235-240 Ngã bài

Chương 235

“Tôi chỉ biết, Thẩm Lương Niên không chết tâm. Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày anh ấy không đi công ty, cũng không ở nhà, tôi liền cảm thấy kỳ quái, hôm nay tôi đi công ty tìm anh ấy, nghe thư ký anh ấy nói anh ấy đi vùng ngoại thành, sau đó tôi có tâm nhãn gọi một cú điện thoại cho tổ phim của Cảnh Hảo Hảo, tôi mới biết được, Cảnh Hảo Hảo đang quay phim ở vùng ngoại thành.”

“Lúc đó tôi liền đoán được bọn họ có thể đang ở cùng một chỗ, tôi không xác định, tôi liền nhẫn nại tính tình gọi điện thoại cho Lương Niên, kết quả Lương Niên chẳng những không có tiếp nghe điện thoại, ngược lại trực tiếp tắt máy.”

“Cho nên hiện tại tôi chạy tới tìm anh...... Kết quả, Cảnh Hảo Hảo cũng không trở về, bọn họ khẳng định cùng một chỗ!” Ngữ khí của Kiều Ôn Noãn lập tức trở nên có chút chắc chắc, cô nhìn Lương Thần, cảm xúc có chút kích động nói: “Lương tổng, Cảnh Hảo Hảo chính là phụ nữ của anh, như bây giờ, làm không tốt, Cảnh Hảo Hảo lại bị Thẩm Lương Niên đoạt lại thôi.”

“Đủ, câm miệng cho tôi!”

Tiếng nói của Lương Thần đột ngột vang lên, Kiều Ôn Noãn sợ tới mức lập tức ngừng nói, nghiêng đầu, Kiều Ôn Noãn mới phát hiện, lúc này trên mặt Lương Thần đã không còn thần thái gì, đáy mắt của anh tối đen mà thâm thúy, nhìn không ra được cảm xúc gì, nhưng lại mơ hồ lộ ra một tầng dòng nước lạnh.

Cả người trầm thấp đáng sợ, càng đủ uy nghiêm hơn bình thường, thoạt nhìn như là đặc biệt sinh khí.

Kiều Ôn Noãn thấy  Lương Thần tức giận, cho nên lập tức sợ tới mức không dám thở mạnh chút nào.

Lương Thần hít sâu một hơi, mới chậm rãi đứng lên, mở bước chân đi tới trước mặt Kiều Ôn Noãn, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, mở miệng nói từng chữ: “Đoạt lại?”

“Chỉ dựa vào Thẩm Lương Niên, xứng tranh phụ nữ với tôi ư?”

“Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt không sợ bị cướp đi, vì trên thế giới này, chỉ có tôi không cần! Chỉ cần tôi muốn Cảnh Hảo Hảo một ngày, cô ấy liền không thể cùng Thẩm Lương Niên một ngày, tôi muốn Cảnh Hảo Hảo cả đời, cô ấy liền không thể cùng Thẩm Lương Niên cả đời!”

Lương Thần nói xong, liền cười lạnh một tiếng về phía Kiều Ôn Noãn, xoay người bước ra khỏi phòng họp.Kiều Ôn Noãn vẫn đợi cho Lương Thần rời đi một lúc, lúc này cô ta mới nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, mang theo một tia may mắn sống sót sau tai nạn, nghĩ: Thẩm Lương Niên không thể hoàn toàn hết hy vọng với Cảnh Hảo Hảo, như vậy cô liền nhờ Lương Thần, người đàn ông này từ trước đến nay quen duy ngã độc tôn, biết Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên lại gặp mặt, khẳng định sẽ áp dụng hành động!

Mấy ngày nay, thật ra mỗi ngày Thẩm Lương Niên đều đi tổ phim nhìn Cảnh Hảo Hảo, nhưng anh vẫn luôn không có quấy rầy Cảnh Hảo Hảo, chỉ yên lặng nhìn, cô ta không biết rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì, khiến cho hai người bọn họ gặp nhau, nhưng đây thật sự là một cơ hội, một cơ hội làm cho...... bọn họ hoàn toàn cách xa!

......

Xe Thẩm Lương Niên, dần dần lái vào trong thành phố Giang Sơn.

Đèn xanh đèn đỏ trong thành có chút nhiều, xe lái không hề thông thuận như vừa rồi nữa, thỉnh thoảng sẽ dừng lại.

Càng lái vào trung tâm thành phố, tâm tình Thẩm Lương Niên càng có vẻ xuống thấp, anh giống như biết rõ còn cố hỏi, lúc đang đợi đèn đỏ, nghiêng đầu, hỏi Cảnh Hảo Hảo: “Đưa em về nhà của em sao?”

Thần thái Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên có chút hoảng hốt, nhà của cô, cô đã rất lâu chưa trở về rồi......

Cảnh Hảo Hảo há miệng, nói: “Đến đầu đường trước mặt cho em xuống, em đón xe.”

Thẩm Lương Niên như là không có nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, vẫn tự mình lái xe về phía trước.

Đi trong chốc lát, Thẩm Lương Niên nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, nếu em sống ở bên người Lương Thần không vui, vì sao còn muốn ở lại bên người anh ta?”

Chương 236

Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo không biết chính mình nên nói những gì.

Người ngoài thoạt nhìn, Lương Thần nhiều tiền soái khí, là thiếu niên thiên tử của thành phố Giang Sơn, phụ nữ có thể được anh coi trọng, nhất định là phúc khí tu tám đời.

Nhưng không ai biết, “Phúc khí” như vậy với cô mà nói, chỉ có thể được gọi là một tai nạn.

Ván đã đóng thuyền, không còn có cơ hội gì có thể thay đổi.

Cô đã là phụ nữ của Lương Thần, anh cũng biết...... Cho nên, mặc dù cô ở lại bên người Lương Thần không vui, vậy thì như thế nào? Trở lại bên người anh? Vậy cô phải xóa bỏ đoạn trí nhớ chính mình là phụ nữ của Lương Thần như thế nào?

Cô đã không phải là Cảnh Hảo Hảo từng sạch sẽ và tốt đẹp như vậy nữa, cô bị ác ma tên là Lương Thần kia bẻ gẫy hai cánh.

Hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo mới mở miệng, nói: “Lương Niên, em nợ anh một câu thực xin lỗi.”, nói xong, nước mắt Cảnh Hảo Hảo liền lăn xuống dưới: “Là thật rất xin lỗi.”

Nhìn nước mắt của cô, Thẩm Lương Niên cảm thấy có một loại đau không cách nào hình dung, nhanh chóng lan truyền toàn thân anh, anh theo bản năng liền vươn tay, bắt lấy tay của Cảnh Hảo Hảo, gắt gao nắm trong lòng bàn tay của mình, dùng sức cầm lấy, giống như như vậy, mới có thể giữ cô ở lại bên người của mình.

Có một số việc, hiện tại anh không nói, có lẽ cả đời cũng không thể nói.

Mấy ngày nay mỗi ngày anh vụng trộm nhìn Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ, nếu cô đi theo Lương Thần thực vui vẻ, như vậy anh sẽ buông tay, nhưng anh phát hiện, cô cũng không vui vẻ, sau khi cô quay phim chấm dứt, sẽ thường xuyên một mình ngẩn người.

Anh thừa nhận, anh yếu đuối, vào lúc Lương Thần cầm chứng cứ chệch đường ray của anh và Kiều Ôn Noãn ra, anh vốn không có cốt khí đi đối mặt với Cảnh Hảo Hảo.

Anh sợ Cảnh Hảo Hảo kết kết thật thật hận anh, sau đó anh và cô không còn có cơ hội.Nhưng mấy ngày nay, anh mới phát hiện, chính mình tựa hồ đã không còn cơ hội.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lương Niên hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng, nói: “Hảo Hảo, nên thực xin lỗi là anh.”

Ngả bài sao? Ngả bài đi. Nếu Cảnh Hảo Hảo  không tha thứ, như vậy từ nay về sau, anh liền cách xa cô. Nếu Cảnh Hảo Hảo tha thứ, không ngại, chỉ cần cô muốn cùng một chỗ với anh, như vậy anh liền mang cô đi, rời khỏi thành phố Giang Sơn, cao bay xa chạy.

Nên thực xin lỗi là anh? Cảnh Hảo Hảo cảm thấy mũi chua xót, sao Thẩm Lương Niên lại xin lỗi cô? Từ đầu đến cuối, đều là cô phản bội anh, liên lụy anh.

Thẩm Lương Niên vẫn nghĩ đến, chuyện của mình và Kiều Ôn Noãn, sẽ như là một bí mật vĩnh hằng, cả đời sẽ không bị Cảnh Hảo Hảo biết. Nhưng anh vạn lần không ngờ, có một ngày, là anh chính miệng nói cho cô biết.

Hốc mắt Thẩm Lương Niên trở nên hồng hồng, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Hảo Hảo, em chưa từng thật có lỗi với anh, là anh thật có lỗi với em......”

“Là anh đáng đời, là anh......”

Thẩm Lương Niên vừa mới nói tới đây, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thắng xe chói tai và một tiếng còi rõ ràng, anh ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe đi ngược chiều vọt tới trước xe của anh, thắng gấp một cái, liền ngừng lại.

Thẩm Lương Niên nhanh chóng giẫm phanh lại, chỉ kém chút nữa liền đụng vào xe trước mặt.

Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên bởi vì dừng gấp, thân thể đều nghiêng về trước.

Sau khi Thẩm Lương Niên lấy lại tinh thần, đầu tiên liền đỡ Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, không có việc gì chứ?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, có chút kinh hồn chưa định ngẩng đầu, sau đó xuyên qua kính chiếu hậu, cô tinh tường nhìn thấy Lương Thần ngồi ở ghế tài xế chiếc xe kia.
Chương 237

Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền không có huyết sắc.

Thẩm Lương Niên nhận thấy được Cảnh Hảo Hảo khác thường, cũng ngẩng đầu theo, cả người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền mấp máy môi.

Xe Lương Thần, giống như người của anh, vênh váo dừng ở giữa đường cái, trong nháy mắt chắn ngã tư đường khiến giao thông tê liệt, chận đến nước chảy không lọt, tiếng còi nổi lên bốn phía, hoàn toàn rối loạn.

Hết thảy đều do Lương Thần gây ra, nhưng lại dùng một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, cao ngạo ngồi ở trong xe, trên mặt không có thần thái gì, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo gắt gao.

Cách hai cửa kính xe, Cảnh Hảo Hảo vẫn có thể cảm giác được rét lạnh vỡ toang trong mắt Lương Thần, tay bị Thẩm Lương Niên nắm của cô nhẹ run rẩy, theo bản năng muốn rụt trở về, nhưng Thẩm Lương Niên lại hơi dùng sức, nắm cô càng chặt.

Ba người, ai cũng không có dẫn đầu xuống xe, cũng không có động tác gì, giống như hình ảnh dừng lại toàn bộ, chính là giằng co.

Cảnh sát giao thông vội vàng tới đây, nhìn thấy là xe của Lương Thần, mỗi người đứng ở một bên, không dám tiến lên xử lý sự cố giao thông này.

Không biết qua bao lâu, tiếng còi chung quanh đều dần dần yên tĩnh xuống, cửa xe ghế sau của Lương Thần bị đẩy ra, một người đàn ông mặc chỉnh trang xuống dưới, mở bước chân, trực tiếp đi tới bên cạnh cửa xe Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, mở cửa xe ra, như làm việc công nhìn Cảnh Hảo Hảo bên trong, mở miệng nói: “Cảnh tiểu thư, Lương tổng bảo cô đi qua.”

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe không hề động, cô rõ ràng cảm giác được tay mình bị Thẩm Lương Niên nắm càng chặt.
Người đàn ông kia cũng không có chút không kiên nhẫn, vẫn duy trì thần thái trấn định giải quyết chuyện chung như trước, lại không có cảm xúc gì mở miệng một lần nữa, nói: “Lương tổng bảo tôi nhắn cho cô một câu, chính là, cô cho rằng các người còn có thể ở cùng một chỗ lần nữa sao?”

Cô cho là các người còn có thể ở cùng một chỗ lần nữa sao?

Một câu đơn giản như vậy, nói trúng tim đen như thế, tràn đầy phong cách nói chuyện của Lương Thần.

Trong nháy mắt, liền đâm vào chỗ sâu trong đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, cô theo bản năng xoay qua, nhìn thấy Lương Thần vẫn duy trì thần thái và ánh mắt vừa rồi, bình tĩnh nhìn cô.

Lúc này anh, rõ ràng không có sinh khí, cũng không có tức giận, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại loáng thoáng cảm giác ra một tầng khí thô bạo và phá hủy nồng đậm, cô mạc danh kỳ diệu đã nghĩ đến hai ngày trước Lương Thần ở trong quán bar, giống như Tu La địa ngục, xuống tay ngoan lệ với những người suýt nữa mang cô đi.

Trong lòng Cảnh Hảo Hảo thất kinh, chợt rút tay của mình ra từ trong lòng bàn tay của Thẩm Lương Niên.

“Hảo Hảo, em không thể đi!” Thẩm Lương Niên cảm giác được trong lòng bàn tay trống trơn, tâm cũng đi rơi xuống theo, theo bản năng liền bắt lấy cánh tay Cảnh Hảo Hảo: “Đừng đi, Hảo Hảo!”

Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nhìn thấy Lương Thần nhìn chằm chằm tay Thẩm Lương Niên nắm cánh tay cô, hơi hơi nhíu nhíu mày, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo trầm xuống theo, theo bản năng giọng nói liền mang theo chút mềm nhũn nói với Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, anh buông.”

“Hảo Hảo......” Thẩm Lương Niên vừa mới hô tên của cô, Lương Thần liền đột nhiên nâng tay lên đẩy cửa xe ra, tư thái tao nhã cao quý xuống xe, sau khi đóng cửa xe, còn thuận đường sửa sang lại một chút quần áo, liền mở bước chân không nhanh không chậm đi về phía xe của Thẩm Lương Niên.

Nhìn Lương Thần chậm rãi đi tới, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy tay chân mình đều lạnh lẽo lên, cô vội vàng nghiêng đầu, đáy mắt nhìn Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt chứa đầy nước mắt: “Buông.”

Chương 238

Thẩm Lương Niên nhìn thần thái sắp khóc của Cảnh Hảo Hảo, lực tay nắm Cảnh Hảo Hảo mạnh mẽ, cuối cùng mới tách ra từng chút một.

“Lương tổng.” Trợ lý Lương Thần nhìn thấy Lương Thần đi tới, lập tức cung kính tránh thân ra.

Lương Thần không có thần thái gì vòng qua cửa xe đi tới, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo bên trong, trên mặt như kỳ tích nở nụ cười: “Hảo Hảo, chơi cao hứng không?”

Chỉ một câu hỏi như vậy, hỏi Cảnh Hảo Hảo run như cầy sấy, cô mở cửa xuống xe, còn chưa có mở miệng nói chuyện, Lương Thần liền dẫn đầu lên tiếng nói:“Lâm Nam, mang Cảnh tiểu thư về trên xe đi.”

“Vâng, Lương tổng.” Lâm Nam khách khí làm một thế tay mời với Cảnh Hảo Hảo:“Cảnh tiểu thư, mời.”

“Hảo Hảo!” Thẩm Lương Niên gọi một tiếng tên Cảnh Hảo Hảo, nhanh chóng cởi dây an toàn.

Cảnh Hảo Hảo dừng bước chân một chút, nghiêng đầu muốn liếc mắt nhìn Thẩm Lương Niên một cái, nhưng đầu chỉ nghiêng một nửa, giọng nói Lương Thần liền truyền đến lần nữa, mang theo một chút không kiên nhẫn rõ ràng: “Nhanh lên!”

Cảnh Hảo Hảo đành phải cường ngạnh chuyển vòng nửa đầu lại, tay cầm gắt gao, từng bước một tiêu sái đi tới xe của Lương Thần.

“Hảo Hảo!” Thẩm Lương Niên đẩy xe ra, vội vàng xuống xe, liền đuổi theo phía sau Cảnh Hảo Hảo.

Chỉ là anh vừa mới đi chưa được một bước, Lương Thần liền nhanh chóng vươn tay, kéo lấy cánh tay Thẩm Lương Niên, dùng sức một cái, liền trực tiếp ấn Thẩm Lương Niên đến trên đầu xe.Lương Thần nhìn xuống Thẩm Lương Niên từ trên cao, trong ánh mắt nhìn anh ta đã có tức giận bốc lên, anh hừ cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Lương Niên, tôi đã nhịn anh rất lâu, đừng ý đồ khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi!”

Nói xong, Lương Thần liền chậm rãi buông Thẩm Lương Niên ra, hất tay áo, lại khôi phục bộ dáng vênh váo hung hăng nhất nước chảy không lọt như trước.

Thẩm Lương Niên hiểu Lương Thần, anh ta biết Lương Thần như vậy là đang thật sự tức giận, anh ta nghĩ cũng không không nghĩ liền đứng lên, nói: “Anh có cái gì trực tiếp hướng về tôi, đừng làm khó dễ Hảo Hảo, chuyện lần này, không liên quan đến cô ấy.”

Lương Thần phốc liền bật cười, anh chậm rãi xoay qua, đáy mắt nhìn Thẩm Lương Niên là một mảnh âm hàn, hơi hơi nâng cằm, có vẻ có chút cao ngạo nói: “Thẩm Lương Niên, anh đừng đã quên, Cảnh Hảo Hảo là phụ nữ của tôi, tôi muốn đối với cô ấy như thế nào là chuyện của tôi, không liên quan gì đến một người ngoài như anh!”

Lời này của Thẩm Lương Niên là có ý tứ gì? Hướng về phía anh ta đi? Làm như anh ta và Cảnh Hảo Hảo giống như là uyên ương sống chết, liều mạng muốn che chở tốt cho cô! Có phải xem Lương Thần anh không tồn tại không!

Lương Thần tiếp tục tự giễu cười lạnh một chút, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, nói với Thẩm Lương Niên: “Anh có thời gian ở trong này suy nghĩ tôi và Cảnh Hảo Hảo như thế nào, không bằng suy nghĩ thật tốt một chút, phải giải thích như thế nào với tiểu tình nhân theo anh hai năm đi.”

Kiều Ôn Noãn nghĩ cô ta thông minh, đến chỗ Lương Thần anh muốn mượn tay anh đối phó Cảnh Hảo Hảo, cô ta thật đúng là nghĩ rất tốt! Đối với cô ta, Lương Thần anh hoàn toàn khinh thường cho ra tay.

Không phải cô ta thích Thẩm Lương Niên sao? Yêu đến chết đi sống lại, sợ hãi mất đi. Tốt lắm, Lương Thần anh ngượ lại muốn nhìn, là Kiều Ôn Noãn nháo Cảnh Hảo Hảo người ngã ngựa đổ, hay là Lương Thần anh nháo cô ta và Thẩm Lương Niên người ngã ngựa đổ!

Nghĩ đến đây, Lương Thần tiếp tục không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Nếu không phải tiểu tình nhân kia của anh bôn ba chạy đến công ty tôi náo loạn, tôi cũng không biết anh và Cảnh Hảo Hảo tro tàn lại cháy đâu!”

Chương 239

“Lại nói, tôi còn thật phải cảm tạ tiểu tình nhân kia của anh thật tốt, một thiết bị giám sát sống sờ sờ, bớt cho tôi suy nghĩ chính mình có nên tìm một trinh thám tư nhân, theo dõi xem anh và Cảnh Hảo Hảo có ở sau lưng tôi làm ra chuyện gì có lỗi với tôi không!”

Lương Thần cảm thấy vừa rồi mình nói còn chưa đủ, cho nên tiếp tục đối dùng ngữ khi không nhẹ không nặng, nói một hơi với Thẩm Lương Niên: “Thẩm Lương Niên, cho dù hiện tại Cảnh Hảo Hảo đi theo bên cạnh anh, nếu làm không tốt cũng sẽ bị tiểu tình nhân kia của anh châm ngòi chia tay, anh và Cảnh Hảo Hảo có thể đi đến từng bước hôm nay, thật ra cũng không thể trách ai, muốn trách chỉ có thể trách chính anh. Nói rõ một chút, chính là, anh đừng lừa mình dối người nữa, chính anh ngẫm lại thật tốt đi, theo phong cách làm việc của tiểu tình nhân đó của anh, anh cảm thấy Cảnh Hảo Hảo đi theo bên cạnh anh có thể nhận được chỗ tốt gì?”

Tục ngữ nói rất hay, đánh rắn đánh giập đầu, bắt giặc bắt vua trước.

Thủ pháp công tâm trí mạng như vậy, Lương Thần đã thật sự tìm được tinh túy, anh có thể dễ dàng trả khó chịu Thẩm Lương Niên cho anh lại cho anh ta.

Phỏng chừng Thẩm Lương Niên nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, anh ta cho là mình chỉ vụng trộm ăn một con mèo nhỏ thuận theo, nhưng thật ra con mèo kia lại chính là một con sói mẹ gian trá!

Giống như Lương Thần đoán, Thẩm Lương Niên nghe được lời của anh, sắc mặt trở nên khó coi từng chút.

Tiểu tình nhân?

Trong đầu Thẩm Lương Niên chuyển động rất lâu, mới phản ứng kịp, Lương Thần chỉ là Kiều Ôn Noãn.

Kiều Ôn Noãn đi tìm Lương Thần? Là cô ta nói cho Lương Thần biết, chính mình ở cùng một chỗ với Cảnh Hảo Hảo?

Nghĩ nghĩ, ngực Thẩm Lương Niên liền phập phồng lên, sắc mặt cũng trở nên dị thường khó coi theo.
Anh ta ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không có nghĩ đến, Kiều Ôn Noãn lại có thể ở sau lưng động nhiều thủ đoạn như vậy, dùng nhiều tâm kế như vậy!

Lương Thần nhìn Thẩm Lương Niên mặt xám như tro tàn, lúc này mới cảm thấy tâm tắc nghẹn giống như có thể cảm giác hít không thông bất cứ lúc nào của mình từ sau khi biết Cảnh Hảo Hảo ở cùng một chỗ anh ta mới hơi hơi thoải mái một chút.

Thật ra không có ai biết, anh muốn bầm thây vạn đoạn Thẩm Lương Niên bao nhiêu, bởi vì như thế, Cảnh Hảo Hảo mới sẽ không có người có thể thích, chỉ có như vậy, Cảnh Hảo Hảo mới có thể sống yên ổn đứng ở bên người anh.

Tối nay, lúc anh biết được Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ, đáy lòng anh có không chỉ là phẫn nộ, còn có sợ hãi! Anh thậm chí còn có chút hối hận vì sao mình lại cho cô tự do? Như vậy không phải rõ ràng cho cô và Thẩm Lương Niên có cơ hội yêu đương vụng trộm ư!

Trên đường lái xe tới chận Thẩm Lương Niên, anh ghét bỏ tài xế lái chậm, tự mình đoạt lại, liền lái thẳng về phía trước, anh không biết chính mình gấp cái gì, anh chỉ cảm thấy, giống như chính mình tới chậm, Cảnh Hảo Hảo liền có khả năng sẽ cao chạy xa bay với Thẩm Lương Niên!

......

Lương Thần đi trở về đến trước xe của mình, tiếp nhận chìa khóa xe, để cho trợ lý tự rời đi, liền lên xe.

Anh cũng không có để ý tới Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp khởi động xe, quay đầu xe một cái, rời đi.

Dọc theo đường đi, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo cũng không có nói chuyện gì với nhau, sắc mặt Lương Thần thoạt nhìn cũng không tốt, tốc độ xe lái rất nhanh, dọc theo đường đi xe đều là chợt đi chợt dừng, cả buổi Cảnh Hảo Hảo vẫn chưa ăn cơm, suýt nữa ói nước chua trong dạ dày ra.

Xe lái vào biệt thự, Lương Thần trực tiếp tắt lửa, cũng không thèm để ý tới Cảnh Hảo Hảo, liền trực tiếp rút chìa khóa xe, xuống xe đi vào nhà.

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe, qua lúc lâu vẫn không hề nhúc nhích chút nào, thẳng đến thím Lâm đi ra từ trong phòng, mở cửa xe ra thay cô: “Cảnh tiểu thư, cô chạy đi đâu, sao muộn như vậy cũng không biết gọi điện thoại trở về?”

Chương 240

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới xuống xe, chậm rãi đi theo phía sau thím Lâm vào biệt thự.

Lương Thần vừa mới bưng một ly cà phê đi ra từ trong phòng ăn, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, anh dừng bước chân một chút, sau đó liền mặt không chút thay đổi tiêu sái vào thang máy, trực tiếp lên lầu hai, đi vào phòng ngủ.

“Cảnh tiểu thư, muộn như vậy, cô ăn chưa?”

Cảnh Hảo Hảo có chút không nắm bắt được suy nghĩ giờ khắc này của Lương Thần, có chút không muốn lên lầu. Thật ra trước kia, Lương Thần phát hỏa với cô, cũng thường giống như cơm bữa, lúc đó cô quen đến chết lặng, có thể thờ ơ thừa nhận, nhưng hiện tại, anh đã thật lâu không có nổi giận qua với mình, đột nhiên náo loạn việc đêm nay, cô ngược lại có chút sợ.

Cho nên, vào lúc cô nghe được thím Lâm hỏi cô có đói bụng không, cô lập tức không có chần chờ gật gật đầu.

Thím Lâm nhanh chóng phân phó người hầu chuẩn bị bữa tối cho cô, cùng cô đi phòng ăn ăn cơm.

Cảnh Hảo Hảo ăn rất chậm, cô vừa ăn, vừa chuyển tròng mắt nghĩ lát nữa lên lầu, ứng phó Lương Thần như thế nào.

Nhưng mà, mặc dù cô đang trốn tránh, nhưng cuối cùng cũng có lúc ăn xong.

Đứng lên, Cảnh Hảo Hảo kì kèo mè nheo đi ra phòng ăn, lại kì kèo mè nheo vào thang máy.

Cửa phòng ngủ cũng không có đóng, Lương Thần đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ, ngồi ở trên sô pha đang xem ti vi.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng đóng cửa, trực tiếp chạy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, mới chậm rãi tiêu sái đi ra.

Lương Thần nghe được cửa phòng tắm mở ra, liền quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, sau đó liền quay đầu, cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, sau đó đứng lên, liền đi tới về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng dừng bước chân lại, cô đợi lúc Lương Thần sắp đi đến phía mình, cả người theo bản năng lui về sau.

Lương Thần cũng không nói chuyện, chỉ vẫn duy trì tiến quân thần tốc chậm rãi tới gần, liên tục ép cả người Cảnh Hảo Hảo dán sát vào vách tường, không thể lui được nữa.

Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy bước chân Lương Thần đứng ở trước mặt mình, cô theo bản năng nghĩ đến Lương Thần muốn tức giận, có chút run như cầy sấy nhắm hai mắt lại, miệng cũng vội vàng thốt ra nói: “Tôi không phải cố ý!”

Lương Thần bị một câu nói của cô khiến cho hơi dừng lại, giây tiếp theo, anh chợt nghe đến giọng nói của Cảnh Hảo Hảo, mang theo một chút run rẩy tiếp tục truyền đến: “Tôi không phải cố ý, một mình tôi đợi nửa ngày, tôi không có muốn chủ động gặp mặt anh ấy, tôi chỉ là không đuổi kịp xe tổ phim, nên mới lên xe của anh ấy.”

Cô nói rất vội vàng, câu cú không đúng ngữ pháp, một chút tính ăn khớp cũng không có. Đang giải thích với anh, nhưng lời giải thích của cô, nhưng không có làm cho đáy lòng Lương Thần dễ chịu một chút. Anh vẫn luôn cho rằng, cô có chút sợ anh, trên thế giới này, không ai không sợ anh, nhưng đợi khi anh chân chân chính chính nhìn thấy sự sợ hãi của cô, anh mới phát hiện, chính mình lại cực kỳ không thoải mái.

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại đợi trong chốc lát, không có đợi được Lương Thần nói chuyện, cô liền ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần, phát hiện người đàn ông đang nhìn chằm chằm chính mình, cô có chút bất an mấp máy môi, giây tiếp theo, Lương Thần liền đi lên phía trước từng bước, đặt cô ở trên vách tường, hung hăng hôn môi.

Phía sau Cảnh Hảo Hảo, là một vách tường làm từ một cái gương.

Lương Thần vừa hôn môi cô, vừa liền kéo quần áo hai người xuống.

Quay đầu, xuyên thấu qua gương, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy rõ ràng, ảnh ngược thân ảnh hai người từ bên trong.

Lịch up hằng ngày ==

-15h p.m
-19h p.m

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top