Đoản 26: Ước nguyện.

Tác giả: Trà xanh bạc hà
Couple: Lãnh Phong x Đổng Trinh

" Cả đời có thể cùng chàng kết tóc phu thê là ước nguyện lớn nhất mà thiếp có được ! "

Nàng từ nhỏ đã là một cô nhi, không có người thân bên cạnh chỉ có thể một mình trưởng thành trong xã hội đen tối này. Mỗi ngày lại phải hứng chịu những cái nhìn khinh bỉ và đầy chán ghét của bọn thượng lưu giàu có, những lời nhục mạ cùng cay nghiệt và nhựng trận đánh tàn bạo của lão chủ quán nghiện ngập rượu chè. Nàng vốn cho rằng chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn, tránh xa thị phi thì có thể sống một cuộc sống an lành nhưng ông trời lại thường rất biết trêu đùa người khác.

14 tuổi, nàng giãy dụa bất lực thậm chí tuyệt vọng gào khóc nhưng lại không một ai đến cứu giúp cứ như vậy bị lão chủ quán lăng nhục và đẩy vào hố bùn ô uế.

16 tuổi, nàng quyến rũ, mị hoặc phong tình vạn chủng, từng bước trở thành đệ nhất kĩ nữ của lầu xanh, người tình bí mật của hàng vạn ông chủ giàu có bậc nhất đế đô

18 tuổi, bạn trai phản bội đâm nàng một nhát dao, lấy hết tài sản mọi thứ của nàng để đem nuôi tình nhân bên ngoài.

Nàng trong một đêm biến thành kẻ hai bàn tay trắng, cuộc sống nghèo túng, thân phận thấp hèn tựa như xiềng xích của địa ngục trói buộc nàng trong cái xã hội đồng tiền dơ bẩn này. Nàng cảm thấy mệt mỏi quá rồi !

Đứng trên cầu im lặng ngắm nhìn thành phố hoa lệ trong màn đêm, trong lòng ngũ trần tạp vị, mấy ai biết ẩn sau lớp mặt nạ hào nhoáng ấy là những góc tối dơ bẩn mà không một ai muốn biết đến.
Nàng vốn đã mất tất cả mọi thứ vào cái đêm nhục nhã ấy, cái cảm giác ghê tởm của bàn tay gã khi chạm vào làn da nàng, nụ cười mỉa mai, khinh bỉ và những lời nói tràn đầy nhục mạ - tất cả vẫn ám ảnh nàng, tựa như một cơn mộng không hồi kết. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, nàng trèo qua lan can của cầu, nhắm chặt đôi mắt lại, cứ như thế tự do rơi xuống nước

"Vĩnh biệt....."

Vĩnh biệt tất cả !

Không còn vướng bận gì trên cõi đời !

Mở mắt ra lần nữa, không còn là kĩ nữ đê tiện, thấp kém, nàng trở thành đại tiểu thư của phủ tướng quân. Không có sủng ái của phụ thân, mẫu thân chết sớm, di nương cùng thứ muội ba lần bảy lượt chèn ép thì sao cơ chứ ? Chẳng phải nàng vẫn có cơm ăn, có áo mặc, có tiền tiêu xài hay sao, muốn hại ta ừ thì được nhưng ta không có rảnh chơi với mấy người nha, mấy cái âm mưu nhảm nhí này mà muốn mạng của ta các người chính là quá ảo tưởng sức mạnh đi.

Binh đến tướng ngăn, chơi trò cung đấu - cái đám di nương này còn chưa bằng nửa gốc của mấy bà phu nhân ở thời hiện đại đâu. Nàng đã không còn là cô gái yếu đuối của kiếp trước, chậm rãi sống vô tư vô lo thanh thản trải qua cuộc sống an nhàn, ngao du thiên hạ tận hưởng tuổi thơ mà nàng chưa bao giờ dám ước mơ tới Vốn nghĩ rằng đến lúc trưởng thành sẽ kiếm một người đàn ông thật tốt yêu thương mình thực lòng rồi gả cho hắn nhưng không ngờ lại đụng trúng phải tên yêu nghiệt vương gia mặt dày.

" Cô nương có nhìn thấy một nữ tữ áo đỏ nào chạy qua đây không ? "

" Không ! "

" Ây da, sao lại chay nhanh như vậy cơ chứ ! Cô nương nghĩ xem nữ tử kia cư nhiên ném chiếc hài này vào mặt bổn vương có phải rất đáng tội chết hay không ? "

" Đáng ! "

"A ! Sao cô nương lại chỉ đi có một chiếc hài mà nó còn giống với chiếc ta đang cầm thế này . "

"..."

Hắn là chiến thần vương gia uy dũng nơi sa trường, gia sản giàu có đến mức có thể so sánh với quốc khố của hoàng cung, sở hữu dung mạo yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh, có biết bao nữ nhân ái mộ vậy mà cứ liên tục đeo bám lấy nàng, chẳng qua chỉ là "ăn" phải một chiếc hài thôi mà có cần phải ghi thù thế không.

Nàng vốn không muốn đụng đến hoàng tộc nhưng nam nhân này lại lặng im bất động cứ thế tiến vào trái tim nàng lúc nào không hay, hằn đối với người khác có thể tàn bạo, lạnh lùng nhưng sẽ luôn mỉm cười ôn nhu với nàng , hắn cưng chiều nàng đến vô pháp vô thiên, chỉ cần thứ nàng muốn hắn đều sẽ chiếm lấy cho nàng, cho dù nàng giận hắn, đánh hắn thì hắn vẫn luôn đứng phía sau ôm lấy che chở cho nàng.

Nàng vẫn nhớ rõ lúc hắn phát hiện nàng bị quận chúa nước láng giềng ức hiếp, hắn nắm chặt lấy tay nàng, chậm rãi thoa thuốc nghiêm túc nói:

"Nàng cứ đánh trả , ta chống lưng cho nàng. Đổng Trinh từ giờ trở đi nàng không cần phải sợ ai hết ! "

Nàng cảm động, ôm chậm lấy hắn oà khóc, nước mắt lăn dài trên gò má, nàng mặc dù luôn cười nói luôn nhẫn nhịn không có nghĩa là nàng không tức giận mà bởi vì nàng vốn chẳng để tâm, nàng từ nhỏ đã quen sống độc lập dù có vấp té vẫn luôn tự mình đứng lên nhưng ngay lúc này lại có nam nhân nguyện bảo vệ nàng, cưng chiều nàng tuyệt đối khiến nàng động tâm, trong lòng tràn đầy tư vị ngọt ngào ngày càng ỷ lại vào hắn.

" Ta là người rất ích kỉ một khi đã thú ta thì không được phép có người thứ hai ! "

" Nếu như ta hai lòng thì ta nguyện đứng yên để nàng chém chết ta "

Ngày thành thân, hắn không ngần ngại vung tiền tổ chức long trọng, sính lễ quý hiếm khiến nàng trở thành tân nương hạnh phúc nhất thế gian nhưng đến tột cùng không ngờ lại xuất hiện gian tế , hắn vì bảo vệ nàng trúng phải mũi tên kịch độc xuyên tim. Nàng ôm lấy thi thể hắn, một thân hỷ phục đã không còn nguyên vẹn tràn đầy máu tươi cùng vết thương chồng chất.

" Phu quân...phu quân....sao chàng lại không trả lời thiếp..."

" Vương phi..."

" Suỵt ! Đừng làm ồn, chàng chỉ thích yên tĩnh khi ngủ nếu để chàng thúc dậy ngươi sẽ bị phạt đấy Ám."

Cả sảnh đường như tĩnh lặng, một vài nha hoàn còn sống sót đã không nén được tiếng nấc, thậm chí những ám vệ tinh anh tàn bạo nhất cũng đã không kìm được quay đầu lại không dám nhìn. Nàng cứ thể nỉ non, vuốt ve gương mặt hắn, mỉm cười ôn nhu nhưng đôi mắt lại vô hồn, tĩnh lặng đến đáng sợ, mái tóc đen nhánh bỗng chốc bạc trắng rũ xuống bờ vai , phải đau thương, tuyệt vọng đến mức nào mới có thể như thế, không khóc cũng không gào thét oán giận nhưng sát khí lại từ từ lan toả, sát khí đến ngập trời khiến cho người khác phải sợ hãi chạy trốn.

Nhớ lần đầu tiên tại thanh lầu, nàng gặp được hắn, nam nhân xinh đẹp yêu nghiệt nhưng lại phải lãnh trọn chiếc hài của nàng vì nhầm người

Nhớ lúc hắn bị nàng đánh tơi tả giữa phố hoa chỉ vì dám cường hôn nàng

Nhớ cái ôm ấp áp có chút vụng về của hắn mỗi khi nàng tức giận.

Nhớ...tất cả đều nhớ...

Chàng từng nói với ta chẳng phải chàng nói mong muốn lớn nhất của chàng chính là được thấy thiên hạ thái bình nhưng vì sao mong ước còn chưa đạt thì chàng đã bỏ ta mà đi ?

" Là ai nói rằng một đời một kiếp nắm tay nhau đến khi bạc đầu..."

"Lãnh Phong, chàng là kẻ lừa đảo...ha ha..ha...! "

Nàng ngửa đầu lên cười lớn, tiếng cười bi thương đầy tuyệt vọng, từ từ đứng dậy, tháo mũ phượng xuống, bàn tay siết chặt móng tay đâm sâu vào da thịt máu cứ thế nhỏ xuống, ngước nhìn lên trời nhỏ giọng
" Chàng đừng lo thiếp sẽ giúp chàng hoàn thành ước nguyện nên chàng phải đợi thiếp đấy ! "

Tứ quốc năm thứ 248, Lãnh vương gia vì bảo vệ vương phi trúng phải kịch độc nên qua đời vốn phải được an táng long trọng nhưng khi quân lính đến dinh phủ thì nơi đây đã chìm trong biển lửa

Tứ quốc năm thứ 250, nàng tiếp quản thay hắn Huyết Sát Cung một lần nữa hoạt động lấy khí thế sét đánh không kịp thống nhất giang hồ tấn công vào hoàng cung, chiếm được ngọc tỷ, giết chết tên bạo quân lòng lang dạ thú nhan chóng lên ngôi hoàng đế

Tứ quốc năm thứ 260, chỉ dùng mười năm ,nàng thống nhất thiên hạ, trở thành nữ vương đầu tiên trong lịch sử.

Trong vườn hồng mai, nàng ngồi dưới thảm cỏ dựa vào người hắn chậm rãi đọc sách cho hắn nghe thỉnh thoàng lại ngước lên hỏi hắn vài câu nhưng đáp trả nàng cũng chỉ có khoảng im lặng. Nàng vươn vai một cái mỉm cười nhìn hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, vội lấy khăn ra chùi đi như sợ hắn nhìn thấy:

"Thiếp không có làm sao đâu ! Chàng đừng lo !"

"...."

" Hay là để thiếp hát cho chàng nghe nha. "

" Thiếp tìm chàng trong kí ức, đợi chàng dưới nhành hồng mai khi trước..."

Tiếng hát bi thương cùng tuyệt vọng cứ vậy vang lên khiến cho lòng người đau đớn day dứt nhưng sau đó lại một nhỏ dần và lặng hẳn

Tứ quốc năm thứ 262, sau hai năm trị vì do không chịu nổi kịch độc trong người cuối cùng nữ vương băng hà, trước khi chết nàng đã viết trước thanh chỉ đem giao lại ngôi vị này cho đại tướng quân, cả kinh thành trong một đêm vô cùng thương tiếc, lúc ấy không ai là không biết nàng chết khi ngồi dựa vào vị vương gia của Đông Lâm quốc lúc trước – phu quân mà nàng yêu nhất, lúc ấy nàng như chỉ đang ngủ hơn nữa còn mỉm cười vô cùng rực rỡ tựa như ánh nắng ban mai, ngón tay cả hai đan lồng vào nhau nguyện cả đời không chia lìa

Nắm tay người cho đến bạc đầu.

Nắm tay người, đời này không còn mong gì hơn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top