Chương 225-229 Tự chụp ảnh

Chương 225

“Hửm?” Lương Thần lên tiếng, cúi đầu, tiến tai đến cạnh Cảnh Hảo Hảo, lại nghe được Cảnh Hảo Hảo thì thào hô “Lương Niên, Lương Niên......”

Giọng nói Cảnh Hảo Hảo trong mềm dễ nghe, mang theo vài phần tư vị triền miên, gọi đến cả người Lương Thần nháy mắt liền cứng lại.

Tai anh vẫn dán bên môi Cảnh Hảo Hảo như cũ, rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở của cô, thanh nhã như lan.

Nhưng Lương Thần lại cảm thấy như là có một phen cạnh băng bén nhọn, hung hăng đâm vào tim của mình.

Vừa lạnh, lại đau.

“Lương Niên......” Cảnh Hảo Hảo lại thấp giọng hô lên tên của Thẩm Lương Niên.

Lương Thần như là chạm vào điện cao thế, cả người chợt đứng lên, trực tiếp vươn tay ôm lấy Cảnh Hảo Hảo, ném vào trong bồn tắm lớn, mở vòi nước ra, cũng không chờ nước nóng, đổ ập rót xuống về phía Cảnh Hảo Hảo.

Lúc ban đầu nước mở ra tắm rất lạnh, giột đến cả người Cảnh Hảo Hảo theo bản năng trốn về một bên bồn tắm, thân thể cũng lạnh đến co rút thành một đoàn, nhíu lông mày thanh tú, âm điệu mềm nhũn mở miệng, mang theo một chút ủy khuất: “Lương Niên, tâm em khó chịu......”

Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo từ trên cao, lại nghe được tên Thẩm Lương Niên từ trong miệng Cảnh Hảo Hảo, ngực anh phập phồng không ngừng, giọng nói có chút thô lỗ nói: “Khó chịu? Khó chịu chết em đi!”

Nói xong, một tay nắm vòi hoa sen, một lần nữa nhắm ngay mặt Cảnh Hảo Hảo, liều mạng giột.
Thím Lâm vội vàng chạy lên từ dưới lầu giúp một tay, thấy một màn như vậy, sợ tới mức vội vàng đi lên trước, chặn cột nước vòi hoa sen: “Thần thiếu gia, hay để tôi tắm rửa cho Cảnh tiểu thư đi, ngài tắm như vậy, sẽ đông lạnh Cảnh tiểu thư.”

Mặt Lương Thần bình tĩnh, không có hé răng, trực tiếp đưa vòi nước cho thím Lâm, sau đó cầm dầu gội từ một bên lên, xoa nhẹ lên mái tóc dài của Cảnh Hảo Hảo.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tắm rửa cho người khác, đây là lần đầu tiên, lực đạo có chút mạnh, tóc dài của Cảnh Hảo Hảo dính nước, như là hải tảo dây dưa cùng một chỗ, Lương Thần xoa nắn hai cái, liền cuốn thành một đoàn, sau khi cầm vòi hoa sen rửa sạch bọt dầu gội trên đầu Cảnh Hảo Hảo, tóc liền thắt lại một chỗ, Lương Thần cau mày, một tay vừa giột nước, vừa dùng ngón tay làm thuận tóc cho Cảnh Hảo Hảo.

Có thể là lực đạo anh dùng mạnh, kéo đau da đầu Cảnh Hảo Hảo, trong lúc mơ mơ màng màng Cảnh Hảo Hảo giật giật đầu, nhỏ giọng ngâm rên nói: “Lương Niên, anh nhẹ một chút, em đau......”

Người phụ nữ này có phải ỷ vào mình uống rượu, phóng lên trời cao rồi không, lại có thể xem anh như không tồn tại, ở trong này quang minh chính đại gọi Thẩm Lương Niên như vậy.

Ngón tay Lương Thần cầm lấy tóc Cảnh Hảo Hảo, lực đạo nhịn không được liền tăng thêm một ít, kéo đến Cảnh Hảo Hảo kêu lên.

“Thần thiếu gia, không thể gội đầu như vậy.” Thím Lâm đứng ở một bên lo lắng suông, lại không dám tiến lên tự tiện đoạt Cảnh Hảo Hảo qua hỗ trợ, đành phải cầm dầu xả đưa cho Lương Thần, nói: “Đồ một chút dầu xả, tóc tự nhiên liền thuận, nhẹ nhàng gỡ liền tách ra, kéo như vậy nữa, sẽ kéo đau Cảnh tiểu thư.”

Lương Thần đen mặt, nghiến răng nghiến lợi run rẩy nói: “Đổ dầu xả cái gì, đau chết cô ấy luôn đi, cả ngày lẫn đêm đều không có làm cho người ta bớt lo!”

Nói xong, Lương Thần tắt vòi hoa sen, ném tới trong bồn tắm to, tay lại đưa qua, tiếp nhuận dầu xả, đồ ở trên tóc Cảnh Hảo Hảo.

Sắc mặt anh thoạt nhìn vẫn hung dữ như trước, nhưng lực đạo trên tay đã dịu đi rất nhiều.

Chương 226

Lương Thần tắm rửa cho Cảnh Hảo Hảo xong, thím Lâm vội vàng đưa một cái khăn tắm lớn lên, Lương Thần tiếp nhận, quấn lên người Cảnh Hảo Hảo, ôm lấy cô, vừa đi đến ngoài cửa, vừa nói với thím Lâm đi theo sau: “Đi xuống lầu lấy quả trứng gà chín lên.”

Thím Lâm nhận được mệnh lệnh, vội vàng đáp một tiếng, liền đi xuống lâu, đợi khi bà cầm trứng gà chín đi lên, còn chưa có vào phòng ngủ, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng gió vù vù, thím Lâm đứng ở cửa, nhìn thấy Lương Thần một tay ôm Cảnh Hảo Hảo, một tay cầm máy sấy, sấy tóc cho cô gái.

Thím Lâm chỉ có thể nhìn được một bên mặt của Lương Thần, sắc mặt người đàn ông vẫn không có chuyển biến tốt, thoạt nhìn như là mất hứng, nhưng tay vuốt tóc dài cô gái lại rất ôn nhu, rất cẩn thận, như là sợ không cẩn thận sẽ làm đau cô gái.

Thím Lâm đứng ở cửa, không có quấy nhiễu một màn này, bà vẫn đợi cho Lương Thần tắt đi máy sấy trong tay, mới nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào phòng ngủ, hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”

Lương Thần không nói gì, tiếp nhận trứng gà của thím Lâm, dán lên nửa khuôn mặt bị đánh của Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng lăn trên đó.

“Đây rốt cuộc là ai, xuống tay nặng như vậy, ngài xem mặt đều sưng thành như vậy, ngày mai Cảnh tiểu thư còn phải quay phim, tiêu sưng không được, làm sao quay đây.” Vẻ mặt thím Lâm đau lòng nói.

Lương Thần cau mày nhìn nhìn dấu năm ngón tay trên mặt Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí càng phẫn nộ hơn: “Đáng đời, cô ấy tự làm tự chịu, không có chuyện gì chạy đến quán bar, uống nhiều như vậy.”

Nói xong, đáy lòng Lương Thần lại dâng lên một cỗ xúc động giết người, sau đó đưa trứng gà cho thím Lâm, nói: “Thím nhìn cô ấy một lát, tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Nói xong, Lương Thần bước đi đến trước bàn bên cạnh, cầm chìa khóa xe lên, đi ra phòng ngủ.
Vừa rồi lúc tắm rửa cho Cảnh Hảo Hảo, quần áo trên người Lương Thần đã sớm ướt đẫm, sợ cô cảm lạnh, chỉ lo sấy tóc cho cô, quên thay quần áo cho mình, đợi cho ra cửa, gió mùa đông thổi qua, anh mới phát hiện trên người mình còn mặc quần áo ướt sũng.

Lương Thần dừng bước chân một chút, cuối cùng trực tiếp đi gara lấy xe, lái đến nhà họ Lương cũ

Mẹ anh cũng từng là ngôi sao nổi tiếng một thời trong làng giải trí, lúc quay phim đánh võ, thường xuyên va chạm lên người, máu ứ đọng thật lâu cũng không tiêu tan. Lúc ấy ông ngoại vừa mới nhận thức một lang trung, có một loại thuốc mỡ gia truyền, chuyên trị đánh tan máu ứ đọng, sau khi dùng qua, thấy hiệu quả rất nhanh, một đêm ngắn ngủnliền nhìn không ra dấu vết gì. Sau đó mẹ anh rời khỏi vòng giải trí, cũng dùng ít đi, chỉ là truwcos khi lang trung qua đời, ngược lại từng cho ông ngoại anh mấy hộp, trong hai năm này người trong nhà lục tục dùng, chỉ còn lại một hộp. Nếu không phải thím Lâm vừa mới nhắc tới ngày mai Cảnh Hảo Hảo quay phim, anh cũng không nhất thời nhớ tới.

......

Lương Thần chậm rãi dừng xe ở trước cửa nhà cũ của họ Lương, nhấn còi xe, sau đó trong nhà đi ra một người đàn ông, nhìn thấy là xe của Lương Thần, vội vàng mở cửa.

“Thần thiếu gia, trở về?”

Lương Thần hô một tiếng: “Chú Vương.” Không có dừng xe, trực tiếp lái vào trong sân.

Xe Lương Thần còn chưa dừng hẳn, bà bảo mẫu lớn trong nhà liền nhận được điện thoại của chú Vương, đi ra từ trong nhà cũ.

Bà bảo mẫu từng là vú nuôi của anh, bên cạnh anh từ nhỏ, xem anh trở thành nửa con con trai, hiện tại thấy anh, vui mừng lôi kéo tay anh, liền nói: “Tiểu tổ tông, muộn như vậy, sao con lại tới đây? Cũng không gọi điện thoại trước cho ta, ta sẽ chuẩn bị một ít món ăn khuya con thích ăn, con có đói bụng không? Hiện tại muốn ăn cái gì, ta lập tức đi làm cho con.”
Chương 227

“Mẹ Trương, không cần phiền toái như vậy.” Lương Thần đổi giày, nhìn nhìn trong phòng khách, phát hiện không có người, liền hỏi: “Ông nội đâu?”

“Mấy ngày nay thân thể lão tiên sinh không thoải mái, buổi tối ngủ sớm.”

Lương Thần lại hỏi: “Vậy, mẹ con đâu?”

“Giờ đã là nửa đêm, phu nhân đã sớm nghỉ ngơi, chỉ là ta đã phân phó Tiểu Trân đi gọi phu nhân rời giường.”

Lương Thần gật gật đầu, liề đi về phía cầu thang tầng hai, còn chưa có đi trên bậc thang, Lương Thần liền nhìn thấy mẹ anh mặc áo ngủ tơ lụa thuần chánh, vẻ mặt lười nhác đi xuống từ tầng hai.

Lương Thần đứng ở tại chỗ, cười tủm tỉm nhìn mẹ mình đi tới, mới mở miệng, nói: “Lương phu nhân, đã trễ thế này, người còn chưa ngủ?”

“A Thần, giờ đã sắp rạng sáng, con không nghỉ ngơi cho tốt, hơn nửa đêm chạy tới quấy nhiễu giấc ngủ của người ta, còn có ý tứ hỏi mẹ chưa ngủ?” Lương phu nhân giả bộ sinh khí, trừng mắt liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, liền nói với lão bảo mẫu đứng một bên: “Rót giúp tôi ly nước.”

Lương Thần tiến lên, ôm bả vai Lương phu nhân, đi đến trước sô pha, ấn bà ngồi xuống: “Mấy ngày không gặp, phu nhân cũng sắp biến thành tiểu thư .”

Lương phu nhân nghe được con mình khen mình trẻ tuổi, nhịn không được cười một tiếng, tiếp nhận nước lão bảo mẫu đưa tới, uống một ngụm, hỏi: “Được rồi, con cũng đừng ở nơi này lời ngon tiếng ngọt khen mẹ, nói đi, có phải con ở bên ngoài lại gây ra chuyện gì, muốn tìm mẹ cầu tình với cha con không?”

“Mẹ, xem lời mẹ nói kìa, giống như con là một sao gây họa vậy!” Lương Thần thả tay đặt ở trên vai Lương phu nhân xuống, nói: “Mẹ, hôm nay con đến tìm mẹ, chỉ là vì một chuyện nhỏ, xin mẹ một món đồ.”

“Thứ gì?”

“Chính là thuốc mỡ chuyên trị máu ứ đọng của mẹ.”

“A Thần, con bị thương hả?” Lương phu nhân vừa nghe lời này, lập tức buông ly nước, lôi kéo Lương Thần  nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn, còn vừa có chút lo lắng nói: “Sao quần áo trên người con đều ướt vậy, đây là mùa đông lớn, đông lạnh bị bệnh thì làm sao bây giờ. Mẹ Trương, nhanh nhanh, nhanh mang A Thần đi lên đổi quần áo sạch sẽ."

“Mẹ, con không sao, mẹ đừng quan tâm con, con tìm mẹ muốn thuốc mỡ, là cho một người bạn của con.”

Lương phu nhân vừa nghe lời này, hai mắt nháy mắt liền sáng lên: “A Thần, có phải con quen bạn gái không?”

Lương phu nhân mong mỏi đứa con trai này quen bạn gái đã mong mỏi đến năm năm, nhà người khác đều là vì con hoa tâm mà lo lắng, mà hiện tại bà thật sự hận không thể để con của mình truyền ra chút chuyện xấu tìm hoa như vậy.

Sao Lương Thần không biết tâm tư mẹ của mình, nếu hôm nay mình thừa nhận, sợ là ngày mai Cảnh Hảo Hảo sẽ bị tập thể già trẻ lớn bé nhà họ Lương thay nhau ra trận đi vây xem.

Người phụ nữ kia da mặt mỏng, ...... đáy lòng Lương Thần nghĩ nghĩ, liền nói: “Không, mẹ, người suy nghĩ nhiều, là một người bạn trai của con xảy ra chuyện.”

Nước trong miệng Lương phu nhân lập tức phun ra, ánh mắt như là hai thanh kiếm, mãnh liệt bắn về phía Lương Thần.

Cũng không phải do Lương phu nhân nghĩ nhiều, mà là mắt thấy con của bà sắp chạy từ 25 về phía 26, nó ngay cả ngón tay phụ nữ cũng chưa chạm vào, đêm đầu tiên vẫn còn đó.

Cho dù là một cô gái, đến tuổi này, cũng sẽ làm cho người ta thổn thức, huống chi là một người đàn ông?

Lương phu nhân trải qua lời nói vừa rồi của Lương Thần, đáy lòng lập tức sợ hãi lên, nháy mắt liền nghĩ đến con một người bạn của mình nói yêu đương với một người đàn ông nước Mỹ, chẳng lẽ con trai của bà cũng như vậy?

Chương 228

Lương phu nhân bình ổn trái tim kinh hãi nhảy lên, mở miệng hỏi: “A Thần, tuy rằng thuốc kia không đáng tiền gì, nhưng cũng thật sự là thứ hiếm có, hiện tại trên thế giới này cũng chỉ còn một hộp trong tay mẹ, cho nên nó cũng là bảo bối trong lòng mẹ, vậy con đưa cho ai, tốt xấu cũng phải nói cho mẹ biết một chút chứ?”

Lương Thần nghĩ nghĩ, lấy Từ Dung ra làm bia đỡ đạn.

Lương phu nhân vừa nghe tên Từ Dung, đáy lòng càng run rẩy.

Thanh mai trúc mã...... Từ nhỏ Từ Dung và Lương Thần đã cùng nhau lớn lên, lúc nhỏ hai người còn hở ra một tí liền chen trên một cái giường, sau đí Lương Thần trở về thành phố Giang Sơn từ Bắc Kinh, Từ Dung cũng trở lại theo...... Loại dấu hiệu này......

Trong nháy mắt cả người Lương phu nhân không ngồi yên được, bà cầm lấy điện thoại không dây một bên, vừa nói: “Mẹ hỏi Từ Dung một chút”, vừa gọi một cú điện thoại qua cho Từ Dung.

Lương Thần có chút đau đầu nâng tay lên, xoa xoa cái trán, vừa định vươn tay ngăn cản Lương phu nhân, đầu kia Từ Dung đúng lúc đang chơi di động, liền nhận điện thoại ngay.

“Bác gái, muộn như vậy bác gọi điện thoại cho cháu có chuyện gì?”

Cách điện thoại, Lương Thần rõ ràng nghe thấy giọng nói Từ Dung  truyền đến từ đầu kia điện thoại.

“A Dung hả, thực ngượng ngùng hơn nửa đêm còn phải quấy rầy cháu.”

“Không sao, không sao, bác gái có việc bác cứ nói.”

“Là như vậy...... A Thần đến nơi này của bác, nói cháu bị thương, xin thuốc mỡ của bác, cháu không sao chứ?”

Từ Dung đầu kia điện thoại dừng trong chốc lát, giọng nói thoạt có chút cứng ngắc nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ một chút chuyện nhỏ.”

Một chút chuyện nhỏ, một người đàn ông, cũng không phải phụ nữ, khẩn trương như vậy làm cái gì?

Lương phu nhân càng cảm thấy kỳ quái, bà ấp úng trong chốc lát, vẫn dứt khoát trực tiếp vào chủ đề: “A Dung, bác gái muốn hỏi cháu một chuyện, hiện tại cháu có bạn gái chưa?”

“Có.”

Một chữ có, tựa như một viên đại lôi, nổ tung trong đầu Lương phu nhân, bà nhịn không được tiếp tục hỏi:“Vậy hiện tại có phải mỗi ngày cháu theo A Thần chúng tôi cùng một chỗ không?”

Từ Dung nghe câu này, nháy mắt liền hiểu được đáy lòng Lương phu nhân đang hoài nghi cái gì, vội vàng giải thích nói: “Bác gái, cháu chỉ là trước đó không lâu cháu chia tay với một người bạn gái không thích hợp, gần gây cháu gặp một người mới, mấy ngày nay cháu còn đang theo đuổi, qua một thời gian liền có thể bắt được, đến lúc đó mang qua cho bác nhìn một chút.”

Lương phu nhân nghe nói như thế, mới yên lòng: “Cháu đã chia tay với Hiểu Lâm à, bác cảm thấy cô bé đó cũng rất tốt.”

“Không phải...... Hiểu Lâm là bạn gái trước trước trước của cháu.”

Lương phu nhân nghe câu này, càng chịu đả kích, bà  “a” một tiếng, liền cắt đứt điện thoại, sau đó đau thương thở dài một hơi, liền lên lầu cầm thuốc mỡ, lúc giao cho Lương Thần, có chút u oán nhìn Lương Thần, giọng nói càng khó chịu: “A Thần, A Dung trong vòng một năm đã thay đổi bốn bạn gái, con đây 25 năm, một người bạn gái cũng chưa quen.”

......

Lương Thần cầm thuốc mỡ, lái xe ra khỏi nhà cũ họ Lương chưa đến mười phút, liền nhận được điện thoại gọi đến từ Từ Dung.

Anh cũng không sốt ruột, chậm rãi đeo tai nghe điện thoại lên, mới nhấn tiếp nghe điện thoại.

“Được đó, A Thần, cậu đây vì xin thuốc cho Cảnh Hảo Hảo, thiếu chút nữa kéo tôi xuống nước, làm hại mẹ cậu cho là tôi và cậu có chuyện cẩu thả gì!”

Sắc mặt Lương Thần bình tĩnh lái xe, không nhẹ không nặng nói: “Mẹ tôi dùng ngón chân suy nghĩ một chút, liền nên biết ánh mắt tôi không kém cỏi như vậy.”

Chương 229

“Dựa vào......” Từ Dung bị Lương Thần đả kích cúi đầu phun ra một câu, sau đó mở miệng nói: “A Thần, sao cậu không nói cho mẹ cậu biết chuyện Cảnh Hảo Hảo? Chẳng lẽ cậu cũng chỉ là thuần túy chơi một chút? Cô gái kia gặp gỡ Lương Niên đã đủ đáng thương, hiện tại cậu còn như vậy.”

“Cảnh Hảo Hảo cũng không phải động vật trong vườn bách thú, không cần bị bọn họ lần lượt đến vây xem một lần.”

......

Lương Thần trở lại biệt thự giữa sườn núi đã sắp là hai giờ nửa đêm, toàn bộ biệt thự yên tĩnh lợi hại, anh lên lầu, trực tiếp đưa thuốc mỡ cho thím Lâm, sau đó tự mình vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc đi ra, thím Lâm đã rời đi, phòng ngủ có vẻ càng tĩnh lặng.

