32. Nụ hôn đầu của nhất phẩm Tĩnh Hiên


Hắn đe dọa nhìn cô, làm cho cô không biết nói thế nào, mà những lời này, lại như là thình lình xảy ra bão, thổi tan đáy lòng đang chôn sâu ấm áp.

Tiền rớt đầy trên đất, hai người bọn họ cũng không nhúc nhích, Tĩnh Tri cảm thấy trái tim đau nhói, mà mắt cũng bắt đầu đau, chính hắn cũng cho rằng, cô là vì tiền nên mới bị Đỗ Yên bao dưỡng sao?

Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy thê lương không nói nên lời, cả đời này cô bị người nói xấu quá nhiều, vì thế, đến hôm nay, cô cũng không bận tâm nhiều hơn, thế nhưng, mặc dù nghĩ vậy, vẫn cảm thấy trong lòng từng trận khổ sở.

Nhưng cô không oán hắn, cả đời này, cô nhất định phải phụ hắn.

"Mạnh Thiệu Hiên, tôi không muốn." Tĩnh Tri im lặng ngẩng đầu lên, đêm đen nhánh ánh mắt, trên khuôn mặt tinh xảo cùng ánh mắt hiện lên rõ ràng, thân hình mảnh mai luôn đối với hắn vô tình nói, buộc hắn không có đường để đi.

Nếu như hắn ôn nhu đối với cô, nếu như đem một lòng một dạ cho cô, mà lại không có cách nào động lòng cô, như vậy hắn nguyện ý làm cho mình thành một ác nhân, coi như là cưỡng bức, coi như là chiếm đoạt, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần hắn có thể ngày ngày nhìn thấy cô, không cần một mình phải hàng đêm mất ngủ, thống khổ không chịu nổi.

"Phó Tĩnh Tri." Hắn nặng nề gọi tên cô, tiến lên một bước nắm bờ vai đơn bạc của cô, hơi thở sắc bén, cô cũng tĩnh lặng nhìn hắn: "Mạnh Thiệu Hiên, tôi không muốn."

"Mặc kệ ai cũng có thể, ai cô cũng có thể nhận, gả cho ai cũng không sao cả, mà chỉ Mạnh Thiệu Hiên tôi là không được, đúng hay không?"

Bàn tay hắn hơi dùng sức, cô cảm giác xương bả vai mình cơ hồ bị bóp nát, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là như cũ yên lặng: "Anh nếu muốn nghĩ như vậy, thì là như vậy đi."

Hắn cười ra tiếng, một đôi con ngươi nhiễm bóng đêm âm u cơ hồ muốn đem cô nhìn xuyên thấu vừa lợi hại vừa ngoan cay: "Phó Tĩnh Tri, nếu như ôn nhu đối với cô không được, nếu như yên lặng chờ cô cũng không được, nếu như tôi thực lòng yêu cô không được, nếu như tôi kiên trì chờ cô tiếp thu không được, vậy tôi không để ý trong mắt cô tôi là một ác nhân, tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi! Mặc kệ cô đáp ứng hay không, cô có thể bị hắn bao dưỡng, như vậy, không như ta suy nghĩ, hắn có thể cho cô, tôi có thể đưa cô gấp mười, gấp trăm lần, cho dù tôi phải dùng cái mạng này để đổi!"

"Không." Cô đạm mạc nhìn hắn, hai tay nắm chặt, lui về phía sau một bước tránh ràng buộc của hắn, một đôi con ngươi đen như được ngâm trong thủy tinh, cô vẫn như vậy bình tĩnh nhìn hắn, Mạnh Thiệu Hiên cực lực muốn trông thấy  một tia nhu tình, thế nhưng, sóng mắt của cô chỉ giống như hồ sâu yên lặng, không có dư thừa một tình yêu.

Hắn đau lòng, cảm giác như bị người bóp cổ, hắn như vậy yêu cô, thế nhưng giờ khắc này lại như vậy hận cô, nếu như cô ai cũng không tiếp thu, nếu như cô là đoạn tuyệt tình yêu, chí ít hắn sẽ không có cảm giác mình như vậy đáng thương, thế nhưng bây giờ, cô ai cũng chịu muốn, cứ như vậy phóng túng chính mình, lại không chịu cho hắn một cơ hội, như vậy không công bằng!

"Như vậy không công bằng, Tĩnh Tri! Cô đối với tôi một chút cũng không công bằng!"

Hắn lắp bắp mở miệng, kiêu ngạo mà lại tự ti, cơ bản hắn sắp điên mất rồi!

"Trên đời này, lúc nào từng có công bằng? Tôi chẳng qua cũng chỉ là không chịu tiếp thu anh mà thôi." Tĩnh Tri cúi đầu mở miệng, cô xoay người sang chỗ khác, cơn gió mạnh thổi y phục của cô bay phấp phới, cô cho hắn một bóng lưng tịch liêu, thanh âm bị gió thổi tới tựa như một tiếng cúi đầu thở dài: "Tôi lại đi nơi nào đòi hỏi một công bằng?"

"Rõ ràng tôi xuất hiện ở thời gian sớm nhất, Tĩnh Tri!" Mạnh Thiệu Hiên mấy bước đuổi theo, hắn đem thân thể nho nhỏ của cô khóa chặt trong ngực, âm thanh bá đạo nghiến răng nghiến lợi quyết tuyệt: "Cô hận tôi cũng tốt, oán tôi cũng được, lần này tôi thế nào cũng không buông tay, Phó Tĩnh Tri, tôi hiện tại không có gì cả, tôi cũng không phải là Tam thiếu của Mạnh gia, cô khiến tôi thảm như vậy, lại nghĩ bỏ đi sao?"

Hắn ôm trọn thân thể cô, cường ngạnh nâng cằm cô, cúi đầu liền hôn xuống, hắn hôn rất thô lỗ, động tác lại mang theo trúc trắc cúng ngắc, Tĩnh Tri bị hàm răng của hắn va chạm rất đau,cô liều mạng đẩy hắn ra, hắn lại không quan tâm khóa chặt cổ tay cô, càng hôn bá đạo hơn, hắn không có kĩ xảo, cũng không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, thế nhưng hắn chỉ cảm thấy có như vậy cuồng nhiệt hôn cô, mới có thể biểu đạt hắn đối với cô rốt cuộc yêu có bao nhiêu nồng đậm!

"Mạnh Thiệu Hiên..." Tĩnh Tri sống chết giãy giụa, hắn gắn bó trong hơi thở nam tính bá đạo, thân thể nồng đậm bức người mang theo mùi thuốc lá cùng cô một chút trầm luân, thế nhưng trong đầu cô còn sót lại một tia lý trí, bức bách cô không thể không giãy giụa thoát khỏi giàng buộc của hắn.

Cô mở miệng một khắc kia, đầu lưỡi hắn bỗng nhiên thâm nhập vào khoang miệng, tại đây lại trúc trắc bá đạo cường hôn, hắn coi như thoáng cái hiểu, động tác dần dần thành thạo mà lại nhu thuận, thân thể nhẹ đè xuống, ép thân thể cô ngửa ra sau, vòng ao mềm mại của cô cơ hồ muốn bị khuỷu tay hắn cắt đứt, nhưng hắn vẫn là không muốn buông môi cô ra, đầu lưỡi cô mềm mại, làm cho cả người hắn hoàn toàn mất đi lý trí để nghĩ, chỉ muốn đòi lấy càng nhiều...

Dần dần cảm giác thiếu dưỡng khí, thân thể Tĩnh Tri tựa hồ nóng lên, hắn thực sự trời sinh đích tình một loại! Trong nháy mắt thất thố mờ mịt, trong đầu lại toát ra một ý niệm, Tĩnh Tri nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, "Mạnh Thiệu Hiên, anh muốn thân thể của tôi, tôi liền cho anh..."

Cánh tay đang ôm chặt vòng eo đột nhiên cứng đờ, nụ hôn của hắn cuối cùng dừng lại, hai người liền dùng tư thế quái dị giằng co, không biết qua bao lâu, Tĩnh Tri cảm thấy gánh nặng trên người chợt nhẹ, cô bị hắn kéo tới.

Lại một hồi lâu trầm mặc, cô nghe được hắn bất đắc dĩ một âm thanh thở dài, sau đó tay của mình bị hắn cầm: "Lên xe, bên ngoài lạnh."

Nhưng là tay của hắn so với tay cô lạnh hơn.

"Không có bị nứt da nữa chứ?" Cô tò mò nhìn dấu vết trên tay hắn không khỏi cúi đầu nhìn, hắn không tránh ra, ngón tay hắn khẽ vuốt tay cô.

"Chịu khó chú ý, nếu không sang năm lại muốn tái phát." Cô thanh âm ôn nhu mở miệng, Mạnh Thiệu Hiên lại cảm giác tâm cũng vui lên, hắn thích cô như vậy, giống như lúc này nứt da, hắn đã quên, nhờ có cô nhắc nhở hắn sự tồn tại của nó.

Hắn đem cô an bài ngồi phía sau xe, rồi tự tay thắt dây an toàn cho cô.

"Cô đi nơi nào? Về nhà sao?" Hắn nhìn thẳng về phía trước, khởi động xe, bóng đêm như vậy dày đặc kiềm chế, như là trong không gian vô biên cất giấu thứ gì làm cho người ta sợ hãi.

"Đi bệnh viện XX." Tĩnh tri cúi đầu mở miệng, cô còn muốn đến chăm mẹ.

"vì sao đi bệnh viện, cô chỗ nào không thoải mái sao?" Hắn lập tức khẩn trương lên, quay mặt nhìn kĩ cô.

Tĩnh Tri cay đắng cười, mắt lấp lánh nước nhìn hắn: "mẹ tôi tai biến, nằm ở viện."

Hắn liền ngẩn cả người, yêu thương nhìn cô: "Cô là bởi vì tiền thuốc men cho mẹ, mới...Vì sao không nói cho tôi? Chẳng lẽ trong mắt cô, tôi ngay cả một bằng hữu tin cậy cũng không gọi được sao?"

Tĩnh Tri nhẹ nhàng cắn môi một cái: "Tôi không muốn nợ anh càng nhiều."

"Cô nợ tôi đã còn không rõ, hà tất để ý chuyện nhỏ này." Hắn cười xấu xa, lại ngừng xe lại, hắn mở cửa nhảy xuống, một lúc sau quay lại, cầm một sấp tiền đưa cô, nhíu mi nghiêm túc nói: "Lấy tiền của Đỗ Yên, là thiếu nợ ân tình người ta."

"Tôi cũng không muốn nợ anh." Cô có chút chua xót nhìn hắn.

"Này không gọi là nợ, tôi là cam tâm tình nguyện, cũng không cần cô lấy gì trao đổi." Hắn quay lại kín đáo đóng cửa xe, khởi động xe: "Hôm nay quá muộn, ngày mai tôi cùng cô đến, tôi đưa cô đến bệnh viện, tôi cũng muốn đi xem dì."

"Anh không sợ bà đánh anh?" Tĩnh Tri nắm chặt sấp tiền, trên má lại có lúm đồng tiền nho nhỏ.

Mạnh Thiệu Hiên nhún vai: "Cô không cảm thấy đây là một cơ hội tốt cho tôi biểu hiện sao?"

Tĩnh Tri ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn liền cười, tay xoa tóc cô, hình như có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Ai bảo bà là mẹ cô, mặc dù có ác độc, thế nhưng cô không bỏ được, tôi có biện pháp nào đâu?"

Tĩnh Tri ngồi ngốc ở đó, có thế thấy được gò má của hắn, thiếu niên thanh tú gầy yếu, giờ đã trở thành một người đàn ông bá đạo không kiềm chế được, Tĩnh tri nắm chặt tay, nghĩ đến những lời này, nếu có người chịu tiếp nhận cô, không bởi vì mẹ cô như vậy mà ghét bỏ, là người thật có mấy phận thực tâm, cô không nên ngang tàng.

Cô bỗng nhiên muốn rơi lệ, là cô quá quật cường sao? Cô tại sao muốn bởi vì Mạnh Thiệu Đình nói không cho cô cùng Mạnh Thiệu Hiên cùng một chỗ, liền ngoan ngoãn bỏ đi? Hắn đối với cô thật tốt, thế nhưng vì sao hắn lại là người của Mạnh gia.

***********

Mạnh gia

"Anh cả cả ngày bận rộn công việc, thế nào rảnh rỗi đến tìm Thiệu Đình uống trà?" Mạnh Thiệu Đình thấy Mạnh Thiệu Tiệm tới, không khỏi đứng dậy cười nói.

"Dù là công việc bận thế nào, cũng phải nghỉ lấy hơi." Mạnh Thiệu Đình cởi áo gió, trực tiếp đi tới trước Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống, trong con ngươi sâu không lường được mang theo một ý trêu chọc: "Chú hai, bây giờ lại muốn cười nhạo anh, chờ mấy ngày nữa, chú cùng Mạn Quân giải quyết hôn sự xong, liền không được như vậy phú quý rảnh rỗi mà sinh sống!"


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: