KKCĐ 54: Dấu hôn

Dương Dương vốn không quá để ý chuyện này.

Nhưng càng đến gần ngày hẹn, tâm tình anh lại càng lúc càng phiền não, Lý Khả đã hỏi đi hỏi lại anh chuyện có cần tổ chức tiệc chia tay cho Duẫn Nhi không mà anh vẫn không trả lời.

Lý Khả bất đắc dĩ cao giọng hơn một chút: "Dương tổng."

Anh nhìn mấy bó bách hợp đã khô được đặt trong một góc phòng, phục hồi tinh thần: "Không cần đâu, cô ấy không thích náo nhiệt tới vậy."

Lý Khả ừ một tiếng.

Anh chỉ đám hoa khô: "Đem vứt giúp tôi."

Duẫn Nhi đã bàn giao toàn bộ công việc cho Lâm Man Man, xoay người liền thấy Lý Khả đem bách hợp khô đi ra.

Từ lúc Dương Dương nói qua mấy câu với Chung Dịch Nho, người kia không đưa hoa tới nữa.

Nhưng cô không hiểu sao lại cảm thấy tâm tình anh lại có chút không tốt.

Cô suy nghĩ một chút, mở điện thoại di động lên, tìm một cửa hàng hoa, đặt một bó bách hợp.

Nửa giờ sau hoa đã tới nơi.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô đi làm ở Khuynh Thành.

Duẫn Nhi không cố kị ánh mắt của mọi người, tự mình ôm một bó bách hợp lớn, gõ cửa phòng làm việc của anh.

Trác Nhậm Vũ cùng Lâm Sâm lúc này đang ở trong phòng làm việc của Dương Dương bàn bạc chuyện họp báo lần này, thấy cô đem tới một bó hoa lớn như vậy, hai người đều ngẩn ra.

Duẫn Nhi bị đóa bách hợp lớn chắn tầm mắt, từ bên ngoài nhìn vào tưởng phòng làm việc không có ai, lúc này thấy hai người kia cũng có chút xấu hổ.

Trác Nhậm Vũ như cáo già, lập tức kéo Lâm Sâm đi: "Đại não cũng trống rỗng rồi, ra ngoài hút thuốc thả lỏng một chút, cùng đi thôi!"

Anh cơ hồ là lôi Lâm Sâm ra ngoài.

Hai người cùng nhau ra cửa, còn cẩn thẩn đóng cửa phòng làm việc của Dương Dương lại.

Cửa phòng anh vốn là kính cường lực, thi thoảng vẫn có vài người liếc mắt nhìn vào.

Duẫn Nhi lần đầu tiên làm chuyện này, bó hoa to đùng trong tay thật sự là khó xoay sở.

Dương Dương tựa người vào ghế, thanh âm có chút không tốt, nhìn cô: "Có chuyện gì?"

"Có chuyện gì là chuyện gì?"

Anh gõ gõ mặt bàn: "Không phải là đã giải quyết dứt điểm rồi sao? Sao tên đó lại tặng hoa nữa rồi?"

"...."

"Không phải, đây là em...", cô ngập ngừng, gian nan nuốt nước bọt, "Tặng cho anh."

Đuôi mày anh nhướng lên: "Em tặng anh?"

Thanh âm của anh trong nháy mắt thay đổi, mang theo hưng phấn không rõ.

Thấy anh vui vẻ, cô vốn mất tự nhiên lúc này cũng thở phào một hơi.

Cô gật đầu, đem hoa bách hợp đặt sang một bên, cầm bình hoa thủy tinh lên: "Để em cắm hoa giúp anh nhé?"

Dương Dương ừ một tiếng.

Duẫn Nhi rất nhanh đem bình nước trở lại, mở giấy gói hoa, khéo léo cắm vào lọ, không quên mượn kéo từ chỗ Lý Khả để chỉnh sửa lại một chút.

Sau khi hoàn thành, toàn bộ phòng làm việc tràn ngập hương bách hợp dìu dịu.

Dương Dương mỉm cười nhìn cô: "Sao đột nhiên lại tặng hoa cho anh?"

"Em thấy hoa cũ khô rồi."

"Vậy sao lại mua bách hợp?"

"Rõ ràng anh rất thích bách hợp mà."

Dương Dương nở nụ cười, vươn tay kéo cô: "Qua đây chút."

Duẫn Nhi liếc nhìn cửa kính: "Không nên..."

Cô còn chưa kịp nói xong, anh đã giơ tay ấn nút, hệ thống rèm cửa từ từ hạ xuống.

Duẫn Nhi:...

Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

"Có thể rồi chứ?"

Duẫn Nhi đành chầm chậm đi tới hai bước.

Anh nắm tay cô.

"Thực sự tưởng anh thích thứ đồ chơi này?"

Anh vừa nói xong, Duẫn Nhi lập tức hiểu ra.

Mấy lần trước anh lấy hoa bách hợp, nói thích bất quá chỉ là tìm cớ.

Cô ảo não nói: "Em còn tưởng... Lần sau em sẽ tặng cho anh hoa hồng!"

Khóe môi anh cong cong: "Nhưng mà, chỉ cần là em tặng thì anh đều thích."

Duẫn Nhi cũng khe khẽ mỉm cười, cô liếc nhìn cửa phòng, nói: "Vậy em ra ngoài đây."

Rèm cửa đã hạ xuống vậy, cô thật không dám ở lại lâu.

Cũng may anh cũng không làm khó cô.

Cô vừa đi, Trác Nhậm Vũ cùng Lâm Sâm đã trở lại.

Trác Nhậm Vũ khoa trương: "Dương tổng, sao anh lại đột nhiên hạ rèm vậy? Định làm gì bọn tôi? Ở đây cùng nhau đấu kiếm thì cũng quá là kích thích rồi đó."

Lâm Sâm hùa theo: "Vậy tôi không phiền hai người nữa, chúc vui vẻ."

Trác Nhậm Vũ kéo Lâm Sâm: "Không được, một mình tôi vào miệng sói không tốt lắm."

Lâm Sâm: "Hai chúng ta cùng vào thì càng không tốt?"

....

Duẫn Nhi nghe không nổi nữa, vội vàng bỏ trốn.

Bởi vì chút hành động tinh tế này của cô, đáy lòng Dương Dương rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

Tan tầm, cô cố ý đợi anh cùng nhau về nhà.

Đây cũng là lần cuối cùng hai người họ cùng nhau tan tầm ở Khuynh Thành, về sau chắc chắn sẽ có được cơ hội thế này.

Dương Dương cùng Trác Nhậm Vũ họp rất lâu, hơn tám giờ mới xong việc.

Vừa ra ngoài liền thấy Duẫn Nhi ngoan ngoãn đợi anh.

Anh đi tới trước bàn cô: "Anh còn vài giấy tờ chưa xử lý xong, qua đó đợi anh?"

Xung quanh mọi người đều đã về hết.

Duẫn Nhi gật đầu, theo anh vào phòng làm việc.

Dương Dương ngồi trên ghế, chuyên chú gõ phím, nghiêm túc hoàn thành công việc.

Duẫn Nhi rất ít khi nhìn thấy tư thái nghiêm túc, tập trung làm việc thế này của anh.

Ở trước mặt cô anh thường không khống chế chính mình, bày ra bộ dáng phóng khoáng bất kham cố hữu của mình.

Bình thường ở Khuynh Thành hai người cũng không mấy khi chạm mặt lúc anh đang bận rộn, cũng rất ít có cơ hội nhìn thấy trạng thái đang làm việc của anh.

Mi tâm anh khẽ nhíu lại, hai mắt hẹp dài ánh lên vẻ nghiêm túc, thỉnh thoảng dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục chuyên chú xử lý công việc.

Khớp xương ngón tay rõ ràng thon dài gõ phím, vô cùng đẹp mắt.

Duẫn Nhi nhìn đến mê ly.

Nhớ tới ngày đầu Khuynh Thành làm việc, cô nhìn thấy anh một thân quy củ cùng tư thái nghiêm túc, đáy lòng lúc đó vô cùng thưởng thức.

Cô nhìn đến thất thần, Dương Dương hình như cũng không chú ý, chỉ chuyên chú xử lý vấn đề còn vướng mắc.

Một lát sau, Trác Nhậm Vũ gõ cửa.

Ánh mắt anh không hề dời khỏi màn hình: "Vào đi."

Trác Nhậm Vũ nhắc nhở: "Dương tổng, mọi người đều tan làm rồi, chỉ còn một mình anh. Anh chú ý về sớm nghỉ ngơi một chút, lúc đi nhớ tắt đèn."

Dương Dương: "Được."

Trác Nhậm Vũ nhìn Duẫn Nhi một cái, gật đầu rời đi.

Cô đáp lễ, sau đó tiện tay lấy một quyển sách trên kệ, mở ra.

Nội dung quyển "Nguyên Tắc" này thật sự rất hấp dẫn, cô đọc một hồi, đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau.

Duẫn Nhi cả kinh, vội vã đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy?"

Anh ôm thắt lưng cô, nhẹ giọng thì thầm bên tai "Sợ cái gì, cũng không có ai khác."

Duẫn Nhi lúc này mới bình tĩnh lại, cả người căng thẳng cũng từ từ thả lỏng.

"Đọc cái gì mà chăm chú vậy? Đến cả anh cũng không thèm nhìn nữa?"

Thì ra anh biết ban nãy cô nhìn anh đến say mê.

Duẫn Nhi cất sách: "Anh xong chưa? Chúng ta về thôi."

Anh khe khẽ vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô: "Gấp cái gì?"

Anh nhìn cô, chỉ bằng một ánh nhìn này, cô liền hiểu ý anh.

Chỉ còn phòng làm việc của anh sáng đèn, bên ngoài đã tắt hết đèn.

Ngoài cửa sổ sát đất cũng là một vùng tăm tối, cái gì cũng không nhìn thấy, mờ ảo phản chiếu lại thân ảnh của hai người bọn họ.

Duẫn Nhi hỏi: "Bên ngoài có thể thấy đấy..."

Anh cười xấu xa nói: "Có thể thấy cái gì?"

"Có thể thấy chúng ta..."

Cô nhớ rõ ràng, mỗi lần tan việc, chỉ cần ngước lên đều có thể thấy mọi người qua lại sau lớp cửa sổ sát đất.

Duẫn Nhi có chút luống cuống: "Không tốt..."

Dương Dương không thả cô ra, anh vươn tay, hướng tới nút công tắt, đèn sáng liền bị tắt đi.

Toàn bộ không gian lập tức chìm vào bóng tối.

Cô vẫn không nói nên lời, cô quay đầu nhìn cửa sổ sát đất.

Cảnh sắc bên ngoài bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Đèn neon lấp lánh, dòng xe cộ qua lại bên dưới, xa xa là những toàn cao tầng chọc trời, đúng là cảnh đêm rất đẹp.

Dương Dương một tay ôm lấy thắt lưng cô, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm nhỏ của cô, khiến cô xoay đầu nhìn anh.

Đường nét tuấn tú ẩn hiện trong bóng đêm, thanh âm từ tính vang lên: "Còn sợ sao?"

Duẫn Nhi lắc đầu: "Không có." cô hỏi, "Sao còn chưa muốn về?"

Dương Dương cười khẽ.

Duẫn Nhi cắn môi.

Anh nói: "Em biết anh thích điều gì nhất của em không?"

Tim cô không khống chế được nhảy lên: "Điều gì?"

Anh cúi người, hôn lên vành tai tinh tế của cô.

Toàn thân cô như bị điện giật, nhịn không được né tránh một chút, lại nghe anh thấp giọng nói: "Thích nhất chỉ bằng một ánh mắt, em liền hiểu anh muốn gì."

Duẫn Nhi không đáp.

Cô vừa bị anh ôm vào lòng, nhìn thấy tầm mắt nóng bỏng kia của anh liền đã biết anh muốn làm gì.

Cho nên mới nhịn không được hỏi anh sao còn chưa đi.

Đừng trách cô, tuy xung quanh không có ai nhưng cô vẫn rất khẩn trương.

Dương Dương bật cười, ôm lấy cô, đặt cô ngồi trên bàn làm việc.

Hai tay cô đặt trên vai anh, không dám động đậy.

Trong bóng tối cảm quan như là bị phóng đại mấy chục lần, trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Anh mang theo lửa nóng hôn lên môi cô.

Thanh âm của anh mang theo một tầng cuồng loạn lộng hành: "Ngày đầu gặp em ở Khuynh Thành liền muốn đặt em ở phòng làm việc hôn em thế này."

"...."

Duẫn Nhi nhắm mắt, ngửa cổ đón nhận anh.

Toàn bộ tâm trí đều bị anh chiếm giữ.

Cả người cô bị hơi thở nam tính của anh vây chặt, mang theo hương thuốc lá cùng mùi bạc hà nhàn nhạt.

Kĩ thuật hôn của anh càng lúc càng thành thạo, mang theo bá đại xâm nhập, cuốn lấy đầu lưỡi cô, chậm rãi chơi đùa.

Hai tay cô khe khẽ dịch chuyển, ôm lấy cổ anh, ngón tay thon dài luồn vào tóc đen nam tính của anh, không nhịn được mà vuốt ve.

Anh càng hôn càng mất khống chế, cả người khẽ dùng sức, đè xuống một cái, lưng cô lập tức chạm phải mặt bàn, xúc cảm ập tới khiến cô vô thức "ư" một tiếng.

Một tiếng khe khẽ này như gãi vào đáy lòng anh, chọc anh muốn tiến xa hơn nữa, bất quá lí trí cho anh biết chuyện gì cũng phải có điểm dừng.

Anh khó khăn buông cô ra, ngồi xuống ghế, ôm cô đặt lên đùi mình.

Hai người trong bóng đêm lẳng lặng hô hấp.

Duẫn Nhi đột nhiên hỏi anh: "Anh không vui sao?"

Dương Dương: "Hả?"

Cô ôm lấy eo anh, không nói gì.

Anh hiểu ý cô, cô sợ anh vì chuyện Chung Dịch Nho mà không vui.

Anh nghiêm túc trả lời: "Không có."

Duẫn Nhi vẫn chăm chú nhìn anh.

Mấy chữ này như là khẳng định, bất quá cô vẫn có cảm giác đáy lòng anh không yên.

Cô nói: "Bằng không... Anh để lại dấu hôn trên cổ em cũng được..."

Dương Dương hoài nghi chính mình nghe lầm: "Gì cơ?"

Duẫn Nhi: "Là Tô Điềm nói. Em đã thử hỏi qua cô ấy chuyện này, Tô Điềm nói... Dấu hôn là một loại tuyên bố chủ quyền... Nếu trên người em có dấu hôn của anh thì William chắc chắn sẽ chết tâm."

Dương Dương bật cười: "Học ở đâu ra mấy thứ lộn xộn xiên vẹo này vậy?"

Duẫn Nhi không trả lời.

Anh suy nghĩ một chút: "Bất quá cũng có điểm đạo lý", anh hỏi lại, "Thật sự muốn để anh làm vậy sao?"

Cô không đáp, chỉ nghiêng đầu để lộ da thịt trên cổ trắng nõn.

Dương Dương do dự một chút, nhẹ nhàng hôn một cái lên cổ cô.

Duẫn Nhi: ?

Xong rồi hả?

Dương Dương: "Yên tâm đi, anh không nghĩ lung tung. Em mang theo dấu hôn đi ra ngoài thì làm sao mà dám gặp người?"

Bọn họ là người yêu, chuyện để lại dấu hôn cũng không có gì quá đáng.

Nhưng Duẫn Nhi là một cô gái thanh thuần tinh khiết như vậy, trên cổ mang theo dấu hôn chắc chắn sẽ khiến người khác chỉ trỏ dị nghị.

Anh không muốn cô phải hứng chịu bất cứ ý tứ không tốt nào.

Anh vừa nói, Duẫn Nhi liền nói: "Em không để ý."

Anh nâng mặt cô: "Không được, anh không phải loại đàn ông không có năng lực, không thể để cho người phụ nữ của mình chịu ủy khuất được."

Anh nhàn nhạt nói thêm: "Nhưng mà, em hôn anh cũng đạt được hiệu quả như em muốn. Tên kia vừa nhìn liền biết là em làm."

"...."

Anh đưa cổ tới: "Thử qua một chút."

Duẫn Nhi sợ run, khó khăn hỏi: "Nhưng mà... Làm sao mới để lại dấu hôn được?"

Anh cười đến ám muội: "Để anh làm mẫu cho em xem một lần."

"Nhưng mà, phải lưu lại trên thân thể em, chỗ nào mà người khác không nhìn thấy được.", anh nói thêm.

Duẫn Nhi:...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top