chương 171-176 Vô tình gặp lại
Chương 171 vô tình gặp lại 1
Lương Thần hơi hơi ngước cằm, chậm rãi phun ra vấn đề thứ ba mình vừa nói kia: “Anh cảm thấy, hiện tại anh còn xứng đến bảo tôi buông tha cho Cảnh Hảo Hảo ư?”
Cùng với một câu cuối cùng Lương Thần phun ra, trên mặt Thẩm Lương Niên liền không có một chút huyết sắc, trong nháy mắt ánh mắt anh ta liền ảm đạm xuống, không có chút sáng rọi, ngay cả hai vai cũng suy sụp xuống trong nháy mắt này.
Lương Thần nhìn Thẩm Lương Niên không hề có sinh khí như vậy, cổ ác khí mạc danh kỳ diệu nghẹn ở trong tâm anh từ khi biết được chuyện hư hỏng kia của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn, liền tiêu tán không ít.
Qua một hồi lâu, Thẩm Lương Niên vẫn không có nói chuyện, Lương Thần cũng không có ý tứ mở miệng, trong toàn bộ văn phòng, vô cùng im lặng.
Ánh mặt trời cuối thu ngoài cửa sổ, chói lọi chiếu vào trên cửa sổ sát đất ở phía nam phòng làm việc, chiếu ra một mảnh lớn ánh sáng ở trong phòng, tạo ra bóng ảnh của bài trí trong phòng.
Qua không biết bao lâu, trong nháy mắt thời tiết trở nên có chút âm u, ánh mặt trời biến mất, ánh sáng trong toàn bộ phòng tối đi rất nhiều, lúc này Lương Thần mới chậm rãi đứng thẳng thân thể, ánh mắt nhìn Thẩm Lương Niên giống như dại ra, âm điệu bình thường mở miệng, nói: “Nếu không có việc gì, lát nữa tôi còn có cuộc họp.”
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Thẩm Lương Niên không phải nghe không hiểu, qua lúc lâu anh mới nhẹ nhàng giật giật mắt, nhìn Lương Thần, há miệng: “Tôi......”
Chỉ nói một chữ, Thẩm Lương Niên liền không biết nên nói gì nữa.
Đây là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên anh cảm giác được không có lời nào để nói như vậy, cho tới nay, Cảnh Hảo Hảo giống như là người nhà của anh, tồn tại trong sinh mệnh của anh, mặc dù sau đó chính mình có tiền, giống như ngàn vạn đàn ông trên thế giới, không chống lại được dụ hoặc, có phụ nữ bên ngoài, nhưng đáy lòng anh, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn đứng ở vị trí không thể thay thế, anh cảm thấy dù phát sinh chuyện gì, Cảnh Hảo Hảo vĩnh viễn đều là của anh, nhưng hiện tại, lúc Lương Thần cầm mấy thứ này bày ra trước mặt anh, dùng ngữ khí khí thế bức nhân mà lại vô cùng kiên quyết như vậy, chất vấn anh, anh mới phát hiện, giống như trong lúc vô tình, khoảng cách giữa mình và Cảnh Hảo Hảo đã xa xôi vạn phần rồi.
Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ mất đi Cảnh Hảo Hảo, cho nên lúc đột nhiên ý thức được sẽ mất đi...... Thẩm Lương Niên phát hiện, chính mình lại hoảng hốt không thể nói nên lời.
Thật lâu sau, Thẩm Lương Niên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, miệng đóng đóng mở mở, chính là nói một câu: “Xin anh, chăm sóc cô ấy...... Cô ấy, cô ấy......”
Thẩm Lương Niên chỉ liên tục nói hai chứ “Cô ấy”, liền cảm thấy trong nháy mắt hốc mắtcó chút chua xót, thậm chí âm cuối cũng có chút nghẹn ngào lên, anh rất nhanh quay đầu, đứng lên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ nói một câu: “Gặp sau.”
Liền vội vàng đi về phía cửa phòng làm việc.
Bước chân Thẩm Lương Niên đi rất gấp, hỗn độn không có quy tắc gì, thậm chí lúc sắp ra khỏi văn phòng, suýt nữa tự té trật chân mình, anh chật vật nâng tay lên, vịn tay cầm cửa, hít sâu vài hơi, mới trấn định cảm xúc của mình một chút, kéo cửa ra, kéo bước chân nặng giống như ngàn cân, đi ra ngoài từng chút một.
Lương Thần vẫn luôn duy trì tư thái vừa rồi, ngồi ở trên sô pha, xuyên thấu qua thủy tinh, nhìn thân ảnh Thẩm Lương Niên càng chạy càng xa, anh không chút nào cảm giác được khoái cảm thắng lợi sau khi quyết đấu.
Thậm chí, toàn bộ tâm giống như trời đột nhiên biến đổi ở bên ngoài vào lúc này, trời u ám, trầm thấp áp lực.
Chương 172: Vô tình gặp được [2]
Trong đầu anh, lặp đi lặp lại đều là những lời Thẩm Lương Niên nói về quá khứ của anh ta và Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ đến lúc chính mình để cho người ta điều tra Cảnh Hảo Hảo, mặt trên ghi lại một đoạn nói, ban đầu lúc Cảnh Hảo Hảo đến thành phố Giang Sơn, ở tại căn phòng rách nát ở ngoại thành đông nam.
Nơi đó, anh chỉ đi qua một lần, là lúc anh đã có được một mảnh trời đất ở thành phố Giang Sơn, đặt ánh mắt ở vùng ngoại thành, bởi vì ngoại thành phía đông rất nghèo khó, cho nên anh - người từng ở trong thương trường mài dũa một trận như anh, liếc mắt một cái liền biết, nơi đó dễ dàng khai phá, lợi nhuận thật lớn.
Cho nên, anh chỉ đi một lần, chính là khảo sát tại hiện trường.
Phòng ở nơi đó, đều là nhà trệt, có vài cái vẫn là bùn đất, có cửa còn đóng không chặt, thậm chí có cửa sổ, nhưng thủy tinh đều đã hỏng.
Lúc ấy anh đi, thành phố Giang Sơn vừa mới vượt qua mùa mưa, dự báo thời tiết rõ ràng nói là trời nắng, kết quả chưa đến năm phút đồng hồ, đã nổi lên cơn mưa, hơn nữa càng rơi càng lớn, anh ở trong một căn phòng, vừa trốn mưa, vừa cùng người bàn giá thu mua, còn chưa đến mười phút, nóc phòng đều dột mưa.
Lúc đó anh đối mặt với hoàn cảnh bần cùng như vậy, cũng không có cảm giác quá lớn, anh chỉ nghĩ, chính mình dỡ dời, rốt cục có thể để cho người nơi này lĩnh được một khoản tiền cộng thêm một phòng nhỏ, xem như là một chuyện vui.
Thật là một chuyện vui, lúc ấy người nơi đó, như là trúng giải thưởng lớn, vui vẻ rời đi nơi khác.
Nhưng mà nay, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo lại có thể ở trong hoàn cảnh không chịu nổi kia hơn hai năm.
Căn phòng cô ở kia, chỉ sợ nay đã sớm trở tòa nhà cao vút trong mây, chỉ là không biết, lúc đó cô ở bên trong, có phải cũng có cửa không đóng chặt và cửa sổ bể thủy tinh hay không? Có phải vào lúc trời mưa, phòng ốc dột mưa, xối chăn, ảnh hưởng giấc ngủ hay không?
Một cô gái nhỏ mềm mại xinh đẹp như vậy...... làm sao chịu đựng được ở trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy?
Thẩm Lương Niên luôn miệng nói cưới cô làm vợ kia, thấy cô trôi qua bi thảm như vậy, sao sau đó lại còn có thể nhẫn tâm phản bội cô?
Đúng vậy...... Sao anh lại để cho Thẩm Lương Niên chạy đi như vậy, anh hẳn là phải hỏi anh ta một câu, lúc anh ta ở trong cơ thể Kiều Ôn Noãn đạt tới cao triều, có nghĩ tới Cảnh Hảo Hảo từng vì anh ta chịu đau khổ nhiều năm như vậy không?
Người đàn ông kia, làm sao xứng có được nhiều quá khứ như vậy với Cảnh Hảo Hảo?
Sống nhiều năm như vậy, Lương Thần vẫn tin tưởng vững chắc nam nhi có lệ không dễ rơi, ở trong nháy mắt này, không biết vì sao, trong nháy mắt liền đỏ hốc mắt.
“Lương tổng? Xin hỏi cần đặt cơm cho ngài không?”
Cửa phòng làm việc, đột nhiên truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư ký, đánh thức Lương Thần.
Lương Thần ngẩng đầu.
Thư ký nháy mắt liền ngốc sửng sờ ở cửa, hốc mắt đại BOSS lại có thể đỏ bừng bừng, thậm chí bên trong còn bốc lên một tầng hơi nước.
Đại BOSS giống như một vị thần, không gì không làm được, lì lợm, khí phách uy vũ ở trong lòng cô, là đang khóc sao?
Nhưng mà, không hổ là thư ký Lương Thần, chỉ trong nháy mắt, cô liền khôi phục bình tĩnh ung dung, hoàn toàn như là không có nhìn ra khác thường của Lương Thần, tiếp tục nhẹ giọng lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa: “Đã sắp đến giờ dùng cơm trưa? Xin hỏi hiện tại cần đặt cơm cho ngài không?”
Lương Thần gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu:“Không cần.”
Dừng một chút, Lương Thần đứng lên, cầm lấy chìa khóa và di động trên bàn, tiếp tục mở miệng: “Chiều hôm nay hủy bỏ tất cả hành trình của tôi, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Chương 173: Vô tình gặp được [3]
“Vâng, Lương tổng.”
Lương Thần đi ra cửa phòng làm việc, có chút lo lắng quay đầu, tiếp tục dặn một câu: “Chỉ cần không phải là điện thoại trong nhà gọi tới, nói về chuyện Cảnh Hảo Hảo, hết thảy vấn đề đều không cần hỏi tôi, toàn bộ lưu lại chờ tôi trở về làm việc sẽ giải quyết.”
Thư ký lại kinh ngạc một chút, Cảnh Hảo Hảo, tên này có chút quen thuộc, như là tên một ngôi sao nào đó...... Chính là, đại BOSS nhắc tới cô ấy làm cái gì?
Lương Thần cũng không có để ý tới sự kinh ngạc của thư ký, chỉ xoay người, bước nhanh rời đi.
......
Thật ra cũng không biết chính mình rốt cuộc là làm sao, chỉ đột nhiên rất muốn đi về quê hương của Cảnh Hảo Hảo một chuyến, muốn nhìn một chút thế giới Cảnh Hảo Hảo lớn lên từ nhỏ có bộ dáng như thế nào.
Càng hoặc là nói, Lương Thần cũng muốn hiểu biết một chút quá khứ của Cảnh Hảo Hảo.
Cho dù quá khứ kia, một đời một thế này của anh cũng không có cơ hội gì có thể diễn xuất được.
Nhưng vẫn bức thiết muốn biết...... Bởi vì anh chán ghét loại cảm giác biết được Cảnh Hảo Hảo từ trong miệng của Thẩm Lương Niên.
Lương Thần lái xe xuất phát từ thành phố Giang Sơn, mãi cho đến hơn bốn giờ chiều mới đến quê hương của Cảnh Hảo Hảo.
Trên trấn nhỏ, trước cửa từng nhà đều bày cây ngô vừa mới thu hoạch.
Không hề thiếu loại động vật gà vịt chó bò nằm úp sấp ở ngay bên cạnh đường cái.
Lương Thần vừa lái xe, vừa thường hạ cửa kính xe xuống, hỏi một vài người qua đường, có quen biết Cảnh Hảo Hảo hay không.
Có thể là Cảnh Hảo Hảo rời khỏi trấn nhỏ đã quá lâu, đại đa số mọi người đều lắc lắc đầu, cuối cùng là một người đàn ông trung niên chỉ cho Lương Thần một biện pháp, nói: “Lái xe đi về phía đông đi, căn nhà cuối cùng kia là nhà của hiệu trưởng Phương, ông ấy chính là hiệu trưởng tiền nhiệm của tiểu học và trung học thị trấn, có thể sẽ biết.”Lương Thần nói cảm ơn, dựa theo hướng dẫn của người nọ, tìm được địa điểm.
Lương Thần dừng hẳn xe ở ven đường, đi vào phía trước, anh đột nhiên nhớ tới trong cóp sau của mình để hai chai rượu trắng thượng hạng, liền vòng đến đuôi xe, mang ra, bước vào cửa nhà hiệu trưởng trước kia.
Cửa lớn không khóa, Lương Thần đi vào, sân có chút lớn, rất yên tĩnh, quét tước cũng rất sạch sẽ, Lương Thần đi vào trong hai bước, mới lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, có người không?”
Lương Thần liên tục hỏi hai lần, mới nghe được cừa phòng phía bắc được người kéo mở ra từ bên trong, một cô gái trẻ tuổi ôm một đứa bé, hỏi: “Ngài là ai?”
“Xin hỏi, hiệu trưởng Phương có ở đây không?”
Sau đó cô gái liền xoay người, hô một tiếng: “Cha, có người tìm cha.”
Qua chưa đến ba phút, từ trong phòng phía bắc đi ra một người đàn ông thoạt nhìn hơn 60 tuổi, vóc dáng cao cao, nhìn thấy Lương Thần, sửng sốt hồi lâu, mới hỏi: “Xin hỏi, ngài là?”
“Bác là hiệu trưởng Phương?” Lương Thần đi lên trước, vươn tay, bắt tay với hiệu trưởng Phương, nói: “Cháu tên là Lương Thần, tới từ thành phố Giang Sơn.”
Nói xong, Lương Thần cầm hai chai rượu trắng trong tay đưa lên: “Đây là mang tới cho bác, một chút lòng thành, hy vọng đừng ghét bỏ.”
Vận khí Lương Thần rất tốt, hiệu trưởng Phương đúng lúc là người yêu rượu, liếc mắt một cái liền nhận ra trong tay Lương Thần là rượu ngon, nháy mắt ấn tượng tốt với Lương Thần, lập tức nói con gái của mình chuẩn bị cho Lương Thần một ít thức ăn, gọi Lương Thần vào nhà ngồi.
Hiệu trưởng Phương cố ý mở một chai rượu Lương Thần đưa tới ra, vừa uống vừa hàn huyên với Lương Thần.
“Tôi thấy cậu không giống như là người trong trấn chúng tôi.”
“Tôi là ở thành phố Giang Sơn.” Lương Thần tự mình rót cho hiệu trưởng Phương một ly rượu, lại hỏi: “Hôm nay tôi đến, là muốn hỏi thăm bác một người, tên Cảnh Hảo Hảo.”
Chương 174
TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU
Chương 174: Vô tình gặp được [4]
“Cảnh Hảo Hảo?” Hiệu trưởng Phương lẩm bẩm tên này hai lần, sau đó bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nói:“Hảo Hảo à, cậu khả xem như hỏi đúng người, trong đám học sinh của tôi, ấn tượng của tôi với con bé coi như là khắc sâu nhất.”
Hiệu trưởng Phương dừng một chút, hỏi: “Chỉ là, cậu muốn hỏi cái gì?”
“Bác nhớ rõ cái gì, liền nói cái đó, mặc kệ là gì cũng được.”
Hiệu trưởng Phương nở nụ cười ha ha hai tiếng, dùng ánh mắt ái muội nhìn Lương Thần, hỏi: “Cậu là bạn trai của nó?”
Lương Thần có chút ngượng ngùng cười cười, không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, uống một ngụm rượu.
Hiệu trưởng Phương uống rượu, nói hơi nhiều, nhưng ý nghĩ cũng rất rõ ràng, ông uống một hớp rượu lớn, sau khi khen rượu ngon, liền mở miệng: “Hảo Hảo - con bé kia, lúc tôi biết nó, lúc ấy nó mới bốn tuổi.”
“Mẹ con bé đưa nó đến trường đi học sớm, lúc đó còn chưa có nhà trẻ, đi học sớm đều là đứa bé gần năm tuổi, lúc ấy tôi nói tuổi còn nhỏ, không nhận, kết quả mẹ con bé muốn đưa đi học, mọi người đều là người cùng quê, không tốt không cho tình cảm, liền nhận, kết quả cậu đoán như thế nào?”
“Lúc ấy trong lớp, hơn ba mươi đứa bé, đều lớn hơn con bé, có một tuổi, có hai tuổi, kết quá cha mẹ vừa đi, chỉ có nó không khóc, còn rất ngoan.”
“Lúc ấy tôi liền nhớ kỹ con bé, nó rất gầy, lại nhỏ tuổi nhất, vóc dáng không cao, đứng ở trong đám trẻ cpn, thấp bé không thu hút, nhưng bộ dạng lại rất xinh đẹp, đây là di truyền mẹ nó, năm đó mẹ nó chính là mỹ nhân nổi danh trên trấn chúng tôi.”
“Đừng nhìn con bé tuổi còn nhỏ, nhưng nó rất thông minh hiểu chuyện, trong nhà con bé chỉ có một đứa nhỏ là nó, nhưng tuyệt không yếu ớt, bạn học đều rất thích con bé, nó cũng rất nhiệt tình giúp người. Ừ...... nó đặc biệt thích vẽ tranh...... Nói tới đây, tôi nhớ ra rồi, cậu chờ chút, tôi đi lấy vài thứ cho cậu.”
Nói xong, hiệu trưởng Phương liền đứng lên, đi vào buồng trong, qua khoảng năm phút đồng hồ, hiệu trưởng Phương ôm một cái hộp đi ra, ông mở ra, lục tìm bên trong thật lâu, tìm ra một bức tranh, đưa cho Lương Thần, nói: “Bức tranh này, nhưng là Hảo Hảo vẽ vào năm tám tuổi, lúc ấy còn lấy được giải thưởng hạng nhất cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi ở trấn trên, cậu xem đi.”
Bức tranh này có chút cũ, màu nước phía trên đã sắp phai màu, bút tích vẽ tranh có chút ngây thơ, thậm chí có vài đường cong vẽ có chút vặn vẹo.
Nhưng đối với một đứa nhỏ tám tuổi mà nói, bức tranh này đã thật không tệ.
Cảnh Hảo Hảo vẽ, là một căn phòng thủy tinh, bên ngoài đủ loại hoa tươi, bên trong có một cái võng, một cái bàn và một đôi ghế dựa, còn lại là hoa tươi.
Cửa phòng thủy tinh, treo một cái chuông gió, trên cửa sổ có một lồng chim, bên trong có hai con chim họa mi.
Bức tranh này vẽ không được tốt lắm, Lương Thần lại xem đặc biệt nhập thần.
Hiệu trưởng Phương cứ thế tự uống rượu, tiếp tục nói: “Lúc ấy Hảo Hảo lấy cho bức tranh này một cái tên, gọi là căn phòng đẹp nhất trong lòng tôi.”
“Chỉ là, lại nói tiếp về Hảo Hảo, tôi ngược lại nhớ tới đến một chuyện buồn cười, đó chính là đừng nhìn thấy con bé dáng dấp đẹp mắt, vẽ tranh tốt, nó viết văn lại rất bình thường.”
Hiệu trưởng Phương lại tìm kiếm trong hộp sắt đó, qua hồi lâu, ông cầm lấy một tờ bài thi, đưa cho Lương Thần: “Chính cậu xem, đây là văn con bé viết.”
Đề mục viết văn, tên [ ba của tôi ].
Chỉ nhìn câu đầu tiên, Lương Thần liền nhịn không được cong môi lên.
“Ba của tôi, mặt dài râu đen trắng.”
Chương 175: Vô tình gặp được [5]
“Bạn học của tôi, đều nói bộ dạng ba tôi rất tuấn tú, không biết có phải do mỗi ngày tôi đều cùng ở một chỗ với ông hay không, tôi nhìn túi gia xinh đẹp đó đến có chút phát phiền.”
Chữ gia bị dùng bút màu đỏ ghi chú sai lỗi chính tả.
“Tôi cảm thấy ba không có đẹp mắt bằng mẹ tôi, mẹ tôi có một mái tóc đen nhánh, đôi mắt thật to, lông mi cong cong, hàm răng chỉnh tề, lúc cười rộ lên, trên khuôn mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt......”
300 chữ tiếp theo, viết đều là nội dung về mẹ Cảnh Hảo Hảo.
Ở cuối cùng bài văn, giáo viên cho “2” điểm, còn mang theo lời bình luận, nói là viết về ba của tôi, không phải là mẹ của tôi!
Bài văn rất buồn tẻ, không có tính nội dung thực tế, hành văn ngây thơ có chút buồn cười, nhưng Lương Thần lại cẩn thận xem xong từng chữ một.
Hiệu trưởng Phương đều nói chuyện mình có thể nhớ về Cảnh Hảo Hảo ra.
Đại đa số đều là một ít chuyện lý thú lúc nhỏ, bởi vì là trấn nhỏ, chuyện lý thú đều có vẻ có chút đơn điệu, Lương Thần lại nghe đặc biệt cẩn thận.
Nghe được chỗ buồn cười, mặt mày anh đều không tự giác cong lên.
Đến sau đó, hiệu trưởng Phương liền nói đến năm phát sinh lũ lụt trong trấn nhỏ kia, cũng nói đến cha mẹ Cảnh Hảo Hảo đều mắt, được nhà Thẩm Lương Niên chiếu cố.
Bắt đầu từ lúc đó, tựa hồ cũng không có chuyện tốt đẹp gì.
“Còn nhớ lão Thẩm bệnh nặng, con trai ruột của ông ấy lên cao trung ở huyện thành, đều là Hảo Hảo hầu hạ, mùa đông lớn giặt quần áo ở bên sông lạnh như băng, nấu cơm...... Còn có một chuyện, phỏng chừng lão Thẩm và con ông ấy cũng không biết, đó chính là mùa xuân vừa tới, toàn bộ băng tuyết trên đất hòa tan, Hảo Hảo ở bờ sông giặt quần áo, bị trượt, té vào trong nước...... Nếu không phải tôi và con tôi đúng lúc đi ngang qua, cứu con bé lên, nó đã mất mạng rồi, con bé tỉnh lại nói câu đầu tiền, cậu có biết là gì không?”
“Nó nói, đừng nói cho bác Thẩm và anh Lương Niên biết...... Cậu nhìn đi, vì một nhà lão Thẩm, con bé thiếu chút nữa đã mất mạng, kết quả còn sợ thành gánh nặng của người khác.” Nói tới đây, hiệu trưởng Phương lắc lắc đầu: “Hảo Hảo - con bé này, lúc còn nhỏ, tri ân báo đáp, còn nhỏ tuổi đã giúp nhà họ Thẩm làm không ít chuyện, lão Thẩm giúp đỡ con bé, cũng không giúp đỡ uổng phí...... Con trai của lão Thẩm cũng chưa từng hiếu thuận với ông ấy như vậy......”
Càng nói về sau, hiệu trưởng Phương liền bắt đầu lặp lại những lời “Hảo Hảo là cô gái tốt” này.
Lương Thần nghe đến đó, thật lâu sau cũng không nói chuyện.
Anh cũng không biết, cô gái nhỏ gầy yếu ở trong biệt thự của anh, từng vì một nhà Thẩm Lương Niên mà suýt nữa mất mạng!
Cuối cùng, hiệu trưởng Phương uống có chút nhiều, được con gái ông dìu vào trong nghỉ ngơi.
Lúc này Lương Thần mới đứng dậy cáo biệt.
Lúc anh đi ra, sắc trời đã tối, anh lên xe, mở đèn xe, nhìn những thứ thời thơ ấu của Cảnh Hảo Hảo mà mình lấy được từ chỗ hiệu trưởng Phương.
Trong đó có một tấm là ảnh chụp lúc cô học tiểu học.
Lúc đó cô thật sự giống như là hiệu trưởng Phương nói, bộ dạng rất đẹp, đôi mắt thật to, trên mặt thịt đô đô, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ánh mắt cô lúc đó, giống bây giờ như đúc, trong suốt thấy đáy, giống nhau thời gian tinh thuần nhất.
Hạ cửa kính xe xuống, có gió đêm trong trấn nhỏ từ từ thổi tới, mang theo một cảm giác mát mẻ và hương nông thôn ngọt ngào, thổi ảnh chụp trên đầu ngón tay Lương Thần nhẹ nhàng đung đưa.
Nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, trong nháy mắt mặt mày xưa nay luôn lãnh trầm của Lương Thần liền trở nên vô cùng nhu hòa, tựa như đó là bức ảnh tốt đẹp nhất thế gian.
Chương 176: Vô tình gặp được [6]
Từ sau đêm Lương Thần rời đi kia, liên tục hai đêm đều không có trở về.
Đêm đó Cảnh Hảo Hảo có thể là bị Lương Thần làm bị thương, luôn luôn ngây người ở trên giường suốt 36 tiếng, mới đi xuống lầu ăn một chút cơm trưa.
Có thể là nằm thời gian quá lâu, buổi chiều Cảnh Hảo Hảo liền đi tản bộ trong sân.
Buổi chiều lúc thím Lâm đi ra ngoài mua đồ, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi bên cạnh hồ bơi ngẩn người, nghĩ Lương Thần đã sắp hai ngày không trở về, chỉ sợ dựa theo tính tình lúc trước, trong một lúc sẽ không về được, dứt khoát bước tiến lên, hỏi: “Cảnh tiểu thư, buổi chiều tôi muốn đi vào thành phố Giang Sơn một chuyến, cô muốn theo tôi ra ngoài dạo một chút không?”
Thím Lâm dừng một chút, tiếp tục nói: “Gần đây Thần thiếu gia có thể sẽ không trở về, dù cô đi ra ngoài, sợ là ngài ấy cũng sẽ không biết, mỗi ngày cô ở nhà, cũng thực không thú vị, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì, cho nên cô đi qua tự mình chọn lựa đi?”
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Vậy tôi lên lầu thay quần áo.”
......
Đêm qua Lương Thần uống một ít rượu, vì an toàn của mình và người khác, cũng không có chạy về thành phố Giang Sơn suốt đêm, trực tiếp ở lại một khách sạn nhỏ ở trong trấn.
Khách sạn trong trấn nhỏ, kém cách xa vạn dặm với khách sạn Tứ Quý ở thành phố Giang Sơn của anh, từ nhỏ anh đã sống an nhàn sung sướng, đâu chịu nổi khổ cực như vậy, cho nên ngây người chưa đến hai phút, liền đi ra, về tới trên xe của mình.
Cuối cùng anh trực tiếp để ghế xe nằm ngang, chịu đựng ở trên xe một đêm, buổi sáng ngày hôm sau, anh đi trấn trên tùy ý ăn bữa sáng một chút, đổ thêm xăng, liền lái xe về thành phố Giang Sơn.
Kết quả nửa đường, cao tốc kẹt xe, mãi cho đến hơn ba giờ chiều, Lương Thần mới lái vào thành phố Giang Sơn.
Lương Thần trực tiếp lái xe đi khách sạn Tứ Quý, tắm rửa một chút, bảo người ta lấy quần áo đi giặt khô, chính mình liền nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là qua 30 phút, vẫn có chút không ngủ được, mở to mắt, cầm lấy đồ thơ ấu của Cảnh Hảo Hảo, lăn qua lộn lại xem vài lần, cuối cùng nghiêng người, gọi một cú điện thoại tới biệt thự giữa sườn núi.
Điện thoại rất nhanh liền được tiếp nghe, truyền đến giọng nói cung kính của người hầu: “Thần thiếu gia.”
“Hảo Hảo đâu?”
Người hầu đầu kia điện qua một lúc lâu cũng không nói gì.“Sao lại không nói lời nào?”
Giây tiếp theo, giọng nói thoáng có chút khẩn trương của người hầu truyền đến: “Cảnh, Cảnh tiểu thư, ở......”
“Gọi cô ấy nghe điện thoại.”
Người hầu sợ tới mức ngay cả tiếng hít thở cũng ngừng lại.
Tâm Lương Thần chợt căng thẳng, âm điệu nhịn không được liền trầm xuống: “Bảo Cảnh Hảo Hảo nghe điện thoại!”
“Thần, Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đã đi ra ngoài với thím Lâm.” Trong giọng nói của người hầu mang theo một chút khóc nức nở.
Lúc này Lương Thần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức liền giận dữ cúp điện thoại.
Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, ấp úng, nửa ngày nghẹn không ra một chữ, không biết còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì!
Lương Thần vừa nói thầm, vừa gọi một cú điện thoại cho thím Lâm: “Hảo Hảo ở bên cạnh thím? Ừ...... Không cần bảo cô ấy nghe điện thoại, trực tiếp đưa cô ấy đến khách sạn Tứ Quý...... Cơm chiều không quay về ăn, trực tiếp ăn ở bên ngoài.”
......
Lương Thần cắt đứt điện thoại, trước gọi một cú điện thoại cho lễ tân, thúc giục người nhanh chóng đưa quần áo mình tới, sau đó mặc chỉnh tề, liền đi xuống lâu.
Anh đứng ở cửa khách sạn Tứ Quý, đợi chưa đến năm phút đồng hồ, liền nhìn thấy xe quen thuộc lái vững vàng dừng ở trước mặt anh.
Tài xế xuống xe, mở cửa xe sau ra, Cảnh Hảo Hảo khom người, còn chưa xuống dưới từ bên trong, chợt nghe có người hô một tiếng: “Lương Thần?”
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy hai người Từ Dung và Thẩm Lương Niên đi ra từ trong khách sạn Tứ Quý.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top