Tổng hợp kenh14.vn

Vì em iêu anh và vì tình iêu rất đẹp

Người ta cố gắng xây lâu đài cát vì nó đẹp, nó làm người ta cảm thấy vui khi xây nó, dù biết nó chẳng đứng vững được lâu. Và tình yêu cũng vậy...

Susi là biệt danh nó tự đặt cho mình, không phải vì nó thích ăn sushi, mà vì nó thấy nó vừa "su mô" vừa... ngu si. Nó chẳng tự tin chút nào về bản thân nó cả: không xinh, học không giỏi, tính cách cũng bình thường. Nó không yêu, không có người yêu và cũng không thích yêu. Giờ nó là một sinh viên và nó quyết định đi làm thêm, còn hơn là ngồi ở phòng trọ gặm nhấm bánh mì thời gian kẹp nhân cô đơn. Nó chỉ mong có một cuộc sống đơn giản, bình lặng, chờ đến ngày tốt nghiệp đại học rồi về quê, gia đình nó sẽ xin cho nó một công việc tốt, thế là ổn đối với một con người rất rất bình thường như nó.

Sáng sáng, nó đi làm, chiều đi học, tối đến chuẩn bị bài vở xong rồi đi ngủ. Gần đây nó hay mơ. Những giấc mơ thực thực ảo ảo khiến nó bay bổng trong một đống trái tim màu hồng, màu đen đủ kiểu, để rồi đến sáng hôm sau đi học nó vẫn như người trên mây. Tóm lại giấc mơ của nó là nó... yêu! Trời ạ, nó có bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương đâu cơ chứ! Thế mà mơ mộng kiểu gì làm nó thấy yêu cũng… thích phết. Chỉ tại những giấc mơ mà thi thoảng, nó lại ngồi ngẩn ngơ một mình, suy nghĩ lung tung lắm.

***

Khách quen ở Queen Coffee – nơi Susi đang làm - là Lâm, một anh chàng 8X trẻ đẹp, phong cách lịch lãm, ra trường là vào làm ngay ở công ty của bố. Được một thời gian, anh ta lên luôn chức trưởng phòng, sáng nào cũng lướt con Camry đến quán nó uống cà phê. Nó cũng như những nhân viên khác ở đây, lúc nào chẳng lén để ý Lâm. Nhưng nó nhìn vì nó ước ao, nó ngưỡng mộ anh, chứ chẳng bao giờ dám mơ tới việc làm quen với anh ấy. Vì sao ư, vì nó là Susi mà, Susi có nghĩa là... thôi, không nói nữa, lại thêm buồn.

Thế mà Lâm lại để ý đến nó nhất - cái cô bé nhân viên người hơi mập một chút nhưng khuôn mặt thì rất ưa nhìn, xinh thì không xinh nhưng rất hài hòa, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu, tin tưởng. Một lần, Susi bưng cà phê tới cho Lâm, anh đã làm quen với nó. Đơn giản là cười rồi sau đó hỏi nó:

- Em tên là gì thế? 

Ban đầu nó hơi ngượng ngùng, rồi cũng nhoẻn miệng cười:

- Dạ, em tên Đan ạ.

Nói xong, nó vội cúi mặt, quay lưng lẩn vào phía trong. Dần dần mỗi sáng. Lâm đến uống cà phê đều bảo nhân viên ghi menu kêu Đan bưng tới cho anh. Mỗi lần gặp Đan, anh lại nói dăm ba câu làm quen. Đan tuy ngượng ngùng nhưng cũng không tỏ ý lảng tránh. Rồi anh có số điện thoại của nó, rồi vài lần nhắn tin, anh đã hẹn được nó đi ăn, đi xem phim… Mọi việc quá đơn giản với một người phong lưu, hào hoa như anh. Còn Susi, nó như người mất hồn từ hôm anh hỏi tên nó. Nó vẫn thường ngắm nhìn anh từ xa như để thưởng thức cái đẹp thôi mà. Nó càng bất ngờ, nhưng cũng thầm vui mừng khi anh tỏ ý muốn làm quen và hẹn hò với nó. Nó chưa hề có kinh nghiệm hẹn hò, nhưng nó cũng không hề nhút nhát. Con người nó rất đơn giản, được Lâm để mắt tới, cho dù nó không biết anh chú ý tới nó bởi điểm gì thì nó vẫn đồng ý đi chơi với anh. Cứ như thế, chưa đến một tháng, nó đã chính thức là bạn gái của Lâm – chàng trưởng phòng 8X "nhà mặt phố, bố làm to", lại còn là dân chơi đích thực!

Thế nhưng, cái gì đến dễ dàng quá thì giá trị của nó cũng chẳng đáng là bao. Tình yêu của Đan và Lâm cũng thế. Mới yêu nhau được ba tháng, Lâm đã cướp đi thứ quý giá nhất đời con gái của Đan. Trong một hôm say rượu, Lâm gọi Đan tới quán bar đưa mình về nhà riêng, Lâm không biết vì say hay vì mượn cớ say mà đưa Đan vào "bẫy". Đan cũng tự nguyện, Đan yêu anh và nó ngây thơ tin rằng anh cũng yêu nó. Cái cuộc đời sinh viên quá đỗi bình lặng của nó đâu có dạy nó những thứ như thế này, đâu có báo trước cho nó những cám dỗ của cuộc đời - những cám dỗ mà chỉ khi bước từ đấy ra, mình mới nhận ra được mình đã bị cám dỗ… Cũng không quá bất ngờ khi Lâm chia tay với nó chỉ vài tuần sau đó, khi mà các cuộc gọi của anh thưa dần, tin nhắn từ số của anh ít đi, các cuộc hẹn của anh cũng không phải dành cho nó. Nó hỏi han, trách móc liền bị anh nổi cáu rồi đòi chia tay. Nó khóc, nó hiểu… rồi nó đồng ý.

Nó buồn, nó đau khổ, nhưng nó không oán trách, không ân hận. Thời gian cứ thế trôi đi, nó vẫn làm ở Queen Coffee. Nó không muốn lảng tránh hiện thực, càng không phải lảng tránh Lâm – vì nó muốn Lâm phải sợ một người cứng cỏi như nó. Lâm vẫn đến Queen coffee thường xuyên như thế, vẫn phong độ, trẻ trung, hào hoa như thế, nhưng chỉ khác là giờ đã có thêm một bóng hồng kiêu sa khác đi bên cạnh anh.

***

Cuộc sống của Đan trở nên bận rộn hơn khi nó tham gia một lớp học tiếng Trung vào buổi tối, hai buổi một tuần. Có một cậu bạn ngồi cạnh hay hích hích vào khuỷu tay nó, chắc là muốn bắt chuyện làm quen, nhưng nó chẳng bao giờ để ý tới, chỉ nhắc cậu ta ngồi trật tự, để yên cho nó học. Kể từ khi yêu Lâm rồi chia tay Lâm, nó càng trở nên trầm lặng và khép kín hơn. Nó trở nên cảnh giác hơn với cánh đàn ông con trai, nó nhìn tất cả bằng ánh mắt khinh khỉnh và coi thường. Nó đâu biết, chính cái ánh mắt đó đã thu hút và vô tình khiêu khích trái tim của cậu bạn ngồi cạnh nó. Nhưng cậu ta vẫn chưa có cơ hội để bắt chuyện với Đan. Càng không bắt chuyện được, cậu ta càng bị ấn tượng, với cái suy nghĩ: “hot boy như mình mà cô ấy không thèm nhìn lấy một lần”! 

Dần dần, Đan đi vào cả giấc mơ của Long - tên cậu bạn. Tuần nào cậu cũng chỉ mong đến buổi học thêm tiếng Trung để được ngồi cạnh Đan, được ngắm nhìn gương mặt hiền dịu mà ánh mắt lại giá lạnh như có ma lực ấy, hi vọng có cơ hội làm quen với Đan. Có lẽ chẳng bao giờ Long có thể làm quen được với Đan, nếu không có "phi vụ" Long vô tình bị ghế bàn trên đổ sập vào chân, mà "thủ phạm" chính là Đan khi nó đang cố chen từ ngoài vào chỗ ngồi của mình. Thấy cậu bạn "á" lên, Đan cuống cuồng, vội vàng xin lỗi, lắp bắp, đỏ mặt… "Cơ hội trời cho" đã đến, ngay lập tức Long "giở mặt" lạnh lùng và "tuyên án": “Tối tan học cậu đèo tôi về!”. Đan "mắt chữ O, miệng chữ A", nhưng cũng đành gật đầu "thi hành án".

Thế là trên đường lướt con Airblade của Long (thật ra hắn đèo, Đan ngồi sau “phòng sự gì xảy ra” theo lệnh của hắn), hai người cũng chính thức làm quen và trao đổi số điện thoại với lý do "to đùng" của Long: “Nhỡ mai chân tôi có sưng thì còn có số của cậu để gọi bắt đền chứ!”. Hôm ấy, cả hai về nhà đều mất ngủ. Long thì khỏi cần nói, đau thì chẳng thấy, chỉ thấy... sướng rơn. Đan thì khác, nó thấy thích cái cảm giác ngồi đằng sau cậu ta, đi chung đường với cậu ta… Nó chợt nhận ra lâu nay nó cô đơn quá, dường như chưa đi cùng xe hay đi chung đường với ai như thế. Ngày xưa yêu Lâm, thường là nó tự đến chỗ hẹn, anh chờ ở đấy trước. Đan mỉm cười. Làm quen với cậu bạn khác thì cũng đâu có sao đâu nhỉ, cậu ta còn có vẻ vui tính và láu cá nữa. Đôi khi, những chàng trai như thế sẽ khiến cho cuộc sống của những cô gái trở nên nhiều màu sắc hơn.

Từ đó, một tuần hai buổi học tiếng Trung là hai buổi học có hai người mong ngóng và hồi hộp. Khi có cơ hội là Long chớp lấy ngay, hôm thì lớp mất điện phải nghỉ học, cậu liền rủ Đan đi ăn kem cho mát, hôm thì cậu nghỉ học, gọi điện cho Đan để hỏi bài (hỏi bài thì ít, hỏi thăm Đan thì nhiều!). Đan cũng không thể cản được sự hồn nhiên và chân thành của Long. Dần dần, nó cũng tự gỡ cái rào cả mà nó dựng nên. Chẳng bao lâu sau, Long tỏ tình với Đan. Lời "tỉnh tò" lắp bắp, nhưng đầy chân thật đã khiến Đan xúc động. Nó nhận lời, hi vọng lớn lao rằng nó sẽ tìm được hạnh phúc.

***

Sinh nhật Long, Long năn nỉ ỉ ôi mãi, Đan mới chịu theo Long về nhà mình cùng ăn bữa cơm chúc mừng sinh nhật với gia đình cậu ta. Vì buổi tối Long tổ chức sinh nhật ở bar với bạn bè nên gia đình sắp xếp ăn cơm trưa. Đan đến nhà Long, được đón tiếp rất nhiệt tình, xem ra bố mẹ cậu ấy đều là người hiếu khách, thoải mái, tình cảm. Sắp đến giờ ngồi vào bàn ăn thì một con Camry xịch ở trước cổng, hóa ra anh trai Long về. Đan ngẩng lên nhìn bóng dáng người vừa bước xuống xe... Mặt nó biến sắc, toàn thân bất động, nó không thể suy nghĩ được gì trong giây phút ấy.

Lâm. Anh trai của bạn trai nó lại chính là bạn trai cũ của nó - người đã đá nó sau khi chiếm đoạt được nó. Cái nỗi đau nó chôn chặt bao lâu nay, cái bí mật nó chôn sâu bao lâu nay, tất cả cơ hồ như muốn lật tung lên vào lúc này. Vẫn biết Trái Đất tròn, nhưng sao lại trùng hợp đến thế, vẫn biết đời có chữ "ngờ", nhưng sao lại bất ngờ đến thế… Nó sốc và cảm thấy sợ.

Khi Lâm bước vào nhà, anh cũng “đứng hình” vài giây nhìn nó, cả nhà mới quay sang nhìn Đan - lúc đó như đang bị chôn chân tại chỗ. Long cũng thấy lạ, vội nhắc bạn gái mình chào hỏi anh trai. Nó chào lí nhí trong cổ họng, mắt không dám nhìn thẳng vào hiện thực. Khác với nó, Lâm tỏ ra vui vẻ, giả vờ đóng kịch như chưa từng một lần nhìn thấy nhau. Sau đó, cả nhà có một bữa cơm chúc mừng sinh nhật cậu trai út. Đan vốn tính tình ít nói, ít cười nên mọi người cũng không phát hiện ra tâm trạng của nó đang vô cùng rối loạn.

Hôm ấy về, nó thức trắng cả đêm, trằn trọc suy nghĩ. Nó có nên tiếp tục yêu Long? Nó có thể đối mặt với quá khứ bao lâu nay nó chôn vùi không? Nó có thể đối mặt với Long cùng hình ảnh của Lâm trong cái đêm hôm ấy hiện lên không? Nó có thể đối diện với chính con người của nó không?... Không, nó không kiên cường như nó tưởng!

5 giờ, sáng nó nhắn tin chia tay với Long! Long sửng sốt. Với tình yêu chân thành Long dành cho Đan, cậu ấy đâu thể đánh mất nó như thế. Long thông minh, nhạy bén và hơn cả là Long hiểu người cậu yêu. Long bất ngờ vì quyết định chia tay của Đan, nhưng cậu ấy đủ bình tĩnh để hỏi rõ nguyên nhân và suy nghĩ của nó. Long không chấp nhận và khẳng định rằng chuyện này nhất định Đan phải giải thích rõ ràng. Suốt một thời gian nó lảng tránh cậu, không reply tin nhắn, không nghe máy khi Long gọi, không mở cửa khi cậu đến nhà gõ cửa ầm ĩ, lớp học tiếng Trung thì đã kết thúc từ lâu. Trốn chạy - đấy là biện pháp mà ít nhất là hiện giờ Đan phải dùng đến. Đan còn đau khổ gấp nhiều lần Long, cậu ấy vô tội, còn Đan giờ đây đang phải đấu tranh tư tưởng giữa tình yêu và lương tâm. 

Đan đang dằn vặt chính bản thân mình. Lúc chia tay Lâm, nó không hề ân hận vì đã đánh mất cái thứ quý giá nhất đời nó, nhưng bây giờ mới là lúc nó ân hận, mới là lúc nó cảm thấy lương tâm bị dằn vặt nhất. Tiếp tục theo đuổi tình yêu bé nhỏ của nó hay là cao bay xa chạy, rũ bỏ tất cả, quên đi anh em nhà họ để tiếp tục một cuộc sống bình yên, rồi sẽ có một người hoàn toàn không liên quan gì đến họ sẽ yêu nó... Hay là thôi, nó không yêu suốt cuộc đời còn lại cũng được, dù sao không yêu Long nữa thì đời nó cũng chẳng thiết đến ai… Những đêm dài, Đan trằn trọc, khóc rất nhiều và buồn cũng rất nhiều. Giá như, chỉ xin một từ "giá như", nó có thể thay đổi quá khứ, để khiến cho nó bớt buồn khổ hơn, để khiến cho Long bớt đau lòng hơn...

***

Khi cô chủ xóm trọ gọi ầm tên nó, bảo nó ra mở cửa cho cậu bạn đập cửa từ sáng tới giờ, nó mới bừng tỉnh, cố lết cái thân đang ốm vật vờ ra mở cửa. Đứng trước mặt nó là Long - người mà nó vô cùng nhớ mà cũng đang cố gắng quên. Nó nhìn cậu mãi không chớp mắt, lúc chớp mắt lại làm cho hai hàng lệ tuôn rơi. Mới một tuần mà người nó gầy rộc đi, da dẻ bợt bạt, hai mắt như gấu trúc. Nhìn thấy nó như thế, Long xót xa lắm. Long nắm lấy tay Đan, thật chặt. Cả hai không nói gì. Long vào phòng nó ngồi, chỉ lặng lẽ nhìn Đan. Nó cũng chỉ im lặng ngồi ở một góc phòng. Nó nhìn Long. Dường như cậu ấy cũng gầy đi, nét mặt không còn vui tươi, dí dỏm như trước nữa. Có lẽ Long cũng đã phải suy nghĩ nhiều vì nó. Bất chợt, nó cảm thấy mình thật có lỗi với Long. Cậu ấy chẳng làm gì sai, chỉ là nó bỗng dưng xuất hiện, rồi lại đảo tung cuộc sống của cậu ấy lên...

Tim của Đan bỗng nhói đau. Bao nhiêu suy nghĩ, trăn trở của nó dường như biến mất khi nó cảm nhận được cái nhói đau từ trong tim ấy. Nó sẵn sàng đánh đổi, sẵn sàng chấp nhận khó khăn, thử thách để được tiếp tục yêu Long. Nghĩ là làm, nó lên tiếng trước. Tất cả quá khứ của nó, bắt đầu từ ngày làm nhân viên ở Queen Coffee, cho đến ngày gặp Lâm, ngày yêu Lâm, ngày nó ở bên Lâm, ngày nó bị Lâm lừa gạt, cho đến ngày Lâm chia tay nó. Long không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ im lặng ngồi nghe Đan hồi tưởng lại, thỉnh thoảng khẽ lấy tay lau nước mắt cho nó. Kể xong mọi chuyện, lòng Đan như trút hết được gánh nặng. Nó bật khóc to, gục mặt vào vai Long mà khóc. Long hiểu hết, Long thông cảm cho nó và hơn cả là Long yêu nó. Cũng như Đan, cậu ấy chấp nhận tất cả để được tiếp tục yêu nó.

Một ngày mùa thu, trời trong xanh, có gió nhẹ, cái nắng mùa thu nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu. Đan và Long xây lâu đài cát trên bãi biển. Biển mùa này vắng khách, dường như toàn bộ không gian, bầu trời này, bờ cát này, bờ biển này là để dành riêng cho hai người họ vậy. Lâu đài cát họ đang xây, Đan không biết bao giờ nó sẽ đổ, cũng giống như tình yêu của họ vậy, bao giờ sẽ kết thúc. Đan không biết và cũng không quan tâm. 

Người ta cố gắng xây lâu đài cát vì nó đẹp, nó làm người ta cảm thấy vui khi xây nó, dù biết nó chẳng đứng vững được lâu. Tình yêu cũng thế, tình yêu đẹp, vì thế con người hạnh phúc khi yêu và được yêu, không cần lo toan ngày mai sẽ ra sao...

Ngồi cạnh nó, Long mỉm cười. Hai đứa đã cùng hứa với nhau là sẽ yêu nhau, luôn ở bên nhau, dù cho chuyện gì xảy ra. 

Hãy yêu, dám yêu và dám đối mặt với cuộc sống này.

- Vì em yêu anh. Và vì tình yêu rất đẹp!

Đan cười, nụ cười ánh lên trong nắng mới. 

******************

KHI TÌNH IÊU ĐƯỢC ĐONG ĐẦY

Nga từng hỏi Khoa rằng: "Yêu thương như thế nào là đủ?"...

Viết tặng những người bạn thân của tôi, đã, đang và sẽ rời xa quê hương ♥...

Sài Gòn cuối thu, mặt trời vẫn tỏa những tia nắng ấm áp, nhưng vẫn không đủ để làm tan đi cái lạnh của từng cơn gió thời khắc chuyển mùa. Vừa bước ra khỏi cửa, Nga khẽ rùng mình vì một cơn gió se lạnh vừa thổi ngang qua làm rối mái tóc gợn sóng của nó. Chạy vào nhà, nó vội vàng lấy chiếc áo len trong tủ quần áo khoác vào cho ấm, không quên choàng lên cổ chiếc khăn len màu trắng. Hôm nay là một trong số những ngày thứ bảy hiếm hoi mà nó thức dậy sớm để đi dạo phố xá Sài Gòn, thay vì nằm cuộn tròn trong chăn ấm đến giữa trưa. Đôi chân hồn nhiên hòa mình vào nhịp sống của Sài Gòn, nó đi tìm lại những kí ức của anh và nó...

***

Nó gặp anh khi vừa bỡ ngỡ bước chân vào lớp 10, khi nó còn là một thành viên mới của hội Chữ Thập Đỏ tại ngôi trường cấp ba. Mùa xuân năm ấy, cả hội lên kế hoạch quyên góp quà tặng cho những trẻ em bị thiệt hại trong trận bão vừa xảy ra vào tháng 12 năm ấy. Sáng thứ bảy là đến ngày lên đường đi đến các tỉnh ở miền Trung, mà chiều thứ sáu vẫn còn hàng loạt những món quà chưa được gói. Nó vội vàng giúp mọi người làm cho kịp giờ, không cẩn thận với những món quà không hộp, nên bị chị thư kí hội trách: "Sao em lại làm ẩu thế này?! Quà tặng Tết không thể bọc giấy xấu như thế này được. Em làm lại cho chị, cẩn thận hơn nhé!" Nó xụ mặt, thầm nghĩ nếu những món quà này có hộp thì việc gói ghém nó đã trở nên rất dễ dàng rồi. Nó đi tìm những món quà có hộp nhưng đã được gói hết rồi. Muốn giúp hội nhưng chẳng biết làm thế nào, nó ngồi xụp xuống tại một góc trong căn phòng, nhìn mọi người gói gém quà cáp mà cảm thấy bất lực vì đôi bàn tay vốn dĩ không khéo léo của nó.

- Sao ấy không giúp mọi người? Để anh chỉ ấy gói sao cho khéo những món không có hộp nè!

Nó ngước mắt lên nhìn xem ai vừa nói với nó. Một khuôn mặt lạ hoắc, nhìn nó mỉm cười cách thân thiện, chứ không phải trêu nó vì không biết gói quà.

- Vậy ấy chỉ em nha, em không giỏi về những chuyện thủ công. - Nó nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác, nửa cám ơn, nửa muốn được giúp đỡ.

- Ừ! Mà ấy học lớp 10 phải không? Anh gia nhập hội từ năm lớp 10, năm nay là Phó hội Chữ Thập Đỏ, nhưng lần đầu tiên gặp ấy đấy. À mà anh quên giới thiệu, tên anh là Khoa. Còn ấy?

- Tên em là Nga. Ấy đoán đúng rồi, em chỉ mới là học sinh lớp 10 thôi.

Nó cảm thấy khâm phục Khoa. Nó chỉ mới lớp 10, bài tập chất đống, lịch học thêm dày đặc, hiếm hoi lắm mới dành ra được chút thời gian tham gia những hoạt động ngoài giờ. Vậy mà anh, trong suốt ba năm qua đã là thành viên của hội, lại còn tích cực nên được bầu làm Phó hội nữa chứ.

- Thiệp xuân ấy trang trí trông xinh quá. Cho anh đọc xem ấy viết gì được không?

- Em thấy nhiều anh chị khác trang trí thiệp còn đẹp hơn em nữa mà. Ấy thích thì cứ xem, nhưng chỉ được duy nhất một tấm thôi đấy nhé!

Khoa thân thiện và dễ gần hơn so với những gì Nga thường suy nghĩ về những người trong ban lãnh đạo hội - chảnh, hống hách và khó gần. Anh khen nó viết văn hay, và cũng giới thiệu với Nga rằng anh hiện là lớp trưởng lớp chuyên Văn của khối D. Cuối cùng thì nó và anh cũng có một điểm chung nhỏ xíu, lớp chuyên Văn khối D, nhưng nó chỉ là tổ trưởng trong lớp mà thôi. Anh nhờ nó trang trí số thiệp xuân còn lại, để anh lo phần gói quà. Vừa làm, cả hai vừa nói chuyện với nhau. Vẫn cái cách xưng nhau là "anh-em" và gọi nhau bằng "ấy" rất dễ thương.

Cuối cùng thì với bản tính nhút nhát của Nga, nó cũng đã làm quen được với một người trong hội. Cả suốt gần một học kì, nó như là một dấu chấm vô hình giữa một hội đoàn không tới 100 người. Điều nó ngạc nhiên nhất, là người đấy lại là Phó hội, chứ không phải là một thành viên bình thường khác.

***

Kể từ khi biết Khoa, Nga tham gia những phong trào của hội ngày một tích cực hơn. Trước giờ nó hay chán nản, viện đủ lí do này đến lí do khác để được ở nhà trong những lần đi tình nguyện, bởi vì nó không muốn đi với tư cách là một đứa lẻ loi của hội. Có lẽ Khoa biết điều này, nên lại càng trở nên thân mật với Nga, giúp nó làm quen với những người bạn khác để nó tự tin và bớt cô đơn hơn.

Trong một lần đi thăm các em nhỏ tại một trại trẻ mồ côi ở ngoại ô thành phố, anh và nó đã cùng nhau vào bếp để nấu bữa ăn trưa cho mọi người. Nó vốn là đứa sống lành mạnh, không hay nêm nếm thức ăn quá ngọt hay quá mặn, chỉ ở mức mà đối với nó là trung bình, nhưng đối với người khác là nhạt. Anh nếm thử món ăn của nó, nhưng không chê, chỉ thêm vào đó một chút gia vị cho đậm đà hơn.

- Ấy ăn thử xem nào. Đậm đà nhưng không hại cho sức khỏe đâu nhé!

Anh cười, nó cũng nghe theo. Quả nhiên, món ăn trở nên đậm đà hẳn lên, rất ngon và vừa miệng, và dĩ nhiên là không quá đà như cái cách mà nó hay lo sợ sẽ dẫn đến nhiều thứ bệnh khác nhau. Anh đảm đang hơn nó nghĩ, rồi tự nhiên nó lại cảm thấy buồn vì mình là con gái nhưng chẳng giỏi giang những việc nữ công gia chánh. Lúc chơi đùa với các em nhỏ, nó vốn là một đứa thích yên tĩnh hơn ồn ào, nên chỉ ngồi đung đưa trên xích đu đặt tại một góc sân. Nó mỉm cưởi nhìn các em đùa giỡn. Đối với nó, chỉ cần nhìn người khác vui, là bản thân nó cũng chẳng còn cảm thấy phiền muộn gì nữa. Bất chợt, anh đến bên, kéo tay nó ra giữa sân để hòa vào cuộc vui của những đứa trẻ bất hạnh nhưng vô tư.

- Ấy muốn các em vui, thì bản thân ấy phải biết mỉm cười trước đã. Cứ nép mình trong cái vỏ bọc, thì làm sao cảm nhận được những điều đẹp đẽ của cuộc sống. Ra chơi với các em kìa, để ấy vui mà các em cũng được vui nữa.

Nó thích cái cách nói chuyện của anh, và ngoan ngoãn nghe theo. Nó chẳng nhớ lần cuối cùng nó được đùa vui như một đứa trẻ thơ là khi nào nữa, chỉ nhớ là rất lâu rồi. Ban đầu nó cũng hơi e ngại, nhưng khi thấy một bé gái chạy đến rủ nó cùng chơi trốn tìm, nó lại đồng ý ngay. Cả buổi chiều hôm đó, nó như được trở lại với tuổi thơ của chính mình. Được hồn nhiên, được vui cười mà chẳng phải nghĩ đến những lo toan trong cuộc sống. Nó cảm thấy vui đến mức đến giờ ra về, nó cũng không muốn đi. Lúc ở trên xe về lại trường, nó cứ nằng nặc đòi các anh chị tổ chức thêm những chuyến đi tình nguyện như thế này. Khi xuống xe, anh chạy đến bên nó...

- Hôm nay ấy làm tốt lắm. Chắc là mệt rồi phải không? Anh mời ấy đi uống trà sữa nha! Để anh chở ấy đi, trời cũng chập choạng tối, anh không muốn để ấy tự đạp xe đi đâu. Lát nữa anh chở ấy về trường lấy xe rồi đưa ấy về nhà. Không từ chối chứ?

Dĩ nhiên là nó đồng ý rồi. Từ hồi lên cấp 3 tới giờ, bạn bè cũ đều mỗi đứa một nơi, nó cũng chẳng còn ai để mà tụ tập trà sữa như ngày xưa nữa. Với lại, đúng như anh nói, hôm nay nó làm việc rất tốt, nó xứng đáng được thưởng một ly trà sữa trân châu hương hoa nhài như nó vẫn thích mà. Ngồi đằng sau xe anh, chẳng hiểu sao, nó cảm thấy rất an toàn. Kể từ khi lên cấp 2 tự đạp xe đi học, nó không còn được ba mẹ hay ai khác chở đi đây đó như ngày xưa. Nó nhớ lại cái thời mà nó còn là một đứa con gái nhỏ xíu, thắt bím tóc hai bên, được ba mẹ nuông chiều. Nó thích cái cảm giác này. Thỉnh thoảng xe thắng gấp, nó lại ngã vào vai anh. Bờ vai rất vững chắc.

Anh dừng xe tại một quán trà sữa tên "Lollipcup". Khung cảnh bên trong thật tuyệt, với bàn gỗ, ghế gỗ, khung cửa gỗ, sàn gỗ theo phong cách vintage. Mỗi ô cửa sổ lại được trang trí với một chậu hoa khác nhau. Nó thích được đi đến những nơi có phong cảnh yên tĩnh và trong lành như thế này. Anh chọn ngồi vào chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra sân vườn phía sau của quán. Nó cũng ngạc nhiên, là do sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là anh hiểu ý nó, mà chọn ngay chỗ ngồi mà nó thích nhất trong hơn chục cái bàn tại quán. Quán được đệm với những bản nhạc du dương của Yiruma, tạo cảm giác vừa êm đềm, vừa nhẹ nhàng. Anh và nó, cùng chung sở thích.

Anh gọi một ly cà phê sữa đá cho mình, nó chọn trân châu trà sữa hoa nhài cho nó. Anh còn gọi thêm một chút đồ ăn nhẹ cho nó lót dạ, chắc anh cũng biết bụng nó đã đói meo trong suốt cả ngày mệt mỏi mà vui. Cả ngày hôm đó, anh và nó chỉ vẩn vơ nói những chuyện trên trời dưới đất. Nó vốn dĩ là đứa sống khép kín, chỉ có thể kéo dài cuộc đối thoại với những đứa bạn thân, chứ còn người lạ thì không. Nhưng với anh thì khác. Anh luôn cởi mở và niềm nở, khiến nó cảm thấy thoải mái vô cùng khi nói chuyện với anh, như thể Nga và Khoa đã là bạn bè thân thiết từ lâu. Kết thúc buổi hôm đó, anh trả tiền cho bữa ăn của cả hai. Nga cảm thấy e ngại, nhưng cũng cảm ơn anh, và hẹn anh dịp khác sẽ khao lại.

Lúc trước khi về, anh có hỏi số điện thoại cũng như nick yahoo của nó. Anh nói là muốn có chút ít thông tin về nó, để dễ dàng liên lạc hơn nếu nó có quên buổi họp nào của hội, thì vẫn nắm được những hoạt động đang diễn ra.

Tối hôm đó, anh nhắn tin chúc nó ngủ ngon.

***

Ngày qua ngày, Khoa và Nga nói chuyện với nhau nhiều hơn. Không chỉ ở trường, mà còn qua yahoo và tin nhắn.

Những tin nhắn chào buổi sáng mỗi khi nó thức dậy. Những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối khuya. Những buổi chiều mưa quên mang dù, anh luôn chở nó về hoặc mang dù che cho nó trên đường về. Những lúc cảm thấy chán nản vì bài tập Lí, anh luôn ở đấy để giúp nó. Những buổi sáng ngồi dưới gốc cây phượng đợi bạn, bụng đói meo vì chưa ăn sáng, anh lại đem đến cho nó hôm thì ổ bánh mì, hôm thì gói xôi. Những lúc trong lòng cảm thấy buồn vì điểm kiểm tra không như ý muốn, anh là người đầu tiên nhận ra nét mặt thất vọng và an ủi nó. Những lúc hớn hở vì điểm kiểm tra cao, anh là người đầu tiên mà nó chạy đến để mà chia sẻ, để mà khoe vì con điểm đáng tự hào kia. Những lúc nó ngã bệnh vì thời tiết bất thường, anh lại gọi điện nhắc nhở nó uống thuốc đều đặn.

Cũng chẳng biết từ bao giờ, mà những cử chỉ đầy yêu thương ấy trở nên đều đặn hơn, và dần trở nên một điều quen thuộc trong cuộc sống của nó mỗi ngày.

Và, hình như Nga đã biết rung động trước Khoa. Nó cũng chẳng thể định nghĩa được tình cảm mà nó dành cho anh. Nó chỉ biết rằng đó là một tình cảm rất đặc biệt. Không hẳn là tình bạn, chẳng phải là anh em, mà cũng không chính xác là tình yêu. Nó yêu anh, nó thích anh, hay là nó chỉ mến anh?! Bao nhiêu thứ cảm xúc hỗn độn khiến nó chẳng thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra giữa mối quan hệ của cả hai.

Nhưng dường như, anh chỉ xem nó như một đứa em gái. Không hơn. Không kém.

***

Suốt 16 năm trời, lần đầu tiên rung động với một người con trai như thể hoàn hảo so với con người chỉ đầy những khuyết điểm của Nga, nó thật sự không biết phải làm thế nào. Nó hỏi hết đứa bạn này tới đứa bạn khác, chỉ để nghe họ kể về mối tình đầu của mình. Nó lên mạng, vào hết trang web này đến trang web khác, chỉ để học bí quyết đến gần với người mình yêu hơn. Nó đọc tiểu thuyết, xem phim ảnh, nghe nhạc... chỉ để xem nhân vật chính hành động thế nào sau những lần rung động.

Nó bắt đầu mơ mộng về những cuộc tình đẹp đẽ. Nó mơ về những gì sẽ được làm cùng Khoa. Được nắm tay Khoa, được ôm Khoa vào lòng, được nói những lời yêu thương cùng Khoa. Nhưng nó cũng lo sợ rằng, mọi chuyện sẽ chẳng được như ý muốn. Nó sợ mình sẽ trở thành nạn nhân cho những cuộc tình ngang trái, như những nhân vật sau khi thú nhận tình cảm với người mình yêu, lại được đáp trả bằng sự lạnh lùng đáng sợ. Nó phân vân không biết sẽ là người ngỏ lời trước, hay sẽ vĩnh viễn chờ đợi đến khi Khoa lên tiếng. Thật sự, có nhiều điều khiến nó phải suy nghĩ.

Và rồi, nó quyết định, một ngày nào đó khi anh hẹn nó đi chơi, nó sẽ cho anh biết tình cảm của nó.

Một buổi chiều Chủ Nhật đầu mùa hè, Khoa lại hẹn Nga đến Lollipcup. Vẫn cái bàn anh và nó hay ngồi, vẫn món ăn, thức uống anh và nó hay kêu. Cả hai im lặng một hồi lâu, nó đang suy nghĩ không biết khi nào nên mở lời. Đến khi nó cảm thấy tự tin và sẵn sàng nhất, thì anh lại là người lên tiếng...

- Anh sắp đi du học rồi. Ấy sẽ nhớ anh chứ?

Nga sững sờ, im lặng nhìn vào mắt anh thật lâu. Khoa không nói gì, vì vốn dĩ anh đã chuẩn bị trước cho những gì sẽ xảy ra sau khi anh nói với Nga tin này. Nếu nó cảm thấy vui mừng cho anh, nó sẽ hớn hở hỏi anh những câu hỏi về chuyến đi và cuộc sống sắp tới cuộc Khoa, và anh sẽ vui vẻ trả lời những câu hỏi ấy. Nếu nó ngạc nhiên đến mức không thể nói nên lời, anh cũng sẽ tôn trọng sự im lặng của nó, và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi nó có thể nói với anh một điều gì đó, có thể là chúc mừng anh, có thể là nhõng nhẽo đòi anh ở lại. Và, nó đã phản ứng theo tình huống thứ hai.

Nga thật sự không biết phải nói với Khoa những gì. Những câu nói mà nó đã chuẩn bị từ trước, như rằng nó thích anh, nó thích cái sự thân thiện của anh, nó thích cái cách mà anh quan tâm đến nó, bỗng dưng tan biến. Nhất là khi anh lại thông báo với nó một tin vui, và nó phải chúc mừng anh thay vì khiến cho anh khó xử. Nó không muốn anh đi du học nhưng lại cảm thấy áy náy vì quay lưng lại với một người yêu mình còn đang ở lại quê hương. Nhưng nếu không nói, biết đâu sau khi học xong, anh sẽ định cư bên đó, và nó sẽ không bao giờ có cơ hội nói với anh điều này. Nó lại nghĩ, nếu anh cũng có tình cảm với nó, thì trước khi cách xa nhau, anh nhất định sẽ không giữ kín điều này trong lòng. Sau một khoảng yên lặng thật lâu, nó chỉ nhìn anh với ánh mắt trìu mến, và khẽ nói với giọng điệu dịu dàng nhất...

- Em cũng sẽ nhớ ấy, rất nhiều.

Nó không chúc mừng anh, không hỏi anh đi đâu, khi nào đi, cũng không hỏi khi nào anh về. Chỉ vỏn vẹn trả lời câu hỏi của anh bằng tất cả những yêu thương mà nó có thể truyền cảm đến anh. Nó sẽ chờ đợi anh nói về chuyến đi của mình, thay vì vội vàng hỏi anh như thể đây là lần cuối hai đứa có thể nói chuyện. Biết cái tính ít nói của Nga, Khoa rủ nó đi dạo một vòng quanh thành phố với anh sau buổi trà sữa.

Khoa chở Nga đi khắp phố phường, băng qua những hàng phượng đỏ rực trải dài quanh các nẻo đường. Anh chở nó ngang qua ngôi trường cấp 3, nơi anh đã kết thúc quảng đời học sinh của mình tại đây, dặn dò nó phải học tập cho thật tốt. Anh đưa nó sang thăm viện trẻ mồ côi nơi anh, nó và hội Chữ Thập Đỏ từng đến, dặn dò nó thỉnh thoảng lại ghé thăm các em nhỏ, để các em cảm thấy mình được quan tâm. Nga vẫn im lặng, chỉ ngoan ngoãn ngồi phía sau lưng và ôm chặt Khoa, như thể đây là lần cuối cùng nó được dựa vào bờ vai ấm áp của anh. Cuối cùng, cả hai dừng lại ở bến Bạch Đằng, nơi anh và nó chọn một băng ghế đá cạnh bờ sông để tận hưởng không khí Sài Gòn vào những đêm mùa hè.

-10 giờ sáng ngày mai anh sẽ đi. Anh sẽ sang Anh Quốc và theo học ngành Y như anh vẫn mơ ước. Anh không nói cho ấy biết trước, vì không muốn ấy phải chuẩn bị quà cáp tiễn anh, hay là phải buồn phiền nghĩ rằng anh sắp phải xa ấy. Anh cũng chọn chuyến bay sáng thứ Hai, vì anh muốn ấy đến trường thay vì cùng anh ra sân bay, anh vốn ghét những cảnh chia tay đầy nước mắt đó. Chỉ cần ấy ở bên cạnh anh ngày cuối cùng trên quê hương mình, là anh vui rồi. Khi nào học xong anh sẽ về. Vài ba năm anh lại quay về Sài Gòn thăm ấy, thăm gia đình, thăm bạn bè. Chỉ mong ấy sống tốt, và đừng quên anh.

Nga vẫn im lặng, đôi mắt nhìn đăm đăm về mặt sông phẳng lặng phía trước. Nó tựa đầu vào vai anh, rồi vài giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má. Nó biết mình phải vui cho anh, thay vì buồn cho nó. Sau một hồi im lặng thật lâu, nó khẽ nói:

- Ấy đi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhớ sống tốt, và cũng đừng quên em.

Những lời cuối cùng Nga nói với Khoa, trước khi hai người bị chia xa bởi khoảng cách địa lý.

***

Sau hơn ba năm... Hôm nay, Nga đã là sinh viên năm thứ hai của Đại học Y Dược Thành phố. Và Khoa, trở về sau một thời gian dài xa cách quê hương.

Chỉ một tuần trước đây, anh đã nhắn với nó rằng, sẽ đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất vào tối thứ bảy sắp tới. Và anh rất mong sẽ được gặp nó tại đấy. Đằng nào thì vẫn còn khá lâu trước khi được gặp anh, nhưng sao lòng nó cứ nôn nao. Nó lại dạo quanh thành phố theo sở thích của nó. Không xe đạp, không xe máy, chỉ đi bộ cho đến khi đôi chân mệt lả. Mà nó cũng chẳng hề biết mệt, chỉ cần điều gì đó làm nó vui, nó có thể liên tục bước đi trên đôi chân của mình suốt cả vài tiếng đồng hồ. Nó đi ngang qua ngôi trường cấp 3, nơi mà nó đã từng gặp anh, hái một đóa hoa phượng quý hiếm còn xót lại sau cả một mùa thu dài. Nó ghé sang trại trẻ mồ côi, các em giờ cũng đã lớn, nhưng vẫn hay nhắc đến anh Khoa và chị Nga. Đến khi mệt, nó lại dừng chân tại Lollicup, ngồi tại nơi mà anh vẫn hay hẹn nó, gọi ly trân châu trà sữa hoa nhài mà nó vẫn uống mỗi khi đi với anh. Ngồi đối diện nó, đã hơn ba năm nay không còn là anh, nhưng sắp tới, sẽ có mặt anh ở đó.

Nó lại rảo chân những đoạn đường nơi mà nó và anh đã từng bước, những kỉ niệm mà anh và nó đã cùng sẻ chia, những niềm vui mà anh và nó đã cùng cảm nhận. Điểm dừng chân cuối cùng của nó, trước khi đến sân bay, là bến Bạch Đằng. Buổi chiều cuối thu, không khí nơi đây khác hẳn so với buổi tối mùa hè năm ấy. Mặt trời vẫn còn chiếu sáng, gió vẫn lạnh buốt, thành phố vẫn chưa lên đèn. Nhưng, băng ghế đá, những lời anh nói, bờ vai ấm của anh, như vẫn còn đó, vẫn hiện hữu quanh đây.

Nó ngồi xuống băng ghế đá ngày xưa, lấy trong giỏ xách ra lọ thủy tinh mà nó đã chuẩn bị cho anh, với 100 ngôi sao và 3 hoa hồng trắng tự tay nó tỉ mỉ xếp. Nó tủm tỉm cười, nhắm chặt đôi mắt, nghĩ đến cái cảnh anh bước xuống sân bay, bước qua khỏi phòng kín và gặp nó. Rồi sẽ như thế nào nhỉ?! Một Khoa ra dáng rất phong độ từ nước ngoài trở về, và một Nga chững chạc, chín chắn thay vì trẻ con như ngày xưa. Nó sẽ ôm chầm lấy anh và nói với anh rằng nó đã nhớ anh như thế nào. Nó sẽ trao anh món quà mà nó đã chuẩn bị trong suốt tuần qua, và anh sẽ vui vẻ nhận lấy, cảm ơn và trao nó món quà anh mang về từ Anh Quốc. Cả hai sẽ cùng khoác tay nhau bước đi, như một cặp tình nhân thực sự. Đến bây giờ, nó vẫn chưa thể định nghĩa được tình cảm nó dành cho anh. Chỉ biết rằng, tình cảm mà nó trao đi, chưa bao giờ khiến nó cảm thấy tiếc nuối hay hối hận. Và rồi, có lẽ anh, hoặc nó, sẽ đón taxi và đưa cả hai đi đến một nhà hàng nào đó để ăn tối, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là ly trà sữa tại Lollicup. Tại nơi ấy, anh sẽ kể cho nó nghe cuộc sống đầy thú vị của anh nơi xứ người, và nó sẽ kể anh nghe cuộc sống trong lành của nó trên quê hương. Nhiều, và rất nhiều điều nữa...

Nó mở mắt ra, nhìn kim đồng hồ điểm 4g30 chiều. Chỉ ba tiếng nữa thôi, là nó sẽ được gặp lại anh, gặp lại người con trai mà nó đã nhớ thương suốt hơn ba năm qua. Kéo lại chiếc nơ ruy-băng trên cổ lọ thủy tinh cho chặt và ngay ngắn, nó bỏ món quà ngược vào giỏ, rời ghế đá và bắt đầu bước đến sân bay. Nó không muốn phải suy nghĩ hay tưởng tượng gì thêm về tương lai sẽ đến trong ba tiếng tới. Bởi lẽ, điều gì tới rồi cũng sẽ tới. Nó thích sự bất ngờ nhiều hơn là chuẩn bị trước tinh thần cho những gì sắp xảy ra.

Vẫn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt hồn nhiên kia, Nga nhanh chân bước đi về hướng quận Tân Bình, về nơi mà người con trai nó chờ đợi sẽ xuất hiện, về nơi mà hạnh phúc đang mỉm cười với nó.

Và, nơi ấy, cũng sẽ mang đến cho nó nhiều bất ngờ.

***

Nga từng hỏi Khoa rằng: "Yêu thương như thế nào là đủ?" Và Khoa đã nhẹ nhàng trả lời rằng: "Khi hạnh phúc được đong đầy." Thoạt đầu, nó thật sự không hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh. Nhưng những trải nghiệm bên anh, đã cho nó nhận ra một điều rằng, và nó đã viết trong nhật ký của mình một buổi tối mùa đông...

"Tình yêu, chỉ trọn vẹn khi người trao đi yêu thương cảm thấy hạnh phúc. Đối với mình, chỉ cần được nhìn thấy anh, được dõi theo những bước chân anh đi, được chia sẻ những thăng trầm trong cuộc sống của anh, được biết rằng anh vẫn đang sống những ngày tháng an lành, và được yêu anh bằng cả trái tim mình... Là quá đủ, quá đủ cho một niềm hạnh phúc trọn vẹn."

*************************

NGƯỜI CON TRAI TRÊN SÂN THƯỢNG

Tôi thấy nhớ. Là nỗi nhớ một thói quen. Gặp anh trên sân thượng từ lúc nào đã trở thành một thói quen của tôi mất rồi, một thói quen êm đềm và dễ chịu.

Tôi nằm xuống, mắt mở to. Trời dần ngả màu cam, từ chỗ tôi không còn nhìn thấy mặt trời đâu nữa. Không gian sực nức mùi hương đặc trưng của mùa hè, ngột ngạt và bức bách, tù túng và ảm đạm. Lặng gió. Một vài con muỗi vo ve. Bầu không khí tôi hít vào như đặc quánh lại. Tôi thở dài, duỗi thẳng tay chân. Nền xi măng thô ram ráp khẽ cọ qua lớp áo. Rồi tôi thu tay, nhẹ nhàng gối đầu lên, quay sang bên phải. 

Anh đang nằm đấy, ngay sát cạnh tôi. Hơi thở đều đều, phập phồng nơi cánh mũi. Tôi ngây người nhìn gương mặt người con trai đang ngủ. Như thể là một người khác. Không cau có, không gắt gỏng, không châm chọc. Thanh thản. 

Khi ngủ, người ta trở thành một người khác, điều ấy có thật không?…

***

Lần đầu tiên tôi gặp anh là một ngày đầu xuân ẩm ướt, khắp nơi ngập tràn hơi nước cùng mùi hương nồng của cỏ cây.  Buổi học đầu tiên sau kì nghỉ dài, tôi kiên nhẫn đợi cô giáo điểm danh đến tên mình, hô “Có ạ!” thật to, rồi chỉ chờ có thế, năm phút sau đã rón rén lẻn ra cửa sau lớp học như một chú mèo, một mình mò lên sân thượng. Ở đấy, tôi đã gặp anh. Như thể là định mệnh.

Sân thượng trường tôi là một nơi đặc biệt. Tôi vừa nhập học thì cũng là lúc tòa nhà này khánh thành, vì thế “lịch sử” của sân thượng tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Khi ấy nghe đâu người ta định mở ở đây một quán café dành cho giảng viên và các nhân viên văn phòng, những người cả ngày làm việc trong những phòng điều hòa mát lạnh ở tầng tám. Thời gian đó có một làn sóng phản đối nho nhỏ trong cộng đồng sinh viên. Tại sao chúng tôi, những “mầm non tương lai” của đất nước, ngày ngày phải ngồi như cá hộp trong những căn phòng cửa kính bắt nắng dưới cái nóng gần 40 độ, lại không được quyền bén mảng uống café ở nơi được mệnh danh “có tầm nhìn đẹp nhất trong khu vực bán kính 2 km” cơ chứ? Thay vì chỉ việc đứng chờ, ấn thang máy, vút lên tầng cao nhất trong nháy mắt, thì chúng tôi phải đi bộ vượt qua cái sân chói chang không một bóng cây, chen chúc mua những chai nước lạnh trong cái canteen bé xíu. Nhốn nháo và lộn xộn, như thể mua hàng thời bao cấp vậy.

Thế rồi ba tháng trôi qua, chẳng hề thấy quán café nào xuất hiện. Cả thầy cả trò vẫn tiếp tục ngày ngày chen chúc trong cái canteen thời bao cấp ấy, bất chấp trời nắng như đổ lửa hay mưa như trút nước. Dần dần, sân thượng trở thành một nơi lý tưởng để sinh viên bùng tiết trốn học, để hẹn hò, hay thậm chí là chụp ảnh kỉ niệm. Dù sao thì nó cũng là nơi “có tầm nhìn đẹp nhất trong bán kính 2 km” cơ mà. Nghe thật lố bịch, tôi chỉ cười khẩy mỗi lần thấy bọn bạn mình hẹn nhau cuối giờ lên sân thượng ngắm cảnh. Tính tới thời điểm ấy, tôi chưa một lần đặt chân đến đó.

Một ngày xấu trời nọ, đột nhiên có chuyện lớn xảy ra. Gọi là chuyện lớn vì nó được lên báo, được nhiều người quan tâm, khiến cả trường viên xôn xao. Một nữ sinh tự tử. Nhảy từ trên tầng thượng. Một loạt giả thuyết được thêu dệt, những câu chuyện truyền miệng lan đi nhanh chóng.  Không hề thấy thông báo gì từ nhà trường, nhưng rõ ràng là sau đó chẳng còn đứa nào dám bén mảng lên sân thượng nữa. Vài hôm sau thì cánh cửa sắt nặng nề dẫn ra sân mọi ngày vẫn mở đã được đóng lại, im lìm với ba ổ khóa, tròng thêm một sợi xích sắt. Tầng mười hai heo hắt và cô đơn.

Vậy nhưng kể từ đây, mối liên kết mật thiết giữa tôi và sân thượng mới bắt đầu nảy nở. 

Tôi hay bùng học. Tôi không hề lười, tôi thích đến trường, chỉ là tôi ghét cảm giác phải ngồi liền tù tì ba bốn tiếng trong một căn phòng bức bối với mấy trăm con người, cố dỏng tai nghe mong vớt vát được chút kiến thức vào đầu, nhưng rồi lại ngủ gục trước khi kịp nhận ra chuông giải lao vừa réo. “Thật phí phạm thời gian.”- tôi thở dài. Với tôi, trường học có nhiều điều lý thú hơn là việc ngồi trong lớp. Ví dụ như ngồi ghế đá sân trường ngắm người hối hả qua lại sau giờ tan học. Như thể cả thế giới chuyển động, chỉ có mình đứng yên. Nhiều lúc tôi tự hỏi sao mọi người lại phải vội vàng đến thế. Chậm đi một vài phút liệu cuộc sống của họ có đổi khác đi không. Ví dụ như ở lại trường qua trưa, ra cổng mua một cái kem thật to, tìm một lớp học trống, chui vào góc và tận hưởng sự tĩnh lặng. Tôi có thể ngồi như thế hàng giờ, gục đầu xuống bàn, khẽ nhắm mắt, suy nghĩ về những rắc rối mình đang phải đối mặt. 

Và ví dụ như hôm ấy, khi tôi quyết định bùng học, đi bộ từ tầng một lên tầng mười hai.

Có bao nhiêu người trong số các bạn sau khi tốt nghiệp đại học có thể kể tên và vị trí tất cả các phòng ban, các khoa trong trường? Chắc không nhiều, vì tôi-một người đại diện cho số đông tầng lớp sinh viên, hoàn toàn không biết văn phòng nào khác ngoài phòng công tác sinh viên và phòng kế toán. Chính vì thế, việc đi bộ từ tầng một lên tầng mười hai - dù nói thật là khá mệt, đến khoảng tầng sáu là tôi đã thở hổn hển không ra hơi - lại mang tới những điều khá thú vị. Tôi phát hiện ra những phòng mà tôi chưa từng nghe tên và cũng chẳng rõ chức năng của chúng là gì, nằm khiêm tốn ở những góc trong cùng những hành lang dài. Tôi nhận ra chỉ từ tầng tám đến tầng mười là có lắp điều hòa toàn bộ kể cả ở cầu thang, ở tầng chín thậm chí tường còn được lát gỗ vì có phòng hội thảo. Tôi thoáng thấy bóng vài sinh viên ôm hôn nhau trong những góc khuất ở cửa thang bộ, một thầy giáo đứng hút thuốc, im lặng nhìn vào không trung; một cô giáo trẻ đang thỏ thẻ nói chuyện với người yêu qua điện thoại giữ giờ nghỉ, một bác lao công mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn, ăn tạm chiếc bánh mì không cho đỡ đói. Cứ mỗi tầng qua đi, những câu chuyện, những mảnh đời lại mở ra, nhẹ nhàng lướt qua mắt tôi.

Và tôi dừng lại, vì không thể leo thêm được nữa. Đã đến tầng mười hai, tầng cuối cùng. Cánh cửa sắt ngạo nghễ với ba lớp khóa đứng trầm ngâm chặn đứng bước chân tôi. Tôi đứng nhìn nó, ngây người. Chưa một lần tôi bước qua cánh cửa này, chưa một lần tôi được chứng kiến khung cảnh phía sau. Tôi tò mò, rồi đột nhiên tôi muốn ngắm bầu trời ở nơi mà người ta vẫn ca ngợi là “có tầm nhìn đẹp nhất trong khu vực bán kính 2 km”. Nhưng không thể nào vượt qua cánh cửa ấy, và còn cả những câu chuyện kì lạ mà mọi người đồn thổi kể từ khi cô nữ sinh kia nhảy lầu nữa. 

Tôi đứng im lặng, rồi quyết định quay lưng. Không còn cách nào khác, dù có đứng đây đến đêm thì tôi cũng chẳng thể nào thay đổi được tình hình. Ngay trước khi tôi nhấc chân bước xuống, thì tôi cảm thấy một luồng gió. Cơn gió mát lạnh mơn man, cơn gió mang theo hương mùa xuân nồng ẩm, cơn gió nhuốm mùi tự do. Nó bay thoáng qua tôi, khẽ vờn tóc tôi, mời gọi tôi ở lại. Xung quanh đây đều đóng kín, cơn gió này đến từ đâu?

Tất cả như đóng băng trong giây lát. Rồi lại một cơn gió nữa, nồng hơn, ẩm hơn, mời gọi quyến rũ hơn. Tôi như mê đi trong làn gió lạ, trong bầu không khí sực nức hơi nước và cỏ cây. Và rồi tôi phát hiện ra khung cửa sổ ấy, nằm ẩn sau góc khuất của bức tường, đang hé mở. Những làn gió ngọt ngào len lén luồn qua khe cửa, ùa vào ve vuốt làn môi.

Tôi đã ở đây. Trên sân thượng lộng gió, ngập tràn sức sống mùa xuân. Mưa bụi dịu dàng lắc rắc, đọng lại như sương trên tóc. Tôi hơi co người trong chiếc áo khoác mỏng dính đầy bụi vì phi vụ trèo cửa sổ đầy ngoạn mục. Giá thử tôi béo hơn chút nữa, có lẽ chẳng đời nào tôi leo lên và nhảy qua nổi khung cửa ấy, chứ đừng nói đến việc mò ra đến tận đây. Thật lạ lùng khi có một khung cửa sổ như thế, không song sắt, không chốt mà chỉ khép hờ. Chỉ có một điều là chẳng ai buồn để ý đến sự hiện diện của nó, chỉ có tôi, với sự mời mọc quá đỗi nhiệt tình của những con gió, mới tìm ra nó mà thôi.

Tôi không ngờ là sân thượng rộng đến thế. Gió hun hút thổi, và mưa vẫn lắc rắc rơi. Cũng khá lâu rồi không có ai lên đây, rêu xanh đã dần dần bao phủ những viên gạch lát sân và những mảng tường đã phần nào bong tróc. Thậm chí ở một vài kẽ nứt, tôi còn thoáng nhìn thấy lún phún mấy mầm cỏ xanh. 

Và quả là như người ta đồn đại, tầm nhìn ở đây đẹp vô cùng. Tôi lặng người, không thể tìm ra từ ngữ diễn tả cảm xúc của bản thân mình khi ấy. Một sự choáng ngợp không thể gọi tên. Trường tôi là tòa nhà cao nhất trong khu vực này, đứng ở đây tôi có thể nhìn thấy trọn vẹn bầu trời, không hề bị vướng bận bởi những nóc nhà xấu xí, những cột điện nhằng nhịt hay những hàng cây cao. Đúng thế đấy, trọn vẹn cả một bầu trời. Chỉ mình tôi với một bầu trời! Khẽ nhón chân, tôi vịn tay vào lan can, nhìn xuống phía dưới. Mọi người như những chấm nhỏ đủ màu sắc đang vội vã đi lại, nhộn nhạo giống hệt mớ virus di chuyển khi nhìn dưới kính hiển vi. Tôi liếc nhìn đồng hồ, hóa ra đã đến giờ nghỉ giữa ca. Thảo nào mà người túa ra đông đến thế. Xem kìa, đa số các chấm đều đang hướng về phía canteen ở góc sân bên kia. Tôi thích thú cúi xuống thấp hơn, nhoài hẳn ra cho đến khi người tôi cong gập lại. Những cơn gió thổi xòa, tóc rối tung che kín cả khuôn mặt. Tôi mỉm cười. Nếu như có ai đó thấy tôi khi này, dễ chừng người ta lại tưởng tôi chuẩn bị nhảy lầu cũng nên. “Chẳng qua là vì… mùi hương này quyến rũ con người quá thôi mà.”- tôi gật đầu, tự nói với chính mình. 

- Đừng nói với tôi là cậu đang chuẩn bị nhảy xuống đấy nhé!

Tôi giật bắn mình, quay ngoắt lại, nhanh đến nỗi thiếu chút nữa là tôi hụt chân ngã bổ chửng ra phía sau. Trên sân thượng này, ngoài tôi và những cơn gió, hóa ra còn có một người nữa. Không chỉ có mình tôi với một bầu trời như tôi vẫn tưởng. Trong phút chốc, những tế bào nơ ron thần kinh của tôi đã ngay lập tức liên kết những câu chuyện mọi người vẫn đồn thổi về sân thượng lại với nhau. Nào là tầng mười hai bị ma ám, nào là có đứa đi qua đã từng nhìn thấy có ma ở đó, nào là ai mò lên đó mà yếu bóng vía sẽ bị ma dụ… Có lẽ nào… Tôi đứng như trời trồng, tay chân cứng đờ, môi khẽ mấp máy mà không nói lên lời. Nhưng mà… Có một điều tôi gần như có thể chắc chắn, đó là trong tất cả các thông tin vỉa hè mà tôi nhớ được thì “nhân vật chính” được nhắc tới luôn là một cô gái. Và đứng trước mặt tôi bây giờ đây, lại là một người con trai.

- Tôi không phải là ma đâu. - Cuối cùng, anh lại là người lên tiếng trước, sau khi chúng tôi đứng yên như thế, chỉ nhìn nhau trong vòng gần năm phút. Tôi lắp bắp, miệng không nói rõ thành lời, đầu óc luẩn quẩn lộn xộn như mớ bòng bong. Có lẽ vẻ mặt tôi lúc ấy vô cùng ngớ ngẩn, tôi biết mà. Mỗi khi tôi gặp điều gì đó bất ngờ, tôi lại bộc lộ một vẻ mặt mà theo như bạn tôi nói là “ngu không để đâu cho hết”. Bình thường thì tôi vẫn ý thức được điều này, nhưng khi có chuyện xảy ra thì tất cả lại đâu vào đấy, không tài nào kiểm soát nổi. Ừ thì tôi ngớ ngẩn, nhưng có cần thiết anh ta phải nhìn tôi với ánh mắt như vậy hay không? Đó là ánh mắt kì lạ nhất mà tôi từng thấy. Vừa chăm chú, nhưng lại có chút gì đó hồ nghi, vừa có chút gì đó lạnh lùng, nhưng thật là đồng cảm.

- Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không biết là có người ở đây. - Cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được tinh thần, lúng túng nói lời xin lỗi. Tôi đâu có mắc lỗi lầm gì, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nói thế. Anh cười xòa, tiếng cười giòn tan và thoải mái. Và anh ngồi xuống, lưng dựa vào bức tường bong tróc đã lấm tấm rêu xanh. 

Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, tôi không còn nhớ rõ. Chỉ biết rằng sau đó một lúc, tôi đã ngồi xuống cạnh anh. Chúng tôi dựa lưng vào bức tường cũ, im lặng. Ngắm nhìn bầu trời rộng lớn vẽ ra ngay trước mắt. Một ngày mùa xuân với những cơn gió nồng ẩm, lác đác vài tia nắng vàng. Mây hững hờ trôi, thời gian như ngừng lại.

- Anh có biết chỗ chị ấy… ừm… chị ấy ấy, anh hiểu chứ... nhảy xuống là ở đâu không? - Tôi hỏi, mắt vẫn đờ đẫn ngắm nhìn những đám mây hình thù kì dị. 

- Ở góc kia kìa. - Anh trả lời, khẽ hất đầu. Tôi đưa mắt nhìn theo hướng đó. Lan can ở góc sân, nơi có khoảng không gian thông thoáng và tầm nhìn rộng hơn cả. Gió vẫn hun hút thổi, tôi cảm thấy sự hiện diện của mùa xuân rõ ràng hơn bao giờ hết.

- Chọn chỗ khéo thật đấy nhỉ. Anh đã ra đứng ở góc đấy bao giờ chưa?

Anh gật đầu. Trầm ngâm. Tại sao hai người lạ mặt lại có thể ngồi nói chuyện với nhau về chủ đề này, chính tôi cũng thấy kì quái. Nhưng toàn bộ những gì đang xảy ra, từ việc tôi trèo cửa sổ ra đây, cho đến việc tôi gặp ai, có tí nào gọi là bình thường được đâu.

- Anh hay ngồi ở trên này lắm à?

- Ừ. Lúc nào chán học thì lên đây.

- Anh trèo cửa sổ?

- Còn cách nào khác sao?

Tôi cười. Hóa ra tôi không phải là người đầu tiên tìm ra khung cửa sổ ấy. Rồi tôi giật mình, đã lâu lắm rồi tôi mới cười như thế, với một người lạ.

- Anh không phiền chứ, nếu như tôi ngồi đây? Và tôi nghĩ là tôi sẽ còn lên đây nhiều lần lắm đấy.

- Đây không phải là sân của tôi, tôi không có quyền cấm ai cả.

- Ừ, cảm ơn anh.

Và chúng tôi lại ngồi trong yên lặng. Mây vẫn hững hờ trôi, không gian ngập tràn những cơn gió mùa xuân nồng ẩm. Yên lặng chạm đến tận đáy lòng.

***

Những ngày sau đó, chúng tôi lại tiếp tục gặp nhau, trên sân thượng. Có đôi lúc tôi nhìn thấy anh trong sân trường, nhưng chúng tôi chỉ đi ngang qua nhau như những người xa lạ. Mà quả thật là như vậy, tôi không rõ nên gọi mối quan hệ giữa tôi và anh là gì? Tình bạn? Không phải. Tình yêu? Càng không phải. Tôi chẳng biết gì về anh, anh cũng không biết gì về tôi. Chúng tôi không trao đổi số điện thoại, không email chat chit. Chúng tôi đơn giản là chỉ tình cờ gặp nhau rất nhiều lần ở một nơi nhất định, ngồi cạnh nhau, nói những câu chuyện chẳng ra đầu chẳng ra đuôi. Sân thượng là nơi lẩn tránh hoàn hảo những rắc rối bên ngoài, nơi chúng tôi có thể gạt bỏ tất cả những phiền muộn, thanh thản ngắm nhìn xung quanh. 

- Ơ này, sao ở góc kia lại có hoa thế kia? - Tôi tò mò hỏi. Góc lan can nơi cô gái nhảy xuống ngày nào, có ai đó đã đặt dưới đó một cành hoa dại.

- Tôi mang đến đấy. - Anh trả lời, chậm rãi uống từng ngụm cà phê trong chiếc cốc giấy. 

Tôi nhún vai. Tôi không có thói quen hỏi nhiều về chuyện của người khác, người ta muốn kể thì kể, không thì thôi. Mà nói cho oai vậy chứ thực lòng tôi tò mò muốn chết, nhưng chỉ vì ngại nên ít khi chịu mở mồm ra hỏi. Anh quay sang nhìn tôi, nhếch mép cười, nói điệu châm chọc:

- Muốn biết vì sao chứ gì?

Tôi ngại ngùng gật đầu. Quái lạ, sao anh luôn biết tôi đang nghĩ gì trong đầu thế nhỉ.

- Cô ấy ngày xưa học cùng lớp với tôi, ngồi ngay trên tôi ấy. 

- Bạn anh à?

- Không. Thậm chí còn chẳng nói chuyện bao giờ.

- Khi biết chuyện của cô ấy, anh có thấy bất ngờ không?

Anh lắc đầu, đặt cốc xuống, nằm dài trên nền xi măng thô ráp:

- Đó là lựa chọn của mỗi người. Cô ấy đã chọn, chắc hẳn là có lý do riêng. Người ngoài làm sao hiểu được.

Tôi chẳng biết làm gì khác, ngoài việc gật đầu đồng ý. Chúng tôi lại im lặng nhìn bầu trời trong vắt trải dài. Đã cuối tháng tư, trời vẫn còn se lạnh, nhưng thoáng trong không khí, tôi đã thấy hương mùa hè phảng phất đâu đây. 

“Here comes the sun…” Tôi khe khẽ hát. Giai điệu một bài hát xưa cũ đột ngột xuất hiện trong đầu. Anh lắng nghe, nhắm dần đôi mắt, rồi thiếp ngủ.

***

Tôi không có bạn thân, tôi phải thú thực là thế. Bạn bè thì nhiều, nhưng bạn thân thì không. Đơn giản là vì chẳng có ai có thể hiểu tôi đang nghĩ gì, hay chẳng có ai tôi đủ tin tưởng để chia sẻ những suy nghĩ ấy. Tôi gặm nhấm những lo lắng, những buồn bã, và cả niềm vui hay cảm giác hạnh phúc, hoàn toàn một mình. Cũng chẳng có vấn đề gì, tôi quá quen với việc lúc nào cũng chỉ có một mình. Và có người nào đó đã nói, một khi bạn đã chịu đựng được nỗi cơ đơn, thì chẳng điều gì có thể khiến bạn sợ hãi. 

Cho đến một ngày, đột nhiên anh nói với tôi:

- Này, hãy hứa với tôi một điều.

- Còn tùy điều ấy là gì đã. - Tôi cười.

- Có phải cô rất thích độ cao đúng không?

- Ơ tôi tưởng anh định bảo tôi phải hứa điều gì…

- Cứ trả lời tôi đã. Cô rất thích độ cao phải không?

- Ừ.

Cả hai chúng tôi lại đang đứng trên sân thượng. Anh dựa lưng vào lan can, trong khi tôi nhoài người ra phía xa, cong gập như con tôm, háo hức nhìn mọi người đi lại phía dưới. Cảm giác một nửa cơ thể mình hoàn toàn tự do trong không trung thật là thú vị. Tưởng như chỉ cần khẽ nhún chân một chút nữa thôi là tôi sẽ rơi xuống. 

- Có khi nào cô định nhảy xuống không?

- Có chứ! - Lần này tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Độ cao có một sức hút bí ẩn đối với tôi, và mỗi lần đứng ở những nơi như thế này, dường như có một ma lực nào đó giục giã tôi nhảy xuống. Lẽ dĩ nhiên là tôi không nhảy, tôi không hề có ý định tự tử. Nhưng biết đâu được đấy, đâu phải lúc nào đầu óc con người cũng minh mẫn và biết kiềm chế bản thân đâu.

- Hứa với tôi, khi không có tôi bên cạnh, đừng đứng như thế này.

- ...

- Và nếu có ý định nhảy xuống… hãy cho tôi biết. Được chứ?

Tôi không hiểu anh đang nói gì, nhưng tôi gật đầu. Thế nghĩa là tôi đã hứa. 

Đấy là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trước khi mùa hè thực sự đến. Và sự thật là có một điều duy nhất có thể khiến tôi sợ hãi: không giữ được lời hứa của mình. Những ngày cuối năm học, giống như tất cả các sinh viên khác, tôi bị cuốn vào vòng xoáy học hành thi cử. Dù có ngáp dài ngáp ngắn, thậm chí ngủ gục trên bàn, tôi vẫn phải cố lắng nghe, cố tự bảo mình ngồi yên đi, chỉ còn một chút, một chút nữa thôi là hết giờ ngay ấy mà. Mùa hè cuối cùng cũng đã tới, mang theo mình cái nóng như thiêu như đốt trong những ngày giữa tháng 5. Ngồi trong lớp mà tôi có cảm giác như bị tra tấn, cả về thể xác lẫn linh hồn.

Đã hai tuần rồi tôi không gặp anh. Tôi vẫn thường lên sân thượng sau mỗi giờ học, nhưng lần này, chỉ có mình tôi với bầu không khí ngột ngạt đặc quánh của mùa hè. Sân bê tông hấp thụ nhiệt nóng hầm hập, cảm tưởng như đôi chân tôi dù đã đi giày nhưng cũng sắp bỏng rộp đến nơi. Vụt một cái, anh như biến mất vào hư vô, mãi mãi tan biến như những cơn gió mùa xuân nồng ẩm. 

Tôi thấy nhớ. Không phải như nhớ bạn bè thông thường, mà thật ra tôi chẳng bao giờ nhớ bạn bè mình cả, nhưng cũng không phải là nỗi nhớ những người đặc biệt. Nói đúng hơn là cảm giác trống trải và hụt hẫng, như đứa trẻ đột nhiên mất đi món đồ chơi thân thiết, như một người lần đầu ra nước ngoài, nhớ da diết món cơm mà ngày nào mình cũng ăn. Là nỗi nhớ một thói quen. Gặp anh trên sân thượng từ lúc nào đã trở thành một thói quen của tôi mất rồi, một thói quen êm đềm và dễ chịu.

Sân ga ồn ào và nhốn nháo, sự lộn xộn khiến tôi nghĩ tới canteen trường học mỗi giờ giải lao. Chỉ còn khoảng mười phút nữa tàu sẽ chạy, tôi khẽ kéo chiếc áo khoác mỏng, nhắm mắt thật chặt, cố quên đi những âm thanh xôn xao xung quanh. Người ta đang nói chuyện, người ta đang cười, đang chào tạm biệt nhau, có người còn đang khóc. 

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi du lịch một mình. Thật ra mỗi khi cảm thấy bế tắc hay bất mãn với thực tại, tôi lại vác ba lô lên đường kiếm tìm sự thanh thản. Nhưng là lần đầu tiên tôi đi xa đến thế. Năm học vừa kết thúc, tôi đã đặt ngay vé tàu lên miền núi Tây Bắc xa xôi. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ có một ý nghĩ đơn giản: tôi thèm những cơn gió lạnh.

Thị trấn du lịch bé nhỏ chìm trong sương mù. Tuyệt, đúng là điều tôi mong muốn. Sau hơn mười tiếng ngồi tàu với cái cổ đau nhừ và nửa tiếng lảo đảo trên xe khách vì đường đèo, cuối cùng tôi cũng đã tới miền đất có những cơn gió lạnh. Trời lắc rắc mưa bụi, đi dạo một mình trên một đoạn dốc vắng, tôi thấy lòng mình như se lại. Không phải là cuối tuần, đường phố dài hiu hắt trong ánh sáng vàng le lói của những ngọn đèn đường trong màn sương đêm.

Sáng hôm sau, khi đặt chân xuống đường, tôi không thể tin vào mắt mình. Cách đây mấy tiếng đồng hồ, tất cả vẫn còn lờ mờ trong sương, thậm chí mây mù còn lẩn quất vào tận cửa phòng khách sạn. Thế mà bây giờ, ánh nắng ấm áp chói lòa đã tràn ngập khắp nơi. Trời xanh như ngọc, những đám mây chỉ còn nằm vắt trên những đỉnh núi xa xa. 

Sau hai tiếng đồng hồ leo trèo cùng mấy lần suýt vồ ếch vì đường vẫn còn trơn do trận mưa tối qua, cuối cùng tôi cũng trèo lên tới đỉnh núi. Gọi là leo núi cho to tát, thực tế người ta đã tu sửa và làm đường lên núi rất dễ đi, hầu như không quá mất sức. Thị trấn du lịch hiện ra trọn vẹn dưới mắt tôi, nhỏ bé như thành phố trong truyện cổ tích, ẩn hiện trong những rừng thông và những dãy núi đỉnh đầy mây phủ. Tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi đứng ở một nơi cao đến thế. Vẫn là bầu trời mà tôi vẫn ngắm nhìn trên sân thượng, nhưng không còn nữa những mái nhà nhấp nhô phía xa, không còn nữa những cần cẩu, những cột thu phát. Chỉ có một màu xanh dịu mát, thấp thoáng những đốm vàng đốm trắng, trải dài như vô tận.

Tôi đứng lặng im, tần ngần vịn tay vào lan can. Nhìn xuống dưới, vẫn có những đốm nhiều màu di động- những vị khách du lịch đang miết mải cố len lên tới đỉnh. Và rồi tôi nhận ra những cơn gió. Những cơn gió mát lạnh tràn đầy hơi nước và nồng nàn mùi cỏ cây. Tôi nhón chân, nhoài người ra phía trước. Những cơn gió nhẹ nhàng ve vuốt, thổi xòa mái tóc, che kín khuôn mặt tôi. Thân quen. Tất cả khiến tôi muốn khóc.

- Đừng nói với anh là em đang chuẩn bị nhảy xuống đấy nhé!

Nếu như núi có sạt lở ngay lúc này, hay đột nhiên nhiệt độ tụt xuống dưới 0 và có tuyết rơi , cũng không thể khiến tôi bất ngờ hơn thế. Tôi có nghe nhầm không, hay đó chỉ là tiếng gió rì rào khiến tôi tưởng tượng? Tôi quay đầu lại. Và mỉm cười. Tất cả không phải là ảo giác. Anh đang đứng đấy, lưng dựa vào lan can, nhìn tôi với ánh mắt chăm chú, hồ nghi, lạnh lùng, và đồng cảm. 

- Em không bao giờ thất hứa. - Tôi thì thầm, và gần như ngã vào vòng tay anh.

Ngày hôm ấy, anh kể với tôi thật nhiều điều, về chuyện anh học năm cuối nên kết thúc năm học sớm hơn chúng tôi, về chuyện anh quyết định đi du lịch từ Bắc đến Nam mấy tháng trước khi trở về bắt đầu đi làm, về rất nhiều, rất nhiều chuyện khác mà tôi không thể nhớ. Giọng nói anh như hòa cùng những cơn gió mùa hè, văng vẳng bên tai tôi rồi tan biến. Như một cuốn băng lúc tua chậm, lúc quay nhanh, thang âm bị bóp méo đến vỡ vụn, để rồi đột nhiên có một đoạn âm thanh vang lên thật hoàn hảo, rõ ràng như tiếng chuông ngân:

- Anh đã chết lặng khi nhìn thấy em trên sân ga hôm trước. Cảm giác hệt lúc anh thấy em đứng nhón chân, tay vịn vào lan can trên sân thượng. Đừng bao giờ đứng như thế, khi không có anh bên cạnh. Anh sợ rằng nếu có người khác nhìn thấy em như vậy, họ sẽ yêu em ngay lập tức, giống như anh ngày hôm ấy mất thôi...

**********

SẼ GẶP EM MỘT NGÀY KHÔNG XA

Mỗi ngày Trường đều phải đem một loại bánh đến ngôi nhà ấy. Vẫn như lần đầu gặp, cô bé không ngước lên nhìn mà chỉ lầm lũi nhận bánh rồi bước vào nhà.

- Trường giao một pizza cho số nhà... ngách... ngõ 8 Lê Văn Hưu nha!

Người quản lý giao việc ngay khi Trường dựng chiếc cub 50 bước vào tiệm. Tiệm bánh Peto là nơi Trường chọn làm trường đại học cho mình trong khi bạn bè đã đổ mồ hôi bên những trang sách đầy số và chữ. Cậu thích cảm giác mát mát khi đôi bàn tay mềm dẻo nhồi bột, cậu thích nhìn những cục bột vô tri vô giác biến thành những chiếc bánh thơm ngon đẹp mắt và hơn thế nữa đó là đam mê của cậu.

Luồn qua những dòng xe chật cứng cuối cùng cậu cũng tìm được địa chỉ. Một ngôi nhà nằm sâu trong ngõ, khá cổ kính với những bậc tam cấp cao. Cậu bấm chuông. Một cô bé bước ra, mắt đỏ hoe đón lấy chiếc bánh mà không hề ngước lên nhìn người giao bánh, trả tiền và quay vào. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xõa ngang vai, chiếc váy thướt tha, nhìn cô bé như những tiểu thư bước ra từ truyện của nhà văn Nga nào đó. Buổi làm việc của Trường ngày hôm đó bị hình ảnh cô bé nhỏ nhắn mắt đỏ hoe và có cái gì đó rất lạ nhưng cũng rất thân quen vây lấy.

- Trường! Trường! Cái thằng này… Anh quản lí vừa lẩm bẩm vừa cốc một cái rõ đau lên đầu làm cậu giật bắn người. - Mày làm sao đấy hử?

- Anh ơi! Địa chỉ lúc sáng anh giao cho em là khách quen của mình à anh?

- Ừ, khách hàng đặc biệt! Cô bé ấy là con chủ quán cũ của mình vừa mất vì bệnh tim. Ông ấy đã bán cửa hàng này cho anh để lấy tiền chữa trị nhưng đã không qua khỏi.

Kể từ hôm đó, mỗi ngày Trường đều phải đem một loại bánh đến ngôi nhà ấy. Vẫn như lần đầu gặp, cô bé không ngước lên nhìn mà chỉ lầm lũi nhận bánh rồi bước vào nhà. Dựng chiếc cub trước bậc thềm nhà, cậu ghé mắt nhìn vào trong để thỏa mãn sự tò mò trong hai ngày qua của mình. Một căn nhà cổ kính dường như không có ai ở, có tiếng họa mi hót, một bộ bàn ghế cổ đặt ngay giữa nhà cạnh đó có một chiếc piano. Đang tò mò tự hỏi: "Cô ấy chỉ còn một mình thôi sao?", thì có tiếng quát từ đằng sau:

- Này cậu định làm gì đấy!

Một người phụ nữ có dáng người hơi đậm, tóc búi cao trợn mắt lên nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.

- Dạ không ạ! Cháu chỉ giao bánh thôi ạ!

Nói đoạn Trường phóng xe đi ngay.

***

Sáng ngày hôm sau, một loại bánh khác lại được đưa đến, lần này Trường chủ động hỏi chuyện:

- Bé cần tôi giúp gì không?

Lần đầu tiên ánh mắt cậu gặp ánh mắt cô bé, một ánh mắt cô đơn nhưng có cái gì đó rất mạnh mẽ. Cô lắc đầu rồi bước vào.

Ngày thứ tư, vẫn giờ ấy Trường đến. Ngập ngừng một lúc cậu bèn cất lời làm quen:

- Anh biết tên bé được không?

Cô bé ngoái lại nhìn Trường với ánh mắt dò xét khi vừa bước lên bậc thềm thứ hai:

- Em tên Trâm Anh!

Cô bé cắt ngang lời Trường rồi chạy vào nhà không kịp để cậu có thêm cơ hội bắt chuyện. Quay xe ra về, trong lòng Trường chợt có một niềm vui nào đó vừa ghé qua. Tên đẹp quá, vừa huýt sáo cậu vừa lẩm bẩm.

Ngày thứ năm, Trường vẫn cố gắng tiếp cận với "khách hàng đặc biệt":

- Anh vào nhà được không?

Cô bé nhíu mày lườm ngang như nghi ngờ, lạnh lùng quay đi trong sự hụt hẫng của Trường. Cậu cắn môi một cái thật đau rồi cũng quay đầu xe.

***

Ở tiệm bánh, Trường tiếp thu nhanh, có khiếu lại chăm chỉ nên được bếp trưởng rất quý và chỉ bảo nhiều cách làm bánh mới. Ngày thứ sáu, cậu vẫn nhận nhiệm vụ đưa bánh cho cô bé kì lạ.

- Anh vừa học được mấy cách làm bánh ngon lắm, anh làm cho bé ăn nhé!

- Không phải là em ăn! Mà là bánh của bố.

Có giọt nước mắt đang ngưng lại trên mí của Trâm Anh, cô ấy nói trong sự nghẹn ngào khiến Trường bối rối. Thì ra những chiếc bánh này là để đặt lên bàn thờ của bố cô bé. Lúc này thì nước mắt của Trâm đã lăn dài trên má. Cô ấy ngồi gục xuống trên tay vẫn nâng niu chiếc bánh khóc nấc lên rất to khiến Trường nghĩ đến ngày bố của cậu rời xa cuộc đời cậu cũng đau khổ y như vậy. Cậu nắm lấy vai cô bé dìu vào nhà, cô bé ngoan ngoãn bước theo Trường từng bước một.

- Cô chủ làm sao vậy ạ? Cậu đã làm gì cô ấy?

Người phụ nữ hôm trước giật mạnh tay cậu ra và đỡ lấy cô bé.

- Con không sao vú ạ!

Trâm đặt chiếc bánh lên bàn thờ có di ảnh của người cha quá cố, thắp một nén hương. Phải một lúc lâu sau, những giọt nước mắt mới ráo trên khuôn mặt nhỏ và xương của cô bé.

- Cửa tiệm vẫn làm ăn tốt chứ ạ? - Cô bé hỏi khi lấy lại được bình tĩnh.

- Vẫn tốt em ạ!

Người phụ nữ lúc nãy rót một ly nước mời Trường trong ánh mắt ngạc nhiên như thể Trường là một vật thể lạ ở trong ngôi nhà này. Như biết thắc mắc của Trường, Trâm giải thích đây là người lạ đầu tiên bước vào nhà. Bởi vì cô sống trong sự cô đơn từ bé, chỉ có bố là người thân thiết nhất với cô, cô không muốn ai lạ bước vào phá vỡ không gian này của hai bố con ngoài Vú nuôi. Trường không tiện hỏi về mẹ cô bé nên đành đem cái thắc mắc ấy về hỏi người quản lý, nhưng anh ấy cũng không hay biết gì.

Từ hôm ấy, cô bé không còn lấy bánh một cách lạnh lùng nữa, cô mời Trường vào nhà hỏi thăm nhiều về cửa tiệm. Cô bé bắt đầu cởi mở hơn với Trường khi kể nhiều về các loại bánh, và từng góc của cửa tiệm và thuộc lòng từng công thức làm bánh. Với cô bé mỗi chiếc bánh là một người bạn thân.

- Sao em không đến cửa tiệm chơi?

Chợt cô im lặng không nói thêm gì, hai tròng mắt bắt đầu đỏ, rơm rớm nước. Biết là có điều gì đó không phải Trường phải đá ngay sang chuyện hỏi han cuộc sống của cô, muốn đi xem nơi cô ở… Nhưng dường như tất cả mọi câu hỏi bây giờ đều như chạm đến một điều gì đó đau khổ trong lòng cô.

Ngày thứ 20, Trường giao bánh như mọi khi, nhưng không còn thấy cô bé với mái tóc rũ rượi và nét mặt buồn nữa. Cô ấy bước từ cánh cửa gỗ, xinh như một thiên thần, chiếc váy hồng và cái nơ khiến khuôn mặt Trâm Anh bừng sáng.

- Bánh của em đây! Hôm nay anh vừa học được một cách làm bánh ngon lắm anh chỉ em nhé!

- Dạ!

Nhìn cô bé say sưa nhào bột như một thợ bánh chuyên nghiệp Trường thấy vui lạ kì. Cậu nhìn trộm cái chớp mắt của Trâm với hàng lông mi dài, nhìn cái cách cô ấy chống cằm đợi bánh trong lò khiến tim cậu như muốn lịm.

- Chúc mừng sinh nhật con! - Vú nuôi của cô bước vào với một bó hoa 16 bông hồng và một hộp quà được gói cẩn thận

- Con cám ơn vú!

Sinh nhật Trâm Anh? Trường tròn mắt ngạc nhiên nhưng không quên nói lời chúc mừng sinh nhật cô. Cậu được mời ở lại ăn bữa cơm thân mật chúc mừng sinh nhật cô bé. Không nhiều tiếng cười, chỉ là những nụ cười khẽ, không có pháo bông và những tiếng vỗ tay, buổi tiệc diễn ra nhanh chóng vì Trâm Anh vẫn chưa nguôi được nỗi đau mất cha và ai cũng hiểu điều đó. Dù muốn làm nhiều điều cho Trâm Anh nhưng Trường không thể vì cậu sợ rằng mọi cố gắng của cậu vô tình lại làm tổn thương cô ấy. Ngày từng ngày trôi qua Trường vẫn đều đặn mang bánh đến cho Trâm Anh, tranh thủ trò chuyện và làm bánh cùng cô bé, dần dần hai người cũng trở nên thân thiết, cả hai trải lòng nhiều về những kí ức của mình.

***

49 ngày cũng qua nhanh… Trường không còn phải đưa bánh đến cho cô bé nữa. Nhưng cậu vẫn muốn làm công việc hằng ngày của mình, Trường làm một chiếc bánh thật đẹp định rủ Trâm Anh cùng đến thăm mộ bố cô ấy. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, trên chiếc cub cũ cậu đến địa chỉ quen thuộc với lòng háo hức khó tả. Bấm chuông, không phải là Trâm Anh mà là vú nuôi bước xuống.

- Cô chủ gửi cho cậu cái này!

Một phong thư màu xanh bên trong là những nét chữ tròn trĩnh, chỉ là một bức thư tạm biệt. Cô ấy đã đi Mỹ sống với mẹ và đi tìm giấc mơ của mình. Trường quay về để hộp bánh trên bàn ngắm một lúc lâu rồi khẽ mỉm cười: “Sẽ gặp lại em một ngày không xa”. Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, một đôi lần Trường có đến căn nhà cũ nhưng không thấy bóng dáng của Trâm Anh, cánh cửa cũng khóa ngoài không người trông. Lạnh lẽo đến sợ. Bây giờ Trường đã là đầu bếp chính của cửa tiệm bánh Peto nổi tiếng sau hai năm vất vả học tập và lao động.

- Ai đấy? Sao lại tự tiện vào bếp thế này!

Trường hỏi gắt khi thấy một cô gái lạ đang hí húi đút một mẻ bánh vào lò. Cô gái vừa quệt vội giọt mồ hôi vừa quay ra cười với người có giọng nói quen thuộc.

Trường đứng ngây người khi bắt gặp lại ánh mắt của cô bé năm nào. Không thể tin được Trâm Anh đang đứng đây trước mắt mình Trường tiến lại ôm thật chặt cái hình dáng nhỏ nhắn mà suốt hai năm qua cậu vẫn thường mơ. Vẫn cứ như là mơ, cô gái đứng im khẽ tựa chiếc cằm vào vai anh, khiến anh không thể tin được rằng cô ấy đã về và tìm anh.

- E! hèm! Giám đốc đến sớm vậy!

Có giọng nói của quản lí đánh thức giấc mơ của Trường, cậu buông tay khỏi bờ vai người con gái và nhìn anh quản lí với nhiều câu hỏi.

- Chào mừng em đã trở về, cô chủ nhỏ! - Anh quản lí ôm Trâm Anh một cái thân thiết.

Thì ra cô ấy đi Mỹ hai năm để học làm bánh và trở về quản lí cửa tiệm mà bố Trâm đã yêu quý. Mẻ bánh được rút ra, Trường ngỡ ngàng khi nếm thử, có mùi thơm nhẹ, không ngậy và rất ngon. Trâm nhìn anh tò mò, Trường giơ ngón tay cái lên làm tín hiệu khen ngợi.

- Anh có thấy vị hạnh phúc không? Món quà em muốn cám ơn anh về tất cả! Hãy cùng em xây dựng tiệm bánh này nhé!

Trường không còn biết nói gì hơn trong niềm hạnh phúc lâng lâng vì bên anh có Trâm Anh, có ước mơ thành hiện thực - Trường có tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: