Trượt tuyết
Sau một khoảng thời gian hoạt động ở nước ngoài. Lúc cả nhóm trở về nước cũng vừa đúng đợt tuyết đầu tiên bắt đầu rơi.
Tống Á Hiên thích tuyết. Không vì sao cả, từ khi có nhận thức tới bây giờ đã rất thích.
Lúc Lưu Diệu Văn tắm xong đi ra ngoài liền nhìn thấy Tống Á Hiên đầu tóc ướt mẹp dán cả vào mặt lại không chịu lau nửa ngồi nửa nằm dựa trên thành giường ngẩn ngơ nhìn bông tuyết bay đầy ngoài cửa sổ, hắn không đi dép lê chân trần bước ra, hai ba nhát liền nhảy lên giường.
Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn làm giật mình cuối cùng cũng thu lại vẻ ngẩn ngơ trước đó, nhìn sói con nhảy loi nhoi trên giường theo thói quen mà cằn nhằn.
"Em phải lau chân đi chứ."
Lưu Diệu Văn không để ý tới cậu, vươn tay kéo người về trước mặt, tiếng máy sấy ù ù vang lên, bàn tay to linh hoạt vò loạn mái tóc mềm mại của Tống Á Hiên, nhanh chóng sấy khô rồi lại nằm bẹp lên chân người ta đòi cậu sấy lại cho minh. Tống Á Hiên cười cười, vừa nhẹ nhành rũ rũ mái tóc đầy nước của hắn, vừa nhẹ ấn lên mấy huyệt đạo một chút giúp hắn thả lỏng.
Lưu Diệu Văn thoải mái tới híp cả mắt, vươn tay ôm lấy thắt lưng của Tống Á Hiên mà dụi dụi.
Lâu lắm rồi mới có thời gian bên nhau thế này, khiến cho cả hai cho dù có mệt mỏi cũng không ai muốn ngủ, câu được câu không trò truyện rồi lại thiếp đi lúc nào không hay.
Ngủ tới tận chiều hôm sau, Lưu Diệu Văn tỉnh lại trước tiên, vừa cúi đầu liền nhìn thấy Tống Á Hiên đang ngủ trong lòng mình. Hắn nhìn một lát, không động đậy, chỉ hôn khẽ lên trán đối phương.
Tống Á Hiên mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Lưu Diệu Văn .
"Ngủ thêm lát nữa đi." Lưu Diệu Văn ôm cậu.
Tống Á Hiên vươn tay vuốt mặt hắn, đột nhiên bảo: "Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi."
Thành phố giữa tháng giữa tháng 11 nhiệt độ hạ xuống càng thấp, tuyết rơi cũng đặc biệt nhiều, Tống Á Hiên đứng bên ngoài thì gắng hết sức nhét thân trong tầng tầng quần áo, quấn thêm cái khăn, nhìn vào trong gương Tống Á Hiên cảm thấy bản thân y như một đòn bánh tét. Trong khi người đứng kế bên dưới quần Jean, trên áo len cao cổ phối bên ngoài phối một áo măng tô để hở, tổng thể thì vô cùng đẹp trai thế nhưng lại có chút hơi mỏng manh, Tống Á Hiên nhíu mày rất không đồng ý:
"Em không lạnh à." Tống Á Hiên cúi đầu nhìn quần Jean và boot da của hắn.
"Lạnh." Lưu Diệu Văn lúc này lại vô cùng thành thật: "Quần mặc hơi mỏng."
Tống Á Hiên chịu không nổi cái tính có chết cũng phải mặc đẹp này của hắn, tháo khăn của mình xuống quàng qua cho Lưu Diệu Văn : "Thật tình...."
Lưu Diệu Văn vùi mặt vào hơi ấm của người nọ, hít một hơi thật sâu mới càm ràm: "Màu phối không hợp cho lắm." Nhưng không hề có ý định tháo ra.
Tuyết đã ngừng rơi, cả thành phố như được bọc màu bông trắng xoá. Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên dạo quanh công viên ở gần nhà. Hai người vừa đi vừa câu được câu không nói chuyện. Chẳng mấy chốc mà tới con hồ giữa công viên. Nơi này lúc tuyết chưa rơi, hoa cỏ xanh mướt mặt nước trong vắt thậm chí còn nhìn thấy cả cá nhỏ bơi lượn xung quanh. Thế nhưng bây giờ mặt hồ đã đóng thành băng.
Tống Á Hiên nhìn mấy người đang đi lại trên băng, Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Muốn chơi không?
Tống Á Hiên cười cười: "Trước giờ chưa từng trượt băng trên mặt hồ đâu."
"Cũng giống nhau mà." Lưu Diệu Văn thoải mái đáp: "Chắc bây giờ vẫn chưa được đâu, mới đầu đông băng chưa đủ cứng. Để một thời giân nữa sau khi người ta đo độ dày của băng xong chúng ta liền quay lại."
Tống Á Hiên nói "Ừ", tuy là ban đầu không có ý nghĩ tới chuyện này, nhưng một khi bị khơi ra hai người cảm thấy muốn chơi một chút. Ở đây thì tất nhiên chưa được, Lưu Diệu Văn lấy xe đưa Tống Á Hiên tới Lotte World, nơi này có một sân băng rất lớn.
Tống Á Hiên ngồi đợi ở ghế chờ, Lưu Diệu Văn liền tới quầy thuê 2 bộ đồ cho 2 người. Sau đó liền cúi người xuống giúp Tống Á Hiên thay giầy. Lúc Tống Á Hiên cử động chân kiểm tra một chút liền giống như nghe thấy tiếng "tách tách" của máy ảnh. Người làm nghệ thuật như họ, đặc biệt là người quanh năm làm việc với máy ảnh và máy quay phim như Lưu Diệu Văn cực kì mẫn cảm với tiếng này, liền lập tức nhìn sang.
Cô gái đang chụp lén lại bị chính chủ túm được, bàn tay cầm máy ảnh cũng không biết nên xử lý thế nào. Một đứa con gái núp sau cánh cột dựng một ống kính chĩa thẳng người ta rẹt rẹt chụp không ngừng, thật giống y như một fan cuồng bán đuôi thần tượng mọi lúc mọi nơi.
Còn đang phân vân chạy hay không chạy, trên đầu bỗng một bóng đen bao trùm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt đập ngay trước mặt. Nữ sinh giật thót lùi mạnh về phía sau, sợ tới mức xém tí hét lên, siết chặt máy ảnh trong tay, miệng lắp bắp nói tới không ra lời.
Lưu Diệu Văn cố gắng tỏ ra vô cùng lịch sự, từ tốn nói: "Có thể xoá giúp tôi mấy tấm ảnh vừa chụp được không."
"Được ạ, được ạ." Nữ sinh vội vàng đồng ý, bàn tay gấp gáp lại không làm được việc trượt tới trượt lui cuối cùng đối phương nhìn không nổi nữa hỏi thêm: "Có cần tôi giúp gì không."
Giọng nói ấm áp, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu cứ như một liều thuốc mê khiến cho nữ sinh choáng váng đầu óc, câu trước dạ câu sau vâng, kết quả lúc tỉnh táo nhìn lại chẳng biết từ khi nào đã đưa máy cho người ta. Nhìn hắn kiên nhẫn xoá từng tấm, từng tấm cảm giác cực kì xấu hổ, vét hết lòng mề mới dám mở miệng.
"Xin lỗi anh, không .....không phải em bám đuôi hai người đâu. Mang máy ảnh để giúp bạn em chụp ảnh, trùng hợp thấy hai người nên nhịn không được muốn chụp mấy tấm." Tuy là "mấy tấm" này có vẻ hơi nhiều bởi vì Lưu Diệu Văn xoá nãy giờ còn chưa xong, nữ sinh xấu hổ quá mặt cũng không dám ngẩng lên.
"Không sao đâu."
Người trả lời là Tống Á Hiên không biết đã tới đây từ lúc nào, được Lưu Diệu Văn quấn như một đòn bánh tét khiến hơi thở xung quanh cậu ấm áp hơn nhiều lắm, lại thêm giọng nói ngọt ngào càng khiến người ta bình tĩnh hơn: "Thật xin lỗi, bởi vì nếu cùng bạn chụp hình sẽ rất bất công với các bạn khác. Nên bọn mình xin lỗi nhé."
Nữ sinh vội vàng xua tay: "Không, không cần xin lỗi, em...." lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được, cô chán nản xoay người bỏ chạy.
Tống Á Hiên phì cười, cảm thấy cô bé thật đáng yêu. Lưu Diệu Văn nghe được có hơi bĩu môi, tự nhiên nổi tính trẻ con mà kéo lại cánh tay Tống Á Hiên: "So với em ai đáng yêu hơn."
Tống Á Hiên không trả lời, túm lấy hắn kéo vào sân băng, Lưu Diệu Văn phản đối cũng vô dụng. Lúc này trên sân chỉ toàn em nhỏ, hai người cực kì không biết xấu hổ mà ra oai, lượn lờ mấy hồi trên sân băng cuối cùng thu hoạch được một đám đàn em tí hon. Cho tới khi khách bắt đầu đông hai bên mới lưu luyến chia tay, còn hẹn khi nào rảnh tiếp tục cùng chơi. Trẻ con ngây thơ, hai người họ cũng có thể thả lỏng chơi đến cực kì vui vẻ.
Tống Á Hiên nhìn sự hăng hái của vị đại ca trượt băng bên cạnh, suýt nữa thì cười ra tiếng.
"Tối về đi ăn thịt heo ở quán Gold Big đi." Tống Á Hiên quyết định chuyển trọng tâm sang một chủ đề khác.
"Không ăn lẩu nữa sao."
Tống Á Hiên lắc đầu, đưa hai bộ đồ khi nãy thuê để chơi trả lại cho nhân viên, uyển chuyển từ chối lời xin chụp ảnh chung của vị nhận viên nọ, sau đó bí mật kéo Lưu Diệu Văn đi về: "Không, anh muốn ăn thịt heo."
Tình yêu là vậy, cảm nhận một chút sẽ khiến ta nhận ra rất nhiều điều thú vị, bạn có thể không phải con giun trong bụng người ta, nhưng chỉ cần lưu ý hay quan tâm liền thấy. Có thể vì Lưu Diệu Văn nhìn nhiều hơn 2 lần về phía đó mà Tống Á Hiên có thể nhận ra Lưu Diệu Văn muốn gì. Có thể vì Tống Á Hiên tâm trạng không tốt Lưu Diệu Văn dù đau lòng cũng không gặng hỏi đưa anh ra ngoài chơi. Bọn họ cứ vậy không còn cuồng nhiệt như ban đầu, lại vẫn như một thói quen mà nuông chiều lẫn nhau không thể xa rời.
Đầu tối tuyết lại rơi, mới chỉ 7, 8 giờ đã dày lên thành một lớp, hai người vẫn như thói quen cũ ăn no liền tới công viên gần nhà dạo dạo tiêu thực, nơi này khá yên tĩnh cũng sạch sẽ khá yên tâm để thả lỏng.
Brrrrrrrr brrrrrr
Trong lúc đó tiếng di động vang lên không ngừng trong túi áo khoác, Tống Á Hiên với tay lấy điện thoại, trong màn hình khuôn mặt đẹp trai của Hạ Tuấn Lâm hiện lên. Tống Á Hiên rất vui vẻ bấm nghe, còn chưa chào hỏi đối phương đã bắt đầu gào thét. Lưu Diệu Văn cũng loáng thoáng nghe thấy, vì sợ xung quanh cũng có người nên Tống Á Hiên không thể bật loa to, hai người chỉ có thể chụm đầu để nghe. Nghe xong một hồi mới hiểu hoá ra khi chiều họ đi chơi đều có người chụp lại được, còn quay cả video lúc đang trượt tuyết. Cũng không có gì nghiêm trọng cả, chẳng qua là tên kia ấm ức hai người đi chơi mảnh mà không rủ. Phải biết là chỗ thịt ở cửa hàng đó khá ngon, Hạ Tuấn Lân cũng muốn ăn nhưng Nghiêm Hạo Tường đang đi công tác, ba người kia vi vu đóng phim rồi. Còn mình cậu ta vừa trùng lịch nghỉ với hai người. Hạ Tuấn Lâm còn đang tính order về nhưng mà thịt nướng thì phải vừa ăn vừa nướng thì mới ngon. Kiểu này không được kiểu kia không được. Còn đang chần chừ hai tên kia liền ăn không thèm rủ. Hạ Tuấn Lâm liền tức giận trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh anh em. Tống Á Hiên phải một hứa hai thề hẹn ngày cụ thể xong mới dỗ được cậu, tới khi tắt máy bên tai còn ầm ầm tiếng hét.
Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn đi bên cạnh, tay đút túi, đi rất chậm, rõ ràng luôn nhìn về phía trước thế nhưng lúc Tống Á Hiên nhìn qua hắn liền nhận ra lập tức: "Sao vậy."
Tống Á Hiên cởi chiếc bao tay bên phải ra, rồi sau đó mò vào túi áo Lưu Diệu Văn . Lưu Diệu Văn không mang theo gang tay, ngón tay có chút lạnh. Tống Á Hiên vừa mò được vào liền chui chui rúc rúc, cứ nhất quyết phải chui vào được từng kẽ ngón tay mới được.
Lưu Diệu Văn bật cười, đảo khách thành chủ, xoè bàn tay nắm lấy đối phương, khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay nghịch ngợm rồi mười ngón tay đan xen: "Còn chưa trả lời em đâu nhé."
Tống Á Hiên khó hiểu nhìn hắn.
"Em đáng yêu hay cô ấy đáng yêu."
Tống Á Hiên xì một tiếng không thèm để ý tới hắn, Lưu Diệu Văn lại ngang ngược trẻ con cố hỏi ccho bằng được. Tống Á Hiên bị hắn phiền tới nổi nóng, đành bóp méo mỏ hắn mà nghiến răng đáp: "Là em, là Lưu Diệu Văn, em đáng yêu nhất nhất được chưa."
Lưu Diệu Văn hớn hở: "Vậy phải có phần thưởng cho người chiến thắng chứ." Vừa dứt liền tóm lấy Tống Á Hiên hôn một cái thật kêu.
Tống Á Hiên bị hắn làm cho tức cả mình cũng không làm gì được, muốn bỏ hắn mà chạy về cho rồi. Nhưng tay cậu đang được Lưu Diệu Văn ủ ấm trong túi áo của hắn, thật sự quá ấm áp chẳng nỡ dời xa. Kết quả là ỡm ờ để Lưu Diệu Văn chiếm tiện nghi.
Hai bàn tay nắm chặt trong túi, Bọn họ cũng như các đôi tình nhân thân mật khác. Hai cái bóng trước mặt dính chặt, quyến luyến không muốn xa rời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top