Chương 193 -197 Ôn Noãn cầu cứu

Chương 193

Thành phố Giang Sơn mùa thu, trời xanh mây trắng.

Cảnh Hảo Hảo ăn xong bữa sáng, liền ngồi trên ghế mây ở ban công, lấy tay chống cằm, nhìn chằm chằm phong cảnh xa xa ngẩn người.

Lá cây vốn xanh um tươi tốt trên núi, đã có chút biến hồng biến vàng, tường vây chung quanh biệt thự tràn ngập một vòng hoa dâm bụt đã nở, một mảng hoa quế cách đó không xa cũng nở rộ theo, gió thu thổi tới, mang theo hương khí say lòng người.

Cảnh tượng tinh xảo như vậy, sợ là chỉ có thể nhìn thấy ở biệt thự tư nhân này của Lương Thần thôi, sau lưng là núi, phía trước là hồ, quả thực chính là thiên đường nhân gian, nhưng trong đầu Cảnh Hảo Hảo lại đã bay về chuyện phát sinh vào tối hôm qua.

Đêm qua cô ngâm tắm một chút, thật ra rất mệt mỏi, nằm ở trên giường chưa đến một lát liền ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác được có người vuốt ve mình, như là mộng, lại không giống như mộng, vì thế cả người liền không đề phòng gì, mãi cho đến khi mức độ “Mộng” kia dần dần trở nên càng lúc càng lớn, thân thể của cô cũng theo đó càng ngày càng nóng, thậm chí người cũng có chút khó kìm lòng nổi theo.

Đây là cảm giác chưa bao giờ cô, cô chỉ cảm thấy trong cơ thể như là có cái gì đó lạnh như băng, bị người hòa tan, sau đó càng ngày càng nóng, đến cuối cùng, mang theo toàn thân cô đều giống như bắt lửa lên theo.

Ngọn lửa kia, thiêu đốt đến cuối cùng, đốt tỉnh cô.

Tuy rằng cô không có mở to mắt, nhưng cô lại rõ ràng cảm giác được Lương Thần xâm nhập si mê quấn quít lấy chính mình như thế nào, cũng có thể rõ ràng cảm giác được chính mình cảm thấy hưng phấn với tiếp xúc thân mật như vậy đến cỡ nào, thậm chí cô nghe thấy rõ ràng, miệng mình tràn ra từng đợt từng đợt tiếng vang nhỏ.

Ngay lúc đó đáy lòng cô hung hăng run rẩy một chút, theo bản năng muốn kháng cự anh, nhưng cô lại phát hiện, cao thấp toàn thân mình hoàn toàn không sử dụng ra được một chút khí lực, thậm chí cả người còn càng ngày càng kích động.

Đến cuối cùng, ý thức của cô lại có thể cũng trở nên tan rã hoảng hốt lên, sau đó nữa, cô ở bên trong cực hạn cao nhất, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Nếu không phải buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, cô thật sự nghĩ đến tối hôm qua là một giấc mộng của mình.

Mặc dù đã trôi qua mấy tiếng, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được cảm quan rung động mà anh đã mang đến cho mình vào tối hôm qua.

Chấn động đến mức bây giờ cô vừa nghĩ đến, tim liền nhảy thình thịch lên theo.

Hoàn toàn không thể dừng lại.

Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, theo bản năng che kín ngực của mình, muốn để cho trái tim của mình bảo trì bình tĩnh một chút, nhưng ai ngờ, trước mặt cô, lại lập tức liền thoáng hiện về tối hôm qua, lóe lên tuấn dung của Lương Thần ngay trước mặt mình.

Trời ạ!

Cảnh Hảo Hảo lập tức liền đứng lên từ ghế mây, cô gấp gáp lượn quanh đi tới đi lui trong phòng

Cô hẳn là hận anh!

Thế giới của cô, vốn không chào đón anh, nhưng anh lại không có tự giác, cường thế mà không lưu đường sống xâm nhập vào cuộc đời cô như vậy, cường ngạnh thay đổi hết thảy, mạnh mẽ buộc cô muốn chuyện cô không muốn!

Nhưng sao cô lại có thể không biết liêm sỉ như thế, sao có thể có phản ứng với một người đàn ông dập nát tình yêu của cô, thay đổi cuộc sống vốn yên tĩnh của cô như vậy!

Cảnh Hảo Hảo càng nghĩ, càng cảm thấy chân mềm nhũn, đến cuối cùng, cô dứt khoát đặt mông ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm trước mặt tường kính đã được người sửa chữa tốt trước mặt, nhìn mặt mình bên trong bởi vì nhớ lại một màn tối hôm qua mà hơi đỏ một chút, nhịn không được nâng tay lên vỗ vỗ mặt mình, nhưng lại phát hiện gương mặt mình lại đỏ hồng càng lợi hại hơn, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nâng tay lên, bắt đầu nắm lung tung tóc của mình!

Chương 194

Thím Lâm đẩy mở cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo ảo não cầm lấy tóc của mình, lắc trái lắc phải, cả người hoảng sợ, liền nhịn không được lên tiếng hô một câu: “Cảnh tiểu thư?”

Cảnh Hảo Hảo nghe được tiếng nói, lập tức dừng hành động trên tay của mình, cô trước xoay lại nhìn thoáng qua thím Lâm, sau đó lập tức buông tay cầm tóc của mình ra, nhẹ nhàng sửa lại tóc một chút, ngồi dậy, nhìn như bình tĩnh, thật ra đã xấu hổ muốn chết, thanh thanh cổ họng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi thấy thời tiết hôm nay không tệ, ánh nắng cũng rất tốt, Cảnh tiểu thư muốn đi xuống bơi lội một chút không?” Đây là sáng nay Lương Thần đi làm, trước khi lên xe, cố ý dặn dò bà, lần nữa cường điệu để bọn họ bồi Cảnh Hảo Hảo nhiều một chút, không có chuyện gì để cho cô đi ra bên ngoài hoạt động, đừng luôn một mình vùi ở trong phòng.

Cảnh Hảo Hảo giương mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ một chút, suy nghĩ một lát, nói: “Được.”

Phải biết rằng, trước kia Cảnh Hảo Hảo đối mặt với đề nghị của thím Lâm, không phải lắc đầu chính là buồn bực không hé răng, cả người thoạt nhìn không có một chút sinh khí, hiện tại cô lại có thể có tâm tình đi xuống lầu bơi lội.

Nhất thời trên mặt thím Lâm liền xếp đầy tươi cười: “Vậy hiện tại tôi đi lấy đồ bơi cho cô.”

Thím Lâm vừa nói, vừa vui vẻ vào phòng thay quần áo, ôm ra vài bộ đồ bơi ngay cả  nhãn hiệu cũng chưa lấy xuống bày ra ngay trước mặt Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô xem xem cô muốn bộ nào?”

Những thứ này đều là sau khi cô vào biệt thự, Lương Thần phái chuyên gia đo thân cô chế tạo ra, từ quần áo đến trang sức đeo tay, đến giày và túi xách phối hợp, cái gì cần có đều có.

Thím Lâm lấy mấy bộ đồ bơi này, đều đặc biệt đẹp mắt, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn cẩn thận chọn lựa một chút, chỉ một kiện trong đó, nói: “Bộ này đi.”

“Được.” Thím Lâm cắt nhãn đồ bơi xuống, đưa cho Cảnh Hảo Hảo, cầm những bộ còn lại vào phòng thay quần áo, vừa chia ra treo, vừa lớn tiếng nói với Cảnh Hảo Hảo bên ngoài: “Cảnh tiểu thư, cô nên như vậy, lúc trước kia luôn một mình không khí trầm lặng nghẹn ở trong phòng, sớm hay muộn cũng nghẹn chính mình ra vấn đề, cô xem cô như bây giờ thật tốt, chọn một quần áo xinh đẹp, đi xuống lầu bơi lội, vận động một chút. Con gái,  tuổi còn trẻ, làm gì phải để chính mình trôi qua mệt mỏi như vậy.”
Tuy rằng thím Lâm là đang càu nhàu Cảnh Hảo Hảo, nhưng cô lại nghe rất thư thái, thay đổi đồ bơi, liền khoác một áo choàng tắm, đi xuống lầu.

Tuy rằng là bể bơi bên ngoài, nhưng bên trong vẫn trang bị dụng cụ điều chỉnh nhiệt độ, nước không nóng không lạnh, vừa đúng, Cảnh Hảo Hảo nhảy vào, trước thong thả bơi hai vòng làm nóng người, mới tăng tốc độ nhanh hơn.

Bơi khoảng 20 phút, Cảnh Hảo Hảo leo lên từ trong bể bơi, nằm ở trên ghế dựa.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào chung quanh, thoạt nhìn như năm tháng yên tĩnh, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được híp mắt, cả khuôn mặt mang theo vài phần thích ý.

Ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo híp mắt, nằm ở bên bể bơi sắp ngủ, đột nhiên nghe được cửa lớn biệt thự truyền đến tiếng chuông cửa.

Bể bơi cách cửa lớn một đoạn khoảng cách, Cảnh Hảo Hảo chỉ nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ, cô liền không chút nào để ý lật người, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Qua chưa đến mười phút, người giữ cửa chạy tới: “Cảnh tiểu thư, ngoài cửa đến một vị tiểu thư, nói là tìm cô.”

Tìm cô?

Cũng không có người biết cô ở nơi này của Lương Thần nha?

Cảnh Hảo Hảo có chút hoài nghi đứng lên, cầm lấy áo choàng tắm phủ lên trên người, trực tiếp mang dép lê, đi đển cửa lớn.

Chương 195

Kiều Ôn Noãn thật sự không thể xem như là một người phụ nữ rất đẹp, lúc cô ta tiến vào vòng giải trí, còn từng nháo ra phong ba phẩu thuật thẩm mỹ, dù vậy, Cảnh Hảo Hảo vẫn cảm thấy bộ dạng cô ta rất bình thường, chỉ là sau khi trải qua xử lý trang điểm đậm, tương đối lên trước máy quay được mà thôi.

Ngoài trừ ở studio, bình thường số lần Cảnh Hảo Hảo gặp Kiều Ôn Noãn cũng không nhiều, mỗi lần thấy cô ta, không phải mang theo mặc kính lớn che nửa khuôn mặt, chính là sẽ đội mũ để người ta không thấy rõ diện mạo, cho nên Cảnh Hảo Hảo ngoại trừ biết bộ dạng cô ta không tính là xinh đẹp, cũng không có thật sự gặp qua mặt mộc của Kiều Ôn Noãn.

Cho nên, khi Cảnh Hảo Hảo giẫm bước chân không nhanh không chậm đi đến cửa lớn, nhìn thấy ngoài cửa đứng một cô gái mặc quần jean áo sơ mi voan màu trắng, cô sợ run trong chốc lát, mới ý thức được người nọ là Kiều Ôn Noãn.

Kiều Ôn Noãn không có trang điểm, Cảnh Hảo Hảo có thể nhìn rõ ràng nốt đậu trên mặt, tóc dài của cô ta tùy ý buộc ở sau đầu, thoạt nhìn có chút lộn xộn.

Cảnh Hảo Hảo lập tức nghĩ đến những lời Từ Dung nói ở trước mặt cô vào đêm qua, sắc mặtcủa cô, trong nháy mắt liền không có biểu tình gì.

Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, lại vội vàng đi về phía trước hai bước, cách cửa, vội vàng mở miệng nói: “Hảo Hảo, hôm nay tôi tới tìm cô là có chuyện xin cô giúp đỡ.”

Cảnh Hảo Hảo cũng chưa kịp trả lời, Kiều Ôn Noãn liền khẩn cấp tiếp tục nói: “Hảo Hảo, hiện tại chỉ có cô là có thể cứu Lương Niên, cho nên tôi cầu xin cô hiện tại đi bệnh viện nhân dân, nhìn Lương Niên một chút đi.”

Bệnh viện nhân dân?

Lương Niên?

Mi tâm Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu một chút, âm điệu có chút không thể chờ đợi hỏi: “Lương Niên anh ấy làm sao vậy?”

“Mấy ngày nay anh ấy ngày ngày một mình uống rượu giải sầu, tối hôm qua không biết anh ấy uống bao nhiêu, té xỉu ở ven đường, được người đưa đi bệnh viện, người bệnh viện gọi điện thoại suốt đêm thông báo cho tôi, nói dạ dày anh ấy xuất huyết, tôi vội vàng tiến vào bệnh viện, đến hiện tại, cả người anh ấy còn bị vây trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói tình huống của anh ấy rất không lạc quan, tôi không có cách nào, tôi nghĩ đến cô, chỉ có thể nghĩ đến cô, cho nên tôi cầu xin cô hiện tại đi thăm anh ấy đi.”
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo lập tức liền mất đi huyết sắc, cô không nói gì, chỉ xoay người, liền chạy về phía biệt thự.

Tốc độ cô chạy đặc biệt nhanh, trên đường đã đánh rơi một chiếc dép, cô chân trần dẫm nát lên đá cuội, cấn đau chân cô, cô lại hoàn toàn mặc kệ, chỉ nhan chóng đẩy cửa ra, chạy lên tầng hai, thay đổi quần áo, cũng không để ý tới thím Lâm đi theo phía sau hỏi, liền vội vội vàng vàng cầm túi xách, chạy về phía cửa lớn.

“Cảnh tiểu thư?”

“Cảnh tiểu thư, cô đây là đi đâu?”

Người giữ cửa và thím Lâm một trước một sau hỏi.

Cảnh Hảo Hảo lại như là hoàn toàn không có nghe được, trực tiếp nhảy lên xe Kiều Ôn Noãn, thúc giục Kiều Ôn Noãn nhanh khởi động xe, rời khỏi biệt thự.

......

Thím Lâm trở lại biệt thự, trái lo phải nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là gọi một cú điện thoại cho Lương Thần.

Lúc thím Lâm gọi điện thoại qua, Lương Thần đan họp, di động đặt ở chỗ thư ký, cho nên họp xong, Lương Thần nghe được thư ký chuyển cáo, lập tức gọi về trong nhà một cú điện thoại.

“Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đi ra ngoài.”

“Tôi tưởng là chuyện gì, Hảo Hảo không phải là muốn ra cửa một chuyến ư, các người theo cùng là được, về sau loại chuyện này không cần báo cho tôi.” Lương Thần vừa lật văn kiện, vừa không yên lòng nói.

Chương 196

“Không phải, Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư là tự đi ra ngoài một mình......”

Âm trong lời nói của thím Lâm còn chưa rơi xuống, Lương Thần liền “bốp” khép văn kiện lại, giọng nói của anh, nháy mắt liền trầm thấp xuống: “Rốt cuộc một đám các người xảy ra chuyện gì, ngay cả một người cũng không trông chừng được?”

“Không...... Không phải...... Là có một vị tiểu thư tới đây tìm Cảnh tiểu thư, không biết nói cái gì với Cảnh tiểu thư, Cảnh tiểu thư bỏ chạy trở về phòng, thay đổi quần áo, chúng ta còn chưa kịp ngăn cản, cô ấy liền lên xe đi với người đó rồi.”

Tiểu thư?

Lương Thần nhíu nhíu mày, hỏi: “Vị tiểu thư kia lái xe tới?”

“Vâng.”

“Đi điều tra băng ghi hình cửa lớn, nhìn xem biển số xe của cô ta là bao nhiêu, nói cho tôi biết.” Lương Thần nói xong, liền trực tiếp cạch cắt đứt điện thoại.

......

Qua khoảng hai phút, di động Lương Thần lại vang lên, là thím Lâm gửi biển số xe đến.

Lương Thần liền gửi biển số xe cho trợ lý của mình, sau đó cầm lấy điện thoại cố định trên bàn làm việc, nhấn một phím, chờ tiếp thông, liền đơn giản rõ ràng nói: “Tra một chút chủ biển số xe này là ai.”

Lúc này đây, Lương Thần cũng không có chờ trợ lý trả lời, liền trực tiếp ném điện thoại xuống.

Lại qua khoảng mười phút, điện thoại cố định của Lương Thần liền vang lên, anh không có dừng lại chút nào cầm lấy điện thoại, tiếp nghe: “Lương tổng, chủ biển số xe kia là một vị tiểu thư tên là Kiều Ôn Noãn.”

Mi tâm Lương Thần càng nhíu chặt.

Kiều Ôn Noãn?

Cô ta tìm Cảnh Hảo Hảo làm cái gì?

“Tra một chút hiện tại xe cô ta ở nơi nào.”

“Vâng, Lương tổng.”

......Dọc theo đường đi Cảnh Hảo Hảo và Kiều Ôn Noãn cũng không có nói chuyện gì với nhau, cũng may lúc này cũng không có kẹt xe, chỉ một tiếng, liền đến bệnh viện nhân dân.

Cảnh Hảo Hảo không đợi Kiều Ôn Noãn dừng hẳn xe, liền vội vàng đẩy cửa xe ra, chạy vào tầng khám gấp.

Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa tiến vào phòng bệnh Kiều Ôn Noãn nói, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Lương Niên nằm ở trên giường bệnh.

Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nằm ở nơi đó, cũng không nhúc nhích.

Trên cổ tay anh, ghim kim tiêm, có chất lỏng chậm rãi đưa vào trong cơ thể anh.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa trong chốc lát, mới mở bước chân, chậm rãi đi vào.

Ngày hôm qua cô ngồi ở trong xe Lương Thần, còn nhìn thấy anh, lúc đó anh chỉ sắc mặt thoạt nhìn không được tốt, hút từng hơi thuốc, sao chỉ trong một đêm, liền dạ dày xuất huyết vào viện?

Cảnh Hảo Hảo đi đến trước giường bệnh, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay, đụng đến hai gò má của Thẩm Lương Niên.

Trước kia anh rất thích sạch sẽ, cho tới bây giờ râu trên mặt đều không còn dư lại một mảnh vụn, hiện tại, trên cằm anh, mọc đầy râu ria thô ráp, sờ lên, có chút đâm tay.

Sau khi cô rời khỏi anh, gặp qua anh hai lần, một lần là trên đường cái, một lần chính là ngày hôm qua, hai lần này cô đều không có dũng khí nhìn anh thật tốt.

Lúc này anh hôn mê bất tỉnh nằm ở nơi này như vậy, rốt cục Cảnh Hảo Hảo cũng dám cẩn thận quan sát nhìn anh.

Hóa ra, dáng dấp anh cùng với trong trí nhớ mấy ngày nay của mình giống nhau như đúc.

Ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng xẹt qua cái trán, lỗ mũi, hai gò má của Thẩm Lương Niên.

“Lương Niên, anh nói sao anh lại ngốc như vậy chứ?”

“Vì sao anh phải chà đạp thân thể của mình như vậy?”

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng hỏi hai câu, trong giọng nói rõ ràng mang theo chỉ trích thật sâu, nhưng trong thân thể lại tràn ngập đau lòng.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên trong chốc lát, mới xoay người, nói với Kiều Ôn Noãn đứng ở cửa

Chương 197

“Có thể phiền toái cô xuống lầu mua giúp tôi một dao cạo râu không?”

Kiều Ôn Noãn nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo nắm tay Thẩm Lương Niên, chỉ cảm thấy chói mắt, cô nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, qua nửa ngày mới mấp máy môi, xoay người rời đi.

......

Đây là lần thứ hai Lương Thần nếm thử được cảm giác đứng ngồi không yên, sống một ngày bằng một năm.

Lần đầu tiên, là lúc anh chờ Cảnh Hảo Hảo đến biệt thự tìm anh.

Lần thứ hai, là hiện tại.

Thật ra chỉ mới một tiếng, nhưng anh lại cảm thấy đáy lòng mình nôn nóng như là có vô số con kiến bò.

Ngay tại lúc Lương Thần căm tức nâng chân lên, giận giữ đá ghế dựa ra, rốt cuộc trợ lý đã gọi điện thoại tới đây.

