Chương 148: Cứ như vậy ôm em cả đời




Thiên Tỉ khẽ cười ghé mặt tựa vào lòng anh, "Anh thật ngang ngược."

Anh lười biếng miết miết vành tai nhỏ xinh của cậu, "Anh chỉ muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em thôi."

Tim Thiên Tỉ nhảy lộp bộp. Không nói lời dư thừa nào nữa, vô thức giang hai cánh tay ra ôm lấy anh thật chặt.

Cảm giác tim kề tim như thế này thật tuyệt...

Dù cho không làm gì, không nói gì, chỉ yên lặng tựa vào nhau như thế này thôi, cũng cảm thấy thật thỏa mãn...

... ... ...

Thiên Tỉ vốn nghĩ rằng anh sẽ đưa cậu đến rạp chiếu phim xem phim.

Nhưng nào ngờ...Lúc theo anh đi ra ngoài cậu mới biết mình bị lừa rồi.

Xe cứ thế chạy theo tuyến đường quen thuộc. Nghiêng mặt nhìn sang, Thiên Tỉ nhìn cây cối bên ngoài đang nhuộm ánh chiều tà.

Lần cuối tới nơi này, thời gian đã qua bao lâu, Thiên Tỉ tưởng chừng như đã quên mất rồi.

Vốn nghĩ mình đã hoàn toàn quên bẵng đi nơi này, nhưng...

Vừa đến nơi, cậu mới chợt nhận ra...Cậu chưa hề quên bao giờ...

Thậm chí...Ngay cả những chuyện đã từng xảy ra giữa hai người, cậu đều nhớ rất rõ ràng.

"Sao lại đứng thừ người ra thế?" Vương Tuấn Khải từ trên xe bước xuống, thấy cậu đứng thẫn thờ không nhúc nhích, liền đi vòng qua đầu xe kéo tay cậu đi.

Thiên Tỉ chợt hoàn hồn. Tay bị anh nắm chặt dắt đi. Cảm giác ấm áp khiến cậu cảm thấy trái tim cũng ấm lên, "Rất lâu không tới đây, em cứ nghĩ mình đã quên rồi."

"Quên rồi?" Anh hỏi.

Cậu cười lắc đầu, "Không quên. Hơn nữa, còn nhớ rất rõ ràng." Nơi này, là nhà của anh. Cậu đã từng chung sống cùng anh ở chính ngôi nhà này...

Sau đó...Cũng chính tại nơi này, bị anh nổi giận đuổi ra khỏi nhà. Trái tim cậu lúc đó đã nguội lạnh như tro tàn, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cậu quay lại nơi đây.

... ... ... ...

Vương Tuấn Khải kéo cậu đi vào trong nhà, bật lò sưởi lên.

Hơi ấm lan tỏa bao quanh người cậu. Cậu chợt có cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.

"Không phải anh nói đưa tôi đi xem phim sao?" Cậu cười hỏi.

"Muốn đi xem phim, cũng phải ăn cơm trước chứ." Vương Tuấn Khải kéo cậu sát lại người mình, môi dán lên viền tai cậu thủ thỉ, "Lâu rồi không được ăn cơm em nấu, tối nay nấu cho anh ăn, được không?"

Được! Đương nhiên được! Yêu cầu của anh từ trước đến nay cậu không có năng lực chối từ.

Hơn nữa...

Lúc này, anh dùng giọng điệu như vậy, cảm giác này...Cậu càng không thể nói câu 'không' được.

"Có nguyên liệu gì chưa?"

"Đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ở trong bếp." Thật ra...Anh đã chuẩn bị từ trước rồi. Từ trước đến nay, anh chưa từng vào bếp chuẩn bị bất cứ thứ gì.

"Vậy giờ tôi vào nấu ngay đây." Thiên Tỉ cởi áo khoác ra. Vừa đi vào trong bếp, cậu vừa nói với anh: "Anh ngồi nghỉ ngơi một chút đi, tôi nấu nhanh thôi."

"Ừ."

Nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt Vương Tuấn Khải như mê đắm. Thật ra...Tối nay cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là, anh đột nhiên muốn nhìn bóng dáng cậu vì mình mà bận rộn...

Lần trước được ăn đồ ăn cậu nấu đã lâu như vậy rồi, nhưng mùi vị đó vẫn chưa hề tan biến...

... ... ... ...

Vương Tuấn Khải không vào bếp giúp cậu, mà ngồi xuống ghế sofa, giang rộng hai tay nheo mắt nhìn tới gian bếp mở ở phía trước. (bếp mở là kiểu nhà bếp nối liền với phòng khách, kg có ngăn chia ra)

Bóng dáng của cậu không ngừng chuyển động trước mắt anh. Dáng vẻ cúi đầu rửa rau dịu dàng khó nói thành lời...điệu bộ thái thức ăn cũng vô cùng chuyên chú...Câuh như chìm ngập giữa không gian của góc bếp ấm áp, khiến anh cảm thấy lòng mình mềm mại như tan chảy ra....

Vương Tuấn Khải nhìn cậu đến ngây dại. Nhìn người con trai mình yêu thương vì mình mà bận rộn, đương nhiên đó là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này rồi...

Mặc dù không làm gì cả, mặc dù chỉ nhìn cậu như vậy thôi, anh cũng cảm thấy vô cùng yên lòng, vô cùng thỏa mãn...

Ngay sau đó...

Anh cất bước đi vào phòng bếp, Thiên Tie đang chuyên tâm nấu canh nên không chú ý đến anh.

Vương Tuấn Khải tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau.

"Anh làm tôi giật cả mình!" Thiên Tỉ giật mình hô một tiếng, xoay mặt lại.

"Sao tự nhiên anh vào đây làm gì? Trong đây toàn mùi dầu mỡ, anh ra ngoài đi." Giọng nói êm dịu như bông khiến lòng người mềm ra.

Anh ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cậu, cằm dựa trên vai cậu, thì thào nói: "Chỉ muốn ôm em một chút thôi."

Trái tim Thiên Tỉ cũng tan chảy theo câu nói này của anh.

Khung cảnh này, tuyệt diệu làm sao...

Nếu như có thể, cậu thật sự hy vọng được cùng anh như thế này cả đời...

Nhưng mà...Cả đời dài như vậy, bọn cậu liệu có thể sao?

"Tiểu yêu tinh." Anh khẽ gọi cậu. Giọng điệu này giống như đang thở dài vậy.

"Ân ?" Lông mi cậu khẽ run run, cả trái tim cũng run lên theo.

Môi của anh như có như không lướt qua mặt cậu, "Thật sự chỉ muốn mãi ôm em như thế này..." Ôm đến suốt cuộc đời này...

Bàn tay cầm thìa của Thiên Tỉ khẽ run lên. Lời anh nói như lời thủ thỉ tâm tình, khiến cậu không chống đỡ được, "Anh nói...Có thật không?"

"Thật..." Vương Tuấn Khải gật đầu. Hé môi, ngậm lấy vành tai như ngà như ngọc của cậu.

Trong lòng Thiên Tỉ ngập tràn hạnh phúc. Mặc kệ nồi canh đang nấu trên bếp, cậu quay người lại nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ anh.

Ánh mắt sâu thẳm của anh như khóa chặt cậu lại. Thiên Tỉ xúc động kiễng chân lên chủ động hôn anh.

Vương Tuấn Khải rên lên một tiếng, sau đó ôm siết lấy cậu, mạnh mẽ hôn sâu hơn.

Hai người hôn đến mê muội, hôn đến điên cuồng. Cho đến khi nồi canh trên bếp sôi lên, phát ra những tiếng ùng ục, Thiên Tỉ mới miễn cưỡng hồi phục thần trí.

"Chết rồi, tôi còn đang nấu canh..." Quần áo của cậu đã trở nên lộn xộn mất rồi. Thậm chí, bàn tay của anh còn xấu xa luồn vào trong lớp áo của cậu, đang xoa nắn một bên mông mềm mại.

Nghe thấy cậu nói vậy, ánh mắt anh càng trở nên sâu thẳm. Bên trong chứa đầy sự ham muốn cùng niềm vui sướng, "Tạm bỏ qua cho em... Dù sao, tối nay chúng ta còn cả một đêm dài."

Lời nói mang ám hiệu khiến lòng người kinh động này khiến mặt Thiên Tỉ đỏ tới tận mang tai. Cúi đầu, vừa thẹn thùng vừa lúng túng sửa sang lại quần áo, đẩy anh một cái, "Anh mau đi ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi nấu cơm..."

Vương Tuấn Khải lúc này mới không nỡ mà buông cậu ra, lưu luyến đi ra ngoài.

Đến khi anh ra đến ngoài, ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân đọc báo, Thiên Tỉ mới khẽ mỉm cười, rồi lại chuyên chú nấu ăn.

... ... ...

Anh chưa bao giờ ăn no và ngon miệng như tối nay. Thức ăn cậu làm hầu như món nào cũng rất vừa miệng, như có chất kích thích vậy, làm Vương Tuấn Khải ăn hết chén này sang chén kia.

Thiên Tỉ chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc như lúc này, cười tươi tắn gắp một miếng thịt gà vào bát của anh, "Ăn nhiều một chút, sau này có cơ hội sẽ làm cho anh ăn tiếp."

Vương Tuấn Khải nghiêng mặt nhìn cậu, "Anh không ngại việc mỗi ngày em đến nấu cho anh ăn đâu."

Mỗi ngày? Thiên Tỉ chớp chớp mắt. Anh có ý gì vậy?

Còn chưa kịp lên tiếng hỏi lại, thì đã nghe Vương Tuấn Khải nói tiếp: "Dọn qua ở chung với anh nha."

"Không được." Thiên Tỉ lập tức từ chối theo phản ứng tự nhiên.

Hai hàng lông mày của anh bỗng chốc chau lại.

Chẳng lẽ...

Chỉ có mình anh là muốn ở cùng cậu, chỉ hận không thể lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu thôi sao?

Nhất là mấy ngày đi công tác, thực sự đã đẩy nỗi nhớ mong của anh lên đến cực điểm.

Thời gian cậu còn ở Hàn Quốc, Vương Tuấn Khải cũng đã từng điên cuồng nhớ nhưng cậu như vậy...

Nhưng bởi vì khi đó dầu gì cũng không thường xuyên gặp cậu, cho nên anh vẫn chịu đựng được. Sau đó trải qua một thời gian ngắn ở bên nhau, anh mới phát hiện, cảm giác nhớ mong ấy ngày càng mãnh liệt...

"Thân phận hiện giờ của tôi không thể ở cùng anh như vậy được." Thiên Tỉ lập tức nói lên lập trường của mình, nghiêm túc giải thích cho anh hiểu.

Anh không chút suy nghĩ liền đáp lời cậu, "Vậy em rút lui khỏi ngành giải trí đi, anh sẽ cưới em!"

Thiên Tie sững người. Mắt mở to chớp chớp. Dường như không dám tin lời anh vừa nói, cậu ngồi im rất lâu không động đậy.

Vương Tuấn Khải nheo mắt, đặt đũa xuống, xoay người lại đối mặt với cậu, "Em còn thừ người ra nữa, anh sẽ không khách sáo đâu đấy!" Trong mắt anh bộc lộ sự nguy hiểm.

"Tôi... Tôi không có thừ người!" Thiên Tỉ lập tức lên tiếng.

"Vậy lời anh vừa mới nói em nghĩ thế nào?" Vương Tuấn Khải vừa hỏi vừa nhìn cậu chằm chằm. Không cho cậu có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.

Thiên Tỉ trầm ngâm một hồi. Cuối cùng...Lắc đầu...

Vương Tuấn Khải nheo mắt, "Anh phải nhắc nhở em, em đã hai lần từ chối lời cầu hôn của anh rồi đấy."

Thiên Tỉ đương nhiên không muốn vậy. Nếu như có thể, cậu cũng muốn lập tức gật đầu ngay!

Nhưng mà...Lời cầu hôn của anh luôn rất khó hiểu. Cậu vẫn chưa hiểu hết tình cảm của anh, nếu cậu cứ như thế mà đồng ý với anh, cậu sợ...Một ngày nào đó anh chợt nhận ra bản thân chỉ là xúc động nhất thời...

Rồi anh hối hận thì cậu phải làm thế nào?

Thiên Tỉ muốn cho anh thêm chút thời gian, cũng muốn giành thêm chút thời gian cho công việc của mình.

Sợ anh nổi giận, cậu đặt đũa xuống, làm nũng ôm lấy cổ anh, "Cầu hôn là chuyện hệ trọng, tôi không muốn anh chỉ vì nhất thời xúc động mà quyết định như vậy." Cậu nghiêm túc nhìn anh, "Chờ đến ngày anh thật sự muốn cưới tôi về nha, rồi chúng ta sẽ bàn lại vấn đề này, có được không?" Cậu hỏi ý kiến của anh.

Vương Tuấn Khải hơi rũ mắt xuống dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Thật ra, anh biết mình không phải là nhất thời xúc động...Càng không phải muốn lừa gạt tình cảm của cậu..

Hai lần cầu hôn, có lẽ đúng là anh chưa suy tính kỹ càng. Nhưng ít nhất...Mỗi lần mở lời đều là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng anh.

Nhưng thật ra Thiên Tỉ nói cũng rất đúng. Cầu hôn là chuyện trọng đại, nghiêm túc, thế mà anh lại nôn nóng tùy tiện nói ra, hình như có chút thiệt thòi cho cậu rồi...

Ít nhất, anh cũng nên chuẩn bị nhẫn cho cậu mới đúng. Cúi đầu mơn man lên cánh môi hồng của cậu, anh gật đầu. "Được, lần này nghe em! Nhưng lần sau..." Anh dừng lại một chút, rồi bá đạo nói tiếp, "Không cho phép từ chối anh lần nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: