Chương 4
Trong khoảng thời gian 4 năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Đối với Tư Bì Nhĩ mà nói quả thật rất khó khăn.
Mấy năm nay, nhờ sự cố gắng của anh, tập đoàn Tư Ngải Thuý đã phát triển trên toàn cầu. Còn có rất nhiều trang sức, mỹ phẩm và quần áo mới. Hơn nữa, nhiều chi nhánh, nhà máy được mở ra trên toàn thế giới, nhân viên cũng gần mấy vạn người.
Dĩ nhiên, cuộc sống bận rộn khiến cho thế giới xung quanh anh dường như biến đổi, nhiều cuộc xã giao và đám truyền thông, báo chí vây quanh. Hai , ba ngày là chạy theo anh, khi thì viết anh rơi vào lưới tình của một người mẫu, lúc sau lại nói anh cùng đàn bà kia cùng trải qua cuộc tình một đêm nhưng anh chưa bao giờ để ý, để mặc bọn họ cứ lăng xê. Nhưng lịch sử phong lưu của anh, có thể nói là rất dài.
Trên thực tế, chỉ mình anh biết rằng những người kia cũng chỉ là anh chơi đùa mà thôi, đồng thời đáp ứng nhu cầu của bản thân mình. Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy trống trải tựa như thiếu đi cái gì đó. Mỗi khi đêm xuống, anh lại nhớ về đôi mắt trong veo khiến cho anh phải xao động.
Một ngày kia, khi anh thức dậy, người con gái bên cạnh sớm đã không thấy. Lúc đó, trong lòng anh có chút thất vọng, cũng không để ý nhiều nhưng là từ hôm đó bóng dáng của cô lúc nào cũng tồn tại trong đầu anh.
Thỉnh thoảng vì công việc anh vẫn phải đến Châu Á để xem xét, đều chú ý đến những gương mặt của những cô gái người Phương Đông, đáng tiếc những người đó đều không phải là cô.
Tư Bì Nhì không hiểu sao mình lại ngày càng để ý đến cô. Chẳng lẽ, đêm hôm đó cái giá anh phải trả không chỉ dục vọng anh mà còn có cả tình yêu? Ý nghĩ này làm cho anh nhăn mày.
Nếu anh đem ý nghĩ này nói cho bạn bè, họ nhất định sẽ cười.........
Đàn bà bên cạnh anh có rất nhiều, thậm chí lúc chia tay mấy người đàn bà kia anh cũng rất vô tình. Thế mà bây giờ anh lại yêu phải một cô gái trong cuộc tình một đêm của mình? Điều này sao có thể xảy ra được?
Bên tai chợt nghe thông báo của máy bay sắp hạ cánh, anh cuối cùng cũng đem suy nghĩ thu lại.
Căn cứ vào báo cáo mà cấp dưới đã đưa ra, lượng tiêu dùng của người Đài Loan rất lớn, nhất là về quần áo và mỹ phẩm. Chỉ cần điểm này cũng đủ để lôi kéo sự chú ý của anh.
Dĩ nhiên, ngay từ hai năm trước, Tư Ngải Thuý cũng đã chiếm giữ các công ty bách hoá lớn ở Đài Loan, mỗi năm lợi nhuận hơn đến 50 %, anh liền quyết định mở thêm trụ sở ở Đài Bắc. Ngoại trừ Nhật Bản, đâylà trụ sở thứ hai của anh ở Châu Á.
Vì chuyện này, anh đặc biệt đến Đài Loan tham dự nghi thức khai mạc, tạo thêm xu thế, cũng dự tính ở lại hai ngày mới đến Nhật Bản.
Nghĩ đến tiệc rượu khai mạc tối nay, anh lại cảm thấy mệt mỏi.
Gần đây anh càng ngày càng ghét cái hoạt động này rồi, có lẽ anh nên cho mình một kì nghỉ dài hạn để mình có thêm khoảng thời gian để nghỉ ngơi. Dù sao, mấy năm nay anh vẫn không ngừng làm việc rất nhiều.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, anh biết với thời gian bận bịu của anh thì không thể nào có cơ hội. Công việc của anh đã được sắp xếp đến ba tháng sau rồi.
~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~
Tư Bì Nhĩ - chủ tịch tập đoàn Tư Ngải Thuý cùng minh tinh nổi tiếng cắt băng khai mạc trụ sở mới.
Nhìn tựa đề trên tờ báo, Thiên Tuệ không có cách nào để làm mình không để ý đến nó.
Anh, anh đến Đài Loan rồi!
Ngồi ở trong phòng khách, bàn tay cô cầm tờ báo khẽ run rẩy, nhịp tim trong nháy mắt cũng ngừng đập.
Mấy năm qua, chỉ cần là tin tức liên quan đến anh, cô cũng đều để ý. Thậm chí còn cắt những bài báo viết về anh.
Nhìn sự nghiệp của anh ngày càng thuận lợi, cô luôn cảm thấy vui mừng cho anh. Nhưng nhìn thấy hình của anh với người con gái khác, cô chỉ có thể đè nén sự ghen tuông trong lòng. Dù sao, đây cũng là sự lựa chọn của cô, cũng không có gì đáng nói.
" Mẹ............" - Lạc Tư tinh nghịch chạy đến, nhào tới trên người cô.
" Lạc Tư, sao vậy? "- Theo phản xạ, cô che tờ báo lại, không muốn để cho con trai mình nhìn thấy tấm hình, mặc dù cô biết, cô làm vậy là rất ích kỉ...
"Mẹ, hôm nay được nghỉ, chúng ta đi chơi có được hay không?" - Nó lắc tay cô nói
"Con muốn đi nơi nào chơi? Công viên sao?" Nàng
" Mẹ, đừng đi công viên a! Lần nào cũng đi công viên, thật nhàm chán!" - Đầu nó lắc mạnh. Mỗi lần đi công viên, nếu mẹ không có ở đó thì những đứa nhỏ khác đều kéo tóc của nó, nó không thích một chút nào.
" Được được được! Không đi công viên thì không đi, vậy mẹ dẫn con đi dạo ở công ty bách hoá nha, có được không?" - Thiên Tuệ suy nghĩ một chút, bình thường đều đến công viên. Thỉnh thoảng đổi chỗ đối với trẻ con cũng tốt.
"YA! Vậy con đi thay quần áo trước."- Lạc Tư vui vẻ giật nảy mình, nhanh chóng chạy về phòng.
Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của con trai, Thiên Tuệ cũng cười theo.
Quay đầu lại mở tờ báo ra, cô theo thói quen lấy cây kéo dưới bàn cắt tin tức liên quan đến anh xuống, sau đó đem phần báo cắt được, đem giấu vào một góc trong phòng.
" Mẹ nhanh lên, nhanh lên một chút!"- Bóng dáng nhỏ bé của Lạc Tư chạy phía trước, lại quay đầu lại thúc giục Thiên Tuệ.
"Lạc Tư, chạy chậm thôi, cẩn thận ngã !" -cô lo lắng,vừa cau mày vừa cười.
Trẻ con chính là như vậy, sức khoẻ thật là tốt. Từ nhà đến công ty bách hoá cũng mất khoảng ba giờ, nó còn nhiều sức sống, chạy nhảy khắp nơi như vậy. Còn cô đã mệt rã rời rồi.
"A" - Cũng không đáp lại cô, hai đôi chân nhỏ của nó cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
" Thật là!" - Thiên Tuệ không còn cách nào khác, đành phải nhanh chân bước theo sau.
Trên đường, người qua lại rất đông. Thiên Tuệ chỉ lo tránh né đám người, lại còn phải chú ý đến tình hình của Lạc Tư ở phía trước, căn bản không để ý những việc khác.
"Mẹ......nhanh lên một chút a!" - Lạc Tư vừa chạy vừa quay đầu lại. Trong lòng nó chỉ muốn nhanh chóng đến phố McDonald, cũng không để ý mình sắp va phải một người mới từ cửa hàng đi ra.
"Lạc Tư, cẩn thận!" - Thiên Tuệ kêu to, đáng tiếc không còn kịp nữa rồi.
"A!" - thân thể bé nhỏ của Lạc Tư va vào người kia, sau đó ngã xuống đất.
"Lạc Tư!" - Thiên Tuệ sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ Lạc Tư lên.
