Chương 24: Anh là ác ma !
Thiên Tỉ bắt đầu sợ run lên lập cập, gần như là khẩn cầu nhìn Vương Tuấn Khải, nước mắt chảy giàn giụa, "Anh đừng vậy....Tôi không muốn!"
Cậu chẳng làm gì có lỗi cả, cậu không nên bị anh đối xử như vậy! Không nên bị anh nhục nhã như vậy!
"Đã không kịp nữa rồi!" Ánh mắt Vương Tuấn Khải lúc này như muốn nuốt chửng Thiên Tỉ.
Cánh tay với qua liền bắt được Thiên Tỉ, lập tức nhốt gọn vòng eo thon của cậu, kế tiếp thuận tay ấn luôn cậu lên thành ghế hung hăng hôn tới tấp.
Anh hôn nghấu nghiến như muốn hòa tan cậu vào trong cơ thể mình. Thiên Tỉ cảm thấy không thể chịu nổi khi lưỡi anh ngang ngược xâm nhập vào khoang miệng của mình, không ngừng khuấy đảo như muốn rút đi hơi thở của cậu.
Anh như con sói bị chọc giận nổi lên cơn thú tính.
Thiên Tỉ dùng sức đẩy anh ra nhưng đẩy mãi cũng không đẩy được, ngược lại còn bị anh xé toạt chiếc áo trên người.
"A Khải....Thiên Tỉ.... Các người...." Âm thanh phát ra run rẩy như không thể tin vang lên từ phía sau, còn mang theo sự chua xót và tổn thương.
Âm thanh này....
Chính là Bạch Nhã !
Vương Tuấn Khải bị tiếng gọi thoảng thốt đó của Bạch Nhã phút chốc tỉnh táo lại, nhìn người trong ngực nước mắt chảy hai hàng, hoảng loạn ôm chặt lấy mình, cậu đề phòng anh như đề phòng loài sói dữ, toàn thân Vương Tuấn Khải bỗng cứng đờ.
Trên mặt anh phủ một lớp sương lạnh rất khủng hoảng. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi, mình đã cưỡng bức cậu bé đáng chết này ở đây!
"A Khải.....Anh bởi vì biết em sắp đến, cho nên cố ý diễn trò thôi có đúng không?" Nhưng trò diễn xuất này, có phải đã quá mức chân thật hay không....
Sự thật rành rành ra trước mắt, cô ta muốn an ủi mình, điều ấy thật khó khăn đến dường nào....
Đầu ngón tay Bạch Nhã run rẩy tái nhợt từ từ gỡ kính mát xuống, để lộ ra hốc mắt ửng hồng.
Vương Tuấn Khải máy móc xoay người lại, trông thấy hốc mắt đỏ lên của Bạch Nhã, ánh mắt thoáng tối đi.
Cô ấy...Sao lại ở đây?
Thiên Tỉ nhân cơ hội này lau đi nước mắt, lặng lẽ sửa sang lại quần áo, đẩy cánh cửa xe bên kia ra muốn bước xuống.
Giờ khắc này, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức....
Để trốn chạy người đàn ông đang hóa thân thành ác ma kia....
"Dịch Dương Thiên Tỉ, em dám đi thử xem!" Vương Tuấn Khải cao giọng rít lên làm Thiên Tỉ giật bắn người, đồng thời cũng làm cho Bạch Nhã chết dí tại chỗ.
Thái độ ngang ngược đó, rõ ràng chính là....Muốn độc chiếm giữ lấy cho riêng mình....
Thiên Tỉ sững sờ đứng im một chỗ, nhưng vẫn giác nhìn anh chằm chằm. Cậu sợ anh sẽ biến thành dã thú như mới vừa rồi tấn công về phía mình!
Vương Tuấn Khải xoay người tính đi qua bắt Thiên Tỉ lại, nhưng Bạch Nhã đã vội vàng ôm chằm lấy anh từ phí sau, "A Khải, đừng đi.... Cầu xin anh, đừng đi có được không?"
"Nhã Nhã, bỏ tay ra!"
Vương Tuấn Khải cũng không biết giờ phút này trong lòng mình rốt cuộc muốn gì nữa, anh dứt khoát gỡ bàn tay Bạch Nhã ra, sải bước đi nhanh sang hướng Thiên Tỉ đứng.
Thiên Tỉ cả kinh lui về phía sau một bước.
=== ===
"Ý! Đó không phải là Bạch Nhã sao?" Giữa đám đông có người đột nhiên thốt lên với vẻ sợ hãi.
"Trời ạ! Đúng là cô ấy! Đúng cô ấy thật rồi!"
"May mắn thật nha! Không ngờ chúng ta được nhìn thấy người thật ngoài đời!"
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới xin chữ ký đi!"
Từng tiếng xôn xao lẫn tiếng vui mừng reo hò, nhanh chóng náo loạn cả một khu.
Trong nháy mắt, mọi người chung quanh đều đổ xô chạy bổ về hướng Bạch Nhã.
Bạch Nhã cũng bất ngờ, đến khi sực tỉnh thì đã không còn đường để chạy nữa, bị đám người nháo nhào vậy quanh ở chính giữa.
"A Khải! A Khải!" Cô ta gọi to tên anh nhờ giúp đỡ. Mắt thấy người người vây quanh mỗi lúc càng nhiều, còn luồn lách chen lấn, như vậy rất có khả năng sẽ gây bất lợi cho Bạch Nhã.
"Đáng chết!" Vương Tuấn Khải rít lên một câu, mở cửa xe hầm hầm ra lệnh cho Thiên Tỉ, "Đi vào trước!"
Còn ở bên ngoài sẽ chỉ càng không an toàn.
Thiên Tỉ thấy Bạch Nhã bị đoàn người vây chen trong tình huống nguy hiểm, không dám chậm trễ liền ngồi vào trong xe. Vương Tuấn Khải cất bước đi qua, ra sức vạch ra đám người đang chen chúc lẻn vào bên trong vững vàng ôm lấy Bạch Nhã.
Tim Thiên Tỉ đập loạn nhịp nhìn hình ảnh cả hai ôm chặt nhau không rời qua lớp cửa kính.
Bạch Nhã dựa dẫm tựa hẳn mặt mình lên vòm ngực của anh, còn anh thì vòng cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô ấy, giống như một vị sứ giả đang bảo hộ giai nhân, ngăn chặn loại bỏ những gì có thể gây hại cho cô ấy.
Thay cô ấy hứng chịu tất cả mưa sa bão táp....
Hình ảnh đó....Thật là đẹp....
Đẹp tới nỗi, cả Thiên Tỉ cũng không kiềm lòng được muốn cất lời khen ngợi bọn họ....
Hình ảnh hoàn hảo như vậy, nào có chỗ để cậu chen vào?
Lòng Thiên Tỉ đau đớn khôn nguôi, một giọt nước mắt đã trào ra khỏi khóe mắt. Cậu vội vàng nhanh chóng lau đi, cửa xe lúc này bị mở bật ra.
Cùng với từng hồi la hét chói tai và ánh đèn flash liên tục lóe sáng, Vương Tuấn Khải che chở cho Bạch Nhã bước lên ngồi ở ghế kế tay lái.
Sau đó cửa bị đóng sập lại, ngăn cách âm thanh tạp nham ở bên ngoài.
***
Vương Tuấn Khải lái xe với tốc độ cực nhanh, suốt đoạn đường không ai nói với ai câu nào. Trong lòng ba người đều có trăm mối tơ vò, ai cũng chìm vào suy nghĩ riêng.
"Trời ơi! A Khải, bọn họ đuổi theo chúng ta kìa!" Bạch Nhã nhạy cảm phát hiện ra ở phía sau lưng có một số fans hâm mộ bám theo, hơn nữa còn có cả đám chó săn.
Chết tiệt thật!
Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn xong chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
"Cứ truy đuổi như vậy thật quá nguy hiểm! Bọn họ điên hết rồi, tiếp tục như vậy nữa rất dễ gây tai nạn giao thông." Đối với sự nhiệt tình của fans hâm mộ, trong lòng Bạch Nhã cũng có chút e dè.
Thiên Tỉ liếc nhìn sau lưng, lại nhìn quanh bốn phía, trong bụng đã có chủ ý, "Vương tiên sinh, phía trước có một nhà vệ sinh công cộng, anh cho xe dừng lại ở đó đi."
Vương Tuấn Khải chỉ thoáng liếc qua cậu từ lớp kính chiếu hậu.
Thiên Tỉ nói với Bạch Nhã: "Cô Bạch, nếu cô tin tưởng tôi thì một lát hãy xuống xe chung với tôi, tôi có cách giúp cô thoát khỏi bọn họ."
Bạch Nhã suy nghĩ một chút, không hỏi gì nhiều liền gật đầu đồng ý.
Vương Tuân Khải tăng tốc rồi cho xe dừng ở ven đường.
Thiên Tỉ cùng Bạch Nhã nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh công cộng đóng cửa lại trước khi biển người ùn ùn kéo tới.
"Mau đi, cô Bạch, mau cởi quần áo trên người cô ra đi!" Thiên Tỉ vừa xổ tóc vừa nói với cô.
"Hả?" Bạch Nhã không hiểu.
Thiên Tỉ rất nhanh chạy vào phòng cởi ra áo sơ mi cùng quần tây, "Một lát nữa tôi sẽ giả làm cô, dụ cái đám người kia đi trước. Khi tôi đi rồi cô và Vương tiên sinh hãy cùng nhau rời khỏi đi!"
Nhận ra được ý định này của Thiên Tỉ, Bạch Nhã lập tức làm theo lời cậu. Vội vàng nhận lấy quần áo cậu đưa cho mặc lên người .
Nhưng rồi thoáng nhăn mày : " Cậu là con trai , có giả được hay không?"
" Không sao , tôi với cô dáng người không khác biệt nhau là mấy , thêm áo choàng dài thế kia sẽ không bị phát hiện !"
Thiên Tỉ nhanh chóng mặc vào, sau đó còn đội mũ áo choàng cùng kính mát của Bạch Nhã lên, như vậy đã có thể dùng giả tráo thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top