Tông Việt.
Hai đồng nghiệp thì có một người trẻ tuổi, một người là trung niên. Sau khi họ nhận được thì cảm ơn cô liên tục, lại không nhịn được mà nhìn hai người kia bằng ánh mắt mập mờ.
"Tông Việt, cậu có phúc thật, bạn gái xinh đẹp ghê, xinh đẹp như thể bước ra từ trong tranh vậy." Người trẻ tuổi tìm được cơ hội bèn nháy mắt với Tông Việt.
"Em ấy là em gái tôi." Tông Việt nói.
Đồng nghiệp bất ngờ: "Em ruột à?"
Tông Việt gật đầu.
Duẫn Nhi cười đến cong cong hai mắt, chờ bọn nói xong bèn đưa tay với Tông Việt: "Cho em chìa khóa phòng anh đi."
Tông Việt không hề do dự đưa chìa khóa cho cô, anh ta còn nói: "Lát nữa anh mới tan ca."
"Anh cứ bận việc đi." cô nói: "Em đến phòng anh trước."
Tông Việt: "?"
Duẫn Nhi thoáng đảo mắt, nói: "Em đi mua thức ăn, em học được một món ăn trên mạng, em sẽ đến nhà chỗ anh nấu, chờ đến khi anh về là có thể ăn cơm rồi."
"Vậy anh rất muốn nếm thử tay nghề của em." Tông Việt cũng chẳng suy nghĩ nhiều, anh ta thấy nhóc con rất vui, cảm giác vui kia như thể sắp tràn ra tới nơi, anh ta khẽ nhướn mày: "Ngày mai Tống Giang về mà em đã vui thế à?"
Duẫn Nhi duỗi ra sáu ngón tay, trong giọng nói của cô là sự lưu luyến không muốn xa rời: "Anh ấy đi sáu ngày rồi."
Lúc xế chiều, cô nhận được tin nhắn wechat của Tống Giang, anh nói đã mua vé bay cho ngày mai.
Có tin vui nên cả chiều tinh thần cô đều nằm trong trạng thái sung mãn, hơn nữa Tông Việt cũng có thể chuyển đến nơi mới thuê, có thể nói là "Song hỷ lâm môn", thấy ai cũng cười đến mức mắt mày cong cong.
Cô quyết định sẽ cho Tông Việt một niềm vui bất ngờ, nhân lúc Tông Việt đi làm thì cô sẽ chuyển hết đồ của Tông Việt tới nơi mới, cô kiên định ngồi vững vào cái ghế tiền trảm hậu tấu.
"Trên đường cẩn thận đấy."
"Em biết rồi."
Hai mươi phút sau, Duẫn Nhi đã đến được chỗ cần đến. Taxi không thể vào hẻm nhỏ được, cho nên cô đã xuống xe ngay đầu hẻm.
Sau khi trả tiền xong, đang chuẩn bị đi vào thì ----
"Tống Dật." Đằng sau cô vang lên tiếng ong ong.
Duẫn Nhi quay đầu lại, một chiếc mô tô đang dừng ngay trước người cô, người trên xe tháo nón bảo hiểm xuống để lộ gương mặt. Là Hạ Giang, cô bất ngờ: "Sao anh lại ở đây?"
Hạ Giang mặc một chiếc áo jacket, trên tay là đôi bao tay lộ ngón, móng tay được cắn dũa gọn gàng sạch sẽ.
Duẫn Nhi cuồng tay trước kia không nhìn kỹ tay Hạ Giang, lúc này cô bị những ngón tay lộ ra khỏi găng tay của Hạ Giang hấp dẫn sự chú ý, phát hiện tay Hạ Giang còn rất đẹp.
Nhưng cô đã gặp qua bàn tay xinh đẹp hơn, cho nên chỉ liếc mắt nhìn đã thu mắt lại.
Hạ Giang cười nói: "Trùng hợp thật, đêm nay anh xin nghỉ, chuẩn bị đi tìm bạn, không ngờ lại gặp em ở đây."
Không hề phải, anh ta đã cố tình chờ ở chỗ này, chờ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Lúc ký hợp đồng, Duẫn Nhi đã điền địa chỉ của Tông Việt ở khu chung cư này, Hạ Giang rất quen thuộc với mảnh đất này cho nên anh ta biết ngay ở đâu.
Hôm nay anh ta nhắn tin cho cô rằng có thể để Tông Việt chuyển tới, cô nói tối sẽ chuyển, anh ta bèn lặng lẽ đến đây ôm cây đợi thỏ.
