Hai người như là con nhím...bị thương rốt cuộc là ai?


"Mạnh tiên sinh..." Tĩnh Tri nghe được thanh âm của mình, so với tuyết kia tựa hồ còn băng lãnh hơn, cô nhìn người nọ trường mi nhăn lại, khuôn mặt so với năm năm trước không thay đổi trông càng anh tuấn trầm ổn, lại là không có một tia động tâm.

"Ngài thật muốn giúp tôi sao?" Tĩnh Tri vẫn nhẹ nhàng cười một chút.

Nụ cười nàng giống như khuynh thành, nguyên bản vẫn là băng lãnh nhưng lại sinh động, trong con ngươi đen còn dẫn theo mơ hồ xinh đẹp, như năm đó, hắn như trong mộng trở về chỗ cũ trôi qua phong tình.

"Đương nhiên, cô có chuyện gì khó xử có thể nói cho tôi biết, chỉ cần tôi có thể làm được trong khả năng." Mạnh Thiệu ĐÌnh nghe cô hỏi vậy, lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Mặc kệ cô muốn cái gì, hắn hội sẽ đáp ứng, chắc hẳn lần sau này, tang phụ mang đến áy náy và bất an, cuối cùng có thể biến mất.

Cô nói rất đúng, bọn họ đã ly hôn, hắn cũng không đồng ý Thiệu Hiên cùng cô ở cùng một chỗ.

Mặc kệ cô muốn bao nhiêu tiền, hắn đều đưa, chỉ cần cô cách xa Thiệu Hiên!

"Như vậy, ngài nghe cho kỹ." Tĩnh Tri cười, nụ cười ngắn ngủi lập tức thu lại, dáng vẻ thanh tú và gầy gò, diện mạo kiên cường không hợp với thần sắc, cô liền như vậy nhìn hắn, ánh mắt như thủy tinh bình thường sạch sẽ cơ hồ làm cho hắn xấu hổ vô cùng...

Mà cô mở miệng, trong chớp mắt hắn bỗng nhiên thấy có chỗ không đúng, còn không kịp mở miệng, thanh âm của cô rõ ràng vang lên: "Mạnh tiên sinh, nếu ngài nghĩ thực sự cần giúp tôi, xin mời ngài sau này vĩnh viễn biến mất trước mặt tôi, vĩnh viễn không để tôi phải nhìn ngài nữa, được không?"

Mạnh Thiệu Đình đột nhiên ngước mắt, trường mi nhíu chặt hình thành một chữ xuyên rõ ràng, trong con mắt hẹp dài mờ mịt nổi giận, hắn nghe được chính mình đưa ngón tay nặn ra tiếng vang, thân hình cao to vững vàng, lại có chút không khống chế được run rẩy!

Cô lại nói từ nay về sau không muốn nhìn thấy hắn, cái đó và suy nghĩ trong lòng hắn đâu chỉ kém cách xa vạn dặm? Hắn căn bản là chưa từng nghĩ tới cô sẽ yêu cầu như thế!

"Tôi cho rằng thỉnh cầu này hết sức đơn giản, Mạnh tiên sinh ngài nhất định có thể làm được, hơn nữa, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngài mới vừa nói sẽ đáp ứng thỉnh cầu của tôi, tôi cũng biết Mạnh tiên sinh ngài từ trước đến nay đối với phụ nữ là một nam nhân chu toàn ưu nhã, nhất định sẽ không nuốt lời với tôi, ngài sẽ làm được, đúng không?"

Hắn là lần đầu tiên biết, Phó Tĩnh Tri cơ hồ văn tĩnh, thế nhưng cũng có thời khắc nhanh mồm nhanh miệng như vậy!

 Những lời của cô nói, thế nhưng lại không để cho hắn có một điểm tranh cãi, hắn lại bị cô đẩy vào chính cái hố mình tự đào, mà cô đứng ở một bên cười khanh khách nhìn hắn rơi vào cái hố mình tự đào!

Hắn hung hăng cắn khớp hàm, hai tay nắm chặt đến phát đau, Mạnh Thiệu Đình cuối cùng mở miệng, hai tròng mắt hắn như cự, cơ hồ muốn phát hỏa: "Tôi đáp ứng cô, thế nhưng, có chuyện tôi muốn cô đáp ứng tôi."

"Mạnh tiên sinh, rất xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải đáp ứng ngài điều gì, trước đó ngài cũng không có nói, bây giờ như vậy còn ra điều kiện phụ."

Cô không chút khách khí cự tuyệt hắn, lại xoay người sang chỗ khác, đây là cự tuyệt rất rõ ràng, Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm giác mình sắp không khống chế được cơn tức giận của mình, nếu như cô không phải phụ nữ, hắn thực sự sẽ đem nàng ném trên mặt đất hung hăng đánh một trận.

"Cô không đáp ứng cũng phải đáp ứng, tôi chỉ nhắc nhở một câu mà thôi, sau này cách xa Thiệu Hiên một chút, cô phải biết rõ ràng thân phận của cô, cô căn bản không xứng với hắn! Chỉ biết phá hủy hắn!"

Hắn không tốt mà lại giống như vô hình châm trát thêm đau đớn vào trái tim Tĩnh Tri, cô không xứng với hắn?

Cô là Phó Tĩnh Tri thì tính cái gì a? Tan cửa nát nhà, bị chồng vứt bỏ, bị vạn người bêu danh bẩn thỉu, giống như chó hay một kĩ nữ, cô thế nào xứng đôi với người nhà Mạnh gia cao quý?

"Không cần ngài nhắc nhở, tôi từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ cùng người Mạnh gia có một chút liên quan, thỉnh ngài phóng hoa tâm đi!"

Tĩnh Tri nói xong, trực tiếp đi tới trước mộ ba ba ngồi xuống, cũng không quay đầu lại cất giọng mở miệng: "Mạnh tiên sinh, nên nói đều đã nói, mời ngài về đi, tôi cùng ba ba như nhau, không muốn nhìn thấy người Mạnh gia các người, vì thế, xin ngài về sau cũng không cần đến nghĩa trang quấy rầy sự yên tĩnh để ba ba tôi yên nghỉ, còn bó hoa này cũng xin ngài mang đi, người Phó gia chúng tôi thanh thanh bạch bạch lập thế, không muốn cùng một ít tiểu nhân đê tiện, vô sỉ gian trá có bất kỳ liên quan, xin lỗi."

Tĩnh Tri nói xong , tiện tay cầm bó hoa về phía sau.

May là Mạnh Thiệu Đình thế nào chịu đựng tốt, cũng không bị Tĩnh Tri dùng lời nói sắc nhọn chọc tức!

Hắn một cước đem bó hoa đá văng, lạnh lùng kiêu ngạo mà trào phúng đáp: "Phó Tĩnh Tri, ngay trước mặt ba ba cô, cô còn không biết xấu hổ nói mình trong sạch! Cô quả thật trong sạch, thế nào còn cùng anh cả tôi tình chàng ý thiếp ôm ấp, năm đó cô cùng họa sĩ không đứng đắn còn để người ta vẽ cô lõa thể? Phó gia thuần khiết lập thế, gia truyền thư hương, Phó tiên sinh giáo giục cô như vậy? Thông đồng em chú, làm chuyện vô sỉ, đây gọi là sạch sẽ quang minh chính đại?"

"Anh nói cái gì? Cái gì tranh lõa thể?" Tĩnh Tri phút chốc quay đầu lại, cô không dám tin tưởng nhìn Mạnh Thiệu Hiên lên tiếng chất vấn, bị Mạnh thiệu Tiệm quấy rầy, bị hắn thiết kế chiếm tiện nghi, cô nhận cô cùng Mạnh thiệu Hiên thật không minh bạch, cô không dám gật bừa, lại là chuyện cho tới bây giờ không muốn nhắc lại, thế nhưng chuyện an gia vẽ tranh lõa thể về cô, cô căn bản không thể tin!

"Lại là làm ra một bộ dạng cái gì cũng không biết sao? Anh cả và chú ba đều bị bộ dáng như vậy của cô lừa đi! Phó Tĩnh Tri, thực sự tranh lõa thể trong kí ức tôi còn mới mẻ đi, mặc dù chỉ có nửa hình mặt bên, thế nhưng tôi và cô cùng chung giường lâu như vậy, chẳng lẽ thân thể cô, mặt của cô tôi đều không nhận ra?




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: