Chap 19 : Không Thể Nhận Mệnh Như Vậy
......
Trong hai mươi ngày Lương Thần liên tục đi công tác này, mỗi ngày đều có công việc và cuộc họp bận rộn không xong, thật vất vả có thời gian nghỉ ngơi, còn phải tham gia một ít bữa tiệc quan trọng, cho nên hoàn toàn không có nghỉ ngơi tốt.
Tối hôm qua, cố ý đêm khuya mới trở về biệt thự giữa sườn núi, sau đó lại quấn quýt với Cảnh Hảo Hảo đến hơn nửa đêm, thật là có chút mệt mỏi, ngủ cũng rất say.
Lúc ngày hôm sau tỉnh lại, đã sắp là giữa trưa, anh còn chưa mở to mắt, liền vươn tay đi sờ bên cạnh mình trước, sờ soạng nửa ngày, cũng không có đụng đến thứ gì, lúc này Lương Thần mới mở mắt, nhìn thấy trên giường lớn như vậy chỉ có một mình anh, lúc này anh mới thanh tỉnh lại, ôm lấy chăn ngồi dậy, phát hiện quần áo ném đầy đấy, không có một món quần áo nào của Cảnh Hảo Hảo.
Người phụ nữ này lại có thể thừa dịp lúc anh ngủ, vụng trộm rời khỏi nơi này......
Lương Thần tỉnh lại, tâm tình vốn sung sướng, nháy mắt liền trầm thấp xuống, anh dùng lực xốc chăn lên, xuống giường, đi đến lấy di động ở một bên của mình lên, gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại.
......
Lúc điện thoại Lương Thần gọi tới, Cảnh Hảo Hảo đang ở trên đường Thiên Tân của thành phố Giang Sơn chờ đèn đỏ, cô nghe được di động vang lên, liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua màn hình, lúc nhìn thấy hai chữ "Ác ma" này, trong nháy mắt sắc mặt liền lạnh xuống.
Cô mặc cho di động vang hơn nửa ngày, mới chậm rãi đeo tai nghe điện thoại lên, ấn phím nhận nghe.
Cảnh Hảo Hảo cũng không có nói chuyện.
Lương Thần ở đầu kia điện thoại cũng không có lên tiếng.
Điện thoại cứ như vậy im lặng suốt một phút đồng hồ, trong điện thoại truyền đến âm điệu nhẹ mà lại cao ngạo của Lương Thần: "Hảo Hảo, sao sáng nay không chào hỏi tiếng nào liền vụng trộm rời đi vậy?"
Giọng nói người đàn ông, rõ ràng dễ nghe tựa như tiếng trời, nhưng là rơi vào trong tai Cảnh Hảo Hảo, cô lại cảm thấy chính mình giống như nghe được tiếng từ địa ngục.
Nếu có thể, cả đời này của cô cũng không muốn nghe được giọng nói của anh.
Tuy rằng cách một chiếc điện thoại, giọng nói của Lương Thần cũng không có ngữ khí gì, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn nắm di động, có chút không dám đắc tội trả lời: "Hôm nay tôi cần tham gia hôn lễ của con trai phó đạo diễn, cho nên liền rời đi trước."
"Ừ......" Lương Thần không chút để ý đáp một câu, khiến người ta đoán không ra rốt cuộc anh trả lời như vậy với cô, là hài lòng hay là không hài lòng, chỉ là tạm dừng một lát, anh liền tiếp tục nói:"Hảo Hảo, em đi gấp, tối hôm qua có một chuyện, tôi chưa nói cho em biết."
Trong đoạn thời gian Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần quen nhau, mơ hồ có chút hiểu rõ Lương Thần, cô biết khi anh dùng loại ngữ khí không chút để ý này nói chuyện, chính xác là không có chuyện tốt, cho nên tâm anh chợt nhanh chóng nhảy thình thịch thình thịch lên, cô nắm tay lái, bình ổn hô hấp, hỏi: "Chuyện gì?"
"Hảo Hảo, tôi nhớ rõ tôi từng nói với em, tôi cũng không thích người phụ nữ của tôi dính líu quan hệ với người đàn ông khác, cho nên em có phải nên là xử lý sạch sẽ dây dưa hư hỏng mà em chưa hoàn toàn cắt đứt kia không!"
"...... Lương tổng......" Giọng nói Cảnh Hảo Hảo, khàn khàn đến có chút kỳ cục, cô chịu đựng tâm đau đớn, muốn cự tuyệt, nhưng chỉ nói hai chữ, Lương Thần liền chợt cười hai tiếng ở đầu kia điện thoại: "Hảo Hảo, tối hôm qua chúng ta đã nói tốt rồi, hiện tại em cũng đừng giở quẻ ở trước mặt tôi. Thẩm Lương Niên, em chia cũng phải chia, không chia cũng phải chia, tôi cho em thời gian một buổi trưa gặp mặt với tiểu tình nhân của em, nếu đến buổi tối, em và anh ta còn chưa chia tay sạch sẽ lưu loát, tôi sẽ khiến em hối hận!"
Lời nói của Lương Thần giống như là một thanh đao, hung hăng đâm vào trái tim Cảnh Hảo Hảo, cô dùng sức nắm chặt tay lái, kiềm chế hồi lâu, mới lên tiếng, nói: "Tôi đã biết......"
"Hảo Hảo, nghe khẩu khí này của em, rất là không muốn?" Lương Thần cách điện thoại, nhẹ nhàng hỏi lại.
Cảnh Hảo Hảo hít mũi một cái, nói: "Không có."
"Tốt nhất là như vậy...... Hảo Hảo, em cũng đừng trách tôi, cho dù là không có tôi, em và Thẩm Lương Niên sớm hay muộn vẫn phải chia......"
Lương Thần nói tới đây, tạm dừng một giây, cuối cùng trực tiếp dứt khát chuyển đề tài, ngữ điệu nghe thoải mái mà lại ôn nhu: "Được rồi, tôi cũng không quấy rầy em tham gia hôn lễ của người khác nữa, em chơi vui vẻ."
"Ừ." Cảnh Hảo Hảo lên tiếng, chờ Lương Thần cúp điện thoại.
Đầu kia điện thoại im lặng một lát, giọng nói của Lương Thần lại truyền đến một lần nữa: "Đêm nay, tôi sẽ bảo tài xế đi nhà em đón em."
Cảnh Hảo Hảo nghe câu này, nhất thời liền nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua anh đè nặng chính mình điên cuồng làm, thân thể cô co rúm lại một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi có hơi mệt, tối hôm nay, có thể......"
Giọng nói Lương Thần cách điện thoại nhất thời lạnh lùng, cắt đứt cô: "Hảo Hảo, em đừng cho là tôi không biết ngày mai em phải bay đi Vân Nam, em đi lần này, lại là một tháng, em cảm thấy một lần tối hôm qua là có thể thỏa mãn tôi ư? Nếu đáp ứng theo tôi làm tốt giao dịch này, vậy xuất ra chút thành ý, tôi dễ lừa gạt như vậy sao?"
"Được rồi, cứ như vậy." Lương Thần có chút không chờ Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, nói thẳng: "Nhớ rõ buổi chiều chia tay với Thẩm Lương Niên, tôi cúp."
Theo sau, điện thoại liền "cạch" một tiếng, sạch sẽ lưu loát cắt đứt.
Cảnh Hảo Hảo nghe trong tai nghe màu xanh truyền đến âm bận, liền cảm thấy trong lòng khó chịu một trận.
Nếu cô đã lừa gạt Lương Thần một lần, lúc này đây cô khẳng định không gạt được nữa.
Anh bảo cô đi chia tay với Thẩm Lương Niên......
Cho dù hiện tại cô không đi, cô nghĩ, chưa qua đêm nay, Lương Thần cũng có bản lãnh khiến bọn họ chia tay......
Cảnh Hảo Hảo nghĩ tới sinh lão bệnh tử, nghĩ tới nghèo túng bần cùng, nhưng thật sự không nghĩ chia tay với Thẩm Lương Niên.
Huống chi, bây giờ còn cần cô tự mình đi nói.
Cô phải nói như thế nào đây?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền bắt đầu cảm thấy tim đau, phổi đau, cuối cùng toàn thân đều đau lên theo.
Thậm chí, cô còn quên xe của cô, vẫn đứng ở trên đường lớn.
Phía sau rất nhiều chiếc xe không ngừng ấn còi, cuối cùng có một người đàn ông trung niên chạy tới trước cửa kính xe của cô, nâng tay lên hung hăng vỗ cửa xe, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới mờ mịt hạ cửa kính xe xuống.
"Cô bệnh thần kinh à, chó ngoan không cản đường, cô có hiểu hay không!"
Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng mắng của người đàn ông trung niên, lúc này mới hồi thần, vội vàng lái xe, nhường đường.
Cảnh Hảo Hảo dừng xe ở ven đường, nhìn đám người đủ sắc thái bận rộn ngoài của sổ xe, phát ngốc, nghĩ rốt cuộc mình nên đi nói chia tay với Thẩm Lương Niên như thế nào.
......
Cảnh Hảo Hảo ở ven đường ngây người khoảng nửa tiếng, sau đó liền lái xe, trực tiếp đi công ty Thẩm Lương Niên.
Công ty Thẩm Lương Niên thành lập hơn ba năm, lúc đầu Cảnh Hảo Hảo thường xuyên tới đây, sau khi công ty Thẩm Lương Niên lớn mạnh lên trong hai năm qua, cô ngược lại càng ngày càng ít đến.
Cảnh Hảo Hảo trực tiếp dừng xe ở cửa chính dưới lầu công ty Thẩm Lương Niên, sau đó ngồi ở trong xe, gọi cho Thẩm Lương Niên một cú điện thoại.
Điện thoại rất nhanh liền được tiếp nghe, Cảnh Hảo Hảo cách di động, nghe Thẩm Lương Niên đầu tiên là nói một câu công việc "Mọi người chờ tôi một lát......", sau đó liền âm điệu ôn hòa hô một câu: "Hảo Hảo, làm sao vậy?"
Nước mắt Cảnh Hảo Hảo suýt nữa tuôn ra, cô ôn nhu nói: "Lương Niên, hiện tại anh đang bận à?"
"Không bận......"
Lời nói dối, rõ ràng đang họp, lại nói với cô không bận.
Nước mắt Cảnh Hảo Hảo không thể khống chế được liền rơi xuống.
Cô nghĩ đến, cô và Thẩm Lương Niên ở cùng một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ cô đều là biết thư đạt lễ, chưa từng có cố tình gây sự qua, lúc này đây, cô giống như là những cô bạn gái khác vậy, tùy hứng một lần với anh đi.
Cảnh Hảo Hảo hít mũi một cái, nói: "Lương Niên, em đang ở ngay dưới lầu công ty anh, anh có thể xuống dưới một chút không?"
Thẩm Lương Niên hơi sợ run một chút, sau đó rất nhanh liền nói với một phòng người:"Tôi có chút chuyện, trước tan họp đi."
Sau đó anh quay đầu, nói với Cảnh Hảo Hảo: "Hảo Hảo, anh lập tức đi xuống, em chờ anh một lát."
......
Thẩm Lương Niên cắt đứt điện thoại còn chưa đến một phút đồng hồ, Cảnh Hảo Hảo liền nhìn thấy hình ảnh Thẩm Lương Niên vội vàng đi ra từ trong tòa nhà công ty.
Anh mặc một áo sơ mi màu trắng, có thể bởi vì say rượu, sắc mặt thoạt nhìn cũng không tốt.
Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa xe ra xuống xe, không đợi Thẩm Lương Niên đến gần, cô liền chợt nhào vào trong lòng anh, ôm thắt lưng anh.
Thẩm Lương Niên bị hành động đột ngột của Cảnh Hảo Hảo đụng lui về phía sau một bước mới đứng vững thân thể, nâng tay lên, vuốt tóc của cô, có chút buồn cười nói: "Hảo Hảo, em làm sao vậy?"
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ ôm chặt lấy thắt lưng Thẩm Lương Niên, nhẹ nhàng cọ cọ đầu ở trước ngực anh.
Thẩm Lương Niên bị cô cọ đến tâm phiền ý loạn, âm điệu cũng trở nên thô ráp lên:"Hảo Hảo, đừng náo loạn, còn cọ như vậy nữa, anh sẽ không nhịn được."
Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng anh, nhưng không có ý tứ muốn rời đi.
"Hảo Hảo, rốt cuộc em làm sao vậy? Hôm nay là lạ thế nào?"
Cảnh Hảo Hảo chậm rãi ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nhìn phía Thẩm Lương Niên, nhưng mà khi cô nhìn đến dung nhan Thẩm Lương Niên, lời chia tay đến bên miệng, làm sao cũng không nói ra được, cuối cùng thay đổi nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ anh."
Lòng Thẩm Lương Niên tràn đầy vui mừng nâng tay lên, sờ sờ tóc dài của Cảnh Hảo Hảo, sau đó ấn cô vào trong lòng của mình, thấp giọng nói bên tai cô: "Hảo Hảo, đêm nay đi nhà của anh, được không?"
Cảnh Hảo Hảo dựa vào bả vai Thẩm Lương Niên, đau xót nghĩ, bọn họ đã sắp phải ngưu lang chức nữ mỗi người một phương, anh lại còn hồn nhiên không biết, suy nghĩ một chút, liền cảm thấy thực bi thương, Cảnh Hảo Hảo cưỡng bức lệ nơi đáy mắt trở về trong lòng, nhẹ nhàng ngẩng đầu, gật gật đầu với anh.
Đáy mắt Thẩm Lương Niên thoáng hiện một tầng kinh hỉ: "Hảo Hảo, em đây là đáp ứng rồi?"
Cảnh Hảo Hảo lại gật gật đầu, cô sợ giây tiếp theo chính mình sẽ khóc ra, cho nên cố gắng duy trì bình tĩnh, nói với Thẩm Lương Niên: "Em không quấy rầy anh, không phải anh đang họp ư? Nhanh đi đi."
"Được rồi, chờ anh tan tầm sẽ liên lạc với em."
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, nhìn theo Thẩm Lương Niên rời đi.
Thẩm Lương Niên nói, bảo đêm nay cô đi nhà anh, cô biết những lời này đại biểu ý tứ gì, nhưng mà cô dơ bẩn như bây giờ, làm sao còn có thể xứng đôi với anh?
Cảnh Hảo Hảo vừa lái xe, vừa nghĩ, Lương Thần bảo cô nói chia tay, nhưng cô vừa thấy mặt Thẩm Lương Niên, liền không thể nào nói nên lời.
Trong tay Lương Thần có video của cô, nếu cô không nói, khẳng định là chỉ còn đường chết......
Chẳng lẽ cô vốn không có biện pháp khác sao?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị hủy ở trên tay anh ta ư?
Không...... Không được...... Cô không thể cứ nhận mệnh như vậy!
Cảnh Hảo Hảo nhìn cây cột lớn trên cầu vượt trước mặt, ánh mắt âm trầm, giây tiếp theo, cô hung hăng đạp chân ga dưới chân, mang theo vài phần đập nồi dìm thuyền hướng về phía cây cột lớn đó, đụng vào......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top