Lương Thần lau khô tóc, lên giường, nằm ở bên người Cảnh Hảo Hảo, bất tri bất giác liền nghĩ đến câu nói Từ Dung vừa hỏi mình kia.

Sao cậu không nói cho mẹ cậu biết chuyện của Cảnh Hảo Hảo?

Thật ra không phải không nói, mà là tôn trọng.

Đời này của anh, nếu thật sự quyết định giới thiệu một người phụ nữ cho người trong nhà biết, như vậy người phụ nữ kia, nhất định là người đời này anh muốn kết hôn .

Dựa theo câu quảng cáo vào lễ tình nhân thất tịch lần trước, anh chính là yêu Cảnh Hảo Hảo, anh không có kinh nghiệm, không thể đặc biệt xác định anh chính là yêu Cảnh Hảo Hảo .

Huống chi, hiện tại Cảnh Hảo Hảo cũng sẽ không gả cho anh......

Lương Thần quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, cô ngủ có chút trầm, bởi vì uống rượu, trên mặt có chút hồng hồng, khóe môi mang theo một chút ý cười nhàn nhạt, anh nhịn không được nghĩ đến lúc cô vừa mới hôn mê bất tỉnh, gọi tên Thẩm Lương Niên.

Đột nhiên, anh rất muốn biết rốt cuộc trong đầu cô nghĩ tới chuyện gì về Thẩm Lương Niên?

Đêm đã khuya, nhưng anh không có một chút mệt mỏi, Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, nhịn không được lấy di động của mình ra.

Anh nhớ rõ anh từng thấy qua di động của Cảnh Hảo Hảo, màn hình di động của cô là ảnh chụp chung của cô và Thẩm Lương Niên.

Lương Thần cầm di động, nhẹ nhàng đến gần Cảnh Hảo Hảo, ôm cô trước ngực của mình, điều chỉnh tốt tiêu cự, chụp ra một tấm ảnh của mình và cô.

Bởi vì không lấy tốt góc độ, thiếu nửa mặt của Cảnh Hảo Hảo, cho nên Lương Thần điều chỉnh một lần nữa, tiếp tục chụp mấy tấm, sau đó anh từ từ chọn một tấm từ trong di động, đặt làm hình bảo vệ.

Lương Thần khóa di động, mở ra, vẫn lặp lại nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp kia.

Giữa mặt mày cường tráng của anh, dần dần biểu lộ ra ôn nhu, thậm chí đến cuối cùng, anh nhìn chằm chằm ảnh chụp chung của anh và cô trên màn hình, phát ngốc lên.

Không biết qua bao lâu, Cảnh Hảo Hảo nằm ở trong lòng anh đột nhiên nhúc nhích, Lương Thần nghiêng đầu, nhìn thấy mặt Cảnh Hảo Hảo đỏ không bình thường, trên trán phủ đầy giọt mồ hôi lớn.

Lương Thần buông di động, nhẹ nhàng chạm vào trán Cảnh Hảo Hảo, phát hiện nóng đến kinh người, sợ tới mức anh vội vàng gọi điện thoại nội tuyến ở một bên, nói thím Lâm kêu bác sĩ.

Cơn sốt của Cảnh Hảo Hảo đến rất nhanh, cả người trở nên cực kỳ không an phận, vừa khóc lại nháo, khăn mặt Lương Thần đặt ở trên trán cô, bị cô nắm lấy năm lần bảy lượt, cuối cùng Lương Thần chỉ có thể ôm cô, cô lại quyền đấm cước đá náo loạn ở trong lòng anh.

Mặc dù cô sinh bệnh, khí lực cũng không nhỏ, đánh cho Lương Thần kêu rên hai tiếng, vỗ sau lưng cô: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?”

Cảnh Hảo Hảo sốt hồ đồ, mơ mơ màng màng mở ánh mắt một chút, rất nhanh lại nhắm lại, sau đó tựa vào trên vai Lương Thần, khó chịu nức nở lên.

Đáy lòng Lương Thần lắp đầy một ngọn lửa, cầm điện thoại bên cạnh liên tiếp thúc dục ba bốn lần, bác sĩ mới chạy tới

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top