Chương 30: Yêu thương không lí do


Thật lâu, Oa Oa khóc đến mệt mỏi, nằm ở trong ngực Mộc Hàn Mặc ngủ. Chế trụ eo cô thêm vài phần lực đạo, đem cô vững vàng ôm trong ngực, nhìn thấy nàng đang ngủ sau, ngẫu nhiên từ hơi thở phát ra âm thanh rầu rĩ, trong nội tâm dâng lên yêu thương vô hạn.

Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, bàn tay to khẽ vuốt vẽ sống lưng cô, giúp cô thuận khí.

Ánh mắt đào hoa của Phụng Thiên Dự nhìn Mộc Hàn Mặc đang ôm chị dâu, không tự giác phát ra câu cảm thán: "Nữ nhân thật nhiều nước mắt." Lời này vừa nói ra, liền nhận được một ánh mắt lạnh của Mộc Hàn Mặc: "Phụng Thiên Dự, có phải cậu quá nhàn rồi?" Tiếng nói ôn nhuận như gió xuân, lại chứ từ tính trầm thấp tràn ngục ý tứ cảnh cáo.

Phụng Thiên Dự phẫn dự thu nhỏ miệng lại, co cổ lại, ai oán nhìn Mộc Hàn Mặc.

"Lão Đại, anh ôm chị dâu vào phòng nghỉ đi!" Lâm Phong vì Phụng Thiên Dự mà giải vâ, Mộc Hàn Mặc yên lặng gật đầu, dè dặt ôm thân thể mềm mại của Oa Oa, hướng phòng nghỉ đi đến.

Ba người nhìn bóng dáng Mộc Hàn Mặc cao ngất đi vào trong phòng nghỉ, Tề Vân Hiên mới khẽ mở cánh môi: "Quản lí Phong, cậu có chứng cứ Đồng Vân Phong phạm tội sao?" Nghĩ đến, Mộc Hàn Mặc đã biết rõ chuyện của Đồng Vân Phong, khả năng cũng có chứng cứ phạm tội.

Lúc này, thư kí bưng khay nhỏ, tiến vào phòng làm việc, giữa khay bày ba li hương cà phê nồng nặc. Hướng về phía ba người khẽ ủy khuất, đi đến bàn thủy tinh, bưng lên một li cà phê dưa trước mặt Tề Vân Hiên: "Thị trưởng Tề, mời uống cà phê."

Tề Vân Hiên khôn khéo nhìn qua thư kí, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười thản nhiên, nhẹ gật đầu một cái ý bảo "Cảm ơn."

Thư ký đặt hai ly cà phê để xuống trước mặt Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong, lặng lẽ ra khỏi phòng làm việc.

Phụng Thiên Dự hai chân bắt chéo, cầm li cà phê nhấp một miếng rồi để lại bàn thủy tinh. "Chứng cứ thì có, nhưng hiện tại đang ở chỗ Đại ca, Tiêu trợ lí cũng có, chuyện này do cậu ta phụ trách." Khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói.

Lâm Phong cũng phụ họa gật đầu, làm tăng tính chân thật trong lời nói của Phụng Thiên Dự.

"Cảm ơn!" Tề Vân Hiên lại cười nói cảm ơn, Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong nhẹ gật đầu, tựa hồ hiểu nội tâm suy nghĩ của Tề Vân Hiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai lên tiếng nữa.

Bên trong phòng nghỉ ngơi, Mộc Hàn Mặc dịu dàng đặt Oa Oa nằm xuống chiếc giường lớn màu hồng phấn, hôn lên tráng nàng, xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa mới đứng dậy, liền phát hiện tà áo bị Oa Oa nắm chặt, trong nội tâm liền mềm nhũn, muốn nhẹ nhàng nhấc ngón tay của cô ra, Oa Oa lại càng gắt gao nắm chặt.

Mộc Hàn Mặc gồi bên cạnh, hai tay chống hai bên người Oa Oa, cúi người, bên tai nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Bảo bối ngoan, buông tay đã. Chờ anh cùng cậu em nói chuyện xong liền trở về được không?" Mộc Hàn Mặc ngửi hương vị trên người Oa Oa, không tự giác tham lam hít mấy cái, hơi nóng pha bên tai Oa Oa, Oa Oa chau nhẹ đôi mi thanh túi, không thoái mái thả tay ra, thân thể cuộn tròn trong chiếc chăn.

"Ngoan ngoãn." Mộc Hàn Mặc thương tiếc sờ sờ tóc cô, giọng nói tràn ngập vẻ cưng chiều.

Thân hình cao ngất dứng dậy, sửa sang lại tây phục lộn xộn, quay đầu không muốn rời xa người đang nằm trong chăn. Dứt khoát bước ra ngoài, nhè nhẹ đóng cửa.

Tề Vân Hiên thấy Mộc Hàn Mặc đi ra khỏi phòng nghỉ, đi về phía bọn họ: "Cậu có chứng cứ Đồng Vân Phong phạm tội?"

Mộc Hàn Mặc con ngươi âm lãnh, nghe tháy ba chữ Đồng Vân Phong, đáy mắt nổi lên tia máu: "Đúng vậy, nhưng hiện tại cậu nên chỉnh đốn viên quan kia một chút, không những đút lót mà con giao dịch thân thể." Nói xong liền ngồi trên ghế sofa.

"Phải không? Chuyện này cùng Đồng Vân Phong cũng có quan hệ?" Tề Vân Hiên ánh mắt khôn kheo, giống nhau có thể hiểu hết. Tạm dừng một chút, trầm thấp nói: "Nếu Đồng Vân Phong cũng có liên quan, vậy cùng Đồng Vân Phong xử lí."

"Chờ một chút cháu sẽ kêu trợ lí copy một phần." Mộc Hàn Mặc ôn hòa, lời nó trầm thấp, Tề Vân Hiên không khỏi hài lòng gật đầu, trong mắt toát ra thần sắc mệt mỏi.

Mộc Hàn Mặc gặp Tề Vân Hiên thần sắc mệt mỏi, khóe miệng gợi lên một chút cười tà mị: "Cậu đã đi đường xa, chắc cũng mệt rồi. Không bằng tới nhà cháu ngơi một chút, làm chuyện đại sự khác." Nếu là cậu của Oa Oa, thì không thể để ngủ ở khách sạn được.

Tề Vân Hiên tự nhiên hiệu được 'đại sự khác' là chuyện gì, đưa tay lên day day hai bên thái dương, mệt mỏi gật đầu: "Cũng được." Ở khách sạn cũng phiền toái, ở nhà của hắn Mộc Hàn Mặc cũng có thể nhìn thấy cháu gái của mình.

"Chúng ta cùng nhau trở về." Mộc Hàn Mặc hơi mím môi cười, hướng mắt nhìn về phía Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong : « Chuyện công ty giao lại cho hai cậu, nhớ nói Tiêu trợ lí copy một bản về tội chứng của Đồng Vân Phong đưa đến biệt thự. »

« Dạ, lão Đại » Hai người không hẹn mà cũng gật đầu, cùng nói ra một lời.

Mộc Hàn Mặc nghe được đáp án, liền đứng lên hướng Tề Vân Hiên nói : « Cậu chờ một lát, con đi gọi Oa Oa. » nói xong hướng tới phòng nghỉ đi đến.

Tề Vân Hiên không khỏi mỉm cười, hơi hơi gật gật đầu, ánh mắt nhìn Mộc Hàn Mặc, cũng mang theo một chút từ ái.

Như nhớ ra điều gì, Mộc Hàn Mặc liền quay lại, con mắt thâm thúy nhìn thẳng vào con mắt chim ưng của Lâm Phong : « Cậu điều tra một chút, người trong cong ty tên Giản Hiểu Uyển, ngày mai đem tư liệu mang đến văn phòng cho tôi. » Lâm Phong gật nhẹ đầu, như trả lời Mộc Hàn Mặc.

Mộc Hàn Mặc đi vào trong phòng nghỉ. Đôi mắt chứ nhu tình, nhìn người con gái đang quấn trong trăn, đôi môi bạc khiêu gợi khẽ cười. Ngồi bên giường, vươn bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ mông cô "Bảo bối, chúng ta về nhà."

Mộc Hàn Mặc nhấc chăn lên, nhìn hai má mềm mại màu hồng của cô, không kìm lòng được mà cúi xuống hôn. Thấy nàng khẽ động, đôi mắt thanh tú mở ra, đôi môi bạc mềm mại kia mới chịu buông. Vươn đôi tay ấm áp khẽ vuốt nhẹ lên tóc cô : « Tiểu bảo bối, ngủ tiếp đi.»

Mộc Hàn Mặc cởi âu phục, đem khoác lên người cô. Thật cẩn thân ôm nàng, sợ nàng giống như thủy tinh, ngã sẽ bị vỡ mất.

"Ngô......" Oa Oa tựa hồ cảm giác được có ai đã quấy rầy giấc ngủ của nàng, mơ hồ kêu thành tiếng yêu kiều.

Oa Oa ngửi thấy hương vị của Mộc Hàn Mặc, có cảm giác an toàn, ở trong lòng anh tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, dựa đầu vào bờ vai vững chắc, cằm buông xuống đến trước ngực.

Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa ra khỏi phòng nghỉ, cùng Tề Vân Hiên đi xuống dưới, lên Lamborghini, xe hơi xa hoa nghênh ngang mà rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top