Chương 3: Mối tình đầu tiên


Edit: TiêuKhang

"Trả lại sao được?" Dịch Tiêu Kiến khư khư ôm chặt tấm chi phiếu, liếc mắt thấy sắc mặt con trai có gì đó không ổn, vội cười lấy lòng, "Biết rồi, biết rồi, cha hứa với con không cá độ nữa được chưa. Nhưng mà, nói thật, thiệt không nghĩ tới cậu Vương Tuấn Khải đó lại coi trọng con trai cha như thế. Hì, Thiên Tỉ, dù sao thằng nhóc đó cũng là người có tiền, một đứa con trai trong trắng không tì vết như con mà lại đi làm tình nhân cho cái thằng lăng nhăng như nó, sao có thể chỉ trị giá năm mươi vạn? Ít nhất con phải đòi thêm nó năm mươi vạn nữa mới được! Quay lại bảo nó đưa thêm đi!"

Thiên Tỉ thật sự không thể nào nén nước mắt được nữa . Phụ nữ thì không nói làm gì, cậu thân là đàn ông cư nhiên lại đi bán thân, còn nhục nhã hơn ngàn vạn lần. Cậu rưng rưng mắt nhìn cha mình, nghẹn ngào cầu xin, "Cha, cha cho con giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, có được không?"

***

"Thiên Tỉ, em còn đi học, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trong bệnh viện, Dịch Thiên Hy không thể tin nhìn hóa đơn phẫu thuật và hóa đơn lọc máu.

"Chị, chị chỉ cần điều trị bệnh cho tốt là được rồi." Thiên Tỉ kéo rèm cửa sổ phòng bệnh ra, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt nhỏ sáng ngời của cậu, cậu tươi cười đón lấy ánh mặt trời.

"Nếu em không nói thật với chị, chị sẽ không trị bệnh nữa." Thiên Hy cố chấp đòi phải biết nguyên nhân.

Thiên Tỉ không dám nói thật, nếu biết số tiền này phải đánh đổi cơ thể mới có, Thiên Hy sẽ càng không đụng tới nói, "Chị, chị còn nhớ cái người mà em từng nhắc với chị là em thích đó, nhớ không?"

"Đàn anh thời em còn học trung học đó à?"

"Dạ." Thiên Tỉ gật nhẹ đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Tuấn Khải, cũng là ngày đầu tiên cậu vừa bước chân vào trung học, còn anh thì đã tốt nghiệp cấp ba. Khi đó anh là một nhân vật làm mưa làm gió ở trường, đi đâu cũng có đôi có cặp với một cô gái có tên là Bạch Nhã.

Trai tài gái sắc, lúc ấy không biết đã làm biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.

Trước đó, Thiên Tỉ chưa bao giờ biết tình yêu là gì, càng không biết cái gì gọi là tiếng sét ái tình vừa gặp đã yêu. Nhưng kể từ giây phút nhìn thấy Vương Tuấn Khải, cậu đột nhiên sáng tỏ tất cả.

Lần đó, sau khi bị cha đánh mắng, cậu chạy đến trường tủi thân khóc một trận, anh đã ngồi xổm trước mặt thay cậu lau sạch nước mắt.

Ánh mặt trời chói chang rọi xuống từ trên cao, anh như được bao bọc bởi vầng sáng lóa mắt xoay chuyển từng vòng, xoay đến cuốn cả Thiên Tỉ đắm chìm vào trong đó. Trái tim giống như bị một tảng đá lớn nện lên, đập thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Về sau cậu mới biết, đó là nụ tình chớm nở đầu tiên của mình....

"Chẵng lẽ anh ta giúp em?"

"Dạ. em tìm anh ta mượn tạm. Đợi sau này khi chúng ta có tiền rồi trả lại cho người ta đúng số tiền đó là được." Thiên Tỉ không giỏi nói dối, nhưng lúc này không thể không nói.

"Nhưng chị đâu có nghe kể em và anh ta thân đến mức đó? Khoản tiền lớn như thế, anh ta chịu cho mượn?" Thiên Hy xem ra cũng không dễ mắc lừa.

"Khoản tiền này đối với chúng ta mà nói có lẽ là con số khổng lồ, nhưng đối với anh ta chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Chị, chị phải tin em. Người đó rất tốt, sau khi biết em gặp khó khăn liền ra tay giúp đỡ. Có lẽ là thông cảm với hoàn cảnh của chúng ta."

Thiên Hy ngẫm nghĩ lại thấy lời Thiên Tỉ nói cũng không hẳn là không có lý.

Có lẽ, những người có tiền kia chỉ coi đó như một hoạt động từ thiện mà thôi. Vì vậy cười cười gật đầu, "Em nói vậy chị cũng yên tâm, chị chỉ không muốn liên lụy em."

Thiên Tỉ ngồi ở mép giường, hơi mệt mỏi tựa đầu lên vai Thiên Hy, "Chị, chúng ta mãi mãi là người một nhà. Nếu như không phải luôn có chị cáng đáng cái nhà này, luôn chăm sóc cho em và cha, thì hôm nay không biết cuộc sống của em và cha sẽ tồi tệ cỡ nào nữa."

Mẹ mất sớm, ba lại đam mê cờ bạc, vì vậy mà cái nhà tồi tàn tan vỡ bấy lâu nay này đều do một tay người chị cả Dịch Thiên Hy chèo chống.

Lao động vất vả lâu ngày, cuối cùng mới dẫn đến một thân ốm đau như bây giờ.

Nghĩ đến đây, Thiên Tỉ thấy mũi hơi cay. Thiên Hy ôm siết cơ thể gầy gò của em trai, "Thằng bé ngốc!"

***

Mặc dù lần đó đồng ý ký kết giao dịch với Vương Tuấn Khải, nhưng mãi đến nay anh ta cũng chẳng đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với cậu. Thậm chí, cả nửa tháng sau đó anh ta cũng biến mất không thấy bóng dáng, như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cậu.

Thiên Tỉ còn tưởng rằng, năm mươi vạn mà mình nhận được vào buổi tối hôm đó, là anh ta tặng không cho mình.

Thiên Tỉ vẫn đến trường và tan học như thường lệ, cậu cùng cô bạn tốt Đàm Tư Noãn làm việc bán thời gian tại câu lạc bộ tên 'Miss', cuộc sống cứ bình lặng trôi qua. Cho đến đêm hôm đó, bỗng xuất hiện một khúc nhạc đệm....

"Thiên Tỉ, mau xem, cậu hai nhà họ Mộ tới đây kìa!" Khi thấy chàng trai dửng dưng ngồi xuống cạnh quầy bar, Tư Noãn phấn khích huých Thiên Tỉ một cái.

Thiên Tỉ theo đó giương mắt lên nhìn.

Dưới ánh đèn màu nhấp nháy, Mộ Trầm Âm với bộ dạng ngả ngớn cùng vài người bạn ngồi ở quầy bar cười nói trò chuyện rất vui vẻ.

Anh ta bẩm sinh đã đẹp, nét đào hoa xán lạn trong đôi mắt xếch, sống mũi cao thẳng vô cùng tinh tế, đôi môi mỏng mím nhẹ càng tăng vẻ mê người. Nét cười như ánh hào quang chói lòa khiến gương mặt tuấn tú càng thêm sinh động, nhất thời làm say mê không ít tầm mắt của đàn bà con gái trong quán bar.

Mấy người bên cạnh anh cũng không hề kém cạnh, nhưng những ánh sáng đó đã bị lu mờ đi một nửa bởi cậu hai Mộ.

Người đàn ông này đúng thật đã làm mê hoặc lòng người, nhưng trong đó không có cậu.

Thiên Tỉ thu hồi tầm mắt, gõ Tư Noãn một cái, "Đừng nhìn nữa, nếu cậu cứ nhìn mãi như thế, sợ là sẽ đốt cháy người ta luôn đấy."

Đúng vậy thật, ánh mắt của đám con gái đều nóng rực như lửa!

"Hứ, nếu không phải trong lòng cậu từ lâu đã có người ngự trị, chắc chắn cũng trốn không thoát sức quyến rũ của anh ta đâu." Tư Noãn nghịch ngợm kéo kéo mái tóc ngắn của cậu.

***

"Êh, cậu ấm, nhìn đằng kia xem, cái cậu bé đó đó." Công tử bột họ Quan vỗ vỗ vai Mộ Trầm Âm, "Chính là cậu trai không chịu nhận tiền của bọn mình, lần nào cũng cự tuyệt không nể mặt."

Mộ Trầm Âm nhìn về phía bóng dáng mảnh mai đang cúi đầu bận rộn bên trong quầy bar, nhíu mày cười một tiếng, mắt chợt lóe sáng, "Sao hả? Muốn chơi gì?"

"Mệnh đào hoa , tới thử xem sao!" Có người giựt giây.

"Hừ, suốt ngày chơi bời, bộ các cậu không thấy chán hử?" Trong nụ cười xán lạn của anh có nét nghông cuồng sảng khoái, môi mỏng nhấp nhẹ ngụm rượu, lười biếng thu mắt về.

"Cũng bởi vì nhàm chán mới chơi, nè, hôm nay tới cậu đi thử xem thế nào!"

***

Thiên Tỉ thay đồng phục ra, sau khi mặc quần áo của mình vào rồi chào tạm biệt Đàm Tư Noãn, đi ra khỏi phòng thay quần áo đang chuẩn bị về nhà.

Cả ngày hôm nay vẫn không thấy Vương Tuấn Khải xuất hiện. Điện thoại di động của cậu cũng nằm im ru.

Có lẽ, anh ấy đã quên sự tồn tại của mình rồi.

Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Thiên Tỉ không kiềm được dâng lên nỗi buồn vô cớ. Mặc dù không muốn hèn mọn ở bên cạnh anh làm người tình bao nuôi, nhưng thấy trong lòng anh vốn không hề để tâm đến sự hiện diện của mình như thế, ít nhiều vẫn không khỏi cảm thấy mất mác.

Thở dài, cúi đầu bỏ điện thoại lại vào túi áo khoác, nhanh chân đi ra cửa chính của quán bar.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: