185+192 ngột ngạt
Chương 185
Từ Dung bị Lương Thần rống liền trợn tròn mắt.
Lương Thần ngồi ở đối diện anh ta, đỉnh đầu ngọn đèn chiếu vào trên mặt anh, cằm kéo căng chặt chẽ, rõ ràng thoạt nhìn không có biểu tình gì, lại có hơi thở tức giận trần ngập ra từ trên người của anh.
Từ Dung và Lương Thần cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lúc nhỏ đánh nhau không ít, càng đừng nói đến cãi nhau, nhưng đây thật là lần đầu tiên, Lương Thần thoạt nhìn, như là thật sự động thật......
Từ Dung sững sờ nhìn Lương Thần rất lâu, mới ngây ngốc xoay qua, chỉ chỉ Lương Thần, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Anh ta đây là đang vì cô, cảnh cáo tôi?”
Cảnh Hảo Hảo vốn nghĩ đến vừa rồi Lương Thần là muốn phát hỏa với mình, nhưng lại không nghĩ tới, lại có thể là hướng về phía Từ Dung, cả người cô cũng có chút ngây ngốc, nghe được lời nói của Từ Dung, cô trước sững sờ lắc lắc đầu với Từ Dung, sau đó vẫn có chút đáy lòng nhút nhát liếc mắt nhìn Lương Thần một cái.
Cảnh Hảo Hảo chỉ dùng dư quang khóe mắt vụng trộm ngắm nhìn, bị Lương Thần bắt quả tang, cô liền bối rối chuyển tầm mắt đi, để lại một cái ót lông xù cho anh, như là sợ giây tiếp theo, ngọn lửa của người đàn ông này sẽ lan tràn đến trên thân thể của cô.
Anh không phải hung với cô, cô sợ cái gì chứ?
Lương Thần chỉ chỉ ngoài cửa, thả ngữ điệu ôn nhu với Cảnh Hảo Hảo rất nhiều, nói: “Hảo Hảo, em trước đi ra ngoài chờ.”
Cảnh Hảo Hảo như là nhận được thánh chỉ gì, giây tiếp theo lập tức nhảy ra khỏi phòng bao.
Lương Thần nhìn đến bộ dáng ngốc hồ hồ chạy trốn của Cảnh Hảo Hảo, có chút dở khóc dở cười, nhưng mặt vẫn băng bó, chuyển đầu, nhìn chăm chú về phía Từ Dung.
Từ Dung nâng tay lên, sờ sờ đầu, khẩn cấp nói: “Dựa vào, tôi không có nghe sai đi, cậu đây là vì một phụ nữ, hung dữ với tôi? Hơn nữa còn là vì một người phụ nữ đã dây dưa không rõ với hai người bạn của tôi?”
“Tìm đánh à! Từ Dung, may mắn hiện tại Cảnh Hảo Hảo không ở đây, nếu cô ấy ở đây, có tin tôi tát cậu hai bạt tai không!” Lương Thần có chút không kiên nhẫn rống lên một câu với Từ Dung, thuận tay đốt một điếu thuốc, không hề nhìn Từ Dung.
Từ Dung nhìn thấy Lương Thần phát hỏa, cả người lập tức liền ủ rũ xuống, qua một lúc, anh mới nhỏ giọng nói thầm một câu: “Thật sự là hồng nhan họa thủy!”
Ánh mắt Lương Thần lạnh như băng, liền bắn về phía Từ Dung.
Từ Dung xoay đầu, làm bộ như không thấy được, qua hồi lâu, anh ta vẫn không nhịn được lên tiếng, nói:“A Thần, tuy rằng Lương Niên quen chúng ta không lâu, nhưng tốt xấu mấy nay này mọi người lêu lổng lâu như vậy, cậu làm vậy, thật sự không chân chính lắm. Cậu biết rõ cô ta là phụ nữ của Lương Niên, cho dù là cô ta tìm tới cậu, chủ động nhảy vào, cậu cũng không thể muốn nha!”
Lương Thần như là không có nghe được lời của Từ Dung, thần thái trên mặt thản nhiên, chỉ hơi hơi nhích lại gần về phía trên ghế dựa sau lưng, không có lên tiếng.
“Cậu nói, đây là nháo chuyện gì, về sau cậu và Lương Niên còn có bạn bè hay không?” Không phải là chưa thấy qua chuyện hai người anh em vì một phụ nữ mà trở mặt thành thù, nhưng Từ Dung thật thật không ngờ, loại chuyện cẩu huyết này sẽ phát sinh ở trên người anh ta.
“A Thần, bình thường cậu là một người rất khôn khéo, sao hiện tại liền làm ra chuyện hồ đồ như vậy, họa thủy kia có cái gì tốt, sao cậu lại coi trọng cô ta? Trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy......”
Lương Thần chậm rãi quay đầu, chống lại ánh mắt Từ Dung, đáy mắt xinh đẹp của anh sâu thẳm tựa như biển sâu, bình tĩnh nhìn Từ Dung, lập tức khiến cho lời nói lải nhải trong miệng Từ Dung nghẹn ở trong cổ họng.
Chương 186
Lương Thần nhìn Từ Dung rất lâu, mới nâng tay lên, bưng ly rượu mạnh trên bàn lên, chợt tưới vào trong bụng, sau đó nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói: “Từ Dung, cậu rõ ràng không biết tên nhóc Thẩm Lương Niên kia đã làm gì Cảnh Hảo Hảo, cậu còn ở chỗ này biểu dương chính nghĩ thay Thẩm Lương Niên?”
Từ Dung nhíu nhíu mày, không cho là đúng hỏi: “Thẩm Lương Niên có thể làm cái gì với cô ta? Tôi thấy Thẩm Lương Niên rất thích cô ta.”
Mặt Lương Thần không chút thay đổi nâng tay lên, đặt tàn thuốc ở trong gạt tàn, chậm rãi xoay một lúc rất lâu, mới ngẩng đầu, nhìn Từ Dung, nói: “Từ Dung, cậu thật sự gặp qua Kiều Ôn Noãn? Thẩm Lương Niên thật sự đã mang theo Kiều Ôn Noãn gặp mặt với cậu?”
“Cũng không xem như gặp mặt, chính là lúc tôi và Lương Niên cùng nhau uống rượu, vừa vặn gặp phải Kiều Ôn Noãn.” Từ Dung nói xong, liền hoài nghi hỏi: “Cậu hỏi cái này có quan hệ gì với Lương Niên thực có lỗi với Cảnh Hảo Hảo?”
Lương Thần cũng không có trả lời vấn đề của Từ Dung, chỉ mím môi cười cười, chán đến chết cầm đầu điếu thuốc chuyển một vòng ở trong gạt tàn, mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên mở miệng, nói: “Từ Dung, là tôi ép cô ấy.”
Từ Dung sửng sốt một chút.
Lương Thần tiếp tục nói: “Từ Dung, là tôi cường bức cô ấy ở lại bên cạnh tôi.”
Từ Dung đang uống nước nghe câu này, đột nhiên bị sặc chính mình.
Anh cúi thân, ho khan nửa ngày, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Lương Thần hồi lâu, mới khó khăn lên tiếng nói:“Cậu ép cô ta? Nói cách khác cô ta không muốn đi theo cậu? Là chính cậu muốn cô ta ở lại bên cạnh cậu?”
Lương Thần không có chần chờ gật gật đầu.
Từ Dung lập tức liền im lặng, anh cảm thấy tin tức hôm nay đến quá lớn, có chút không chịu nổi.
Nhưng mà, còn chưa đến năm phút đồng hồ, Lương Thần liền vứt cho anh một tin tức nổ mạnh hơn nữa: “Tôi thừa nhận, cách làm của tôi không ổn, nhưng tình huống lúc ấy, tôi không làm như vậy, cô ấy gả cho Thẩm Lương Niên, cậu hoàn toàn không biết, Thẩm Lương Niên anh ta......”
Lương Thần cười nhạo “A” một tiếng, mới tiếp tục nói: “Với Kiều Ôn Noãn trong miệng cậu, đã lén phóng túng sau lưng Cảnh Hảo Hảo hai năm!”
Trong nháy mắt Từ Dung thay đổi vài loại thần thái, cuối cùng biến thành cứng ngắc.
“Cậu và Thẩm Lương Niên là bạn đại học, cậu có biết, lúc trước anh ta mở công ty kia, đều là dùng tiền của Cảnh Hảo Hảo không.” Lương Thần trầm mặc một lát,“Tôi từng điều tra qua khứ của Cảnh Hảo Hảo, một cô gái nhỏ mười lăm mươi sáu tuổi, đóng vai phụ, vì mấy trăm đồng tiền đóng vai phụ đáng thương, ở trong mùa đông lớn, chỉ mặc một cái áo mỏng, quỳ cả đêm.”
Từ Dung kéo kéo miệng, nói không ra lời, những rượu vừa mới uống kia, có chút buồn nôn.
Anh lấy một điếu thuốc ra, đưa cho Lương Thần, sau đó tự mình ngậm một điếu.
Hai người không có nói chuyện gì với nhau nữa, chỉ tự hút thuốc như thế.
Qua hồi lâu, Từ Dung mới đánh vỡ im lặng: “A Thần, việc này tôi thật không biết, Lương Niên cũng chưa từng nói với tôi.”
Từ Dung dừng một chút, vừa ngoan ngoan hút một hơi thuốc, mới có chút thổn thức nói: “Nói thật, tôi biết trên thế giới này, rất nhiều đàn ông ăn trong bát nhìn trong nồi, hơn nữa tôi cũng thừa nhận, đây là bản tính của đàn ông, cũng đủ tiện, lão Khương chọc người ngại, mới khương vui ngất trời, nhưng tôi thật sự cảm thấy dựa vào quá khứ của Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo, tôi vẫn cho rằng là cùng khổ đi tới. Chuyện này, tuyệt đối sẽ không phát sinh ở trên người Thẩm Lương Niên...... Nói thật, tôi cũng không nghĩ tới Lương Niên sẽ làm ra chuyện như vậy......”
Chương 187
Lương Thần ngẩng đầu, nhìn trần nhà, không có lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại, hút một hơi thật sâu, có thể bởi vì gấp, bị nghẹn đến anh chợt ho khan một chút.
Qua một lúc, anh mới ngừng ho khan, ngồi thẳng thân thể, nhìn Từ Dung, nói: “Việc này cậu đừng nói cho cô ấy biết, đến bây giờ cô ấy còn không biết.”
Dừng một chút, Lương Thần còn nói: “Cũng đừng nói cho người khác, đừng để lúc đó nháo ồn ào huyên náo, làm đến cuối cùng, loại chuyện này, cứ để cô ấy là người biết cuối cùng, tôi không muốn cô ấy ủy khuất như vậy.”
Lương Thần gọi người phục vụ tới, tính tiền, đứng lên: “Thời gian không còn sớm, cô ấy ở dưới đó chờ tôi lâu rồi, tôi đi trước.”
......
Lương Thần đi ra Túy Tiên Lâu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường.
Cô gái dựa vào một chiếc đèn đường, lẳng lặng nhìn xe đến xe đi trước mặt, như là đang nghĩ nhập thần chuyện gì đó, thế cho nên anh tới gần, cô cũng không phát giác.
“Nghĩ gì vậy?” Lương Thần đứng ở bên cạnh người cô, lấy chìa khó xe từ trong túi ra, mở xe.
Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nghe được tiếng nói của Lương Thần, cả người theo bản năng lui về sau hai bước, mới quay đầu nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần nhìn khoảng cách bị cô kéo ra, mi tâm nhẹ chau lại, đáy lòng hiện lên một tia không hờn giận, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền bị anh áp chế xuống, đi lên trước, mở cửa xe ra: “Thời tiết có chút lạnh, lên xe đi.”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ khom người lên xe, tự mình cài chặt dây an toàn.
Cô đợi cho sau khi Lương Thần lên xe, liền nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài của sổ xe, lưu lại cho Lương Thần một cái ót.
Lương Thần vẫn cảm thấy, cô gái nhỏ mềm mại này không có lực công kích gì, thật ra sự thật chứng minh, cô không có tiền không có quyền bằng anh, cô còn có nhược điểm rơi vào trong tay anh, muốn đấu tranh cũng không thể đấu tranh, nhưng cô lại dùng chi tiết không thấy được nhất, dễ dàng đả kích đến anh.
Đổi lại trước đây, anh khẳng định sẽ phát hỏa, trên thế giới này, có ai dám không nhìn anh, nhưng hiện tại, anh phát hiện, lúc chính mình đối mặt với cô, tính tình càng ngày càng áp chế.
Lương Thần hít sâu một hơi, chậm rãi khởi động xe, chở Cảnh Hảo Hảo rời đi.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không có nói chuyện với nhau.
Thật ra, trước kia trao đổi giữa Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo cũng không nhiều, nhưng không biết vì cái gì, từ khi anh trở về sau chuyến tới quê hương cô, bây giờ anh thực không thích đối đãi trầm mặc với cô như vậy.
Hơn nữa, anh còn nhìn ra được, cô tựa hồ là đang không vui.
Bởi vì những lời nói đó của Từ Dung sao?
Lúc đi ngang qua một trung tâm thương mại, Lương Thần trầm tư một chút, liền lưu loát chuyển động tay lái, lái xe vào bãi đổ xe dưới đất của trung tâm thương mại.
Anh chưa từng theo đuổi phụ nữ, cũng không phải đặc biệt hiểu rõ phụ nữ, nhưng anh từng thấy những chị dâu chị họ kia của anh, mỗi lần lúc ra cửa đi dạo phố mua đống đồ, tâm tình thoạt nhìn đều đặc biệt tốt, líu ríu ngồi ở trong phòng khách, có thể quay chung quanh nói giỡn về những chiến lợi phẩm kỉa cả buổi sáng.
Cho nên, anh liền nghĩ, Cảnh Hảo Hảo mua đồ, cũng sẽ vui vẻ.
Đợi cho Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo vào trung tâm thương mại, lúc này Lương Thần mới phát hiện, chính mình lại có thể có nhiều lần đầu tiên cho Cảnh Hảo Hảo như vậy.
Lần đầu tiên làm yêu.
Lần đầu tiên chú ý một phụ nữ.
Lần đầu tiên mang một phụ nữ đi dạo phố.
Lần đầu tiên nghĩ biện pháp đi dỗ một phụ nữ vui vẻ.
Anh lại có thể ở trong lúc tiềm thức chính mình không biết chút gì, vì cô gái tên Cảnh Hảo Hảo này, bất tri bất giác ngoại lệ nhiều như vậy.
Chương 188
Lương Thần nghĩ tới đây, theo bản năng liền dừng bước chân.
Thật sự là kỳ quái...... Mình đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Lương Thần nhịn không được liền nhìn chăm chú về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Lương Thần dừng lại, cũng dừng lại theo, lại nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, liền cau mày thanh tú, nâng tay lên, sờ sờ mặt mình, không có đụng đến thứ khác thường gì, mới lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lương Thần hoàn hồn, lắc lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo như trước, nhìn trong chốc lát, mới lắc lắc đầu dưới đáy lòng. Quên đi...... những chuyện không nghĩ ra, dứt khoát không cần suy nghĩ.
Sau đó, Lương Thần mới nói: “Nhìn xem có thứ gì em thích, cứ việc chọn.”
Trong trung tâm thương mại, đều là xa xỉ phẩm đẳng cấp thế giới, mỗi một kiện đều hơn vạn, vô số phụ nữ đi theo cùng đàn ông, chọn lựa, sau khi người đàn ông chà thẻ, liền cao hứng hôn lên hai gò má của người đàn ông, ý vui sướng biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không có một chút hứng thú với những vật phẩm ở nơi xa hoa này, nếu theo bên người là Thẩm Lương Niên, cô nghĩ, cô cũng sẽ vui vẻ.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi dạo từ lầu một đến lầu ba, Cảnh Hảo Hảo đều nhìn như cưỡi ngựa xem hoa, từ đầu đến cuối đều không có chọn lựa.
Lương Thần vào lúc cô không có tâm tình, liền dừng ở cửa hàng độc quyền chanel ở tầng thứ tư, nắm tay Cảnh Hảo Hảo đi vào.
Lương Thần rất ít chọn lựa đồ dùng phụ nữ, anh biết nếu để cho Cảnh Hảo Hảo tự mình đi chọn, sợ cô sẽ cưỡi ngựa xem hoa qua loa cho xong giống như vừa rồi, dứt khoát liền lôi kéo Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên sô pha, để người bán hàng lấy hàng hóa trong cửa hàng đến, bày ra từng cái trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
“Tiểu thư, cô nhìn xem có thứ những thứ này không?” Người bán hàng đứng ở một bên, lễ phép hỏi.
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, quét qua từng cái túi xách và trang sức, sau đó lắc lắc đầu.
Người bán hàng theo bản năng liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, sau khi nhận được cái gật đầu của anh, liền kéo mấy thứ kia xuống, một lần nữa thay một nhóm khác lên.Cảnh Hảo Hảo vẫn lắc đầu.
Hôm nay tựa hồ tâm tình Lương Thần rất tốt, rất kiên nhẫn cùng Cảnh Hảo Hảo để người bán hàng đổi tới tới lui lui vài hàng hóa, lúc nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn lắc đầu như trước, Lương Thần tự mình đứng lên, đi về phía khu hàng hóa trong cửa hàng.
Tuy rằng Lương Thần rất ít tiếp xúc những đồ dùng của phụ nữ này, nhưng ánh mắt lại vẫn thực không tệ, liếc mắt một cái liền nhìn trúng thương phẩm chanel tinh túy nhất, để người ta đều lấy đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Lúc này đây, Cảnh Hảo Hảo nhìn cũng không có liếc mắt nhìn một cái, nói thẳng: “Tôi không cần.”
Nháy mắt sắc mặt Lương Thần liền lạnh xuống, anh tự mình chọn lựa đồ cho cô, cô không cảm kích thì thôi, hiện tại nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, liền nói thẳng không cần.
Lương Thần nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Âm điệu anh không nặng, lại làm cho người chung quanh cảm giác được một cỗ tức giận, người bán hàng nhất thời sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng.
Cảnh Hảo Hảo nhận thấy được Lương Thần tức giận, ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, nhìn chằm chằm chính mình, như là có thể phát tác bất cứ lúc nào.
Nơi này là trung tâm thương mại, người đến người đi, nếu anh thật sự phát hỏa, cuối cùng dọa người khẳng định là cô!
Tuy rằng trốn không thoát anh, nhưng...... Cô lại vẫn muốn bảo vệ tốt chính mình.
Trong đầu Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng chuyển vòng vo, sau đó mở miệng, ôn hòa mềm nhẹ nói: “Tôi không thích mấy thứ này.”
Sắc mặt Lương Thần vẫn không có gì hay chuyển.
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, tiếp tục nói: “Không bằng anh đưa cho tôi một khối đá đi.”
Chương 189
Đây là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo nói ra muốn thứ gì đó với Lương Thần.
Giọng nói của cô, nhẹ nhàng ôn nhu, tuy rằng không mang ý tứ vui mừng gì, nhưng lại làm cho đáy lòng Lương Thần trong nháy mắt liền thoải mái một chút.
Sắc mặt anh, cũng dịu đi rất nhiều, biểu hiện như là đặc biệt hưởng thụ Cảnh Hảo Hảo lúc này, nhất thời dùng một ngữ khí thương lượng nói với Cảnh Hảo Hảo: “Em nói sớm một chút đi, không thích những thứ này, chúng ta liền không mua, chúng ta đi mua khối đá.”
......
Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo đi ra cửa hàng độc quyền của Chanel, liền tính toán đi đến bảng hướng dẫn nhìn một chút tầng nào có bán khối đá, kết quả Cảnh Hảo Hảo lại kéo tay anh, đứng ở tại chỗ nói:“Nơi này không có bán khối đá, tôi biết nơi nào có.”
Lương Thần được lực đạo chủ động nắm tay của Cảnh Hảo Hảo làm cho đáy lòng cực kỳ vui sướng, không nói hai lời gật gật đầu, nói: “Được, chúng ta liền đi nơi em nói.”
Cảnh Hảo Hảo mang Lương Thần đi là Thạch Đầu Ký.
Bên trong bán là đồ trang sức đá hình thù kỳ quái.
Thành phố Giang Sơn có vài cửa hàng mặt tiền, giá cả không mắc, Cảnh Hảo Hảo tùy ý chọn một tiệm gần đó.
Thật ra ý định ban đầu của cô, cũng không phải là đi mua khối đá.
Cô chỉ bởi vì, hiện tại Lương Thần mua đồ cho cô, cô không cần, chọc anh mất hứng, chính mình cũng chịu tội theo. Mà cô cần, đáy lòng lại không thoải mái. Cho nên, mới linh quang vừa động, liền nghĩ đến Thạch Đầu Ký.
Là vì có đồn đãi nói, hai người cùng một chỗ, chỉ cần tặng đồ thạch đầu ký, cuối cùng sẽ phải chia tay.
Chính mình không muốn chọc giận anh, lại không thể không nhận lễ vật, cho nên đây thật là một biện pháp tốt.
Cô hy vọng, đồ thạch đầu ký thật sự linh nghiệm, thật sự có thể để cho cô và Lương Thần nhanh chóng tách ra!
......Lương Thần bước vào Thạch Đầu Ký nhìn thấy giá đồ bên trong, mày lập tức liền nhíu lại, anh theo bản năng muốn nắm Cảnh Hảo Hảo xoay người chạy lấy người.
Toàn bộ đồ tiệm nơi này, tăng giá lên cũng không bằng một cái túi quý trong trung tâm thương mại vừa mới đi!
Lần đầu tiên anh tự mình mang cô đi ra ngoài mua đồ, lại có thể mua keo kiệt như vậy!
Nếu nói ra, khẳng định sẽ bị người cười đến rụng răng!
Ai ngờ Cảnh Hảo Hảo lại biểu hiện bộ dáng như là rất thích, đi vào, ở trước quầy, nhìn trái nhìn phải, một thần thái chuyên chú chọn lựa.
Lương Thần đành phải cường ngạnh áp chế xúc động nơi đáy lòng mình, đi theo bên người Cảnh Hảo Hảo, nhìn cô chọn.
Thật ra Cảnh Hảo Hảo cũng không dụng tâm, chỉ là giả bộ tương đối dụng tâm mà thôi, cô ở trong những khối đá đó chọn lựa nửa ngày, cuối cùng chọn ba cái, nghiêng đầu, hỏi Lương Thần: “Cái nào đẹp mắt?”
Lương Thần nhìn lần lượt từng cái, phát hiện giá tăng thêm còn chưa đến 1000, nhịn không được bộc phát buồn bực, phiền muộn lên tiếng nói: “Nếu thích, đều cầm đi.”
Nghe nói như thế, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo liền hiện lên một tia cao hứng.
Nếu một khối thạch đầu ký không thể để bọn họ tách ra, như vậy ba khối, sẽ luôn có một khối linh nghiệm đi!
Càng hoặc là nói, một khối thạch đầu ký sẽ làm bọn họ rất lâu mới tách ra, ba khối thạch đầu ký, có lẽ sẽ làm tốc độ bọn họ tách ra nhanh hơn gấp ba đi!
Nếu anh sảng khoái như thế, vậy cô cũng không cần làm kiêu!
Cho nên, Cảnh Hảo Hảo không có dị nghị gì gật gật đầu, cùng đưa mấy khối đá cho người bán hàng, cười yếu ớt nói với người bán hàng: “Phiền toái cô giúp tôi gói lại.”
Lương Thần nhìn ý cười trên mặt Cảnh Hảo Hảo, vốn bởi vì giá thấp mà sinh ra hậm hực cũng tiêu tán theo không còn một mảnh, thậm chí khóe môi anh, cũng không tự chủ được nâng lên theo.
Chương 190
Trở lại trên xe, Lương Thần nhìn thoáng qua ba cái túi nhỏ mang trong tay, liền nói: “Tôi đeo lên cho em?”
“Được.” Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, không có chần chờ gì gật gật đầu.
Hiếm khi Cảnh Hảo Hảo thuận theo như vậy, Lương Thần càng cảm thấy đêm nay mọi chuyện rất vừa ý, mặt mày hớn hở lấy ba khối đá từ trong hộp ra, lần lượt đeo lên cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo quơ quơ ba khối đá trên cổ tay với Lương Thần, cười khéo léo thản nhiên hỏi: “Xinh đẹp không?”
Lương Thần nhìn bộ dáng cười của cô, trong nháy mắt liền thất thần.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, Cảnh Hảo Hảo cũng có thể nở rộ ra nụ cười tuyệt mỹ chỉ có với Thẩm Lương Niên ở trước mặt anh.
Lương Thần chính là cảm thấy đáy lòng mình mênh mông thành một mảnh, thậm chí tốc độ tim đập cũng nhanh lên theo.
Ánh mắt anh trở nên tối đen mà lại thâm thúy, trực tiếp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo bị anh nhìn đến ý cười trên mặt dần dần nhạt đi, đáy lòng cô theo bản năng muốn dịch chuyển ánh mắt đi, nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy lúc này người đàn ông trước mắt này thu liễm tất cả khí phách và quyết đoán, trên mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ xe chiếu vào trên mặt anh, nổi bật ngũ quan tinh xảo thoát tục của anh, khiến cho cô trong nháy mắt liền nhìn đến thất thần, ánh mắt không thể nào chuyển đi.
Hai người cứ ở một chỗ nhìn nhau như vậy hồi lâu.
Ánh mắt của cô, trong suốt mà lại sạch sẽ, không mang theo tạp chất gì, nhưng lại như là hội tụ mê hoặc toàn thế giới, Lương Thần nhìn đến kìm lòng không đậu liền miệng đắng lưỡi khô lên theo, anh nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được vươn tay, liền nắm bả vai Cảnh Hảo Hảo, kéo cô đến trước mặt mình, sau đó tiến lên, ngăn chận môi của cô.
Hương vị ngọt ngào mềm mại, trong nháy mắt tan ra giữa môi của anh.
Anh thân bất do kỷ liền làm sâu nụ hôn này hơn.
Ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước, người đến người đi.
Bên trong xe, trong nháy mắt âm thanh ồn ào này liền cách xa, chỉ có cánh môi giao nhau, bỏ sót âm thanh ái muội kiều diễm.
Qua hồi lâu, Lương Thần mới buông Cảnh Hảo Hảo ra, cô gái bị anh hôn môi có chút ngây ngốc, Lương Thần nhìn nhất thời không kiềm chế được, lại cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn này, kéo dài hơn vừa rồi, càng sâu hơn, mãi cho đến cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo phục hồi tinh thần lại, vươn tay đẩy anh, Lương Thần mới lưu luyến không rời rời khỏi Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt anh nhìn của cô, giọng nói nhàn nhạt trả lời vấn đề vừa rồi của cô: “Xinh đẹp.”
Cô hỏi là khối đá nhỏ cô đeo trên cổ tay.
Anh đáp là cô gái bị anh hôn môi sắc mặt đỏ hồng.
......
Trở lại biệt thự giữa sườn núi, Lương Thần vừa dừng vững xe, Cảnh Hảo Hảo liền đẩy cửa xe ra, từ từ chạy vào nhà, lưu lại thím Lâm đứng ở cửa, đang hô “Cảnh tiểu thư” một nửa kinh ngạc một trận.
Lương Thần xuống xe ngay sau đó, thím Lâm vừa định hô “Thần thiếu gia”, kết quả liền nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Lương Thần, bà nháy mắt liền cứng ngắc ngay tại chỗ.
Thần thiếu gia...... lại mặt mang mỉm cười về nhà...... Đây vẫn là lần đầu tiên nha...... Phải biết rằng cho dù tâm tình Thần thiếu gia vô cùng tốt, cũng rất ít khi biểu hiện ra ngoài như vậy!
Lương Thần không thèm để ý thím Lâm không lên tiếng chào hỏi chính mình chút nào, chỉ chậm rãi từ từ đi theo Cảnh Hảo Hảo vào nhà, vừa mới nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo liên tục không ngừng chạy vào phòng ngủ, còn đóng cửa vang lên một tiếng kinh thiên động địa, khóe môi Lương Thần nhịn không được liền nâng lên
Chương 191,192
Cô gái nhỏ đây là đang thẹn thùng!
Lương Thần lên lầu hai, không có đi phòng ngủ, mà là trực tiếp đi phòng sách.
Lương Thần nhập mật mã vào, mở két sắt bên cạnh bàn đọc sách ra.
Đồ bên trong ít đến đáng thương, trong đó có một cái hộp, Lương Thần cầm lấy, mở ra, nhìn thấy CD mây mưa thất thường của anh và Cảnh Hảo Hảo yên tĩnh ở bên trong, liền đóng hộp lại, tiếp đó liền bỏ những đồ thời thơ ấu Cảnh Hảo Hảo do mình mang về từ quê cô vào trong két sắt.
Lương Thần khóa kỹ, liền mở máy tính lên, trước xem email công ty một chút, phát hiện bên trong có rất nhiều thư tín đề nghị của cấp cao công ty gửi tới, liền lần lượt nhấn mở, xử lý một chút.
Hết bận, đã sắp mười một giờ, lúc Lương Thần đang chuẩn bị đóng máy tính, đột nhiên không cẩn thận thủ trượt một chút, nhấn mở một địa chỉ trang web, ngay sau đó bên trong có quảng cáo bắn ra.
Phía trên có một hàng chữ to màu đỏ, đặc biệt chói mắt: Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện, bạn luôn kìm lòng không đậu lấy lòng cô ấy......
Đó là biểu ngữ phổ biến của một tiệm bán hoa hồng làm ra, vì mấy ngày nữa là lễ tình nhân đêm thất tịch.
Trước kia Lương Thần thấy được, cũng sẽ không có cảm giác quá lớn, nhưng hiện tại, anh nhìn thấy những lời này, cả người giống như điện giật, cả người chấn động.
Ngón tay vốn muốn tắt đi quảng cáo của anh, trong nháy mắt liền dừng ở nơi đó, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm quanh câu nói kia.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện, bạn luôn kìm lòng không đậu lấy lòng cô ấy......
Tối hôm nay, chính mình còn muốn đòi vui vẻ của Cảnh Hảo Hảo......
Dựa theo những lời này mà nói, chẳng lẽ......
Lương Thần nghĩ đến đây, cả người lập tức liền đứng lên từ trên ghế làm việc.
Bởi vì anh phản ứng quá nhanh, thế cho nên ghế dựa phía sau, bị anh đụng đến lập tức ngã trên đất, phát ra một tiếng nổ “ầm”.Thím Lâm dưới lầu nghe được tiếng vang, vội vàng chạy lên lầu, gõ cửa phòng sách.
Lương Thần vẫn đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm máy một hàng chữ ở trên màn ảnh máy vi tính ngẩn người, nghe được tiếng nói, lập tức nâng tay lên, hung hăng đóng máy tính lại!
Anh miên man suy nghĩ cái gì, chỉ là một câu quảng cáo, anh khẩn trương như vậy làm cái gì?
Lương Thần hung hăng nhíu nhíu mày, liền vòng qua bàn sách, đi ra phòng sách, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn thím Lâm một cái, liền trực tiếp trở về phòng ngủ.
Lương Thần đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường thật to đang ngủ.
Cửa sổ ban công không có đóng, có gió đêm từ từ thổi vào, mang theo một cỗ cảm giác mát lạnh.
Lương Thần đi lên trước, đóng cửa sổ, kéo bức màn, lúc trở về, tắt đèn lớn trong phòng ngủ, lúc này mới đi phòng tắm tắm rửa một chút.
Đi ra, anh lên giường, theo thói quen liền kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng mình.
Đèn ngủ mờ nhạt, chiếu vào trên da thịt của cô, có vẻ càng thêm không rõ, trên cổ tay cô đeo khối đá anh mua cho cô, trên người còn tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, kích thích một thân thoải mái vừa tắm xong của Lương Thần, trong nháy mắt liền khô nóng lên.
