[Đoản]: Bốn mùa 0921
Chuyến bay bị hoãn lại vì sương mù, bên hàng không bố trí cho cậu khách sạn cách nhà anh chỉ khoảng hai dãy phố. Nhưng cậu không muốn gọi cho anh, cậu rất sợ phải đối diện với ánh nhìn bình lặng không trách móc của anh. Cậu cũng không báo cho người vợ sắp cưới bên kia, chỉ mệt nhoài nhận chìa khóa rồi lên phòng. Để nguyên bộ quần áo dày cộp chuẩn bị cho những đợt mưa tuyết dài ở xứ người, cậu ngả xuống giường, những hình ảnh không cố định lần lượt ẩn thoắt trong ý nghĩ của cậu. Nằm trằn trọc mãi không thể ngủ nổi vì chứng bệnh khó ngủ ở chỗ lạ, cậu lại ngóc đầu lọ mọ tìm lọ thuốc, dạo này cậu tìm đến chúng thường xuyên hơn dù anh thường xuyên nhắc nhở về điều đó. Có lẽ vì vậy mà cậu tìm được một thứ mà có thể nếu sau này ... cậu sẽ rất hối hận.
Một chiếc hộp nhung màu đỏ ... bên trong đó là một cặp nhẫn đôi.
Chiếc hộp nhung màu đỏ sậm được khắc một hàng chữ nhỏ màu vàng ở dưới đáy. Đến bây giờ cậu vẫn không nhớ khoảnh khắc mà cậu đã may mắn như thế nào mà được ông chủ tiệm trang sức ở một nơi hẻo lánh xa xôi đâu đó cùng anh trong một chuyến đi phượt, chỉ nhớ rằng anh rất nâng niu nó và bảo với cậu rằng sẽ để dành chiếc hộp này dành cho một người. Bây giờ tuy chiếc hộp tuy có chút sờn theo thời gian, nhưng có vẻ như bên trong chúng vẫn còn rất mới.
Hồi hộp mở chiếc hộp kia ra, đôi nhẫn bạch kim tỏa ánh kim như muốn xâm chiếm cả căn phòng.
Bất chợt nước mắt cậu rơi xuống ...
Cặp nhẫn ghi hai cái tên ... Mân Thạc ... Chung Đại.
--------------------------------
Mùa thu của năm trước, khi bầu trời đươc bao phủ bởi những cơn gió nhẹ tênh và tiếng xào xạc của những chiếc lá, khóa học cao học âm nhạc của Chung Đại cũng vừa hoàn thành nhưng vị hôn thê sắp cưới kia chả có tin tức liên lạc gì cũng như không về Hàn như đã hẹn, cũng chẳng có thêm thông tin gì về mấy cô bạn của người kia. Cậu cũng thôi gửi thêm tin nhắn, gửi mail cũng như offline message, cũng không còn hứng thú nhờ người quen gửi đồ về bên ấy nữa, buông xuôi nhắn nhủ, thu mình lại trong căn phòng trọ vừa nhỏ vừa ẩm ướt và nghe "nỗi im lặng của phố khuya" trong một list nhạc của người bạn Việt thân yêu muốn cho cậu cảm hứng mới trong phong cách âm nhạc của mình thì Mân Thạc xuất hiện và chìa ra hai tấm vé xem hòa nhạc. Trong tờ chương trình có ghi: Bản Bốn mùa – Concerto cho Violin của Vivaldi.
· Sao anh biết em thích Vivaldi thế, Mân Thạc ca ?
· Anh không biết, chỉ là một chú người quen cho anh vé ...
Chung Đại nghe giọng ấp úng này mà phì cười, Mân Thạc vốn không nhiều người quen. Người quen duy nhất của anh là Xán Liệt cũng không phải hào phóng đến mức tặng cho anh 2 vé để đi xem nhạc cổ điển như thế này, nhưng Chung Đại cũng chẳng hỏi gì thêm, cũng chẳng cần chỉnh chu làm gì, cứ thế khoác thêm một chiếc áo màu sẫm u buồn rồi lặng lẽ đi theo anh. Nhà hát Lớn đầy những người cao lớn, thanh lịch, đẹp trai và phong cách nhưng lại vô cùng lạ lẫm. Anh nắm nhẹ bàn tay cậu để trấn an, khẽ mân mê nhẹ những ngón tay rồi khoác lấy vai cậu đi vào trong. Đã lâu lắm rồi kể từ khi vị "hôn thê" kia rời đi, cậu mới lại đến những nơi hào nhoáng và lãng mạn như thế.
Hai người ngồi trong một lô tầng hai, nơi nghe tốt nhất và xem rõ nhất. Vị nhạc trưởng người Pháp duyên dáng đưa tay mời vị thần âm nhạc đâu đó trên mái vòm đậu xuống cây đũa mảnh. Những nốt thăng nốt trầm bay lơ lửng. Chung Đại nghiêng đầu, khép mắt. Hương thơm của một loại nước hoa nam tính lẩn quẩn giữa hai chiếc ghế của cậu và anh. Cậu không còn lắng nghe nữa mà đang cảm nhận. Tiếng vilolin réo rắt và mùn man mát trầm tĩnh mà nam tính kia đưa cậu tới xứ Lombardi miền Bắc Ý, tới những cánh đồng hoa oải hương tim ngan ngát trải dài tới chân trời, những vườn cam vườn chanh trĩu quả bên bờ Địa Trung Hải ... Giờ nghỉ giải lao, anh ra ngoài rồi trở vào, hương thơm ấy lại theo những dao động không khí vỗ vào tâm trí của cậu như từng cơn sóng nhẹ nhàng nhưng hấp dẫn vô cùng ...
· Mân Thạc, anh dùng nước hoa ?
· Anh vẫn dùng, từ lâu rồi mà !
Anh im lặng vài giây rồi nói ra một cái tên, 0921. Cậu phá lên cười, vì cái con số chẳng đâu vào đâu này chính là ngày sinh nhật của cậu. Cậu cũng nhìn thấy anh mỉm cười mà không nhận ra rằng từ nay cái ám ảnh được kết bằng sự ồn ào và mùi rượu của người kia sẽ không theo mình thường xuyên nữa.
--------------------------------------------
Mùa đông đến, công việc của cả anh và cậu cuối cùng cũng bớt bấp bênh nhờ những hợp đồng dài hạn được xử lý ổn thỏa của Mân Thạc và những buổi biểu diễn xuất xắc với giọng ca thần thánh của Chung Đại, nên cậu yên tâm ghi tên học thêm một "cua" tiếng Ý ngoài giờ. Trường ở ngoại ô, trên một con đường mà ánh đèn lấp sau tán cây. Mân Thạc thường xuyên đến đón cậu, chạy xe sóng song trên quãng đường tối nhất, lắng nghe những câu chuyện không đầu đuôi hay những từ Chung Đại vừa học và mỉm cười mỗi khi cậu phát âm sai. Thi thoảng anh sẽ kéo cậu đi ăn món Ý ở một nhà hàng quen ở cạnh một tiệm trang sức vô cùng cổ điển, ông chủ người Parma hay quàng một chiếc khăn màu ô liu, luôn nói "Ciao, bel ragazzo"(*) với cậu mỗi khi cậu bước vào. Một lần, bên chiếc bàn trải khăn ca rô, trong khi chờ món pizza với xúc xích cay yêu thích của Chung Đại, cậu cười vô tư lự, ghé tai vào Mân Thạc thì thào:
· Có lẽ em sắp yêu NiNo rồi anh ạ !
Anh hơi ngạc nhiên nhưng lại chẳng nói gì, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt mơ hồ của Chung Đại như tìm kiếm một ẩn ý nào đó. Cậu cười phá lên:
· Mân Thạc, anh không thấy chiếc khăn len trên cổ ông ấy quyến rũ lắm sao ?
· Chà, sự quyến rũ trở thành tiêu chí của em tự khi nào thế ? – Anh nhìn ra ngoài, vẻ mặt và lời nói lại mang chút ngại ngùng.
Cậu lại cười thành tiếng, gượng mặt chốc ửng sắc hồng hào, có thể vì hơi nóng từ lò nướng bánh ngay gần đấy. Mân Thạc nhận ra khuôn mặt của Chung Đại đã đầy đặn hơn hồi mùa thu rất nhiều, cả khóe miệng đáng yêu kia cũng trở nên tươi tắn hơn. Nhưng lát sau, cậu lại lẩm bẩm:
· Ấy, nhưng mà không được.
· Sao vậy ? – Theo bản năng Mân Thạc hỏi.
· Nino lúc nào cũng đẫm mùi thịt cừu !
Lần này đến lượt Mân Thạc cười. Sốt mayonnaise từ chiếc nĩa ăn salad vẽ thành ba vệt nhỏ trên cằm. Cậu vừa nhẹ nhàng quệt ngón tay lên vệt sốt, vừa mỉm cười vừa mơ màng:
· Giá như cô ấy có mùi 0921 của Mân Thạc anh nhỉ ?
· Sao em không ước ngược lại ?
· Nghĩa là sao ... ?
Anh nhìn đăm đăm vào những ngón tay mềm mại vừa lướt qua tay mình, im lặng.
Và tối hôm đó cậu lại người may mắn trúng thưởng trò chơi tại quán và cặp nhẫn ấy cũng từ đó mà ra đời. Cậu đưa chiếc hộp cho anh ...
· Sao em không giữ chúng ?
· Em thích để anh giữ chúng ...
Anh đụng phải ánh nhìn kì lạ của cậu lúc này, đột nhiên cả hai lại không nói gì.
-----------------------
Mùa xuân tới mà trời vẫn rét buôn buốt, mưa phùn ẩm ướt. Sau vài mươi ngày phong phanh dầm mưa vì dẫn một đoàn chuyên gia đi tham quan ở mấy thị trấn miền núi xa xôi, anh trở về đem theo tiếng ran ầm trong phổi và vầng trán nóng giãy. Cậu ôn nhu túc trực bên chiếc giường đơn sơ trong căn nhà chưa ấm cúng cho lắm, khẽ thay chiếc khăn ướt này bằng chiếc khăn ướt khác. Đôi lúc cậu nghe tên của mình khẽ gọi trong cơn mê man ấy, chợt thấy như cái giá lạnh ngoài đó thấm vào cả người.
Hôm anh ngồi dậy được thì bầu trời cũng đã thôi những cơn mưa, gió heo khô ráo. Chung Đại lặng lẽ đứng ở cửa sổ, mắt nheo nheo như chưa quen lắm với ánh bình minh chiếu thẳng vào phòng, vai hơi so lên vì lạnh, miệng lẩm nhẩm một câu tiếng Ý mà cậu rất thích:
· Non abbiate paura del dolore che l'amore porta. (**)
Anh đến bên quàng chiếc khăn len lên cổ cậu, khẽ đọc tiếp:
· Non lasciare, non lo lasciano in pace con ritardo dolore (***)
Chung Đại bỗng thoáng giật mình, chẳng rõ vì mùi hương nam tính quen thuộc, giọng nói trầm thấp ấm áp như thì thầm kia, hay là vì anh đang nắm chặt lấy tay chặt. Cứ như muốn giữ cậu lại bên cạnh anh, cho dù biết chuyện gì sắp tới sẽ xảy ra. Anh vẫn muốn giữ cậu bên cạnh anh. Và sau buổi sáng ấy, trên giá sách của Mân Thạc lại có thêm vài cái đĩa của Vivaldi mà Chung Đại thích.
-----------------------------
Cuối mùa hè, vị hôn thê ấy xuất hiện, không phải bằng xương bằng thịt mà chỉ là một mảnh giấy hơn chục trang viết bay bướm từ một nơi cách cậu sống hơn nửa vòng trái đất, đã đến lúc cậu và vị hôn thê ấy kết thúc chuỗi ngày tự do bằng việc đi thăm bố mẹ cậu và kết thúc chuỗi ngày sống không có danh phận và tiến tới một sự ràng buộc thiêng liêng hơn. Trong căn phòng vừa ẩm ướt vừa mất điện, Chung Đại thắp nến để đọc lá thư, Mân Thạc nhìn xoáy vào đôi mắt long lanh nước kia và khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện kia, rồi im lặng rời khỏi phòng ...
Và hít một hơi thật sâu ...
-----------------------------
Chung Đại nâng chiếc hộp nhung ấy, khẽ ngắm hồi lâu. Chiếc hộp vẫn thoang thoảng mùi hương nam tính kia của Mân Thạc, cứ thế nhẹ nhàng đi vào tâm trí của cậu, đi vào chỗ sâu nhất trong trái tim cậu. Tựa như cảm giác như mỗi khi cậu sẽ rất mệt mỏi, rất chán nản, nó sẽ xuất hiện và an ủi cậu, xoa dịu cậu, yêu thương cậu như cách anh ôn nhu chăm sóc cho cậu.
Đến khi cậu nhận ra, Mân Thạc của cậu cũng tựa như chiếc hộp nhung kia, tuy có thể vẻ bên ngoài có thể không bằng bất cứ ai, nhưng có thể bên trong ấy ... là cả một tấm lòng mà chưa chắc gì cậu có thể tìm được một người như anh.
Nhưng chính vì sự mặc cảm về vẻ ngoài ấy, anh chỉ biết đứng bên ngoài kéo cậu ra khỏi gốc tăm tối nhất trong tâm hồn cậu, mang cậu ra khỏi nơi lạnh lẽo cô đơn, sưởi ấm cậu bằng sự ôn nhu chiều chuộng mà anh có. Và khi người kia trở lại, thì anh lại lặng lẽ lui về sau, tựa như chiếc hộp đã gần mở ra nhưng lại không thể mở được. Ngay cả việc đưa chiếc hộp nhung kia, anh cũng lặng lẽ làm, như thể nhất định phải làm thế, như sự ôn nhu chăm sóc cuối cùng ...
Chung Đại đứng lên rồi bước ra cửa, khẽ hít một hơi thật sâu ...
Một điều gì đó thôi thúc cậu, thôi thúc, giật giã, cuối cùng cậu vùng chạy ...
----------------------------------------
Ở công viên cách nhà anh vài bước ... anh lặng lẽ ngồi nhìn bầu trời ...
· Mân Thạc !
Anh bị tiếng gọi quen thuộc kia làm cho anh phải quay về hướng tiếng gọi ấy ...
· Em yêu anh ... !
Giữa trời thu hôm ấy, có hai người một lớn một nhỏ hơn đứng nhìn nhau, đôi mắt ôn nhu nhìn nhau mà mỉm cười mãn nguyện. Chiếc hộp nhung kia cuối cùng cũng được mở ra ...
---------- Hoàn ------------------------
Chú thích :3
(*): Xin chào, chàng trai xinh đẹp.
(**): Đừng sợ nỗi đau mà tình yêu đem lại.
(***):Đừng bỏ đi, đừng bỏ lại anh đơn độc với muộn sầu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top