Còn nhiều hơn tàn nhẫn
"Anh không có tư cách điều khiển tình cảm của người khác."
Tĩnh Tri giơ tay cầm cổ tay của hắn, dùng sức hung hăng đem bàn tay của hắn lấy ra, cô như cũ là từng câu từng chữ khẽ động cơ thể đau nhức mở miệng: "Mạnh Thiệu ĐÌnh, làm người không thể quá ích kỷ, quá vô tình!"
"Đối phó với tiện nhân như cô, cô nghĩ rằng tôi sẽ hạ thủ lưu tình?" Hắn cười lạnh, ánh mắt chạm đến chỗ mảng xanh tím lớn ở cằm cô, đúng là vẫn còn thoáng buông tay ra.
"Tôi chính là lại tiện, cũng tốt hơn anh, chí ít,thời gian tôi và anh cùng một chỗ không có cùng người đàn ông khacsowr bên ngoài xằng bậy, chí ít, tôi từ đầu đến cuối còn là sạch sẽ!"
Tĩnh Tri hung hăng bỏ rơi tay hắn, lập tức lui về sau một bước, vô ý thức mang tới mu bàn tay mềm mại của mình, bị hắn đụng vào cảm giác thật sự là quá không tốt, cô sợ hãi chính mình cảm giác được vị đạo của hắn sẽ muốn phun!
"Tôi không muốn cùng cô lôi chuyện cũ ra, nói cho cô biết cô có bao nhiêu tiện, tôi chỉ cảnh cáo cô, cách Thiệu Hiên xa một chút!"
Hắn bị động tác của cô đau nhói mắt, cô vậy mà chà sát môi của mình, chỉ hận không thể bóc một lớp da của mình, cô liền như vậy chán ghét hắn đụng chạm?
Hắn thế nhưng nhớ rõ, thời gian trước đây bọn họ ở một chỗ, hắn chỉ cần vừa đụng cô, cả người cô sẽ dung thành một bãi nước!
Tĩnh Tri đạm mạc liếc hắn một cái, ánh mắt lại chậm rãi lướt qua bờ vai của hắn, rơi vào trên người Thiệu Hiên đang nằm trên giường, hắn nặng nề ngủ, đối với nơi này phát sinh tất cả mọi chuyện đều không hay biết.
Tĩnh Tri nhìn thấy hắn lòng sẽ cảm thấy chua xót khó nhịn, hắn đối với cô thật tốt, thực sự rất tốt, tốt đến mức cô không đành lòng cho hắn một chút gánh vác, tốt đến nỗi cô không đành lòng làm lỡ hắn một chút xíu.
"Tôi không hề thấy hắn, cũng xin anh, không muốn lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi," Tĩnh Tri buông xuống mi mắt, mấy ngày nay, những lời này cô nói nhiều lần, nhưng là không có kia một lần như là lần này, quyết tâm không nuốt lời.
Mạnh Thiệu ĐÌnh lạnh lùng cười ra tiếng, che giấu đáy lòng hắn lướt qua một tia chính hắn cũng chưa từng cảm thấy khó chịu.
"Cô không cần như thế tự mình đa tình."
Hắn không tốt làm cho lòng người quý!
Tĩnh Tri không nói gù, cô chỉ là yên tĩnh ngẩng đầu, nhìn hắn thật sâu một cái.
Kia một đôi con ngươi, như ẩn như hiện đau thương cùng oán hận, nhiều hơn cũng chỉ là tảng lớn tảng lớn đạm mạc.
Cô xoay người, kéo cửa ra.
Lần này cô đi thật.
Mở cửa ra trong nháy mắt, Tĩnh Tri sợ run một chút, cô nhìn thấy Thẩm Mạn Quân mang theo một túi lớn đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn ddiiefm đạm đáng yêu làm cho người ta liền thương tiếc, càng không nói đến sắc mặt trắng bệch vì khiếp sợ, mà trên mặt còn một giọt nước mắt dài đang tuôn xuống làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn....
Mạnh Thiệu Đình cũng ngạc nhiên một chút, đợi hắn kịp phản ứng, hoảng hốt đem người Tĩnh Tri đang chặn ở trước người đẩy ra, kéo Mạn Quan lại, "Mạn Quân, muộn như thế này sao em lại tới đây?"
"Em...em không yên tâm mọi người, nên tới nhìn nhìn...Xin lỗi, Thiệu Đình, em quấy rầy anh phải không?"
Cô nằm ở trong ngực hắn run rẩy, một đôi con ngươi sợ hãi có chút bất an, một bên khẽ nhìn Tĩnh Tri...
Quả nhiên, THiệu Đình không quên được cô ấy, chính hắn không biết, Phó Tĩnh Tri cũng không biết, nhưng cô có thể cảm giác được, ở Los Angeles năm năm, hắn cho tới bây giờ đều là ôn hòa trầm tĩnh, cô chưa bao giờ từng gặp hắn có thời khắc nào như vậy, chanh chua, thô lỗ, bá đạo, lại chỉ là bởi vì hắn chính mình cũng không biết là đang đố kị, quấy phá!
Mạn Quân trong lòng bỗng nhiên đầy bi thương, cô chăm chú dán vào lòng Mạnh Thiệu Đình, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt hắn giãy giụa mâu thuẫn rơi vào trên người Phó Tĩnh Tri không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng lôi ống áo của hắn, có chút bi ai mở miệng: "Thiệu Đình..."
"Có lạnh hay không? Bên ngoài tuyết còn đang rơi, em thế nào lại chạy tới, mau vào đi." Hắn như là thư xác nhận, thời điểm đối mặt với Mạn Quân, lời nói thân thiết không cần tự hỏi thốt ra, kéo thân thể Mạn Quân, nhận túi trong tay cô, hắn có chút cứng ngắc xoay người sang chỗ khác, cuối cùng một khắc kia, vẫn là nhịn không được nhìn Tĩnh Tri, cô miễn cưỡng đứng dựa vào tường, chỉ cho hắn một bóng lưng se lạnh, hắn bỗng nhiên hối hận...
Nhưng không cách nào dừng lại, chỉ có thể đẩy cửa ra, ôm Mạn Quân đi vào phòng bệnh, sau đó, cửa nhẹ nhàng bị Mạn Quân đóng, tim của hắn, tựa hồ cũng bị giam ở ngoài cửa.
Tĩnh Tri một thoáng kia bị đẩy một chút đánh vào trên tường, cô đỡ tường đứng hồi lâu, mới cảm giác tri giác của mình trở về, cô không quay đầu lại, cũng không nhìn thần tình của Mạnh Thiệu Đình, cô cúi đầu, hình như nước mắt bỗng nhiên rơi trên vạt áo, thế nhưng rất nhanh, liền biến mất vô hình vô dạng...
Hành lang bệnh viện rất dài, ánh sáng trắng như tuyết, thỉnh thoảng sẽ có bệnh nhân hoặc người nhà đi qua, trên ghế dài thưa thớt vài người, hoặc là thần tình tê dại, hoặc là bộ dáng thống khổ, Tĩnh Tri một luồng u hồn bừng tỉnh, nhẹ nhàng thoáng qua hướng phía ngoài đi ra...
Thật là lạnh, thật là lạnh.
Trong hành lang nhào tới gió lạnh bao phủ cả người cô, cô vô ý thức ôm chặt hai tay, đi ra hành lang, đi ra ngoài, hòa vào khắp bầu trời giá lạnh.
Cô như trở về mấy năm về trước khi ba qua đời, một đêm kia như nhau, không biết nên chạy đi hướng nào, nên đi đâu.
Cuộc sống cho cô một lại một trò đùa, sau đó tàn khốc đem cô đẩy vào xuống vực sâu, làm cho cô thời gian chuẩn bị cũng không có, liền lảo đảo ngã xuống.
Cô bước đi gian nan trong tuyết, trong đầu chẳng biết tại sao, không có một chút hình ảnh Mạnh Thiệu Đình, lại lộn xộn tất cả đều là bộ dáng Mạnh Thiệu Hiên, cô buông tha hắn không muốn được buông ra tay cùng ôm ấp, sau này, nhất định sẽ không còn có người giống hắn như vậy yêu cô.
Cô rụng một sợi tóc hắn đều sẽ đau lòng, cô tức giận biểu tình của hắn sẽ là vui đùa cho cô hài lòng, cô cười, hắn liền so với cô cười to hơn, cô khóc, hắn hận không thể hái sao trên trời cho cô, bọn họ nằm trên một cái giường, lúc cô hôn trán hắn, hắn ngốc vù vù , ánh mắt lấp lánh nhìn cô...
Cô hoàn toàn bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top