Chương 80: Để lại đứa bé , cậu có thể ra đi !




"Em luôn mở miệng nói thả em ra, nhưng 'nơi này' của em lại không hề muốn vậy."

Vương Tuấn Khải gian ác thì thầm nói, ra dấu bảo cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhìn thấy không? Trầm Âm sắp tới đây rồi...."

Quả thật Mộ Trầm Âm đang đi gần tới chỗ này. Thiên Tình căng thẳng đến không dám thở.

Cậu cũng chẳng dám hó hé một tiếng, không dám thở thậm chí cũng không dám nhìn ra bên ngoài nữa, lo sợ lỡ như sơ ý sẽ đối mặt với Trầm Âm.

Cậu hoảng hốt cầu xin anh, "Anh tha cho tôi được không? Lần sau....tôi không dám nữa đâu...."

"Không dám làm gì? Không dám phản bội tôi sao?"

Anh không chịu bỏ qua cho cậu, một tay chụp lấy mông cậu, nhấc lên sau đó nhấn mạnh xuống.

"Ưmh...." Đôi môi bị cậu cắn đến trắng bệch. Nhìn anh bằng đôi mắt oán trách.

Mục đích căn bản của anh chính là muốn thấy mình khó xử, muốn cho mình không thể ngóc đầu lên nhìn bạn bè được.

Nghĩ vậy Thiên Tỉ đột nhiên phát điên, há miệng cắn mạnh lên vai anh.

Lần này đổi ngược lại là Vương Tuấn Khải bật rên ra tiếng. Bàn tay lập tức túm lấy gáy cậu, đẩy mặt cậu tới sát mặt mình, dùng trán cụng lên trán cậu.

Lửa giận nơi đáy mắt phản chiếu lên mặt cậu, "Tiểu yêu tinh, em to gan thật đấy, dám cắn tôi à! Xem ra tôi phải trừng phạt em thật thích đáng, để xem lần sau em còn dám lớn lối như vậy nữa không?"

Trong hơi thở của anh đều mang theo sự nguy hiểm. Rất dễ nhận ra, lần này cậu đã thực sự chọc giận anh rồi.

Nếu như vừa rồi anh còn có thể mềm lòng mà bỏ qua cho cậu thì bây giờ hoàn toàn không có chuyện đó nữa.

Mắt thấy cậu hai nhà họ Mộ đang từng bước tới gần, thậm chí Thiên Tỉ còn có thể nghe được tiếng bước chân của anh.

Vương Tuấn Khải chụp mông cậu nâng cao lên, rồi sau đó lại nhấn xuống. Anh cũng dùng cơ thể mình phối hợp mạnh mẽ.

Mỗi một lần đều đẩy bản thân đến chỗ sâu nhất, mỗi một lần, đều dùng sức hơn lần trước....

Thiên Tỉ vẫn cố sức giãy dụa, nhưng đến cuối cùng, mỗi lần hai người va chạm, đều tựa như chạm tới linh hồn của cậu, khiến cả người cậu, đến cả lục phủ ngũ tạng cũng đều như bị thay đổi vị trí.

Cậu không giãy dụa nổi nữa, sức lực toàn thân như bị mỗi lần va chạm của anh hút cạn, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào đầu vai anh, mềm yếu, mặc anh được như ý.

***

Bóng người cao lớn của Mộ Trầm Âm cứ quanh quẩn mãi bên ngoài xe, khi còn cách xe chừng hai mét, thì anh dừng lại nhìn quanh bốn phía một lần nữa, sau đó mới thất vọng xoay người bỏ đi.

Ánh đèn chiếu lên bóng dáng cậu đơn của anh.

Thiên Tỉ lúc này mới thở ra một hơi, nhả môi dưới bị bản thân cắn đến trắng bệch ra.

Vương Tuấn Khải vô cùng căm ghét dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của cậu, anh hừ lạnh một tiếng, há miệng ngậm lấy miệng cậu mút mạnh.

Bàn tay đặt trên người cậu chuyển động qua từng tấc da thịt, không bỏ qua nơi nào.

"Bây giờ đã rõ ai mới là người đàn ông của em chưa hả?" Vương Tuấn Khải thì thào bên tai cậu.

Thiên Tình bị anh va chạm đến thần trí hỗn loạn, ôm cổ của anh, miệng lầm bầm không rõ cậu nói gì!

Vẻ mặt yêu kiều kia khiến Vương Tuấn Khải càng khó kiềm chế được.

Nhưng anh cũng không muốn buông tha cậu dễ dàng như vậy.

Hơi dịch người ra khỏi cơ thể cậu, cố chấp hỏi cậu lần nữa, "Rốt cuộc đã biết em thuộc về ai chưa?"

Thiên Tỉ mơ mơ màng màng nhìn anh.

Động tác dừng lại bất ngờ của anh khiến cậu hơi tỉnh táo lại một chút.

Ngước lên đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh, "Vậy còn anh? Anh là người đàn ông của tôi sao? Bản thân anh thuộc về ai hả?"

Không ngờ bị Thiên Tỉ hỏi ngược lại mình như vậy, Vương Tuấn Khải thoáng sửng sốt.

"Tiểu yêu tinh, có phải em quá tham lam rồi chăng?" Dứt lời anh thúc sâu vào cơ thể cậu.

Trong mắt cậu dần dâng lên nỗi chua xót. Mình quá tham lam sao?

"Tôi không hề tham...." Mắt cậu ngập nước cúi đầu nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cảm thấy ngực oi oi ứ nghẹn, chưa kịp ổn định đã nghe cậu nói tiếp: "Chưa bao giờ tôi có lòng tham.... Tôi cũng không dám tham. Bởi vì tôi không có tư cách để tham...." Giọng cậu nói chuyện thỏ thẻ mềm mại, vẻ đáng yêu đó như muốn chạm đến trái tim anh.

Anh chợt dừng lại động tác, chỉ ngưng mắt nhìn cậu chằm chằm.

"Từ khi nhận tiền từ bà Vương, trong lòng tôi cũng biết rất rõ, anh chỉ là ông chủ của tôi, hay nói đúng hơn là...chủ nợ của tôi. Giữa chúng ta chỉ là một vụ giao dịch, không liên quan gì tới tình yêu, lại càng không liên quan đến hôn nhân...."

Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Vương Tuấn Khải nhíu chặt lông mày. Cảm thấy Dịch Dương Thiên Tỉ như thế này khiến anh thấy thật đau lòng.

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ....

"Bây giờ tôi đã có thai, đứa bé là của anh, và chỉ có thể là của anh.... Tôi không tham, tôi chưa từng nghĩ sẽ được kết hôn với anh, càng không nghĩ tới chuyện sẽ làm vợ anh. Tôi chỉ mong có thể bình an sinh con ra...."

Ngừng lại một chút, cậu cúi đầu nhìn anh như muốn khắc sâu bóng hình anh vào trong mắt, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt, "Vương tiên sinh, chỉ cần anh mở miệng nói một tiếng thả tôi đi, tôi.... tuyệt đối sẽ không bao giờ....ở lại..." Nói xong câu đó, trái tim cậu chợt đau nhói.

Cậu không biết anh sẽ trả lời như thế nào, cậu chỉ biết nếu cậu thật sự rời xa anh, cậu vẫn sẽ cảm thấy khó chịu lẫn đau lòng.

Nhưng họ vĩnh viễn sẽ không phải là người cùng một thế giới.

Sớm muộn cũng sẽ có một ngày.... phải chia xa.

Bây giờ đã rất khó để thoát ra, sau này còn có thêm đứa bé nữa, cậu thật sự có thể buông tay, rời bỏ người đàn ông này được sao?

Chỉ sợ bản thân càng lún càng sâu, không cách nào thoát ra được.

Đến lúc đó Dịch Dương Thiên Tỉ mình, không muốn nổi lòng tham cũng không được....

Nghĩ đến tương lai cả hai sẽ phải chia lìa, cậu cảm thấy nao lòng không chịu được mà hít mũi.

Thật nực cười.

Rõ ràng cả hai vui vẻ bên nhau đã không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng diễn ra trong nỗi đau xít không nói lên lời, ngược lại càng lúc càng nhiều hơn....

"Em thật sự muốn rời xa tôi?" Giọng nói của Vương Tuấn Khải vang lên bên tai cậu. Dường như là đang nghiến răng.

Thiên Tỉ hoàn toàn không hiểu được tâm tư phức tạp của anh. Tựa như giận, tựa như không cam lòng, vừa tựa như....không nỡ. Anh không nỡ sao? Thiên Tỉ hơi run lên, cho rằng có lẽ tự mình quá đa tình rồi.

"Chúng ta vốn dĩ sẽ không có tương lai. Anh cũng biết.... sớm muộn gì tôi cũng phải rời đi mà, không phải sao?" Vành mắt Thiên Tỉ ửng đỏ.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, đột nhiên ôm cậu, gia tăng tốc độ mạnh mẽ đòi hỏi cậu. Không cho cậu có thêm cơ hội nào để mở miệng nói chuyện nữa....

***

Mộ Trầm Âm lê từng bước chân đi trở lại sảnh tiệc. Dưới chân như đeo chì, mỗi bước đi vô cùng khó khăn.

Nếu sớm biết khi đuổi theo cậu sẽ nhìn thấy cảnh ấy, anh nhất định sẽ nghe lời anh trai mình, tuyệt đối không đuổi theo.

Cảnh tượng trên xe kia, anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấy. Nhưng phải giả bộ như không nhìn thấy gì, ngay cả một chút thắc mắc cũng không có.

Những gì diễn ra giữa họ đã giải thích rõ ràng mối quan hệ của hai người rồi, không cần anh phải mở miệng hỏi bất cứ chuyện gì nữa.

A....

Anh còn tưởng rằng cuối cùng cũng đã tìm được một người khiến bản thân động lòng, nhưng thật không ngờ anh đã đến muộn rồi....

***

Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Vương Tuấn Khải cũng ngừng lại.

Lúc này anh mới chịu buông Thiên Tỉ ra, thậm chí còn rút khăn giấy giúp cậu lau sạch sẽ cơ thể.

Xong xuôi mới để cho Thiên Tỉ sửa quần áo ngay ngắn, rồi ngồi lại ghế phụ.

Trong buồng xe rộng mở, rất lâu rất lâu nhưng không ai nói với ai câu nào, không khí cũng theo đó đông cứng.

Mui xe vẫn mở cửa toang hoang.

Bên tai là tiếng gió vù vù.

Dù đã sang mùa Xuân nhưng vẫn còn se se lạnh.

Thiên Tỉ liếc mắt nhìn sang Vương Tuấn Khải. Trông thấy gò má của anh đang bạnh ra, ánh đèn chiếu nghiêng xuống khiến vẻ mặt anh càng thêm lạnh lùng. Bàn tay siết chặt tay lái, sau đó buông ra rồi lại siết lại lần nữa, giống như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Thiên Tỉ nhìn không hiểu, cũng đoán không ra được suy nghĩ của anh. Chỉ mấp máy môi khẽ hỏi: "Vẫn chưa đi sao?"

Vương Tuấn Khải vẫn im lặng không có trả lời, thậm chí cả tầm mắt cũng không chuyển, chỉ đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.

Đây là lần thứ hai cậu bé này nói muốn rời xa mình.

Đáng lẽ mình nên cảm thấy vui mừng, để cậu ấy rời đi mới phải.

Nhưng....Khốn thật! Anh cảm thấy vô cùng phiền não, trong lòng buồn bực, càng nghĩ càng thấy giận. Còn giận hơn lần trước khi nghe cậu nói.

Rốt cuộc mình bị sao thế này? Cảm giác này thật khó chịu!

Anh vô cùng khó chịu! Vô cùng căm ghét nó!

"Vương tiên sinh?" Thiên Tỉ khó hiểu tiếp tục gọi anh.

Lúc này Vương Tuấn Khải mới phục hồi tinh thần, tay nắm chặt tay lái.

Cậu nhóc này, quả thật rất hiểu rõ mối quan hệ với mình. Bảo cậu gọi là 'Nam' nhưng chưa bao giờ nghe cậu gọi, mở miệng ngậm miệng chỉ một kiểu gọi khách sáo là 'Vương tiên sinh'.

Điều đáng nói chính là, mình mới là người đã quên mất quan hệ ban đầu của cả hai là gì, mới có thể như bị ma quỷ ám mới cho phép cậu tha đổi cách xưng hô như vậy.

"Về sau, cứ gọi tôi như vậy đi!" Anh đột nhiên nói vậy. Rồi sau đó nhanh chóng khởi động xe phóng đi. Giọng nói bình thản như thể người vừa mới để thần trí đi hoang kia không phải là anh vậy.

Thậm chí, anh còn không thèm liếc mắt nhìn Thiên Tỉ một cái nào đã nói như vậy.

Thiên Tỉ thoáng sửng sốt, đáy mắt mờ mịt khó hiểu. Tựa như cậu không hiểu ý anh muốn nói gì. Nhưng chỉ hơn mười giây sau, cậu mới chợt hiểu ra.

Lần trước, anh bảo cô gọi anh là 'Nam'. Bây giờ.... anh đã đổi ý rồi....

Quan hệ của họ đã trở lại là mối giao dịch như ban đầu.

Trong lòng bỗng dưng lên nỗi buồn vô cớ, nhưng Thiên Tỉ vẫn cố tỏ ra thoải mái như không có gì, vén vén tóc mỉm cười nói: "Vâng. Tôi hiểu rồi. Mà nào giờ vẫn chưa từng thay đổi mà, không phải sao?"

Shit! Cậu nghe lời chỉ càng khiến anh thêm nổi điên.

"Có phải cậu rất muốn ra đi không?" Giọng điệu hỏi cũng lạnh lùng hơn.

"Đúng...." Cậu thì thào đáp.

Không phải muốn rời đi, mà là không thể không rời đi.

"Chờ đến khi sinh đứa bé ra, cậu có thể đi!" Anh lạnh nhạt nói. Nhưng ngược lại cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đè lên nặng nề rất khó chịu

Mà Thiên Tỉ ngồi ở ghế bên kia cũng im lặng thật lâu.

Cuối cùng, cậu khẽ mỉm cười nói, "Được. Sau khi sinh đứa bé, tôi sẽ rời đi...."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: