Chương 170: Bộ mặt thật của Bạch Nhã
"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cẩn thận chú ý." Thiên Tỉ gật đầu cam đoan.
Tâm trạng của Vương Tuấn Khải rất tốt, nói cảm ơn bác sĩ xong thì hỏi: "Vậy hôm nay chúng tôi có thể xuất viện được chưa bác sĩ?"
"Được. Lát nữa đi làm thủ tục xuất viện rồi về." Bác sĩ trả lời.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ rất nhiều." Vương Tuấn Khải tiễn bác sĩ ra ngoài, sau đó vội vàng đi làm thủ tục xuất viện rồi mới quay trở tìm Thiên Tỉ.
"Mấy giờ rồi , có phải cuộc họp báo đã bắt đầu rồi không?" Thiên Tỉ bước xuống giường hỏi Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải dìu cậu đi ra ngoài phòng bệnh, "Di động của anh hết pin rồi, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc lại với chị của em. E rằng bọn họ đã dời cuộc họp báo lại."
"Vậy chúng ta phải mau chóng qua đó thôi."
"Được. Nhưng em phải đi đứng từ từ thôi, bây giờ đã là thai phụ đang mang thai rồi dó. Còn nữa...Lát nữa đến hội trường không được rời khỏi anh nửa bước, lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh." Hội trường họp báo ắt sẽ rất hỗn loạn, nhưng cậu là nhân vật chính bắt buộc phải tham gia. Huống chi anh còn phải tuyên bố một truyện quan trọng nữa.
"Hảo. Anh yên tâm, em sẽ luôn luôn nhớ kỹ mình là thai phụ đang mang thai!" Thiên Tỉ ngoan ngoãn đảm bảo.
******
"Ăn hại! Toàn là một lũ ăn hại!" Sáng sớm, sau khi Bạch Nhã nhận được tin tức Dịch Dương Thiên Tỉ đã được cứu ra, liền phát điên đập nát điện thoại di động.
Trợ lý đứng bên cạnh nín thinh không dám nói câu nào. Bạch Nhã quét mắt sang luật sư, "Anh có ý kiến gì không?"
"Hiện tại chúng ta đã không còn cách nào khác. Nếu bên kia không có chứng cớ, chúng ta chỉ cần đánh chết cũng không nhận tội, đảo ngược lại kiện họ tội vu khống."
Biến nguyên cáo thành bị cáo chắc chắn là cách tốt nhất, và cũng chính là đường lui cuối cùng của cậu.
"Giờ cũng chỉ có thể làm như vậy." Bạch Nhã chán nản vùi mặt vào giữa lòng bàn tay. Lúc này chỉ có thể cầu nguyện sao cho trong tay Lục Yến Tùng không có chứng cớ gì.
Dường như cũng chẳng ai nhìn thấy cô đưa Thiên Tỉ đi. Có lẽ, chắc phía họ không có chứng cứ đâu. Đến lúc đó, có thể mình còn có cơ hội trở mình.
******
Trong hậu trường của nơi diễn ra cuộc họp báo, Lục Yến Tùng đang ngồi trên sofa. Ngón tay gõ theo nhịp lên thành ghế, mi tâm chưa lúc nào giãn ra. Thiên Hy đi tới đi lui, không ngừng gọi điện thoại.
Hôm nay cô mặc lễ phục do chính tay Lục Yến Tùng chọn cho cô. Váy dài màu tím, cỗ chữ V khoét sâu lộ ra khe rãnh mê người. Búi tóc hơi cao, lộ ra cần cổ trắng nõn duyên dáng, tùy ý thả vài lọn tóc, vô cùng quyến rũ. Tầm mắt của Lục Yến Tùng lưu luyến lượn lờ trên người cô, như mang theo tia sáng mờ ám... Sau đó rất nhanh dời đi.
Có phụ nữ xinh đẹp ngay bên cạnh mà chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể ăn, đối với một người đàn ông mà nói, tuyệt đối là một loại tra tấn tàn khốc nhất.
"Vẫn không có ai nghe máy. Phóng viên đã đến càng lúc càng đông, thế mà giờ này cũng không biết tình hình của bọn họ rốt cuộc ra sao nữa." Thiên Hy lo lắng lẩm bẩm, thò đầu nhìn ra bên ngoài, "Lục Yến Tùng, hay là chúng ta báo cảnh sát đi! Cứ tiếp tục chờ đợi như vậy cũng không phải là cách." Cô sắp phát điên rồi.
"Chờ chút nữa đi." Lục Yến Tùng cúi đầu nhìn đồng hồ, "Còn năm phút nữa."
Dù cho Bạch Nhã có quen biết rộng, tìm được thế lực hắc đạo lớn mạnh giúp đỡ đi nữa, cũng chưa chắc lợi hại hơn người của Asy. Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu Asy muốn tìm một người việc đó đối với hắn sẽ dễ như trở bàn tay.
"Nhưng tôi sợ Thiên Tỉ thằng bé....." Thiên Hy còn chưa nói xong, thì nghe tiếng có người đẩy cửa phòng nghỉ ra, vội vàng đi vào, "Cậu Lục, cậu Dịch đến rồi!"
Thiên Hy vui mừng nhìn Lục Yến Tùng. So với sự kích động của cô, Lục Yến Tùng vẫn bình tĩnh chẳng mảy may có tí cảm xúc nào, chỉ hỏi: "Đến cùng với Vương tổng sao?"
"Vâng, vừa đi cửa sau vào hậu trường, hiện đang đi qua bên này."
"Biết rồi, cậu ra ngoài trước đi!" Lục Yến Tùng phất phất tay cho người nọ lui ra.
"Tốt quá! Cảm ơn trời đất, Thiên Thiên không xảy ra chuyện gì." Thiên Hy thở phào một hơi, luôn miệng cảm tạ trời đất.
Cánh cửa được mở ra lần nữa, lúc nhìn thấy Thiên Tỉ, cô chạy nhanh đến ôm chặt lấy Thiên Tỉ.
"Cuối cùng em đã trở lại. Làm chị sợ muốn chết, có biết không hả?" Thiên Hy xúc động đến mức vừa khóc vừa cười. Tối qua ngủ được một chút, sau đó tỉnh lại cô thức cả đêm không sao chợp mắt được nữa.
Được Thiên Hy ôm, trong lòng Thiên Tỉ cảm thấy rất ấm áp, "Em không sao rồi, chị đừng lo lắng nữa." Thiên Tỉ an ủi chị gái, sau đó cười nói: " Tiểu Hy, hôm nay chị đẹp thật."
Thiên Hy cười cười, buông em trai ra, "Đến đây chị xem nào. Ngoài những vết thường cũ trên mặt ra, những nơi khác thì sao? Không có bị thương chứ?"
"Không có. Em không sao hết, thật đó!" Thiên Tỉ cam đoan.
Vương Tuấn Khải và Lục Yến Tùng đứng nhìn hai chị em các cậu. Tuy bọn họ chỉ là người ngoài, nhưng cũng cảm nhận được tình cảm thân thiết giữa hai người.
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn đồng hồ, "Nếu chúng tôi đã tới rồi vậy mau chóng chuẩn bị ra mắt thôi, thời gian cũng sắp đến rồi."
"Thiên Thiên không cần trang điểm sao?" Thiên Hy hỏi.
"Không cần, bây giờ cậu ấy không thích hợp để trang điểm." Vương Tuấn Khải vòng tay ôm siết eo Thiên Tỉ, như muốn che chở bảo vệ cậu.
*****
Buổi họp báo đông nghịt người.
Phóng viên lần lượt đi vào.
Thiên Tỉ chỉ là một người mới vào ngành, cho dù lần trước có tung ảnh xấu để gây tiếng vang cũng không thu hút phóng viên đến rầm rộ như lúc này.
Nhưng bởi vì người mở cuộc họp báo này là Lục Yến Tùng, cộng thêm nghe nói Vương Tuấn Khải cũng đến tham dự, cho nên tất cả nhà báo phóng viên đều tập trung hết về đây, hy vọng thu được tin tức sốt hàng đầu.
Lục Yến Tùng đi ra đầu tiên, phía sau anh chính là Dịch Thiên Hy.
Kế tiếp...
Vương Tuấn Khải nắm tay Thiên Tỉ bước theo phía sau.
Bốn người trước sau xuất hiện khiến đám phóng viên phía dưới lập tức xôn xao.
"Vương tổng nắm tay Dịch Dương Thiên Tỉ đi ra! Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?"
"Công khai bắt cá hai tay sao?"
"Người đi cạnh cậu chủ Lục là ai thế? Nhìn có nét hơi giống Dịch Dương Thiên Tỉ !"
"Ai biết đâu, lát nữa sẽ biết ngay thôi."
Mọi người nhao nhao tôi một câu anh một câu liên tục đặt câu hỏi.
Bốn người sau khi ngồi vào chỗ trên sân khấu, người đầu tiên lên tiếng chính là Lục Yến Tùng.
"Rất cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian đến dự buổi họp báo này. Tôi nghĩ, chắc hẳn các vị đều biết đến vụ scandal của tôi diễn ra suốt hai ngày nay. Mà nam chính gây ra vụ scandal đó hiện đang ngồi cạnh tôi đây."
Thiên Tỉ nhìn đám phóng viên bên dưới khẽ mỉm cười.
Phía dưới, người của công ty Wesley cũng có mặt. Mặt người nào người nấy đen như than vậy.
Thiên Tỉ lúc này đã không còn để tâm đến cảm xúc của người trong công ty nữa, hôm nay sau khi làm rõ tất cả mọi chuyện, coi như cậu cũng kết thúc duyên phận với ngành giải trí rồi.
"Hôm nay chúng tôi tới đây, không đơn thuần chỉ muốn làm sáng tỏ chuyện đã xảy ra đêm hôm trước... Mà còn muốn vạch trần bộ mặt thật của một người. Tôi chắc chắn sự thật này sẽ không làm các vị cảm thấy hối hận khi đã đến đây." Giọng của Lục Yến Tùng vẫn bình bình không chút cảm xúc. Nhưng anh biết, lời tiếp theo của mình nhất định sẽ khiến tất cả mọi người ở đây ngỡ ngàng chấn động.
"Cậu Dịch, Dịch Dương Thiên Tỉ trên thực tế chính là bạn trai của Vương tổng. Chuyện này Vương tổng có thể chứng minh."
Vương Tuấn Khải gật đầu, nắm tay Thiên Tỉ rất chặt tựa như lời khẳng định.
Phía dưới, ánh đèn flash không ngừng lóe lên, cố gắng ghi lại ánh mắt thâm tình đầy yêu thương của anh.
Mọi người bên dưới đang cảm thấy bất bình thay Vương Tuấn Khải. Nếu tối hôm đó, là bạn trai họ ở cùng với Lục Yến Tùng, họ sẽ có cảm xúc như thế nào đây?
Hơn nữa, Vương Tuấn Khải còn rộng lượng sẵn sàng đón nhận cậu ta như thế, thậm chí vẻ mặt còn ngọt ngào hạnh phúc vô cùng.
"Tối hôm qua, ảnh của tôi và Dịch Dương Thiên Tỉ thật ra chỉ là một sự sắp đặt từ trước." Rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính.
Hiển nhiên, không có ai tin.
"Ảnh chụp tận mặt rất rõ ràng, hơn nữa còn thân mật đi vào khách sạn. Nếu như nói việc này chỉ là hiểu lầm, thì lời giải thích này có phần không hợp lý lắm thì phải. Anh Lục, anh xem phóng viên chúng tôi là kẻ ngốc hay sao?" Lập tức có người lên tiếng đưa ra nghi vấn.
Lục Yến Tùng đưa mắt nhìn người kia, ánh mắt bình thản, nhưng vô cùng sắc bén, nhìn thẳng đối phương, "Những lời tôi nói sau đây, từng lời từng chữ đều là sự thật. Buổi tối hôm đó, sở dĩ Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện ở cùng tôi, là vì bị một người nào đó lén chuốc thuốc rồi đưa đến chỗ tôi."
Tất cả đều nhìn Lục Yến Tùng.
Bị chuốc thuốc sao? Có thể tin được không đây?
"Vậy người chuốc thuốc cậu Dịch là ai? Sao người đó lại làm vậy?"
"Anh bạn phóng viên này đã hỏi đúng trọng điểm rồi đấy. Người chuốc thuốc Dịch Dương Thiên Tỉ chính là thiên hậu nổi dang nhất hiện nay - Bạch Nhã."
Nghe được ba chữ cuối xong, khan phòng lập tức xôn xao như ong vỡ tổ. Máy ghi âm, đèn flash đều được hoạt động hết công suất.
"Đưa Thiên Tỉ tới chỗ tôi cũng là Bạch Nhã. Về phần tại sao cô ta làm như vậy, tôi tin các vị ở đây chỉ cần có theo dõi tin tức thì đều có thể đoán ra được nguyên nhân trong đó. Mà tôi... Tại sao tôi lại đưa Thiên Tỉ vào khách sạn, không phải bởi vì tôi có quan hệ mập mờ gì với cậu ấy, thật ra tất cả chỉ là vì chị gái của cậu ấy."
Chị gái cậu ấy?
Mọi người trong phòng nhất thời kinh ngạc.
Lục Yến Tùng lúc này đang nắm tay Thiên Hy, quay đầu nhìn cô, "Cô ấy là Dịh Thiên Hy, là người bạn gái lần đầu Lục Yến Tùng tôi công khai thừa nhận, cũng chính là chị gái của Dịch Dương Thiên Tỉ."
Nghe anh đề cập hai chữ 'bạn gái', lại còn lần đầu công khai thừa nhận, trái tim Thiên Hy như muốn văng khỏi lồng ngực.
Tim đập loạn nhịp ngoảnh đầu lại nhìn anh, khoảnh khắc ấy...Cô có thể nghe được rất rõ tiếng đập của trái tim mình.
"Không biết Bạch Nhã nghe được tin tức từ đâu, nghĩ rằng tôi có tình cảm với Thiên Tỉ, nên muốn hợp tác cho tôi. Mà tôi, chỉ bởi vì Thiên Hy cho nên mới bảo vệ Thiên Tỉ, không để cậu ấy bị Bạch Nhã làm hại."
Ánh mắt của anh...
Thật nghiêm túc, thật chân thành...
Ngay cả Thiên Hy cũng bị anh làm cho mê hoặc, ngỡ rằng tất cả đây là thật không phải nằm mơ.
"Chỉ nói không thế này, tôi tin chắc mọi người vẫn còn bán tính bán nghi lời tôi nói. Nhưng không sao, tôi có bằng chứng..." Lục Yến Tùng lấy điện thoại của mình ra.
Ngón tay dài khẽ lướt trên màn hình, mở một đoạn ghi âm ra, quay mặt loa điện thoại về phía trước.
Sau đó...
Những lời đêm đó Bạch Nhã và anh nói với nhau, tất cả đều vang rõ trong tai mọi người.
Chứng cứ xác đáng như vậy, ngay cả Bạch Nhã muốn phủ nhận cũng hơi bị khó.
Chuyện này đối với các phóng viên quả thực chính là một quả bom cực lớn.
Mọi người đồng loạt đứng phắt dậy, đưa ra vô số câu hỏi.
"Đoạn ghi âm này là thật sao? Có chắc là không phải cố tình tạo bằng chứng giả mạo?"
"Anh cảm thấy thế nào?" Lục Yến Tùng hỏi ngược lại.
"Xin hỏi anh Vương, anh có biết tại sao Bạch Nhã phải làm vậy không? Có phải là vì còn tình cảm với anh không? Dù sao trước kia cô ấy và Dịch Dương Thiên Tỉ cũng từng là tình địch."
"Vấn đề này anh đi hỏi bản thân cô ta không phải sẽ có đáp án chính xác hơn sao? Nhưng tôi và Thiên Tỉ đã làm đơn lên tòa án rồi, tôi tin chuyện này sớm sẽ có đáp án."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top