Ngày bình thường.
Lúc Tống Á Hiên tỉnh giấc trời còn chưa sáng, quang mang mỏng manh từ đèn ngủ giúp căn phòng sáng thêm đôi chút, bốn phía yên tĩnh một mảnh, cậu bỗng chốc nhận không ra đây là đêm nào. Tống Á Hiên trong mắt một mảng mờ mịt thế nhưng cảm giác từ cơ thể giúp cậu lấy lại được lí trí, Cả người như bị khảm vào trong lồng ngực của Lưu Diệu Văn, đối phương dường như rất mệt, đầu của hắn dựa vào cổ cậu, hô hấp đều đặn chậm rãi phun lên cổ mình. Tống Á Hiên nhấc nhấc cơ thể không ngoài dự liệu phía bên tay trái bị đè cho tê rần.
Dùng hết sức mới có thể thoát ra từ trong ngực hắn, nhìn điện thoại đã hơn 5h sáng. Lưu Diệu Văn mất đi gối ôm, khó chịu trở người, trong miệng rì rầm vài câu không rõ.
Tống Á Hiên xỏ dép lê tập tễnh đi vào nhà vệ sinh, sau khi trở ra cơn buồn ngủ lại lập tức bay biến. Nghiêng người nhìn Lưu Diệu Văn đang nằm trên giường. Khuôn mặt tuấn lãng gần 10 năm qua vẫn luôn như vậy, đẹp đẽ và hoàn hảo. Chỉ có điều vết quầng thâm dưới bọng mắt chẳng thể khiến hắn xấu đi nhưng lại khiến Tống Á Hiên đau lòng, cậu cúi đầu hôn lên vầng trán trơn nhẵn sạch sẽ. Tắt đi báo thức đầu giường, quyết định xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Văn Hiên hai người kì thật cũng rất dễ ăn, Tống Á Hiên ngoại trừ hải sản thì đối với một vài thứ khác cũng không đòi hỏi gì nhiều. Hai người họ rất bận, nhiều khi dành luôn cả giờ ăn sáng để có thể ngủ thêm chút nữa. Bởi vậy tủ lạnh trong nhà ngoại trừ bia cũng chỉ có rượu, bên trong hoàn toàn trống toác. Tống Á Hiên muốn làm một chút trứng và bánh mì đơn giản cũng không có nguyên liệu để làm. Nhìn đồng hồ trên tường Tống Á Hiên nhẩm tính cũng phải gần tiếng nữa Lưu Diệu Văn mới thức dậy liền mặc thêm áo khoác lấy tiền chạy xuống cửa hàng tiện lợi ngay ở đối diện.
Cửa hàng tiện lợi chính là rất tiện lợi, thức ăn đồ uống thứ gì cũng có, mới sáng ngày ra cũng thật tươi ngon. Hai người họ rất thích ăn ở đây, mỗi lần có dịp nghỉ phép mà làm biếng nấu nướng là lại tới đây đặt món, trong cửa hàng đồ ăn cao sang thì không nhiều thế nhưng thức ăn đậm chất hương vị gia đình thì đúng là đỉnh nhất. Tay nghề của bà chủ đúng là không chê đi đâu được.
"A u, hôm nay dậy sớm vậy sao?"
Vừa nghĩ tới, người liền xuất hiện, trong tay là một mâm hộp thức ăn vừa được nấu ra. Tống Á Hiên mỉm cười tiến lại gần từ tay bà tiếp được khay đồ đặt giúp bà trên bàn.
Bà chủ nhìn cậu bé ngoan ngoãn mà cả mặt hiền hòa, cười nói: "Nhóc kia đâu sao lại đi có một mình thế này."
Tống Á Hiên lễ phép trả lời: "Cậu ấy vẫn còn đang ngủ ạ."
"Còn trẻ thì cố gắng là đúng rồi, thế nhưng cũng nên vui chơi một chút. Công việc từ từ rồi làm." Bà chủ trước kia là một giáo sư, nay đã về hưu, ở tuổi của bà thường gắn liền với các bộ phim chính trị, chiến tranh này nọ. Có quá thì cũng chỉ quan tâm tới các tác phẩm kinh điển hơn mấy chục năm về trước như Trái tim mùa thu, bản tình ca mùa đông này nọ...Người già thì thường hoài cổ, sẽ chẳng mấy ai mà biết tới dòng phim thế hệ mới, lại càng không thể biết tới Vũ vương thời bây giờ. Trong mắt của bà, hai đứa nhóc ở nhà đối diện cao ráo, giỏi giang, đẹp đẽ lại rất chăm chỉ thế nhưng lại quá chú tâm vào công việc mà quên đi sự hưởng thụ của cuộc sống. Bà cũng đã như vậy, chỉ mải công việc mà tới khi nhìn lên cả đầu cả một bó hoa râm. Bà vẫn luôn yêu thích hai đứa trẻ ngoan ngoãn này, mỗi lần nhìn thấy liền nhịn không được mà mở miệng khuyên nhủ. Thế nhưng dường như lần nào chúng nó cũng chỉ mỉm cười và lễ phép cảm ơn. Lần sau gặp mặt lại cũng không biết tới thời gian nào. Nghe bảo lại phải đi công tác.
Tống Á Hiên bất lực xách theo gói to gói nhỏ đồ ăn, mặc dù đã từ chối thế nhưng bà chủ vẫn một hai bắt lấy cho bằng được. Nhìn chỗ này có khi ăn cả ngày cũng không hết. Tống Á Hiên bất đắc dĩ cười. Thật ra không phải bọn họ không biết hưởng thụ mà chẳng qua sự hưởng thụ của họ chính là được chìm đắm trong ước mơ và sở thích của bản thân mình.
Mở cửa vào nhà, bên trong vẫn một mảnh yên tĩnh, có lẽ Lưu Diệu Văn vẫn đang say ngủ. Tống Á Hiên cởi áo khoác xắn lên tay áo chuẩn bị đồ ăn.
"Anh đi đâu về vậy." Lưu Diệu Văn đột ngột xuất hiện ngay sau lưng, đầu cơ hồ dán bên tai, hai tay vòng ra phía trước luồn vào trong áo, không chịu yên phận mà xoa xoa, làn da cùng làn da ma xát ra lửa nóng không thể nói nên lời, chỉ cần Tống Á Hiên quay đầu là có thể hôn.
Nhưng Tống Á Hiên không quay đầu, dụi dụi cái ót vào mặt ai đó nhẹ nhàng nói: "Mau đánh răng đi còn ăn sáng."
"Không muốn ăn cái đó." Lưu Diệu Văn như một chú cún con, bị tóc Tống Á Hiên cọ cho ngứa ngáy cũng không chịu tách ra, lại còn xoay người lại cùng mình đối diện hôn xuống một cái: "Muốn ăn cái này."
Tống Á Hiên nhận ra thứ gì nóng bỏng đang cọ cọ trên đùi của mình, không cần nghĩ cũng biết đó là gì liền giơ lên bàn tay đè xuống cái mặt đang chu cái mỏ về phía mình, cười nói: "Đạo diễn Lưu mau ăn sáng đi."
Lưu Diệu Văn mỏ bị bóp cho méo xệch thế nhưng không hề ảnh hưởng tới quyết tâm của hắn, chỉ dùng thêm chút sức, cộng với sự ỡm ờ từ Tống Á Hiên, cuối cùng hai người vẫn xả thành một đoàn, môi lưỡi chi gian. Thân thể ma sát dẫn ra tình cảm mãnh liệt, không biết đã qua bao lâu, Tống Á Hiên vẫn là không chịu nổi. Lưu Diệu Văn buông tha cho môi của cậu, tiếp tục chiến đấu trên các chiến trường khác, lưu lại dấu ấn của y trên làn da trắng trắng mềm mềm.
Tống Á Hiên phát hiện áo ngủ bị bới xuống ngực, lộ đến da thịt trần trụi, đôi tay nhiều năm cầm ống kính mang theo vết chai ma sát làn da nhẵn nhụi mang đến từng đợt run rẩy, vốn dĩ đã động tình, theo lần vuốt ve này, phía dưới liền ngạnh, Tống Á Hiên ý thức được rõ ràng nếu còn tiếp tục đi xuống chỉ sợ sẽ không thể dừng lại. Câu nắm lấy vai hắn lại đẩy mãi không ra.
"Lưu Diệu Văn..."
Lưu Diệu Văn tự nhiên sẽ không thuận theo, thật vất vả mới trông thấy phản ứng của Tống Á Hiên, mặc kệ là lý do gì, hắn sẽ không buông tha cho người trước mắt. Âm thanh của Tống Á Hiên khàn khàn ấm ách, lọt vào tai của Lưu Diệu Văn lại mị nhân khó tả. Buổi sáng chính là thời điểm nhạy cảm nhất của nam nhân, hai người đã lâu chưa cùng nhau chỉ cần là một tàn lửa thôi đã như thêm dầu tạt vào.
Lưu Diệu Văn đột nhiên chen vào giữa hai đùi Tống Á Hiên, thân thể bị ép buộc mở rộng, hai người quần áo bất chỉnh, hạ thân sưng lên, loại tình huống này tái phát triển thêm nữa cũng là thuận lý thành chương. Tống Á Hiên cho dù có muốn chống cự cũng quả thật vô dụng, cho dù chân phải không bị đau cũng không thể chống cự nổi cái tên vừa bá đạo vừa cường ngạnh này.
Anh nắng chói mắt chiếu từ ngoài vào, góc phòng đều bị chiếu đến sáng ngời, gió nhẹ thổi xốc rèm cửa rồi tiến vào phòng trong, quần áo hỗn độn la liệt dưới đất, trên ghế sofa có hai thân thể đang giao triền thập phần bắt mắt. Người nằm phía trên tấm lưng vốn trắng mịn nhãn nhụi lại đầy vệt ô mai, tấm chăn mỏng manh chỉ che tới hông, độ cung cong mẩy cùng khe rãnh như ẩn như hiện câu dẫn người phạm tội. Lát sau, một bàn tay to bao trùm trên mông, vừa mới định chui vào trong chăn mỏng người nằm bên trên liền tỉnh dậy.
"Mấy giờ rồi." Tống Á Hiên không để ý tới cái tay chiếm tiện nghi của người nào đó, giật giật cơ thể cứng đờ, bên tai dường như còn vang lên cả tiếng răng răc trong xương cốt.
Lưu Diệu Văn ăn tới thỏa thích thế nhưng bản thân hắn chiếm được tiện nghi lại một bước muốn thêm ngàn bước, bàn tay xấu xa từ mông di chuyển lên tấm lưng trắng mịn vuốt ve, trượt xuống bên hông hết xoa rồi lại nắn: "Còn sớm lắm, ngủ thêm chút đi."
"Em không phải rất bận sao." Gạt cái tay đang không yên phận phía sau, Tống Á Hiên giơ tay đẩy đẩy lồng ngực của Lưu Diệu Văn: "Dậy đi làm."
Hắn vươn tay đem cằm cậu kéo lại gần, cúi đầu, áp lên miệng Tống Á Hiên hút mạnh một hơi, vô cùng thiếu trách nhiệm mà nói: "Những chuyện đó không quan trọng."
Tống Á Hiên vừa muốn dãy dụa, hắn đã buông ra giây tiếp theo kéo chăn mỏng lên người Tống Á Hiên, che lấp khối thân thể nhỏ dài làm hắn tham lam đến không đủ, hắn sợ xem nữa sẽ nhịn không được tại lúc Tống Á Hiên không thoải mái mà muốn thêm một lần.
Lưu Diệu Văn không phải là một người tùy tiện, nếu như đã nói không quan trọng thì chính là không quan trọng. Tống Á Hiên dứt khoắt nằm thẳng trên người của hắn, vẫn không nhúc nhích. Cậu cảm giác được cánh tay của Lưu Diệu Văn ôm thật chặt trên eo của mình, đầu và cổ vừa vặn khảm hợp, hai người gần kề. Tống Á Hiên lại cảm thấy buồn ngủ. .
"Có đói bụng không." Lưu Diệu Văn thỏa mãn ôm, thân thể Tống Á Hiên rất phù hợp để hắn ôm ấp, mỗi lần đều làm hắn muốn dung nhập với Tống Á Hiên vào làm một.
Tống Á Hiên lắc lắc đầu, bây giờ chỉ muốn nằm yên một chỗ cái hông quả thật mỏi muốn chết. Lưu Diệu Văn cũng không thấy đói liền cứ vậy mà ôm Tống Á Hiên, bàn tay to của hắn nâng lên chân phải của Tống Á Hiên bắt đầu xoa nắn.
Hai người ôm nhau ngủ tới gần trưa mới chịu rời dậy. Cơm sáng để quá lâu mùi vị cũng không còn ngon, Tống Á Hiên định hâm lại một chút lại bị Lưu Diệu Văn cưỡng ép bỏ đi. Hắn tự mình xuống bếp dùng chút rau thịt khi sáng Tống Á Hiên mua nấu vài món đơn giản, cùng Tống Á Hiên ăn trưa xong mới chịu đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top