“Lương tổng, hiện tại xe của Kiều Ôn Noãn dừng ở bệnh viện nhân dân.”

“Bệnh viện nhân dân?” Lương Thần càng cảm thấy mơ hồ: “Ở bệnh viện nhân dân làm cái gì? Cảnh Hảo Hảo sinh bệnh?”

Không đúng, Cảnh Hảo Hảo sinh bệnh, cũng nên là người trong biệt thự phát hiện trước.

Lương Thần nghĩ, chính mình khẳng định là tức đến hôn mê mới có thể thốt ra một câu không đầu óc như vậy, anh hít sâu một hơi, mới làm rõ suy nghĩ, nói: “Đi thăm dò, đi thăm dò Kiều Ôn Noãn ở trong bệnh viện làm cái gì!”

......

Cảnh Hảo Hảo chờ Kiều Ôn Noãn mua dao cạo râu trở lại, liền bắt đầu cạo râu cho Thẩm Lương Niên.

Cô cạo rất cẩn thận, lực đạo rất nhẹ nhàng.Suy nghĩ trong đầu, lại dần dần kéo trở về quá khứ.

Lễ giáng sinh hai năm trước, cô vì cho Thẩm Lương Niên một kinh hỉ, liền suốt đêm ngồi máy bay, chạy về thành phố Giang Sơn từ nơi quay phim.

Lúc ấy thành phố Giang Sơn vừa mới rơi tuyết lớn, thời tiết rất lạnh, xe taxi ít đến đáng thương, Cảnh Hảo Hảo liền tùy ý tìm một chỗ, chọn một món quà cho Thẩm Lương Niên.

Chính là dao cạo râu.

Thẩm Lương Niên chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, là một áo khoác ngoài giá trị hơn vạn, cho nên lúc Cảnh Hảo Hảo lấy ra dao cạo râu, liền có vẻ hơi ngượng ngùng.

Thẩm Lương Niên vui rạo rực cầm dao cạo râu, cọ xát trên mặt mình hai cái, miệng lại nói lời ghét bỏ: “Hảo Hảo, em tặng quà cho anh cũng quá bình thường rồi.”

Cảnh Hảo Hảo không phục, liền quyệt miệng, nói: “Lương Niên, anh thì biết cái gì, em tặng anh món quà này ý nghĩa là em muốn cạo râu cho anh cả đời!”

Cô nói ra những lời này, mới ý thức được chính mình nói ra lời ngon tiếng ngọt như thế nào, mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.

Thẩm Lương Niên lại cao hứng vươn tay, kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm cô, nói: “Hảo Hảo, em đã muốn cả đời của anh, anh liền cho em cả đời của anh.”

Hiện tại nhớ tới hết thảy, giống như là vừa mới phát sinh vào ngày hôm qua, rõ mồn một ngay trước mắt.

Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy, hết thảy càng như là một giấc mộng xinh đẹp.

Cô cạo râu xong cho Thẩm Lương Niên, mượn khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch sẽ mặt của anh, ngữ khí có chút khàn khàn nói với Kiều Ôn Noãn đứng ở phía sau: “Anh ấy thích sạch sẽ, anh ấy coi trọng nhất là khuôn mặt này của mình, bình thường không có chuyện gì, sẽ luôn thích soi gương, cho nên cô nhất định phải cạo râu, lau mặt cho anh ấy mỗi ngày, như vậy anh ấy tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng soái khi như bình thường của mình, đáy lòng anh ấy sẽ rất cao hứng.”

Kiều Ôn Noãn đứng ở phía sau, không có hé răng.

“Dà dày xuất huyết, nhất định không thể ăn cay, anh ấy vẫn luôn có bệnh bao tử, đây là bệnh xấu mấy năm trước lúc anh ấy vì công ty mới làm việc một ngày một đêm công tác lưu lại, anh ấy thích ăn cháo ở một tiệm thành nam, trước kia lúc tôi bận rộn ở studio, không thể tự mình mua cho anh ấy, tôi sẽ gọi điện thoại, đặt quán đưa đến cho anh ấy......”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top