Chỉ là, tất nhiên không thể nói cho cô biết những chuyện này.
Ngày hôm đó sau khi ăn cơm với cô xong, anh ta bắt đầu hiểu rằng anh ta và cô là người của hai thế giới, phải dứt ra đúng lúc mới là cách tốt nhất.
Thế nhưng ---
Lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.
Có lúc anh ta cũng tự hỏi mình, chỉ mới tiếp xúc với nhau mấy lần, sao có thể đến mức nhớ mãi không quên như thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được đáp án.
Đơn giản nhất cứ tùy tâm đi, muốn làm gì thì làm cái đó, cần gì phải tìm kiếm kết quả.
"Anh trai em đâu? Sao chỉ có một mình em?" Anh ta giả bộ nghi ngờ.
Duẫn Nhi cũng nói thật.
Hạ Giang hiểu rõ, chẳng trách anh ta luôn cảm thấy cô có chút không đúng. Cô thuê phòng cho anh trai cô ở, tại sao anh trai cô chẳng có chút tin tức nào, lại để cô quản lý toàn bộ.
Nếu anh trai cô không biết thì hợp lý hơn.
Biết đi đâu tìm được một cô em gái tri kỷ như thế, Hạ Giang thầm cảm thán, anh ta nói: "Anh giúp em chuyển, anh khỏe hơn em."
"Không cần, không có nhiều đồ, tôi gọi xe rồi." Duẫn Nhi từ chối: "Không phải anh muốn đi tìm bạn chơi à, mau đi đi."
Trước đó Hạ Giang đã đưa chìa khóa cho cô.
"Anh đang giúp bạn cùng phòng tương lai dọn nhà mà." Hạ Giang nhiệt tình nói: "Đừng từ chối nữa, đi thôi, lên xe đi, tôi chở em vào."
Duẫn Nhi thật sự không tiện từ chối khi đối diện với nụ cười nhiệt tình phóng khoáng của Hạ Giang, cô chỉ đành ngồi lên xe anh ta.
"Vịn chắc đấy."
Hạ Giang cẩn thận nổ máy xe, trái tim anh ta nhảy lên thùng thùng ---- Đã từng có không ít người ngồi sau xe anh ta, có nam có nữ, nhưng đây là lần đầu anh ta căng thẳng như thế, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi.
Chạy xuyên qua hẻm nhỏ, không tới hai phút đã đến nơi. Hạ Giang vô cùng tiếc nuối, nếu con đường này dài hơn một chút thì thật tốt.
Duẫn Nhi nhảy xuống xe, cô quay đầu lại liếc nhìn chiếc mô tô. Lần đầu tiên cô ngồi mô tô, trong mắt không khỏi lộ ra chút tò mò.
Cảm giác không hề giống với khi ngồi xe ô tô.
Vừa nãy, cả đường đi trong đầu cô đều là hình ảnh ảnh đế đại nhân lái xe mô tô.
Cô cẩn thận giấu đi suy nghĩ của mình, đúng lúc này cô bỗng nghe được một âm thanh bén nhọn, có một con chuột điên cuồng chạy ra từ góc: "Chạy mau, sắp nổ tung rồi!!!"
Hạ Giang vui vẻ nói: "Em thích mô tô à? Nếu thích, đợi lát nữa..."
Anh ta bỗng im bặt, bởi vì cô gái ở đối diện anh bỗng thay đổi sắc mặt.
Một giây sau, ầm một tiếng. Sau khi tiếng nổ kia vang lên thì một làn sóng trùng kích bao phủ tới, đầu óc Hạ Giang cũng nổ tung, anh ta chỉ biết bảo vệ cô gái trước mặt dưới thân theo bản năng.
Sau đó, suy nghĩ của Hạ Giang chìm vào bóng tối trong giây lát, anh ta chỉ cảm nhận được có một sức mạnh nhu hòa đưa mình lên.
Chờ đến khi ý thức của anh ta rõ ràng lại thì phát hiện mình đang ở giữa không trung, gió bụi thổi qua từng đợt mạnh khiến anh ta kho khan liên tục.
Mấy giây sau, chân anh ta chạm đất.
Anh ta miễn cưỡng liếc mắt nhìn, đây là nóc của một tòa nhà khác.
Hạ Giang chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc dài của cô gái đối diện bay lên, cô vẫn đeo túi xách, không khác gì lúc bình thường.
Nhưng mà ---
Sau lưng cô có một đôi cánh mỏng tựa cánh ve, tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt và một mùi hoa nồng nặc.
Hạ Giang ngây người.
Thấy cô có hơi luống cuống, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đôi cánh cũng biến mất.
"Em...." Hạ Giang há hốc mồm, anh ta phun ra một ngụm máu, cơ thể lắc lư muốn ngã, nhưng cũng may vẫn không ngã xuống đất.
Duẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, cô chỉ có thể cứu người theo bản năng.
"Em.. Là yêu à?" Hạ Giang tốn bao nhiêu công sức mới nói ra được một câu đạp đổ chủ nghĩa tam quan suốt nhiều năm của mình, anh ta đã chịu một đả kích rất nghiêm trọng.
Duẫn Nhi: "..."
Cô lắc đầu rồi chuyển mắt nhìn lại, ở trước mặt bốc lên một cột khói đặc cuồn cuộn, tòa nhà mà Tông Việt thuê đã bị sập một nửa.
Vừa nhìn lại thấy ở một cửa sổ có ánh lửa, có một đứa bé đang nằm ở đó, đứa bé ấy không hề nhúc nhích, chẳng rõ sống chết.
Duẫn Nhi mím môi nói: "Anh chờ ở đây đi."
Sau đó cô bay vào làn khói đặc dưới ánh mắt khiếp sợ của Hạ Giang.
Lúc này sắc trời đã tối đen, người tan ca về nhà gần như đều đang nấu cơm vào giờ này. Tòa nhà bỗng nổ tung một cách quá bất ngờ, khiến người xung quanh chẳng kịp phản ứng.
Cũng may không ảnh hưởng đến những người ở nhà riêng, làn khói đặc mịt mù kia che lấp đi thân hình của cô, không một ai phát hiện cô bay vào.
Duẫn Nhi phá mở cửa sổ bằng những thực vật quanh khu chung cư, chỗ cô đi qua, hệt như có bàn tay vô hình nào đó giúp cô đẩy hết lửa ập đến.
Cơ thể của đứa bé run rẩy không ngừng, mà trên người đứa nhỏ có một người đàn ông trung niên đang nằm đè lên, sau lưng người đàn ông ấy đang bị lửa bén vào, Duẫn Nhi cuống quít dập tắt lửa.
Cô không biết ông ta còn sống hay không, cô chỉ có thể cởi áo khoác của mình che lên người đứa bé rồi ôm nó lên. Cô vừa ôm lên thì phát hiện, đứa bé này chính là đứa bé ở lầu bốn kia.
- -- Lần trước khi Tông Việt đưa cô đến đây, đứa bé này đã bị cha mình đuổi đánh.
"Cha ơi..." Đứa bé nói thì thào.
"Đi mau! Bình gas của con người bị rò rĩ! Sắp nổ nữa rồi!" Một con mèo tam thể không còn sợi râu mép nào nhảy vào, nó kêu một tiếng thê thảm với cô.
Duẫn Nhi tái mặt, cô phát hiện sau lưng mình lạnh toát, trái tim đập nhanh đến mức muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Bên trong tòa nhà này còn có bao nhiêu người? Tòa nhà bên cạnh có bao nhiêu người? Mà ở mảnh đất trống bên ngoài tòa nhà còn có bao nhiêu người đang tụ tập nữa? Nếu bình gas bị nổ lần nữa, sẽ mang đến bao nhiêu thương vong?
....
Cô nhớ tới Tống Giang.
Lúc anh đóng phim, vừa mệt vừa khổ lại chẳng hề oán giận, anh muốn mỗi một phân cảnh phải là phân cảnh tốt nhất, người khác đều nói anh vô cùng chuyên nghiệp.
Anh nói, đây là trách nhiệm của anh.
Duẫn Nhi nhìn ngọn lửa hừng hực bị tách ra bởi sự khống chế của cô, cô hít sâu một hơi, hỏi mèo tam thể: "Bình gas ở đâu?!"
Mèo tam thể giơ chân lên: "Trên lầu."
Duẫn Nhi thả đứa bé xuống, cô lao thẳng lên tầng năm.
Mèo tam thể nói nơi có bình gas bị rò rĩ chính là căn phòng Tông Việt thuê, cô chạy vào nhà bếp, nhìn thấy trong phòng bếp có mấy bình gas đặt song song với nhau, chúng đang phát ra âm thanh rò rĩ dưới sức nóng kinh người.
Duẫn Nhi vội vàng nhắm mắt lại, giương cánh ra.
Cùng lúc đó, tất cả thực vật trong khu chung cư bắt đầu vang vọng xào xạc, chúng đều hướng mình đến chỗ cuộn khói dày đặc, một luồng năng lượng cực lớn vô hình từ từ ập tới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top