Chương 205-208 không gặp


Chương 205

Bóng đêm thật sâu, Thẩm Lương Niên mặc đồng phục bệnh nhân, mặc một kiện áo khoác ở cửa bệnh viện đón một chiếc xe taxi, trực tiếp đi biệt thự giữa sườn núi của Lương Thần.

Lúc anh đến, cũng chỉ mới bốn giờ rạng sáng, toàn bộ thế giới còn bị vây bên trong một mảnh tối đen, nhiệt độ giữa sườn núi có chút thấp, Thẩm Lương Niên lạnh lùng đứng ở cửa biệt thự, thường dậm chân một cái.

Toàn bộ thế giới cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Lương Niên lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu, cách khói mù lượn lờ, anh bất tri bất giác liền nghĩ đến ngày sinh nhật năm đó của mình, Cảnh Hảo Hảo gấp trở về từ đoàn phim tổ chức sinh nhật cho mình, lúc ấy là mùa đông, công ty anh đang họp, di động đặt ở văn phòng, cuộc họp mở khoảng bốn tiếng mới chấm dứt, lúc đi ra, anh mới nhìn thấy di động của mình có mười mấy cuộc gọi nhỡ, vừa tiếp nghe, liền nghe thấy giọng nói ủy khuất của Cảnh Hảo Hảo truyền đến: “Lương Niên, em đợi ở dưới lầu nhà anh đã rất lâu, em không có thể cửa, không vào tòa nhà được.”

Anh vội vàng lái xe qua, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo bị đông cứng tay và mặt lạnh đến đỏ hồng, anh đau lòng một trận, vươn tay liền kéo cô vào trong lòng mình.

Lúc đó, người bị đông lạnh không phải anh, người đứng bốn tiếng cũng không phải anh, anh không biết là  tư vị gì.

Thời gian trôi cảnh vật đổi, đến hôm nay, đổi là anh đến chờ cô, lúc này không phải mùa đông, mặc dù không đến mức đông lạnh, điều kiện ác liệt kém hơn Cảnh Hảo Hảo lúc trước, đáy lòng anh mới biết, thật ra Cảnh Hảo Hảo từng vì yêu anh, thật sự ủy khuất chính mình nhiều như vậy.

......

Bảy giờ rưỡi sáng, Cảnh Hảo Hảo từ từ tỉnh lại từ trên giường, Lương Thần bên người đã không ở đây, trong phòng tắm mơ hồ truyền đến tiếng nước ào ào.

Cảnh Hảo Hảo ôm lấy chăn, duỗi người hai cái, lúc đang chuẩn bị xuống giường, lại nghe thấy di động của mình đột nhiên vang lên.

Di động vẫn là chiếc Lương Thần mua cho cô lần trước, tuy rằng từng bị anh dùng lực ném đi, nhưng cũng không đáng ngại.Gọi tới là một chuỗi dãy số, Cảnh Hảo Hảo chỉ nhìn thoáng qua, liền biết là ai, cô sợ tới mức lập tức nâng tay lên, cắt đứt điện thoại.

Sao Thẩm Lương Niên biết số điện thoại của cô?

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo miên man suy nghĩ, Thẩm Lương Niên lại gọi điện thoại tới lần nữa, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục cúp, Thẩm Lương Niên tiếp tục gọi, lặp đi lặp lại dày vò hồi lâu, thẳng đến tiếng nước trong phòng tắm ngừng một chút, truyền đến giọng nói của Lương Thần: “Hảo Hảo, có phải di động đang kêu không?”

“Không, không có.” Cảnh Hảo Hảo lên tiếng, di động trong lòng bàn tay lại vang lên, cô kích động ấn, kết quả không cẩn thận tiếp nghe.

Lương Thần nghe được tiếng trả lời của cô, tiếng nước lại vang lên theo, Cảnh Hảo Hảo do dự một trận, mới đặt di động tới bên tai.

“Hảo Hảo.” Giọng nói của Thẩm Lương Niên, nghe có chút vô lực, như là cách muôn sông nghìn núi, truyền đến từ nơi xa xôi.

Cảnh Hảo Hảo nắm di động, hô hấp cũng dừng lại theo, sau khi cô làm dịu một lúc lâu, mới khiến cho chính mình bảo trì bình tĩnh, đầu bên kia điện thoại cũng im lặng.

Hai người cứ yên lặng không nói gì ngây người như vậy trong chốc lát, Thẩm Lương Niên liền mở miệng:“Hảo Hảo, anh biết là em, bởi vì đây là số điện thoại anh xin từ Phương Lộ.”

Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói gì, hôm qua lúc cô nhìn thấy anh, anh hôn mê bất tỉnh, cô có thể bảo trì cảm xúc ổn định của mình, nhưng hiện tại, nghe giọng nói của anh, cô phát hiện, cả người của mình đều đi run rẩy lên theo.

“Hảo Hảo, em không muốn nói chuyện cũng không sao, em đi ra, chúng ta gặp mặt trò chuyện.”

Chương 206

Giọng nói của Thẩm Lương Niên trở nên có chút suy yếu.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo không tự chủ bắt đầu lo lắng lên, anh xuất huyết dạ dày, không phải đang nằm viện ư? Sao vừa tỉnh lại, liền chạy đến nơi này?

“Hảo Hảo, anh chờ em, nếu em không ra anh vẫn chờ em.”

Cảnh Hảo Hảo cảm giác tim của mình, truyền đến một đạo lo lắng đau đớn, cô sợ Thẩm Lương Niên thật sự cứ chờ đợi như vậy, cho nên nhẹ nhàng nói: “Lương Niên, bây giờ anh trở về bệnh viện đi, thân thể không tốt, đừng ra ngoài đi loạn.”

“Hảo Hảo, anh muốn gặp em.” Thẩm Lương Niên chỉ kiên trì với ý nghĩ của mình.

“Lương Niên, em không ở nhà, em ở bên ngoài, em có việc, qua một thời gian rồi nói sau, được không......”

“Cảnh Hảo Hảo, rốt cuộc em muốn gạt anh tới khi nào?” Thẩm Lương Niên đột nhiên liền lớn tiếng hô một câu, cắt đứt lời nói của Cảnh Hảo Hảo. Anh tức giận, thở hổn hển, nói: “Hảo Hảo, trước đó em nói với anh, nói tâm tình em không tốt, em đi ra ngoài, thật ra lúc đó em đã gạt anh, hiện tại em còn gạt anh.”

Thẩm Lương Niên dừng một chút, cách điện thoại, Cảnh Hảo Hảo nghe được anh hít sâu một hơi: “Hảo Hảo, anh ở ngoài cửa biệt thự Lương Thần.”

Cảnh Hảo Hảo nghe thế, sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Cô biết, Lương Niên biết cô theo Lương Thần, nhưng khi anh cứ như vậy đi tới cửa nhà Lương Thần, chuẩn bị chính mắt thấy cô đi ra từ bên trong, đáy lòng của cô, vẫn nhẹ nhàng phát run lên theo.

Cảnh Hảo Hảo cực lực khống chế chính mình, cô giật giật môi, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Lương Niên, em sẽ không đi ra ngoài, em cũng sẽ không gặp anh, anh đi đi.”

“Có ý tứ gì? Sẽ không gặp anh? Là muốn chia tay với anh ư? Cho nên em trả lại nhẫn lại cho anh, có đúng không?”Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không biết, hóa ra Thẩm Lương Niên ôn nhuận như ngọc kia, lúc bị buộc nóng tính, cũng có khí thế bức người như vậy.

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng đang hổn hển của Thẩm Lương Niên.

Cả đời Cảnh Hảo Hảo cũng không biết chính mình lại có thể có một ngày sẽ tàn nhẫn với Thẩm Lương Niên như thế.

Cô sững sờ không rên một tiếng đối mặt với lời ép hỏi của Thẩm Lương Niên, thẳng đến cuối cùng, ngữ khí Thẩm Lương Niên quyết tuyệt nói: “Hảo Hảo, cho dù em muốn chia tay với anh, anh cũng muốn nghe em giáp mặt nói với anh, em không ra, anh sẽ không đi!”

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo chuẩn bị đáp lời, di động trong tay cô đột nhiên bị người dùng lực rút đi.

Cảnh Hảo Hảo cả kinh, quay đầu liền nhìn thấy Lương Thần sắc mặt khó coi giơ di động, đặt tới bên tai của mình, không có chút cảm tình, âm điệu lạnh đến có chút dọa người nói với Thẩm Lương Niên trong điện thoại: “Cô ấy sẽ không đi xuống, thừa dịp hiện tại tôi chưa tức giận, từ đâu tới đây thì trở về đó cho tôi!”

Nói xong, Lương Thần hoàn toàn không cho Thẩm Lương Niên một chút đường sống nói chuyện, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại, anh như là cảm thấy không đủ, trực tiếp tắt máy, sau đó ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Vừa rồi thím Lâm đã tới, nói bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhanh đi rửa mặt, xuống lầu ăn bữa sáng.”

Lương Thần nói xong, liền ném điện thoại di động tới trên sô pha bên cạnh, xoay người đi ra phòng ngủ.

......

Lúc Cảnh Hảo Hảo đi vào phòng ăn, Lương Thần còn chưa có động đũa.

Anh nhìn thấy cô tiến vào, trực tiếp dùng cằm chỉ chỉ ghế dựa bên người của mình, nói: “Ngồi xuống ăn cơm.”

Thím Lâm vội vàng kéo ghế dựa ra cho Cảnh Hảo Hảo, chờ sau khi Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống, hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô muốn ăn cái gì?”

Chương 207

Lương Thần cũng không chờ Cảnh Hảo Hảo trả lời, trực tiếp ra lệnh: “Giống như tôi, đổi cà phê của tôi thành sữa tươi cho cô ấy.”

Thím Lâm nhận được lệnh nhanh nhẹn xoay người, trong chốc lát liền kêu người bưng bữa sáng lên cho Cảnh Hảo Hảo.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo làm sao có khẩu vị, đáy lòng đều bị Thẩm Lương Niên bệnh nặng đứng ở cửa lắp đầy, cầm thìa, quấy cháo, qua một lúc lâu cũng không có hành động.

Lương Thần nắm trong tay một khối sandwich, vừa ăn, vừa nhìn lướt qua cô, hỏi: “Không hợp khẩu vị?”

“Không có.” Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, miễn cưỡng cắn một miếng, pho mát giữa sandwich vào trong miệng, cô lại không cảm giác được một chút mỹ vị.

Lương Thần dùng tốc độ những mỗi ngày trước đây càn quét xong bữa sáng, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo trước mặt trên cơ bản không đụng vào thứ gì, nhíu mày một chút: “Thím Lâm, bưng xuống toàn bộ những thứ này đi, một lần nữa làm phần mới cho Hảo Hảo.”

“Không cần.” Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, ngăn trở tay thím Lâm và người hầu đưa tới, cầm thìa múc cháo, thực ăn không biết vị gì.

Lương Thần cũng không có ăn xong bữa sáng liền trực tiếp đi làm giống như mọi khi, ngược lại khí định thần nhàn ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo ăn từng ngụm nhỏ.

“A? Dự báo thời tiết nói buổi chiều hôm nay sẽ có mưa, sao buổi sáng lại nổi lên cơn mưa rồi?” Thím Lâm nhẹ giọng nói một câu, liền phân phó người hầu ở một bên nói: “Đi kiểm tra trong xe Thần thiếu gia có chuẩn bị dù hay chưa?.”

“Vâng.” Người hầu nhẹ nhàng lên tiếng, rời đi.

Cảnh Hảo Hảo lại nắm lấy chiếc đũa, nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả thực đã sắp nổi lên một cơn mưa nhỏ, vẩy lên trên cửa sổ sát đất rộng lớn một mảnh giọt nước rậm rạp.

Thân thể Lương Niên còn chưa có tốt, hiện tại gặp mưa?

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo càng lo lắng, cả người bắt đầu trở nên có chút đứng ngồi không yên.

“Mới ăn một chút? Sao lại không ăn nữa?” Lương Thần ngồi ở một bên, âm điệu nghe thực thuận miệng, như hoàn toàn không biết đáy lòng Cảnh Hảo Hảo đang nghĩ gì, cầm lấy khăn trừ đầu lau lau tay, sau đó cầm một quả trứng gà trên bàn lên, lăn lăn ở trên bàn, lưu loát lột vỏ cho Cảnh Hảo Hảo, đặt tới trong bát Cảnh Hảo Hảo:“Ăn trứng gà đi, rất gầy, phải bồi bổ nhiều một chút.”Cảnh Hảo Hảo nhìn quả trứng gà kia, qua một lúc lâu cũng không có động tĩnh.

“Ghét bỏ trứng luộc không có vị?” Lương Thần hỏi một câu, quay đầu bắt đầu phân phó người hầu bên cạnh: “Trứng tươi, trứng mặn, canh trứng gà, trứng luộc trong nước trà, đều chia ra chuẩn bị một phần mang lên.”

Người hầu bị Lương Thần sai khiến liền vội vàng chạy tới phòng bếp, chưa đến một lát, trứng chế biến từ đủ loại cách bày ra ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo.

“Trứng mặn này đầu bếp nhà chúng ta làm là tuyệt nhất, em nếm thử đi.” Lương Thần nói xong, đẩy trứng mặn tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo cầm lấy chiếc đũa, trước nhẹ nhạng ăn thử một miếng nhỏ.

“Cũng không thích cái này? Vậy nếm thử trứng tươi một chút.”

Mưa bên ngoài, càng rơi xuống càng lớn, nện ở trên thủy tinh cửa sổ sát đất, truyền ra tiếng vang bộp bộp.

Cảnh Hảo Hảo nhịn không được quay đầu, nhìn nhìn ngoài cửa sổ.

Lương Thần đè ép tính khí trong lòng, nhẫn nại tính tình đẩy canh trứng gà tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Tôi vẫn không biết em kén ăn như thế, vậy chúng ta đổi canh trứng gà......”

Lúc này lời nói của Lương Thần còn chưa rơi xuống, Cảnh Hảo Hảo liền đẩy ghế dựa phía sau ra, chợt đứng lên.

Mưa lớn như vậy, nếu Lương Niên cố ý chờ đợi, khẳng định chịu không nổi!

Nghĩ vậy, Cảnh Hảo Hảo liền xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

Nhưng mà, bước chân của cô còn chưa có mở ra, giọng nói của Lương Thần...

Chương 208

Nhưng mà, bước chân của cô còn chưa có mở ra, giọng nói của Lương Thần lạnh như hàn băng ngàn năm, chậm rãi vang lên ở sau thân thể cô: “Thím Lâm, hiện tại đi phân phó tài xế và người làm vườn, đi đến cỗng tiễn Thẩm Lương Niên cho tôi!”

“Vâng, Thần thiếu gia.” Thím Lâm cảm giác được không khí quanh người Lương Thần có chút không thích hợp, vội vàng lên tiếng, ngay lập tức nhanh như chớp chạy ra phòng ăn.

Lúc này Lương Thần mới chậm rãi đứng lên, cầm áo khoác phía sau của mình lên, mặc chỉnh tề, mới mở bước chân, đi tới bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, nhìn cô một cái, nói: “Tôi đi làm, hôm nay mưa lớn như vậy, đimgừ ra ngoài chạy loạn, cẩn thận cảm mạo.”

Nói xong, liền đi về phía cửa phòng ăn

Trong nhà ăn to như vậy, trong nháy mắt liền im lặng xuống.

Qua một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới cứng ngắc đứng lên, đi tới trước cửa sổ phòng ăn, xuyên qua thủy tinh rộng lớn, cô nhìn thấy tài xế và người làm vườn đi tới cửa, cùng người giữ cửa, không biết nói cái gì với Thẩm Lương Niên, cảm xúc Thẩm Lương Niên có chút kích động bắt đầu vung loạn cánh tay lên.

......

“Tôi muốn gặp Cảnh Hảo Hảo, tôi muốn đi vào, tôi muốn gặp Cảnh Hảo Hảo!

Thẩm Lương Niên vừa la hét, vừa chen lấn về phía cửa lớn biệt thự.

“Thẩm tiên sinh, thật xin lỗi, ngài không thể đi vào, hiện tại tôi đưa ngài trở về.” Tài xế và người làm vườn khách khí ngăn cản Thẩm Lương Niên.

Thẩm Lương Niên lại như là điên rồi, đột nhiên liền dùng lực mạnh đẩy hai người ra, trong chốc lát ba người liền quay dây dưa cùng một chỗ.

Thẩm Lương Niên bệnh nặng chưa khỏi, khí lực vốn không đủ, anh đứng ở ngoài cửa lâu như vậy, thân thể đã sớm vô cùng suy yếu, hiện tại cảm xúc kích động náo loạn trong chốc lát, cả người liền thở gấp hổn hển bị tài xế và người làm vườn nhét vào trong xe.

Lúc người làm vườn chuẩn bị đóng cửa, Lương Thần lái xe chậm rãi đi ra từ biệt thự, lúc anh tới gần chiếc xe Thẩm Lương Niên ngồi kia thì thả chậm tốc độ xe lại một chút, hạ cửa kính xe xuống, nhìn lướt qua Thẩm Lương Niên vẻ mặt phẫn nộ ở bên trong, quay đầu, nói với tài xế: “Đưa Thẩm tiên sinh đến bệnh viện nhân dân, thuận tiện mang một câu cho Kiều tiểu thư, nói nếu cô ta đã muốn người đàn ông này, vậy phiền toái cô ta nhớ giữ chặt một chút!”

Nói xong, Lương Thần liền hung hăng giẫm chân ga, xe bay nhanh lướt ra.......

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước kính, nhìn thấy xe Lương Thần ngừng một chút, liền lái đi, ngay sau đó chiếc xe chở Thẩm Lương Niên cũng quay đầu một cái, chậm rãi không thấy.

Toàn bộ thế giới, lập tức liền thanh tĩnh lại.

Mưa ngoài cửa sổ càng lớn hơn, ào ào, tựa như một cái bồn nước lớn giội xuống từ bầu trời.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước cửa sổ hồi lâu, cũng không có động tĩnh.

Người hầu trong phòng đều yên lặng không nói gì đứng ở một bên, không ai lên tiếng.

Toàn bộ phòng ăn im lặng có chút thái quá.

Hồi lâu, thím Lâm mới tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô muốn tiếp tục ăn một chút gì không?”

Thím Lâm vốn tưởng rằng Cảnh Hảo Hảo khóc, nhưng thật không ngờ, Cảnh Hảo Hảo quay đầu, gương mặt bình tĩnh và lãnh đạm.

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng cười cười với thím Lâm, nói: “Không cần, tôi ăn no rồi.”

Thím Lâm thở dài một hơi, gọi người thu dọn tất cả đồ trong phòng ăn đi.

Thẳng đến trong phòng ăn chỉ còn lại một mình Cảnh Hảo Hảo, cô mới chậm rãi quay đầu lại lần nữa, nhìn mưa to ngoài cửa sổ, thật lâu sau, nâng tay lên, hướng chậm rãi viết năm chữ trên cửa sổ thủy tinh.

Lương Niên, hẹn gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top