36. Anh yêu em


Mạnh Thiệu Hiên nghe bà nói như vậy, chỉ là cười, chợt đem Tĩnh Tri ôm chặt vào trong lòng, thành khẩn mở miệng: "Mẹ, cho tới nay, đều là con theo đuổi cô ấy, con thích Tĩnh Tri, thích quá nhiều, vì thế người muốn lo lắng con có thể hay không đối với cô ấy không tốt, mà là Tĩnh Tri có chịu hay không gả làm vợ con, cả đời!"

Tĩnh Tri đột nhiên ngước hai mắt đẫm lệ lên, đối diện nhìn hắn, hắn không kiềm chế được tinh thần, chuyên chú nhìn cô, ánh mắt làm cô không có biện pháp thoát khỏi, cô cúi đầu, nước mắt tuôn càng nhiều hơn, lại không nói một câu nên lời, hắn ôm cô rất chặt, cô căn bản không có biện pháp tránh ra, chỉ là trán để trên vai hắn, làm cho nước mắt từng chút từng chút một làm ướt áo sơ mi hắn.

"Tĩnh Tri." Tống Như Mi nghe Thiệu Hiên nói như vậy, cũng không khỏi trầm tư, chốc lát mở miệng.

"Mẹ." Tĩnh Tri chống ra một ý cười nhỏ: "Mẹ, có lời gì, hôm khác hãy nói, tới giờ uống thuốc rồi..."

Tống Như Mi nhẹ nhàng lắc đầu, sờ sờ tóc của cô: "Tĩnh Tri à, Con quá quật cường, cũng chịu đựng nhiều, sau này cùng Thiệu Hiên ở cùng một chỗ sống tốt, Thiệu Hiên là đứa trẻ tốt, mẹ thấy trên đời này, cũng là hắn đối tốt với con, con phải biết quý trọng biết không?"

Tĩnh Tri trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "mẹ, con biết."

"Con cùng Thiệu Hiên có thể đến với nhau, mẹ yên tâm." Tống Như Mi buông tay hai người bọn họ ra, chuyển động xe lăn rời đi, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, Mạnh Thiệu Hiên thấy cô ngồi chồm hổm trên sàn bụm mặt khóc, trong lòng hắn không biết nói lên tư vị gì, cô đáp ứng, thế nhưng, trong lòng cô có vị trí của hắn sao?

Là bởi vì mẹ cô phân phó nên cô mới đáp ứng , hay là thật cô muốn gả cho hắn?

"Tri Tri." Mạnh Thiệu Hiên kéo cô dậy, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, cô vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ úp mặt vào ngực hắn...

"Nếu em cảm thấy gả cho anh chịu ủy khuất, anh..." Hắn nói đến đây, viền mắt đột nhiên đau xót, nhưng vẫn là hung hăng cắn răng nói: "Anh đi gặp mẹ nói..."

"Không..." Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo bỗng nhiên nhẹ nhàng đưa lên bưng kín miệng hắn, Mạnh Thiệu Hiên một tay nắm chặt tay cô, con ngươi màu hổ phách đã nói không nên lời kinh hỉ: "Tri Tri!"

"Người ủy khuất là anh..." Tĩnh Tri nhìn bộ dáng vui sướng của hắn, chỉ cảm thấy lòng chua xót, hắn như vậy đối với cô thật tốt.

"Anh không ủy khuất, thực sự, ủy khuất là em, Tĩnh Tri, anh không thể cho em một cuộc sống ưu việt, anh cũng không lãng mạn quá, không biết con gái cần những gì, em cái gì cũng giỏi, lại xinh đẹp như vậy, mà anh chỉ là một người chơi bời lêu lổng, chữ thì biết không nhiều, là anh không xứng với em..."

Hắn một trận kích động, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Tĩnh Tri nghe, lại không nhịn được bật lên cười, giọt nước mắt trong suốt óng ánh còn đọng trên mi, mà bên môi là nụ cười thật sâu mân ra, làm cho hắn thoáng cái ngây người, hơn nửa ngày, Tĩnh Tri đẩy hắn mấy cái, hắn mới phản ứng được, bộ dáng vẫn ngốc ngốc như cũ: "Tri Tri, em thật là đẹp mắt."

"Nói mò." Tĩnh Tri xấu hổ, thõng mi mắt xuống, mi dài nhẹ nhàng run rẩy, làm cho lòng hắn ngưa ngứa khó chịu, hắn cúi đầu, mồm mép như cánh hoa hôn lên mi mắt đơn bạc của cô: "Tri Tri, anh yêu em."

Tĩnh Tri run run một chút, mấy giây sau, cô nhẹ nhàng đưa cánh tay đang vây lấy cô, nhận nụ hôn nhẹ nhàng đang rơi vào trên mặt cô, tựa như đây là một người đàn ông bình thường: "Thiệu Hiên, chờ ngày nào đó chúng ta kết hôn, em sẽ cho anh có được không?"

Hắn ôm cô, nhưng hai tay chỉ quy củ để ở hông cô không động loạn, có chút mơ hồ không rõ thanh âm của Tĩnh Tri: "Tri Tri, em yên tâm, em không đáp ứng, anh cũng không ép em, hiện tại chỉ là đòi hỏi chút phúc lợi trước có được không?"

Tĩnh Tri không nói thêm nữa, cơ thể hắn gầy yếu mà lại rắn chắc khiến hai tay ôm thắt lưng chặt hơn, nụ hôn của hắn cuối cùng xuống phía dưới, rơi vào trên môi của cô, lần này kỹ xảo của hắn tốt hơn nhiều, Tĩnh Tri trong đầu lộn xộn, dần dần, lại bị hắn hôn đến trống rỗng đầu óc, cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ là chìm đắm khi hắn xây dưng cho cô kiều diễm ôn nhu...

****************

Mạnh Gia

Bầu không khí trong phòng khách nặng nề mà lại kiềm chế, Mạnh Thiệu Đình cùng Mạnh Thiệu Tiệm ngồi trên ghế sô pha đơn đối diện nhau, mà Mạnh lão gia cùng Mạnh phu nhân ngồi trên sô pha dài, vẻ mặt đều trầm ám, từng ngụm từng ngụm uống trà.

Mạnh Thiệu ĐÌnh không tự chủ được liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, muốn mở miệng nói cái gì, Mạnh lão gia lại đặt chén trà xuống, một đôi con ngươi già nua nhưng không mất đi phần lợi hại liếc nhìn hai anh em, cơ hồ sau nửa phút, ông mới nhìn Mạnh Thiệu Đình ho một tiếng, nặng nề mở miệng: "Lão nhị, hôn sự của con cùng Mạn Quân chuẩn bị thế nào rồi?"

Mạnh Thiệu ĐÌnh không dễ cảm thấy run, chợt lại cười nói: "Cha, sẽ bắt đầu chuẩn bị."

"Sẽ bắt đầu chuẩn bị?" Mạnh lão gia bỗng nhiên vỗ mạnh vào mặt bàn: "Con về nước đã bao lâu? Ta nghe anh cả con nói, chuyện của công ty còn chưa giao cho con, chờ con và Mạn Quân kết hôn sẽ an định lại, trước năm con nói là hết năm thì kết hôn, hiện tại là tháng mấy?"

Mạnh Thiệu Đình sắc mặt có chút khó coi, vừa ngẩng đầu, lại đối diện thần sắc vân đạm phong khinh của Mạnh Thiệu Tiệm, hắn không khỏi có chút tức tối nói: "Cha, người cùng mẹ thế nào luôn luôn bức con kết hôn? Anh cả thế nào cũng mặc kệ?"

Mạnh Thiệu Tiệm nặng nề cười một tiếng, tròng mắt đen nhánh liếc nhìn Manh Thiệu Đình, bình thường nói: "Em là đứa được cha mẹ thương yêu nhất, bọn họ đương nhiên là muốn em lập gia đình rồi sớm sinh con, để bọn họ sớm được ôm cháu a."

Lời của hắn nói rất chân thành, hoàn toàn không nghe ra ý tứ của hắn, Mạnh lão gia liếc hắn một cái, lại nói thêm: "Lão đại con cũng đừng không để ý, chờ hết bận Lão nhị cũng Mạn Quân kết hôn, là đến lượt con!"

"Con không vội, cha, trước cứ trù bị hôn sự của em trai đi, đúng rồi, Thiệu Đình, Mạn Quân là quốc tịch Mỹ, đại sứ quán bên kia xử lý được rồi sao?"

Chuyện hắn vừa chuyện, Mạnh lão gia cùng Mạnh phu nhân thoáng cái chú ý đến Thiệu ĐÌnh, "Lão nhị, thế nào kéo dài lâu vậy? Có muốn ta gọi điện cho bác Diêu một tiếng? Ông ấy ở bên đại sứ quán Mĩ có chút quan hệ."

"Không cần!" Mạnh Thiệu Đình lập tức mở miệng, lại có một tia khẩn trương: "Con đang làm, hiện tại lại cho bác Diêu ra mặt không tốt lắm."

"Trước cứ như vậy đi, cuối tuần con cùng Mạn Quân cử hành hôn lễ trước, sau đó nghỉ phép, giấy hôn thú không cần vội, làm nghi thức trước để Thẩm gia an tâm, đối với hai nhà chúng ta mới có lợi."

Mạnh lão gia vừa nói xong, Mạnh Thiệu Tiệm bưng trà trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt Mạnh Thiệu Đình tái nhợt, hắn không dễ cảm thấy nhếch khóe môi, sau uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Cha, lão tam lúc nào về nước? Là theo người cùng mẹ, hay là...?

"Đừng nói đến đề tài vớ vẩn vô liêm sỉ này!" Mạnh lão gia vừa nghe đến lời này, bỗng nhiên nổi giận, Mạnh phu nhân sắc mặt cũng khó coi vô cùng, nhưng vẫn chống ngạnh khuyên nhủ: "Lão gia, ông đừng nổi giận, có chuyện gì từ từ nói..."

"Từ từ nói? Các ngươi nói xem nữ nhân kia có điểm nào tốt? Trước đây cũng Thiệu Đình ly hôn liền cùng lão tam thật không minh bạch, hiện tại không biết dùng cái gì mê hoặc lão tam muốn chết muốn sống cùng cô ta kết hôn, còn nói cái gì nguyện ý cùng cô ta ở cùng một chỗ, không lấy của Mạnh gia một phân tiền, hắn ngay cả cổ phần của mình trong công ty còn không định muốn! Đây không phải là muốn chọc giận ta? Ta vì hắn bệnh hao hết tâm tư, vì hắn mà tâm huyết, hắn thích ai cũng được, vì sao lại đi thích nữ nhân kia?"

Mạnh phu nhân nghe nói như vậy, tâm tư không khỏi động, rót chén trà đưa tới trấn an lão nói: " Lão gia,ông cũng đừng nổi giận, con cháu tự có phúc của chúng, lão tam nếu như thực sự thích, chúng ta cũng không thể quá phận ngăn cản, dù sao đứa bé kia không phải tôi sinh, nói ra sợ rằng người khác còn tưởng tôi khắt khe với nó..."

Mạnh phu nhân thông tình đạt lý nói, làm Mạnh lão gia có chút không được tự nhiên, lão cầm tay Mạnh phu nhân, thở dài một tiếng nói: "Mấy năm nay bà đối với lão tam thế nào, tôi đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng, bà mặc dù có đạo lý, nhưng Mạnh gia chúng ta là hạng người gì? Coi như là ly hôn, cô ta cũng đã từng là chị dâu,em chú cưới chị dâu, nói ra không bị người đâm cột sống?"

Mạnh phu nhân thấy hắn nhất định không chịu, có chút vẻ khó xử: "Tính tình lão tam ngang tàng ông không phải không biết, hắn hiện tại vì nữ nhân kia đều chịu bỏ qua tất cả, sợ rằng để hắn hồi tâm chuyển ý, cũng không phải là chuyện dễ dàng..."

"Chuyện này bà không cần phải xen vào,ngày mai bà cùng đi với tôi gặp lão tam, tôi thật muốn xem nữ nhân kia còn muốn dùng chiêu gì." Mạnh lão gia có chút đau đầu xoa bóp huyệt thái dương, chỉ chỉ hai anh em trước mặt, lắc đầu thở dài: "Từng người một, cũng không làm cho người ta bớt lo, lão nhị, con mau đi chuẩn bị hôn lễ, lão đại, chuyện của công ty, con trước mấy ngày tốn nhiều tâm tư, chờ hôn sự của lão nhị xong xuôi, thì chuyển qua cho hắn."

 Chương tiếp: Chữ tình quá khó giải...

Mai có thời gian edit tiếp nhé, hôm nay lạnh hơn, ngủ đã!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: