Có người làm cho cô bị thương, có người vì cô nhận hết gió lạnh


Nói xong mấy chữ cuối cùng không biết là bởi vì phẫn nộ nói không nên lời hay có nhân tố nào tác quái, Mạnh thiệu Đình thế nhưng âm thanh kích động, lúc ban đầu là trào phúng, đến cuối cùng lại biến thành rít gào chất vấn, hắn không khống chế được bộ dáng trái lại làm cho Tĩnh Tri nhìn cảm thấy buồn cười, cô đứng thẳng lên, xoay người hời hợt nói một câu: "Mạnh tiên sinh, ngài mới nói tranh lõa thể là ngài bây giờ là ngài nhìn đến đúng hay không?"

Mạnh Thiệu Đình trừng mắt lạnh lùng, từ chối cho ý kiến.

Tĩnh Tri lại cười, tay cô nhẹ nhàng phất những bông tuyết dính trên tóc mai, hờ hững nói: "Như vậy, nếu là hiện tại, tôi rất muốn biết, cái đó và ngài có quan hệ gì? Ngài phải kích động vậy sao?"

"Cô..." Mạnh Thiệu Đình thở gấp, cánh tay thon dài vung lên, nhưng lại dừng ở không trung, hắn hận cắn răng khanh khách vang, lại đang nhìn người nọ thần tình đạm mạc, hắn nhịn xuống lửa giận, môi lạnh từng chút một câu dẫn ra, âm trầm mà tràn đầy ý cười trào phúng: "Phó Tĩnh Tri, không thể nhìn cô bằng cặp mắt xưa, cô đúng là ngoài dự liệu của tôi, năm năm không gặp, bây giờ so với năm năm trước, càng lúc càng không biết xấu hổ!"

"Có liên quan gì tới ngài?" Tĩnh Tri đột nhiên đau đớn lợi hại, cô cười càng xán lạn, ánh mắt lạnh lùng rơi nhẹ trên mặt Mạnh Thiệu ĐÌnh, chợt lấy ra, cô xoay người, nhẹ khẽ đi tới trước mộ ba ba, người trong hình kia làm cho lòng cô chua xót, lại muốn niệm người đang ôn nhu mà đau tiếc nhìn cô, ánh mắt của ông trước sau nho nhã thâm thúy, tựa hồ như có thể nói.

Tĩnh Tri nhớ lúc còn rất nhỏ, cô ở trong lòng ba dưới gốc cây đại thụ, cả ngày không muốn đứng lên, thế nhưng thời gian hạnh phúc ngắn ấy, vĩnh viễn chôn giấu trong khu vườn bị phá bỏ, có muốn cungx không tìm về được, ba thương xót vừa đau tiếc dường như đối với đứa con gái này không buông xuống được nói: Tĩnh Tri, chừng nào con mới có thể sống đường đường chính chính, con chừng nào mới có thể đạt được hạnh phúc mình muốn?

Viền mắt Tri Tri dần dần ngập hơi nước, đầu ngón tay đông cứng nhẹ nhàng xoa xoa ảnh của ba, "Cha...'

Thanh âm của nàng nhẹ như vậy, dường như gió thổi sẽ tan đi.

Con gái bất hiếu, chuyện cho tới bây giờ, còn bị người mọi cách chửi bới, chuyện cho tới bây giờ, còn đang cùng người một nhà tên đê tiện vô sỉ kia quấn quýt không rõ, cha, người ở dưới đất có hay không oán con, trách con?

Ba, xin người phù hộ con, làm cho đứa con gái người yêu mến, có được cuộc sống an ổn đi...

"Ba, hôm nay ngày không đẹp, người nhất định cũng không cao hứng có người quấy rầy người an nghỉ đi? Không có việc gì đâu ba, Tri Tri hôm khác lại đến nhìn người, người khỏe an giấc tốt, sẽ không có người tới quấy rầy người..."

Tri Tri dừng lại nước mắt, cất giọng nói xong, cuối cùng ngắm nhìn thật sâu dung nhan người chết một cái, cô đứng lên, lung lay áo khoác ngoài, cũng không quay đầu lại đi về phía trước, gió lạnh thổi những bông tuyết rơi nhiều hơn, táp vào mặt Mạnh Thiệu Đình, làm mặt hắn lạnh không chịu được cũng run run một chút, hắn nghe được tiếng của cô từ xa vọng đến:

"Mạnh tiên sinh, ngài cũng không còn gọi ông ấy là ba, không cần lại đến nghĩa trang, người đã chết, xin cho ông ấy an giấc không bị điều gì quấy rầy đi."

Trong lòng hắn có cảm giác nói không nên lời, hình như có phẫn nộ, nhưng phẫn nộ kia lại đông cứng, không có biện pháp phát tác, hình như có chua xót khổ sở, nhưng chua xót khổ sở đó lại không thể nói ra miệng, hắn hận cô, nhưng lại thương cô, hắn muốn đem những lời lẽ lạnh lùng xé nát lòng cô, nhưng lại muốn đem nữ nhân quỳ khóc ở đó ôm vào ngực...

Chính hắn, cũng không cảm nhận rõ trái tim của mình.

Cô bước đi, thong thả mà kiên định, rất xa, bóng lưng đơn bạc dần dần hóa thành một điểm nhỏ trong tuyết lớn mênh mông, dần dần không còn nhìn thấy...

Mạnh Thiệu ĐÌnh đứng đó bất động, tuyết rơi mạnh, trời đất vạn vật, dường như hoàn toàn đều trở lại bình thường, mà hắn tựa hồ, nghe được tiếng tim đập mờ mịt cùng với âm thanh tuôn rơi của tuyết, liền như vậy vắng vẻ mà lại thưa thớt.

***************

Tri Tri xuống xe, đứng ở cửa nhà trọ mới mà Mạnh Thiệu Hiên cấp cho mẹ cô, bồi hồi hồi lâu, vẫn là kiên trì đi vào, đáy lòng nàng âm thầm khuyến khích, nói như thế nào đó cũng là mẹ cô, bà có mắng cô hận cô, động thủ với cô, như thế nào lại thực sự muốn cô chết đâu?

Tri Tri cúi đầu hướng tiểu khu đi, tiến vào gần nhà trọ thời gian lại là ngây dại.

Trời đã tối rồi, trong tiểu khu đèn đường rọi xuống soi sáng bầu trời đầy tuyết bay, ánh đèn bao phủ,hoa tuyết bay lượn vô biên vô hạn, cô nhìn thấy nơi trụ đèn có một người tuyết dựa vào.

Rất giống người tuyết thật, hôm nay tuyết rơi tròn một ngày, mà càng ngày rơi càng lớn, người nọ trên đầu, trên người đều là một tầng tuyết dày, nếu không phải vừa lúc này đi đường, căn bản là không phát hiện ở đây còn một người.

Tri Tri có chút sợ hãi, người này là kẻ tâm thần lang thang hay người xấu? Cô cẩn thận từng ly từng tý nhìn người kia, nhẹ nhàng động muốn xem người này...

Không ngờ, vừa mới đến gần, "người tuyết" kia bỗng giật mình, Tri Tri hoảng sợ, sửng sốt một giây, định sẽ chạy đi, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc chậm rãi vang lên: "Tri Tri, em đã trở về."

Tri Tri thoáng cái dừng bước, hơn nửa ngày mới phản ứng được, cô chăm chăm nhìn cái "người tuyết" cứng ngắc bước đến gần cô, ánh đèn dần dần chiếu rõ lên mặt người kia, ngũ quan từng chút từng chút một phóng đại rõ ràng, Tri Tri bụm miệng, ngơ ngẩn lui về sau hai bước: "Kiều...Mạnh Thiệu Hiên?"

"Anh, tại sao lại ở chỗ này?" Tri Tri có chút không dám tin vào hai mắt mình, người này đứng ngốc ở đây bao lâu? Cô không ở nhà hắn còn đứng ngốc chờ làm gì?

"Tôi nghe Thi Thi nói em về nhà, sợ em chịu đòn..."

Mạnh Thiệu Hiên bị đông lạnh nói chuyện có chút cứng, nhưng vẫn miễn cưỡng khẽ động cơ thể cười với cô.

Nói tươi cười, so với khóc còn khó coi hơn, Tri Tri viền mắt ngập nước đau nhói, cô muốn nhịn xuống, nước mắt kia vẫn là rơi xuống, Tri Tri cắn môi, ngẩng đầu lên liền mắng hắn: "Anh là người ngốc à? Tôi không về nhà anh chờ đến chết à? Không biết gọi điện cho tôi sao?

"Điện thoại của em không gọi được..."

"Vậy anh cũng khôngcần vẫn phải ở chỗ này chờ a? Anh thế nào lại ngốc như vậy! Cũng không sợ chính mình đông chết?" Tri Tri vừa tức lại vừa thương, một phen lôi hắn đưa đến cổng tò vò, vuốt tuyết trên người hắn, quở trách hắn.

"Tôi sợ, tôi vừa đi em sẽ trở lại, em trở lại mẹ em khẳng đĩnh sẽ đánh em, tôi không yên lòng, Tri Tri xin lỗi, em đừng nóng giận, tôi không lạnh, thực sự..." Mạnh Thiệu Hiên bị cô kéo xoay quanh, đàu cũng bị cô chụp có chút đau, nhưng trong lòng hắn lại vui rạo rực, cô vì hắn mà chảy nước mắt, nhìn cô yêu thương dáng vẻ của hắn, hắn cảm giác chính mình bị đông lạnh hai ngày cũng đáng!

"Còn nói, anh xem một chút tay anh lạnh!" Tri Tri hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, một nắm chặt tay hắn trong lòng bàn tay hà hơi, lại một bên tức giận mắng hắn: "Anh còn tới tìm tôi làm gì? Tôi không phải đã bảo chị Lâm nói anh đừng đến tìm tôi sao?"

"Tôi chính là lo lắng cho em, chính là tới thăm em một chút, tôi không ý tứ gì khác, thực sự, Tri Tri..."

Mạnh Thiệu Hiên cuống quýt giải thích, lại đem tay mình đông cứng rút ra, da tay hắn nứt ra rồi, ngày hôm qua đông lạnh hơn nửa đêm, hôm nay lại đông lạnh một ngày, tay lại nứt ra chảy máu, hắn không muốn Tri Tri thấy được khổ sở trong lòng.

"Anh Thế nào ngốc như thế?" Tri Tri ngơ ngẩn nhìn hắn, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, cô không muốn gặp hắn, cũng không muốn cùng hắn dây dưa, Mạnh Thiệu Đình thực sự nói không tốt, thế nhưng có một câu nói rất đúng, cô không xứng với Mạnh Thiệu Hiên!

Cô là thân phận gì,? Mạnh Thiệu Hiên lại là thân phận gì? Cô đã từng gả, hơn nữa lại từng có đứa nhỏ, mà hắn ưu việt lớn lên như vậy, có nhiều cô gái trẻ đẹp thích hắn, cô qua năm là 27, so với hắn lớn hơn 4 tuổi!

"Ba tôi cũng mỗi ngày như vậy mắng tôi, có lẽ tôi chính là ngốc đi." Hắn cười một cái, có chút bất an đứng thẳng nhìn cô.

Cô mặc dù đang khóc, thế nhưng biểu tình thực sự quá giận giữ, Mạnh Thiệu Hiên tính toán trong lòng xem cách nào làm bớt tức giận, được vội vàng cấp cứu, thế nhưng nghĩ nghĩ, đầu lại bắt đầu đau, hắn phát ra sốt cao chạy đến, vẫn luôn chống đỡ một mạch chờ cô, bây giờ nhìn thấy cô êm đẹp trở về, người cũng thư giãn, lòng buông lỏng, cũng là lúc cảm giác ốm đau đều chạy đến, lại không nhịn được một trận trước mắt biến thành một mảng màu đen, Tri Tri trước mặt biến thành hai ba hình không ngừng lay động, hắn nhìn thấy bộ dáng cô có chút sợ hãi, nhịn không được muốn an ủi cô, thế nhưng vừa mới kêu tên của cô, hắn liền tức khắc ngã nhào trên mặt đất...



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: