Chương 81: Nó đã yêu con !
Cuối cùng, cậu khẽ mỉm cười nói, "Được. Sau khi sinh đứa bé, tôi sẽ rời đi...." Khi nói tay cậu đặt nhẹ lên bụng mình.
Đứa bé sau khi sinh ra, nếu chứng minh được nó là con anh, đương nhiên nó sẽ phải ở lại nhà họ Vương.
Cậu đã từng có ý nghĩ ích kỉ rằng sẽ mang đứa nhỏ này đi theo. Đây là máu mủ của cậu, bây giờ cậu đã cảm thấy lưu luyến nó như vậy. Nếu sau này sinh nó ra, để nó lại cho anh, một mình cậu rời đi, chỉ sợ còn đau đớn hơn lóc da cắt thịt, rút gân cậu.
Nhưng....
Nếu không để đứa nhỏ lại cậu làm gì được đây? Cậu còn phải nỗ lực kiếm tiền chữa bệnh cho chị. Đứa bé đi theo cậu nhất định sẽ chịu khổ. Cậu sao đành lòng được đây?
Ngược lại, đi theo Vương Tuấn Khải, nó sẽ có được sự giáo dục tốt, có được cuộc sống tốt nhất. Cậu tin, người nhà họ Vương nhất định sẽ cho nó đầy đủ sự thương yêu.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng chợt đau xót, nước mắt cũng chực trào.
Con à....Chỉ mong rằng khi con lớn, con sẽ không trách baba quá vô dụng....
***
Suốt đường đi, hai người không hề nói chuyện gì nữa.
Vương Tuấn Khải chỉ chuyên tâm lái xe, tầm mắt nhìn thẳng con đường phía trước, chỉ có phần xương quai hàm như đang bạnh ra.
Thiên Tỉ cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những hình ảnh của thành phố quen thuộc dần lướt qua trước mắt, trời đã chuyển sang độ Xuân, vạn vật đều vô cùng phấn chấn.
Nhưng hôm nay, trong mắt cậu, tất cả đều vô cùng ảm đạm.
***
Bắt đầu từ ngày hôm đó, giữa Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải dường như hình thành một khoảng cách.
Anh có mặt ở đó, cậu sẽ tránh không lân la bước tới.
Hai người dường như rất ít khi nói chuyện với nhau, cậu cũng không còn cơ hội được ngồi xe anh đi làm nữa. Buổi sáng, lúc Thiên Tỉ còn chưa thức giấc, anh đã lái xe rời đi. Đến tối, lúc Thiên Tỉ tan làm, anh vẫn ở còn trong phòng làm việc, nếu không cũng là ra ngoài tiếp khách.
Tất cả, giống như trở về lúc ban đầu.
Anh luôn về rất khuya.
Bọn họ dường như đang tránh mặt nhau.
Thiên Tỉ không biết vì sao đột nhiên anh trở nên như vậy, giống như đang giận cậu vậy.
Nhưng, thật ra như vậy cũng tốt. Ít ra cậu sẽ không phải lo sợ mình sẽ lún sâu nữa.
.... .... ....
Hôm nay....Là buổi trình diễn thời trang của bộ sưu tập mới.
Vương Tuấn Khải đã đến đó từ sớm.
Người nhận phụ trách loạt trình diễn bộ sưu tập 'Ác Quỷ' cuối cùng đã định là Bạch Nhã.
Thiên Tỉ đang ngồi ăn cơm, bà Vương múc canh thịt bò cho cậu.
"Thiên Tỉ, gần đây con với A Khải lại cãi nhau đúng không?" Bà Vương hỏi.
"Dạ?" Thiên Tỉ sửng sốt, vội vàng lắc đầu, "Không có. Chúng con đâu có cãi nhau ?"
Bọn họ đâu phải người yêu, chỉ là bớt nói chuyện với nhau, không thấy mặt nhau mà thôi, những chuyện này cũng là chuyện bình thường!
"Đừng gạt bác. Đừng cho rằng bác già rồi nên cái gì cũng không biết. Thật ra chuyện của các con trong lòng bác đều biết, đều hiểu."
Thiên Tỉ mấp máy môi, "Không phải cãi nhau đâu ."
"Vậy rốt cuộc hai đứa làm sao?"
Thiên Tỉ cảm thấy mình cũng nên nói chuyện thẳng thắn với bà Vương.
Nghĩ như vậy, cậu liền đặt chén canh xuốn, nói: "Bác Vương, con có chuyện muốn thương lượng với bác."
"Con nói đi." Bà Vương cũng để đũa xuống nhìn Thiên Tỉ.
"Mấy ngày trước, con và anh Vương đã thương lượng, chờ sau khi con sinh đứa bé ra, con sẽ để đứa bé lại và rời đi."
"Con trai bác nói thế nào?" Bà Vương nhìn Thiên Tỉ .
Thiên Tỉ miễn cưỡng cười, "Anh Vương đã đồng ý. Anh ấy cũng bảo con sinh đứa bé xong thì cứ đi."
Sắc mặt bà Vương có vẻ nghiêm trọng, không trả lời mà chỉ nhìn Thiên Tỉ hỏi, "Thiên Thiên, con hãy thành thật nói cho bác biết, tình cảm của con với A Khải bây giờ còn giống với trước kia không?"
Thiên Tỉ thoáng sửng sốt, lòng khẽ thắt lại khi đối mặt với ánh mắt dò xét của bà Vương .
Tình cảm của cậu cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, không phải sao?
Nhiều năm qua, cậu vẫn đều âm thầm lặng lẽ yêu anh. Cho đến bây giờ cũng chỉ yêu có mình anh!
"Vẫn giống như ngày xưa, chưa từng thay đổi." Thiên Tỉ kiên định nói.
Bà Vương lúc này mới hớn hở cười, "Nếu vậy bác không đồng ý để con đi."
"Bác Vương, chờ sau khi con sinh đứa bé này ra, xin bác hãy để con đi! Con có cuộc sống của mình, sau này cũng có con đường thuộc về mình."
"Thiên Tỉ, nếu như con muốn ở bên A Khải, bác nhất định sẽ bắt nó cưới con. Khoan hãy nói đến việc đứa bé không thể không có một mái gia đình hoàn chỉnh, chỉ mỗi việc con đã sinh cốt nhục cho nhà họ Vương, về tình về lý, cũng nên cho con một thân phận đàng hoàng."
Thiên Tỉ lắc đầu, "Con không cần danh phận gì cả. Con tình nguyện sinh đứa bé này ra. Anh Vương còn có cô gái anh ấy thích, cũng có cuộc sống của riêng mình. Hai người bọn con không phải người cũng một thế giới, cho dù có miễn cưỡng ở bên nhau, tương lai cũng sẽ không có hạnh phúc."
Cậu đã sớm nhận ra. Khoảng cách giữa cậu và người đàn ông ấy không chỉ là một đoạn ngắn bình thường.
Bà Vương thở dài chân thành nói: "Thiên Thiên, con có biết tại sao đến bây giờ bác vẫn chưa đề cập đến chuyện kết hôn của hai con không? Nếu bác chỉ dùng một chút thủ đoạn, A Khải không thể không nghe lời bác. Con cũng biết nó rất hiếu thảo, rất ít khi làm trái lời bác."
"Không! Bác Vương, bác đừng làm vậy!" Thiên Tỉ vội vàng xua tay.
Bà Vương vội vàng trấn an cậu, "Con yên tâm, nếu bác muốn làm vậy đã không cần đợi tới bây giờ. Con bác, bác là người hiểu rõ nhất. Bác càng ép buộc, nó lại càng đổ hết sự tức giận lên con. Nhưng có điều này con không biết...."
Bà Vương dừng một chút, nghiêm nghị nhìn Thiên Tủ, "A Khải nó đã yêu con rồi!"
Thiên Tỉ giật mình, mở to mắt nhìn bà Vương, cảm thấy lời bà vừa nói như trong truyện cổ tích vậy. Hơn nữa, nhân vật chính trong truyện cổ tích kia lại chính là mình....
Cậu hơi cúi đầu, vẫn không nói gì, bà Vương lại mỉm cười nói, "Đừng cho là bác đang nói đùa con. Bác là người từng trải, chuyện gì bác cũng đều biết hết. Cả hai đứa tụi con đều là người trong cuộc nên u mê không rõ. Cho nên bác không vội ép hai con kết hôn cũng là vì muốn chờ A Khải tự mình phát hiện ra tình cảm của nó. Nếu như chờ đến khi đứa bé được sinh ra, A Khải vẫn chưa thông suốt, đến lúc đó con muốn rời đi bác sẽ không níu giữ nữa. Được không?"
Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của bà Vương, cuối cùng, gật đầu. Trong lòng cũng vô cùng rối loạn.
Anh thật sự yêu mình như lời bác Vương nói sao?
Sao có thể được chứ?
Anh luôn bắt nạt mình, chán ghét mình, thậm chí là căm hận mình....
Dù sao thì mình cũng là người phá hỏng hôn lễ của anh và Bạch Nhã.
.... .... ....
Suốt đường đi tới buổi trình diễn thời trang, trong đầu Thiên Tỉ đều chỉ nghĩ đến những vấn đề này.
Càng nghĩ càng loạn, cuối cùng cậu quyết định không nghĩ tới nữa, tập trung đi tới địa điểm trình diễn. Đây là buổi trình diễn rất quan trọng của công ty. Cậu là nhân viên phụ trách tiếp đón phóng viên.
Lúc Thiên Tỉ đến nơi, cả hội trường đã chật cứng nhân viên.
Tất cả mọi người ai bận việc nấy.
Rõ ràng đã cảnh cáo mình không được để ý đến người kia nữa, nhưng Thiên Tỉ vẫn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Nhưng không tìm thấy. Xem ra anh vẫn chưa tới....
Ôi trời, giờ là lúc nào rồi sao vẫn còn bận tâm đến anh? Không phải đã quyết định là sau khi kết thúc mọi chuyện mình sẽ rời đi sao, bây giờ phải nhanh chóng thoát ra mới đúng chứ!
Dịch Dương Thiên Tỉ, mày đúng kẻ vô dụng!
Thầm mắng mình một câu, cậu vội vã bắt tay vào làm việc, lúc danh sách phóng viên được chuyển tới, các người mẫu đã đến phía sau khán đài, trang phục cũng đã được đưa tới.
Thiên Tỉ cúi đầu nhìn đồng hồ, năm phút nữa phóng viên sẽ tới.
Emily không ngừng nhìn ra ngoài, "Sao Bạch Nhã còn chưa tới? Minh tinh nổi tiếng đúng là có khác, nghe nói là đích thân tổng giám đốc tự mình đi đón. Bây giờ còn đang chụp ảnh ở studio, cũng không biết có đến kịp giờ không nữa."
Khó trách trong buổi trình diễn quan trọng như vậy mà anh vẫn chưa tới. Thì ra là....
Cảm giác mất mát không khỏi dâng lên trong lòng cậu.
Cậu buộc bản thân không được để ý nữa, cúi đầu chuyên tâm làm việc của mình, cười nói: "Không sao đâu. Cô ấy là át chủ bài. Bây giờ tới cũng vẫn kịp."
"Ừ. Thiên Thiên, ký giả đến rồi, tôi đi chuẩn bị ký tên đây. Cậu ra mời khách vào bàn." Emily nói với cậu.
"Được. Tôi sẽ đi ngay."
Thiên Tỉ và Emily đang chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nghe thấy những tiếng hỗn loạn phía sau khán đài.
"Nguy rồi nguy rồi! Tiêu rồi!"
"Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?" Thiên Tỉ và Emily liếc mắt nhìn nhau.
"Tôi ra phía sau khán đài xem thế nào, cậu đi dẫn ký giả vào hội trường nha." Thiên Tỉ nói.
Emily gật đầu, "Ừ. Lạy trời đừng xảy ra chuyện gì, nếu không chúng ta cũng xong đời luôn."
Buổi trình diễn lần này vô cùng quan trọng.
Thiên Tỉ không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến phía sau khán đài.
Quả nhiên....
Phía sau khán đài đang vô cùng hỗn loạn. Cả người mẫu lẫn nhân viên đều câm như hến đứng sững ở đó.
Nhà thiết kế như đang phát điên, "Chuyện này là thế nào đây? Muốn tất cả mọi cố gắng như kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ đúng không?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thiên Tỉ nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp.
"Nghe nói người chịu trách nhiệm mặc bộ Thiên Sứ, Vệ Vệ vừa bị tai nạn giao thông. Lúc này không thể tới trình diễn được."
"Cái gì?" Đây thật sự là tin xấu!
"Mike, ở đây còn rất nhiều người mẫu, tôi nghĩ hay tạm thời tìm một người nào đó thế vào đi...." Có người nhỏ giọng đề nghị.
Nhà thiết kế tên Mike vung tay gạt giá áo đổ xuống đất cái 'rầm', "Cô cho rằng ai cũng có thể mặc bộ đồ này của tôi hay sao? Cô nói cho tôi biết, trong đám người mẫu ở đây, ai có thể thể hiện được sự nổi bật của bộ trang phục này của tôi đây?"
Sau khi mọi người quay mặt nhìn nhau, không người nào dám trả lời.
Tầm mắt Mike lườm lườm đảo quanh đám người trước mặt một vòng, đột nhiên anh ta dừng lại, ánh mắt cũng lóe lên tia sáng.
"Cậu, cậu đó! Bước ra đây!" Ngón tay anh ta chỉ vào không trung.
Thiên Tỉ kinh ngạc kình mắt lại nhìn anh ta.
Mọi người cũng đều nhìn sang Thiên Tỉ.
"Gọi tôi sao?" Cậu đưa tay chỉ mình.
"Đúng, chính là cậu. Cậu bước lên trước để tôi nhìn xem."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top