[ONESHOT] TÌM EM GIỮA KINH ĐÔ PHỒN HOA (CHANBAEK)
Em ấy đi, tôi không còn tình yêu nữa. Vì tình yêu không thể chỉ có mỗi một mình.
Cảm giác bất lực có lẽ là đáng sợ nhất đối với tôi.
Bất lực đi kèm cô đơn.
Bất lực đi kèm rất nhiều nỗi đau chất chứa chực trào ra mà cứ nghẹn lại không thể thốt thành lời.
Khi nhìn anh ấy phải đối mặt với tất cả mọi thứ một mình, tôi thực sự căm ghét bản thân mình, hận mình quá vô dụng, hận không thể chạy đến bên anh ấy để cùng nhau đối mặt.
Kể từ khi mọi thứ bị phanh phui, anh ấy không hề tìm đến tôi.
Tôi đã hết lời năn nỉ, hết lời trách móc, thậm chí đã mắng anh ấy rất nhiều, chỉ hy vọng anh ấy mở miệng nói một lời, rằng anh ấy đã phải đối mặt với những gì, rằng anh ấy bị tổn thương như thế nào…
Nhưng anh ấy không hề hé môi. Không nhìn đến tôi.
Tôi trách anh ấy tại sao không chịu cùng nhau đối mặt, tại sao không để tôi cùng chia sẻ nỗi đau với anh…
“Nếu lúc ấy là cậu, cậu sẽ làm gì hả? Đừng phiền tôi nữa, tôi đủ mệt mỏi rồi.”
Anh chỉ lạnh lùng nói một câu như thế rồi bỏ đi.
Chỉ như thế.
Khi anh giận lên, thật đáng sợ.
Con người dịu dàng, ân cần ấy, không còn thấy đâu nữa.
Thay vào đó là một con người hoàn toàn xa lạ.
Hoàn toàn không phải anh của tôi.
Không phải.
Là do tôi ích kỷ, cứ muốn giữ mãi anh cho riêng mình.
Là bạn…
Là tình…
Nhưng lại quên mất rằng, anh sinh ra không chỉ dành riêng cho tôi.
Anh là người của công chúng…
À không,
Anh là người mà bất cứ ai cũng đều muốn giữ cho riêng mình.
Ai cũng muốn tranh giành để có được anh.
Chính lý do đó, chúng tôi không thể nào bên cạnh nhau.
Không thể bên nhau, mãi mãi.
Hai môi trường khác nhau, hai con người khác nhau, hai mối quan hệ khác nhau, làm sao có thể hòa hợp đây?
Chúng ta, làm sao có thể cùng một chỗ đây?
______________
Nếu yêu một người là gánh nặng cho người đó, thì tôi không yêu người đó nữa.
Ở cạnh tôi người đó không vui vẻ, không bình yên thì tôi không muốn níu giữ bước chân đó nữa..
Tôi đã từng ngu ngốc nghĩ rằng, nếu rời xa tôi, anh ấy sẽ hối hận.
Vì sẽ không thể tìm được người nào yêu anh ấy hơn tôi.
Nhưng tôi lại quên rằng, thế giới rộng lớn, nhất định sẽ có một người nào đó yêu anh hơn tôi, hơn gấp trăm lần tôi.
Ganh tỵ đấy, đau khổ đấy…
Nhưng tôi không muốn vì bản thân ích kỷ mà cản trở con đường rộng mở đang chờ anh ấy.
Một sinh viên Đại học Quốc gia vừa mới ra trường đã được ba công ty nước ngoài mời về làm lập trình viên cao cấp.
Là đứa con trai trưởng của của gia tộc.
Là nam sinh ưu tú được các nữ sinh mến mộ..
Thế nào lại dính dáng đến một người như tôi?
Bản thân tôi, bất chấp tất cả, bỏ mặc tất cả, cũng bởi vì tôi đã không còn gì để mất.
Niềm tin không, tình thân không, bạn bè không…
Một đứa trẻ từ nhỏ đã bị người mẹ guồng bỏ vào cô nhi viện, lớn lên trong sự dạy dỗ của các sơ…
Cố gắng từng chút, tự lập từng chút, kiên cường từng chút để có thể vào được Đại học như bao người, để thực hiện một ước mơ được xem là to lớn…
Người người khinh ghét, bạn bè ghẻ lạnh, cười chê…
Nhưng tôi đã bỏ ngoài tai tất cả.
Cho đến khi gặp được anh ấy.
Tôi căn bản chỉ có anh ấy.
Nhưng anh ấy thì không giống tôi, anh có tất cả, có tương lai, có sự nghiệp, có gia đình, có bạn bè…
Anh ấy không thể như tôi, không thể vì thứ tình yêu rác rưỡi của tôi mà bị phá hoại.
Tình yêu của anh ấy khiến tôi kiên cường vượt qua mọi khó khăn trong thời gian qua…
Tôi tin vào anh và thực sự yêu anh.
Đã từng nghĩ rằng, khi rời xa anh ấy, tôi sẽ không thể sống tốt được.
Nhưng điều đó là sai rồi.
Tôi vẫn sống, vẫn tiếp tục làm việc…
Chỉ là, tôi không ổn chút nào..
Tôi luôn không ổn, kể từ khi rời khỏi anh ấy..
Nhưng biết làm gì được, vì anh, vì tương lai của anh, tôi không thể tiếp tục ở lại.
Đôi lúc buông tay, không phải là đáng sợ.
Tập đối mặt với nỗi sợ hãi đó, thì sau này mới có thể tiếp tục tồn tại.
Ít nhất phải tồn tại để tiếp tục yêu anh.
________
Giáng Sinh năm ấy, thời niên thiếu ấy,
Tôi cùng em, quàng vai nhau dạo bước khắp mọi nơi.
Đường phố Paris lấp lánh những ánh đèn, dòng người đi lại tấp nập, người vội vàng về nhà để đoàn tụ cùng gia đình, người thì độc bước trên con phố dài, những cặp tình nhân thì nắm chặt tay nhau, bước đi thật chậm rãi thưởng thức cái lạnh giá nhưng ấm áp ấy…
“Anh cảm thấy thật hạnh phúc” – tôi thầm nghĩ.
Chúng tôi cứ thế bước đi từ con phố này đến phố khác…
Đôi lúc em khẽ run nhẹ, em nói: “Em lạnh…em sợ lạnh..”
Tôi trêu rằng “Như thế sau này bạn gái phải ôm lại em rồi..”
Em dỗi tôi… bước đi nhanh hơn.
Tôi chạy theo, bắt lấy tay em…
Ngay khoảnh khắc ấy, một hồi chuông ngân vang.
Đồng hồ điểm đúng 12h. . .
Merry Christmas~
Tiếng hô vang khắp mọi nơi, tôi đặt lên môi em một nụ hôn.
Đó cũng chính là nụ hôn đầu của chúng tôi.
* * *
Đêm nay, thật cô đơn..
Cũng là những con đường rực rỡ ánh đèn.
Cũng là cái lạnh rét buốt của mùa Đông…
Thở phì ra một làn khói..
Cậu cứ bước đi….
Đôi lúc, người ta thấy cậu ngồi bệt xuống, gào khóc như một đứa trẻ vừa mất đi món đồ chơi yêu thích của nó.
Càng cố gắng vùng vẫy, tìm kiếm, thì dù cho có tìm được một thứ giống hệt như thế, hoặc thậm chí tốt hơn… vẫn không thể là món đồ lúc xưa đã gắng với thật nhiều kỷ niệm…
Cuộc sống mà, vội vả, tấp nập…
Dòng người đi lại, cứ thế nhìn hắn, rồi lại vội lướt qua.
Huống hồ, ngày hôm nay, là một ngày lễ.
Không ai thừa thời gian để bận tâm hắn là ai, hắn làm gì, mặc hắn !
*Bước một mình trên con phố sáng đèn rực rỡ..
Dòng người lướt qua đều ngập tràn hạnh phúc.
Từng nghĩ rằng em sẽ mãi ở bên tựa làn không
Nhưng anh đã thật khờ dại để em ra đi. *
Lời bài hát cứ thế xâm nhập vào tâm trí anh…
Anh một mình bước đi trên con đường ấy.
Những nơi, năm đó chúng ta đã từng cùng nhau..
Anh không biết anh làm gì, anh mặc người khác nhìn anh thế nào, nước mắt cứ mãi rơi…
Anh gào thét, anh gọi tên em trong dòng người tấp nập ấy.
Nhưng anh không tìm thấy em…
Em không còn nơi đây, không còn bên cạnh anh như lúc xưa.
Nơi ấy, chắc em đang hạnh phúc.
Anh đưa tay đón lấy những bông tuyết đang chậm rãi rơi…
Nâng niu nó..
Nhưng đến cuối cùng, nó lại tan đi, chỉ còn đọng lại cái lạnh,
Cùng sự nuối tiếc. . .
Thật giống em, Bạch Bạch của anh ~
À không, em đã không còn của anh nữa… không còn của riêng anh .
Anh thực sự hối hận…
Anh hối hận vì ngày hôm đó đã mắng em, nặng lời với em.
Ba năm qua, không ngày nào anh không nghĩ về em, về tình yêu của em..
Ba năm, không em… anh không còn là chính anh.
Ba năm, mỗi lần nghĩ đến những giọt nước mắt của em, anh đau..
Thực đau.
Không có anh bên cạnh, em sẽ thế nào đây?
Không có anh, em sống vẫn tốt chứ?
Em có khóc, khi nhớ anh… như đã từng không?
Bao nhiêu lời muốn nói cùng em…
Tiếng yêu này, muốn lại một lần một lần nói thầm vào tai em…
Để lại được thấy nụ cười ngây ngô ấy, nụ cười của riêng em, ánh mắt của riêng em.
Nhưng, em đã đi rồi…
Mùa đông năm nay, trời thật lạnh…
___________
Em đã từng muốn ở lại bên cạnh anh, dù nơi đây thật lạnh lẽo. Tình yêu của anh, không còn ấm áp như mùa thu Paris năm ấy. Nó đã trở nên thật lạnh, thật đáng sợ.
Đến cuối cùng, em vẫn rất sợ lạnh.
Em chọn cách rời xa nơi đây, đến một nơi không anh.
Mà cũng vì thế, cơn lạnh giá đó càng làm rét buốt trái tim em.
Đông cứng lại, tê tái.
Đến cả giọt nước mắt khi vừa rơi xuống, đã vội đóng thành băng.
Nếu được chọn lại em sẽ vẫn yêu anh.
Vì giữa ồn ào cuộc sống, em thấy bình yên khi bên anh.
Em yêu anh, mãi mãi… Chanie a~
Em vẫn ở đây, ở đất nước này.
Nhưng em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, cho dù là vô tình hay cố ý…
Em luôn dõi theo anh, nên hãy cho em thấy được, quyết định ra đi của em là xứng đáng…
Hạnh phúc lớn nhất của tình yêu chính là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc.
Cho nên, dù bây giờ chúng ta không còn là của nhau, không còn ở bên cạnh nhau…
Nhưng hơn ai hết, em là người mong muốn anh có thể mãi mãi được hạnh phúc.
Cho dù, trong sinh mệnh của anh không hề có em…
END.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top