" Lạc Tư, mẹ đây, có đau ở đâu không?" - Cô lo lắng kiềm tra chân tay của con trai xem có bị thương không. Thật may không bị thương quá nặng, chỉ là hơi sưng đỏ một ít.
"Mẹ, con không đau!" - Lạc Tư thân thiết ôm lấy cô, lắc đầu nói.
"Lạc Tư ngoan!" - Thấy con trai không có việc gì, Thiên Tuệ nhẹ nhõm. Lúc này,cô mới chú ý đến người bị con trai cô đụng phải còn chưa có rời đi mà cứ đứng trước cửa. Cô vội vàng ôm lấy con trai rồi xin lỗi người nọ:
"Thật xin lỗi, con trai tôi không cẩn thận va vào anh! Xin...." - không cần trách cứ nó. Mấy chữ này chuẩn bị nói ra thì đột nhiên cô ngẩng đầu và nhìn thấy.........
Làm sao lại. . . . . . Cô trợn to mắt, cả người ngây ngốc ngay tại chỗ.
" Thiên Tuệ?" - Tư Bì Nhĩ thì thào kêu tên của cô.
Trước khi rời khỏi Đài Loan, Tư Bì Nhĩ muốn xem xét lại cửa hàng. Anh không nghĩ rằng, vừa mới bước ra khỏi cửa hàng đã nhìn thấy người mà anh luôn nhớ đến. Mà bên cạnh cô lại có một đứa bé, đứa bé này có mái tóc màu nâu và đôi mắt màu nâu đỏ giống y hệt của anh...
Bây giờ, Tư Bì Nhĩ có thể khẳng định trăm phần trăm,đứa bé này chính là con của anh. Bởi vì, đứa bé này chính là phiên bản thu nhỏ của anh, lại thêm màu con ngươi kia lại càng giống anh như đúc.
"Đi theo anh!"- Thu hồi tâm tình kinh ngạc, Tư Bì Nhĩ ôm hông cô, dẫn cô đến một cái xe đậu bên dường, rồi đưa cô vào trong.
Vừa vào trong xe, anh ra hiệu cho tài xế lái xe, hơn nữa gọi điện cho trợ lí ở nước ngoài, nhanh chóng đem mọi công việc huỷ bỏ hoặc kéo dài.
Trong một khoảng cách gần như vậy, nhìn anh nghiêm túc phân phó công việc, Thiên Tuệ không cách nào tự nói với mình rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Anh. . . . . . Bọn họ thật sự đã gặp nhau. . . . . .
"Mẹ?" - Lạc Tư nhẹ lay động cánh tay của cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch của mẹ, rồi quay sang nhìn cái chú đang nghe điện thoại, nó cảm thấy rất kì quái.
Tại sao mẹ sững sờ như vậy, còn cái chú này sao lại có màu tóc giống nó, ngay cả đôi mắt cũng vậy?
". . . . . ." - Cô thật sự cảm thấy khó thở, tim đập rộn lên, căn bản nói không ra lời.
Anh biết rồi ! Vào lúc khi anh nhìn thấy Lạc Tư, nhất định anh đã biết.
Kết thúc cuộc trò chuyện,Tư Bì Nhĩ tắt điện thoại. Sau đó, quay lại đối diện với cô, trái tim tràn ngập cảm xúc, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì trước.
Anh vốn tưởng cả đời này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cô nữa. Không nghĩ tới ông trời lại sắp đặt, cũng là ngoài dự đoán...
" Chú à, chú biết mẹ cháu sao?" - Giọng nói non nớt của Lạc Tư vang lên, đánh tan sự im lặng bên trong xe.
"Đúng ! Chú và mẹ của con là bạn bè , đã lâu không gặp nhau. Người bạn nhỏ, cháu tên gì?" - Tư Bì Nhĩ dùng tiếng Trung lưu loát nói. Vì để phát triển sang thị trường Châu Á, ngay từ hai năm trước, anh đã mời chuyên gia về dạy anh tiếng Trung và Nhật.
" Chú, cháu tên là Lạc Tư." - Nó nở nụ cười, càng nhìn càng thấy dáng dấp của cái chú này rất giống nó.
"Lạc Tư, cháu năm nay mấy tuổi?" - Tư Bì Nhĩ cười hỏi, thật ra thì trong lòng anh sớm đã có đáp án.
"Ba tuổi." - Nó giơ ba ngón tay ngắn ngủn lên.
" Chú , màu tóc và ánh mắt của chú giống y hệt cháu nha..........."
"Đúng rồi! Chú cũng thấy vậy." - Nghe đứa bé gọi anh là chú, Tư Bì Nhĩ có thể khẳng định...
Thiên Tuệ chưa đem chuyện của anh nói cho Lạc Tư biết. Vậy cô có tìm người ba khác cho nó sao?
"Lạc Tư, ba của cháu đâu? Sao lại không đi theo."
"Lạc Tư không có ba, bà nói, ba đi rất xa, sẽ không trở lại nữa." - Nghĩ đến mấy đứa bé trong công viên kia đều cười nó không có ba, Lạc Tư cảm thấy rất buồn bực.
" Là vậy sao?" - Nói như vậy, cô vẫn chưa kết hôn, đúng không?
Tư Bì Nhĩ nhìn khuôn mặt lo lắng của Thiên Tuệ, lại đem tầm mắt hướng về ngón tay của cô. Anh phát hiện trên ngón tay mảnh khảnh của cô cũng không có cái nhẫn nào.
Nhìn Tư Bì Nhĩ có dáng dấp giống với nó, nó cũng không có ba, vậy thì dứt khoát nói ra:
" Chú, chú có thể làm ba của cháu không?"
"Lạc Tư!" - Thiên Tuệ bị lời nói của nó doạ cho sợ hãi.
" Chú rất vui khi làm ba của cháu, nhưng phải hỏi ý kiến của mẹ cháu đã." - Tư Bì Nhĩ nhàn nhã đem vấn đề này ném cho Thiên Tuệ.
" Mẹ, chú có thể làm ba của con không?" - Lạc tư kéo ống tay áo của cô nói, khuôn mặt mang theo niềm hi vọng.
" Cái này............." -Vấn đề này khiến cho cô có chút ngớ ngẩn...
" Có được hay không, có được hay không a..........Mẹ.........."- Lạc Tư lớn tiếng kêu to.
"Lạc Tư ngoan, không được ồn ào !" - Nhìn khuôn mặt khát vọng của nó, Thiên Tuệ không thể nào từ chối, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi nó.
"Mẹ, mẹ vẫn chưa trả lời con, có thể để chú làm ba con không?" - Đối với việc có ba, Lạc Tư vô cùng kiên trì.
"Lạc Tư. . . . . ." - Thiên Tuệ nhíu mày, bất giác nhìn về phía Tư Bì Nhĩ liền phát hiện anh cũng đang nhìn cô với một ánh mắt tràn đầy hứng thú.
"Mẹ ........." -Lạc Tư nói lớn , nhất định phải khiến cho mẹ đồng ý.
"Lạc Tư,chú dẫn con đi xem chỗ của chú một chút, có được không?" - Thấy xe đã đi tới cửa khách sạn, Tư Bì Nhĩ nhanh chóng xem vào nói.
Dù sao cũng đã huỷ bỏ mọi việc, bây giờ có thời gian có lẽ nên cùng hai mẹ con cô ấy ở bên nhau. Anh nhất định phải ép cô nói ra mọi việc.
"Được ạ, nhưng mà mẹ....con...." - mặc dù anh thành công dời đi sự chú ý của Lạc Tư nhưng nó vẫn muốn nghe thấy câu trả lời của mẹ.
" Việc đó có thể hỏi sau mà! "- Tư Bì Nhĩ vỗ vỗ đầu của nó.
" Lạc Tư, chú có thể bế con không?"
" Dạ được." - Lạc Tư cuối cùng cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn giơ tay lên để anh bế.
Chỉ còn Thiên Tuệ sững sờ nhìn cha con họ xuống xe. Cho đến khi con trai đưa tay vẫy về phía cô, cô mới hồi hồn lại rồi xuống xe. Cứ như vậy mà theo bọn họ vào trong.
" Chú, sao chú lại ở chỗ này ? " - Mặc dù Lạc Tư vẫn còn nhỏ nhưng mấy lần cùng ông bà ngoại đi chơi, cũng đã từng ở trong một phòng khách lớn như vậy.
"Bởi vì ở Đài Loan chú không có chỗ để đi, cho nên phải ở đây a!" - Tư Bì Nhĩ nhàn nhã nói.
" Vậy chú có thể đến nhà cháu ở nha!"- Lạc Tư ngây thơ nói tiếp.
"Lạc Tư!" - Thiên Tuệ vội vàng mở miệng ngăn nó lại .
"Mẹ, không được sao?" - Lạc Tư không hiểu phản ứng của mẹ....
" Lạc Tư, con đừng nói lung tung, con quên trong nhà không còn phòng trống sao?"- Thiên Tuệ nhỏ giọng nói cũng không dám nhìn mặt của Tư Bì Nhĩ.
" Vậy chú có thể ngủ chung phòng với cháu a!"- Lạc Tư hào phóng chia sẻ căn phòng của mình, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
" Cám ơn lời mời của cháu, hôm nào chú rảnh, nhất định sẽ đến nhà cháu chơi."
Mặc dù lần đầu tiên gặp nhau nhưng con trai một chút cũng không sợ anh, ngược lại rất thân thiết với anh, đây chính là do quan hệ cha con sao? Trong đáy mắt Tư Bì Nhĩ chứa một tình cảm nồng đậm, ấm áp.
" Nhất định a! Chúng ta ngoắc tay"- Lạc Tư vuivẻ giơ ngón tay lên.
" Ngoắc tay? Làm như thế nào?" - Tư Bì Nhĩ cũng đưa ngón tay ra rồi hỏi
" A.............Chú thật ngốc, ngay cả ngoắc tay cũng không biết! Là như thế này.........." - Lạc Tư kéo tay anh rồi nghiêm túc chỉ anh.
".............." - Ở một bên nhìn hai cha con họ vui vẻ với nhau, trong lòng Thiên Tuệ lúc này có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Lúc này, cô cảm nhận được, tình thương của người mẹ có nhiều như thế nào cũng không thay thế được tình thương của một người cha.
Cô đã sai rồi, cô không nên để mẹ lừa Lạc Tư, nói với nó rằng nó không có ba.
" Đến rồi!" - Thang máy lên đến tầng cao nhất, Tư Bì Nhĩ liền dẫn họ vào một căn phòng dành cho tổng thống.
"Oa........chú, chỗ ở của chú thật to ! Cháu có thể xem xung quanh một chút không?" - Lạc Tư trừng to mắt, cái miệng nhỏ bé không ngừng phát ra những tiếng kinh ngạc...
"Đương nhiên là có thể, nhưng là cháu phải cẩn thận, coi chừng té ngã! " - Tư Bì Nhĩ để nó xuống. Lạc Tư nhanh chóng chạy về cái sô pha dài, lăn một vòng trên đó rồi lại chạy đến phòng khác. Vào lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại anh và cô.
" Thiên Tuệ........."
" Chuyện đó.....Em không nghĩ mình sẽ có thai, chính là..........Em không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy.................." - Cô khẩn trương nói, lời nói cũng không mạch lạc lắm...
" Anh biết!" - Tư Bì Nhĩ không nhịn được liền bật cười, anh biết cô đang rất khẩn trương.
" Không phải, ý của em là............A? Anh vừa nói là anh biết?" - Thiên tuệ đột nhiên dừng lại.
" Ừ! Năm đó chúng ta gặp nhau, coi như là chuyện ngoài ý muốn. Ai cũng không biết được sau này em sẽ mang thai. Thật ra, anh muốn cám ơn em vì đã sinh ra Lạc Tư" - Tư Bì Nhĩ nhẹ nhàng nói
" Chỉ là em nên nói với anh......Nói đi nói lại, em lại không thể gặp được anh"
". . . . . ." - Thật ra muốn tìm anh không khó.........Những lời này, thiếu chút nữa cô đã bật miệng mà nói ra ...
Anh nổi tiếng như vậy, cô có thể qua giới truyền thông để tìm anh . Nhưng cô sợ , bên cạnh anh đã có người con gái khác, sẽ không xem trọng việc này.
" Cho nên, đồ ngốc.........! " - Tư Bì Nhĩ cười nói, anh muốn cảm ơn ông trời vì đã cho anh gặp lại cô.
"Mấy năm qua, một mình em chăm sóc Lạc Tư thật vất vả. Em nuôi dạy nó rất tốt." - Anh tiến lên ôm cô vào lòng...
" Không có việc gì,em vẫn có ba mẹ giúp một tay. Nếu không, chỉ mình em cũng không có cách nào nuôi lớn Lạc Tư."
Trải qua nhiều năm như vậy, lần nữa bị anh ôm vào lòng, Thiên Tuệ lại có cảm giác rung động.
"Vậy sao? Như vậy, ba mẹ em biết chuyện của anh sao?"
Cô lắc đầu không nói.
" Vậy là họ không quan tâm nhiều đến em, chỉ biết khiến mọi việc của em trở nên phức tạp." - Tư Bì Nhĩ suy nghĩ một chút. Đứng ở lập trường của cô, một người con gái chưa có gia đình lại đột nhiên mang thai, cũng đã khiến cho ba mẹ kinh hãi. Nếu lại biết cô cùng người khác xảy ra cuộc tình một đêm, vậy có lẽ cô sẽ bị trách móc nhiều hơn.
Ở yên trong lồng ngực của anh, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, hai cánh tay của Thiên Tuệ giơ lên. Cô muốn ôm anh, nhưng cô không dám liền nhanh chóng rút về.
" Chú, chỗ của chú thật to a"
Giọng nói Lạc Tư từ xa vọng đến, khiến hai người giật mình,vội vàng tách ra.
" Mẹ ? Chú ?"- Nhìn hai người ôm nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tư có chút nghi ngờ.
" Lạc Tư, con đến đây. " - Nhìn Tư Bì Nhĩ một chút, rồi nhìn con trai mình, trong lòng Thiên Tuệ đã có quyết định.
" Mẹ...................."- Nó ngoan ngoãn nghe lời chạy đến.
" Lạc Tư, mẹ muốn nói với con một chuyện." - Thiên Tuệ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt nó
" Bà nói với con rằng con không có ba, chính là lừa con."
" Lừa con? Tại sao bà lại muốn lừa con? " - Nó nhíu mày, tuổi còn nhỏ đã biết cái gì gọi là lừa gạt....
" Lạc Tư, con nghe mẹ nói. Bà không phải cố ý muốn lừa con, là mẹ chưa nói cho bà biết ba con là ai, cho nên bà không còn cách nào khác mới nói với con như vậy." - Thiên Tuệ khẽ vuốt lông mày nó, cô không hi vọng nó sẽ nghĩ xấu về bà ....
" Tại sao mẹ không nói với bà ? Vậy ba đang ở đâu? "- Nó phụng phịu, tại sao mẹ lại không nói ra..........
" Lạc Tư, chú này chính là ba của con. " - Nhảy qua vấn đề của con trai, Thiên Tuệ kéo nó đối mặt với Tư Bì Nhĩ.
" Chú là ba? Mẹ, mẹ đồng ý cho chú làm ba của con sao? " - Trong đầu Lạc Tư không phân biệt được hai người có cái gì khác nhau
" Không, không phải. Lạc Tư, con nghe cho kĩ. Chú ấy chính là ba ruột của con, không cần mẹ phải đồng ý."
" Chú là ba ruột của con? "- LạcTư nghi ngờ, rốt cuộc có cái gì không giống nhau?
" Lạc Tư ngoan....Chú có thể làm ba cháu, cháu vui không ? - Tư Bì Nhĩ ngồi xổm xuống, chủ động nói, giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn này. Dù sao nó vẫn còn nhỏ, cũng không thể hiểu rõ mọi việc ngay được.
" Dạ! "- Chú ý bị dời đi, Lạc Tư nở nụ cười. Trong lòng nó chỉ đơn thuần nghĩ rằng, nó đã có ba. Sau này nó có thể nói với mấy người bạn nhỏ trong công viên là nó có ba.
" Lạc Tư, con có thể gọi chú là ba sao? " - Tư Bì Nhĩ mở rộng cánh tay.
"Ba!" - Cả người Lạc Tư nhào tới, cánh tay nhỏ ôm anh thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top