Chương 48 : Hình phạt giữa đêm !
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lửa giận tận đáy lòng vẫn không kiềm được rần rần sôi trào lên.
Vương Tuấn Khải giận đến không cần nghĩ ngợi ngắt luôn nguồn điện máy vi tính.
Thiên Tỉ bị tiếng động đánh thức, còn đang mơ mơ màng màng chưa thấy rõ là ai, ngay sau đó đã cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, cậu bị ai đó bế xốc lên.
Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Cậu trố mắt, đối diện là một gương mặt điển trai đang thẹn quá hóa giận. Vẫn chưa hiểu đầu đuôi ất giáp chuyên gì đang xảy ra, thì đã bị thô bạo quẳng mạnh lên giường.
"Ui...." Đầu nện mạnh vào thành giường, cậu đau quá vội bụm trán lại.
Khi xoay người lại, thì thấy Vương Tuấn Khải lại đang cởi từng chiếc cúc áo ngủ mặc trên người ra.
"Anh.... Anh muốn làm gì?" Đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm đó khiến cậu vừa hoảng vừa sợ, theo bản năng thụt lùi về phía sau, đến khi lùi đến sát góc kẹt mới ngừng lại.
"Cậu ở lại đây không phải chỉ mong đợi có ngày đó tôi sẽ làm gì đó với cậu ư?" Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, vươn tay một cái liền dễ dàng bắt được cậu ôm gọn vào lòng.
Bàn tay thô bạo giựt phăng chiếc áo ngủ sờn màu trên người cậu.
Thiên Tỉ có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ đang phát ra từ người anh, run rẩy phản kháng cự tuyệt: "Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Hiện tôi đang mang thai, anh không được.... Ưm...."
Những lời phản kháng kế tiếp, đã bị đôi môi anh ngăn chặn dội ngược lại xuống ngực, chỉ còn mỗi tiếng ú ớ trong cổ họng.
Lưỡi anh càn quấy len lỏi sâu vào miệng cậu, trăn trở mút lấy mật ngọt từ môi lưỡi cậu.
Thiên Tỉ cảm thấy lý trí mình đang từng chút từng chút bị anh làm cho vụn vỡ, nhưng vẫn ý thức được cơn tức giận của anh. Nụ hôn này, rõ ràng là sự trừng phạt, vừa cắn vừa gặm chẳng chút nương tình.
Bàn tay càng thô bạo xé toạt áo ngủ của cậu. Mất đi lớp áo ngủ mỏng manh, càng khiến cậu trở nên nhỏ bé yếu ớt nhưng trông rất mềm mại yêu kiều.
Lớp áo bị xé rách, da thịt nõn nà trơn bóng của cậu phơi bày rõ rệt trong không khí. Dưới ánh đèn, nét đẹp đó càng khó có thể diễn tả bằng lời.
Anh bắt đầu khó chịu càu nhàu trong bụng, chỉ cần nghĩ đến cơ thể như ngọc thạch này, không chỉ từng chung đụng với mỗi mình anh, mà hiện còn có thêm một người đàn ông khác nữa, lửa giận âm ỉ trong lòng lập tức chộn rộn bén lên.
Một tay vân vê điểm hoa đào nhỏ của cậu. Tay còn lại cũng nhanh chóng lân xuống phía dưới gạt mép quần lót sang một bên, ngón tay thon dài bất ngờ không thương tiếc tiến vào nơi mềm mại chật ních của cậu.
"Á..." Không ngờ anh ra tay độc ác như vậy, cùng với hoảng sợ vì quá đỗi kinh ngạc, Thiên Tỉ không kiềm được lớn tiếng thốt lên, toàn thân mềm nhũn, tê dại bám chặt vào khuỷu tay anh.
Anh càng tăng thêm sức, nón tay đâm mạnh vào sâu tận nơi ấm áp và mềm mại kia của cậu.
Cảm nhận được ngón tay bị hút rất chặt, còn có cảm giác ướt át trơn trượt, khít chặt đến mức muốn bức anh nổ tung.
Anh nghiến răng nhìn dáng vẻ cậu đang dần mất kiểm soát bởi hành động này của mình nhưng vẫn cố phản kháng theo bản năng, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng xen lẫn ngọn lửa dục vọng đã bị khơi mào lên đến cực điểm.
"Vương tiên sinh, đừng... Đừng làm vậy..." Cậu đang mang thai, sức khỏe vốn đã không tốt, sao có thể chịu nổi sự thô bạo này của anh?
Vương Tuấn Khải nghiêng người dựa vào thành giường. Áo ngủ trên người đã xộc xệch mất trật tự, dáng vẻ vô cùng lười biếng.
Nghe cậu van xin, anh chẳng những không buông tha mà còn nhấc cậu lên đặt ngồi vào giữa hai đùi, để lưng cậu dán lên trước ngực mình.
Bờ môi mơn man lưu luyến trên bờ vai trắng nõn mượt mà của cậu, động tác trên tay mỗi lúc càng mạnh hơn, tạo ra âm thanh nhóp nhép ai nghe cũng phải ngượng, "Nói nghe thử xem, là hắn ta lợi hại, hay tôi lợi hại hơn, hử?"
Là mình nghe lầm chăng? Tại sao mình nghe nhưng hoàn toàn không hiểu rốt cuộc anh đang nói gì?
Cậu bật khóc lắc đầu, "Tôi không hiểu anh đang nói gì... Anh thả tôi ra..."
"Dịch Dương Thiên Tỉ, đừng vờ vịt trước mặt tôi nữa, cậu vậy chỉ càng làm tôi căm ghét thêm mà thôi!" Anh thô bạo đẩy cậu ngã chúi về phía trước, để cậu nằm sấp trên giường còn anh đứng dưới giường, nâng cao mông cậu lên, ngón tay được thay thế bằng vật to lớn nóng rực xông mạnh vào trong cơ thể cậu. (ọc ọc tưởng tượng thôi càng thấy nóng người híc híc)
"A..." Thiên Tỉ thở nghẹn một tiếng, từng ngón tay bấu chặt tấm ga giường bên dưới. Mồ hôi lớp lớp tuôn đầy trên da thịt cậu.
Anh nằm sấp trên lưng cậu, tấn công cậu như điên như dại. Giọng nói đã khàn đi, nhưng vẫn không quên thốt ra những lời quá đáng bên tai cậu, "Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc ai mới là người làm cậu sung sướng hơn hả? Là tôi hay Mộ Trầm Âm?"
Cậu hai Mộ gia?
Anh tưởng hai người cậu...
Lòng Thiên Tỉ cảm thấy đau xót, nước mắt không ngừng tuôn ra, "Mong anh đừng hạ nhục bạn tôi!"
"Bạn?" Anh thúc mạnh thêm một cú, khiến cậu phải há miệng lấy hơi, sau đó ác độc cười lạnh, "Nếu cậu thích làm với hắn ta cũng không sao cả. Dù gì hắn cũng là em trai của Thiệu Đàm, cũng như em trai của tôi mà thôi. Tôi không ngại san sẻ đàn ông của mình với hắn đâu!"
Thiên Tỉ cảm thấy tim mình như vừa bị ai khoan cho một lỗ, cậu ra sức giãy giụa cơ thể, không muốn để anh thành công phát tiết.
Thế nhưng anh đã bắt được cậu dễ như trở bàn tay, còn hung hăng ép sát.
"Vương Tuấn Khải, tên khốn kiếp này! Đồ khốn, đồ khốn kiếp kia mau buông tôi ra..." Cậu vừa khóc, vừa đẩy vừa đánh anh không ngừng.
Lần đầu tiên cậu gọi cả họ tên của anh, cũng là lần đầu tiên dùng những lời lẽ khó nghe như thế.
Tại sao anh có thể quá đáng như vậy chứ? Nhục nhã mình đã đành, còn hạ nhục luôn cả Mộ Trầm Âm?
Giọng điệu tức giận và căm hận đó của cậu, đã làm cho Vương Tuấn Khải ngỡ ngàng khiếp sợ một lúc. Cậu nhóc này, dám tỏ ra căm ghét mình?
Nhận ra điều đó, khiến ngực anh cảm thấy tức tối khó chịu, giống như vừa bị ai nện cho một búa vậy...
Nhưng mà...
Càng nghĩ vậy anh càng không muốn buông tay. Ngược lại còn kiềm chặt người cậu, tăng thêm sức, càng làm như càng phát điên...
Tại sao cậu ta lại tỏ ra chán ghét mình?
Loại đàn ông mưu mô gian xảo, luôn giả bộ ngây thơ, sau khi phá hoại tình cảm của mình còn ở sau lưng phản bội mình như cậu ta, thì có tư cách gì để tỏ ra căm ghét mình!
Vương Tuấn Khải nghiến răn bất chấp tất cả dong ruỗi trong cơ thể cậu.
Anh như đối xử với cậu như đang hành hạ dã thú, Thiên Tỉ cảm thấy toàn thân mình như bị anh nghiền nát, vết tích trên người xanh tím có đủ.
Thời điểm khi anh rốt cuộc cũng chạy nước rút, thì bụng dưới cậu râm ran đau nhói, đau đến mặt mày tái nhợt, cuối cùng không chịu nổi nữa ngã sang một bên.
--------------
Cho xin ít sao đi ==
Có mỗi ít sao mà cũng kẹt là sao.?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top