Tay anh không chịu khống chế vuốt ve lên da thịt của cô.
Anh nhẹ nhàng chậm rãi sờ tìm, mang theo một chút che chở thật cẩn thận, như là sợ không cẩn thận đánh thức cô.
Nhưng mà Lương Thần càng như vậy, cả người anh lại càng khó chịu.
Ngay tại lúc anh muốn buông Cảnh Hảo Hảo ra, xoay người đi phòng tắm xối nước lạnh, cô gái trong lòng lại nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng ở trong đêm yên tĩnh lại rất rõ ràng, Lương Thần cúi đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ lúc ngủ say của Cảnh Hảo Hảo.
Chương 192 ngột ngạt 9
Cô lại thể ngủ mơ có phản ứng với anh.
Cảnh Hảo Hảo này ngây người bên cạnh anh hơn hai tháng, từng có rất nhiều lần hoan ái với anh, vẫn luôn là trầm mặc cứng ngắc cố nén, lại có thể có phản ứng trong lúc ngủ mơ.
Anh biết rõ lúc này cô phân không rõ tình thế mới có phản ứng, nhưng đáy lòng anh vui mừng thành một mảnh, cả người không khống chế được liền xoay người, ngăn chận môi của cô......
......
Đây là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần làm việc này mà không cắn môi, cũng không có nắm ra giường, thậm chí thân thể cũng không có cứng ngắc.
Cho nên, sau khi Lương Thần chấm dứt, lúc ôm Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường, cả người anh vẫn đặc biệt hưng phấn.
Cảnh Hảo Hảo vùi ở trong lòng anh, cũng không biết vừa rồi có tỉnh lại hay không, hiện tại ngủ càng sâu hơn.
Lương Thần nhìn dung nhan nhu mì xinh đẹp của Cảnh Hảo Hảo, nhìn hồi lâu, vẫn không có chút cảm giác chán ghét.
Nếu anh và cô chưa từng gặp nhau, anh vĩnh viễn sẽ không biết, có một người có thể nhìn mãi không chán.
Vào lúc Lương Thần không biết chính mình nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo bao lâu, trong đầu anh lại đột nhiên nghĩ đến câu nói mình nhìn thấy trong phòng sách kia: Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện, bạn sẽ luôn kìm lòng không đậu lấy lòng cô ấy......
Anh nhịn không được nhíu nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, tiến đến bên tai của cô, thấp giọng hỏi: “Hảo Hảo, tôi đang lấy lòng em sao?”
“Vì sao tôi lại lấy lòng em chứ?”
“Hửm? Cô gái ngốc, sao lại không nói lời nào?”
Lương Thần biết rõ lúc này Cảnh Hảo Hảo ngủ say sẽ không trả lời, nhưng vẫn tiếp tục hỏi thêm một câu: “Hảo Hảo, chẳng lẽ tôi yêu em?”
Đợi khi Lương Thần tự nhiên lưu loát thốt ra câu này, cả người anh lập tức hóa đá.Sao anh lại hỏi ra một vấn đề như vậy?
Yêu Cảnh Hảo Hảo?
Mi tâm anh, lập tức nhíu chặt.
Anh nhớ rõ, người nhà nhìn thấy anh chậm chạp không quen bạn gái, từng bước từng bước liều mạng thúc giục, lúc ấy anh liền thờ ơ ngồi ở chỗ kia, tùy ý bọn họ lần lượt thay phiên điên cuồng oanh tạc, đợi đến khi bọn họ nói đến không còn khí lực có thể nói, anh mới mở miệng nói: “Trước khi chưa gặp tốt nhất, con tình nguyện một mình qua cả đời......”
Vì thế, anh liền thật sự cô đơn chờ đợi tốt nhất của anh.
Lúc ban đầu gặp được Cảnh Hảo Hảo, anh cũng không cảm thấy đây là tốt nhất anh muốn tìm, anh chính là bị thân thể người phụ nữ này mê hoặc.
Cho nên, anh muốn chiếm được cô.
Nhất là sau khi anh biết, Thẩm Lương Niên phản bội cô hai năm, anh liền càng chắc chắc với suy nghĩ này.
Nhưng lúc đó, anh thật sự chưa từng suy nghĩ rốt cuộc hành động khác thường của mình đại biểu cho cái gì.
Nhưng hiện tại......
Đêm đã khuya, cũng rất yên tĩnh.
Lương Thần nằm ở nơi đó, nghe tiếng hô hấp nhàn nhạt của Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt cả người không có một chút buồn ngủ.
Trong đầu anh, lặp đi lặp lại, vòng vòng lượn quanh, chỉ có một vấn đề, đó chính là --
Cảnh Hảo Hảo là tốt nhất mà cả đời anh gặp được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top