Chương 29: Người cậu thị trưởng


Đợi Tề Vân Hiên cùng Mộc Hàn Mặc cùng nhau ngồi xuống ghế sofa mềm mại, Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong cũng ngồi xuống.

Tề Vân Hiên khóe mắt nghiêng nhìn tới chỗ Oa Oa đang ngồi uống cà phê tại bàn tổng giám đốc, con ngươi khôn khéo biến thành nhu hòa. "Tề mỗ cũng ko quanh co lòng vòng, lần này tìm Mộc tổng là muốn xác nhận một chuyện."

Đi thẳng vào vấn đề làm cho con ngươi lạnh lùng thâm thúy của Mộc Hàn Mặc thoáng mang theo một tia khác thường, giống như không vui lại giống như kinh ngạc. Khuôn mặt tuấn mĩ say mê lòng người, nội tâm nở một nụ cười, khóe miệng hơi vểnh: "Thị trưởng Tề không biết muốn xác nhận chuyện gì?" tiếng nói chứ từ tính, nhu hòa ấm áp vang vọng tới tai.

"Mộc tổng quả nhiên là người sảng khoái." Con ngươi khôn khéo của Tề Vân Hiên quẹt lên một tia thưởng thức, hơi sầu não nói: "Thật ra không dám dấu, 20 năm trước, em gái tôi cùng cha cãi nhau một trận ầm ĩ, đến nay vẫn chưa về nhà. Chúng tôi dã đi tìm 20 năm. Cho đến hôm trước, nhìn thấy hình đám cưới của Mộc tổng cùng phu nhân, liền nhận ra phu nhân cùng em gái tôi có vài phần tương tự, Tề mỗ mới mạo muội đến đây."

Tề Vân Hiên vừa nói. Vừa nghiêng đầu nhìn về phía Oa Oa cầm li cà phê. Oa Oa một tay cầm cafe, một tay đang tìm gì đó trên bàn làm việc, nghe lời nói của Tề Vân Hiên, dừng tay một chút, không tự giác buông lỏng, li cafe rơi xuống "phanh" một tiếng, cà phê bắn lên lên khuôn mặt mềm mại của Oa Oa.

Mộc Hàn Mặc nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên canh. Đem Oa Oa đang ngu ngơ bế lên, một tay ôm eo nàng, lau cà phê trên mặt: "Oa Oa, không sao chứ? Có bị thương không?" Tiếng nói tràn ngập từ tính thể hiện vẻ lo lắng, con ngươi thương tiếc lo lắng nhìn cô.

Oa Oa mím môi cười gượng ép: "Mặc, em không sao, không cần lo lắng." Tiếng nói non mềm trấn an Mộc Hàn Mặc đang thấp thỏm bất an. "Không có việc gì là tốt rồi, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

"Không cần, em không có yếu ớt như vậy, nếu thị trưởng Tề đã đến tìm em, làm sao em có thể vắng mặt." Oa Oa vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, không tiếng động an ủi. Mộc Hàn Mặc thừa cơ bắt lấy hai tay nàng, đem nắm chặt trong lòng bàn tay anh.

Tề Vân Hiên xem vợ chồng mới cưới ân ân ái ái có thể nói là 'nâng như nâng trứng', không khỏi mím môi lắc đầu cười khẽ "Xem ra tin đồn chỉ có hơn chứ không có kém." Trêu trọc một cách tự nhiên làm Phụng Thiên Dự hé miệng cười trộm.

Lâm Phong con mắt xanh thẳm quét ngang qua Phụng Thiên Dự một cái ý muốn bảo: "Nhìn xem sắc mặt lão đại còn cười nữa.

Phụng Thiên Dự giống như hiểu ánh mắt của Lâm Phong, liếc nhìn Mộc Hàn Mặc, giống như một đứa trẻ, ủy khuất co cổ lại, cũng không dám cười nữa.

Mộc Hàn Mặc dẫn Oa Oa ngồi trên ghé sofa, không chờ Mộc Hàn Mặc mở miệng. Oa Oa đi trước hỏi: "Xin hỏi thị trưởng Tề, ngài có ảnh chụp không?" Mộc Hàn Mặc cầm chặt đôi tay nhỏ bé của cô, như tiếp cho cô thêm dũng khí.

"Đương nhiên là có." Tề Vân Hiên lấy từ trong ví da, lấy một bức hình đưa cho Mộc Hàn Mặc.

Mộc Hàn Mặc nhìn bức ảnh, trong nội tâm sáng tỏ, thấy mẹ Oa Oa trong ảnh với cô giống nhau như đúc, xem ra thị trưởng Tề kia có lừa gạt bọn họ "Xác thực là mẹ" Tiếng nói kiên định, báo cho Oa Oa biết kia chính là người thân của cô.

"Đây là me sao? Vì cái gì mà em ở cô nhị viện sau đó bị Đồng gia nhận nuôi." Hai tròng mắt Oa Oa mờ mịt, nhìn qua Tề Vân Hiên mặt mũi đầy khẩn trương.

Tề Vân Hiên nhìn về phía Mộc Hàn Mặc, chuyện này hắn cũng không hiểu, ngay cả cháu ngoại của hắn cũng không biết. Nhìn phản ứng của Mộc Hàn Mặc, chắc hẳn cũng biết một chuyện này.

Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong đồng thời nhìn về phía Mộc Hàn Mặc, trong lòng đều có một ý niệm chuyện này không thể gạt được, lão Đại không muốn chị dâu biết rõ chuyện này, cuối cùng giấy vẫn không thể gói được lửa.

Mộc Hàn Mặc yên lặng gật đầu, ôm Oa Oa vào trong lòng, để cho thân thể mềm mại của cô tựa vào ngực anh, hi vọng cô nghe xong chuyện này từ sau vẽ không quá thương tâm. Mộc Hàn Mặc vạn bất đắc dĩ mới mở môi mỏng: "Kỳ thật, chièu hôm đó sau khi Đồng Vân Phong đưa em tới, anh liền cho người điều cha một chút, lúc đó mới biết. Cha em là tổng giám đốc tập đoàn Phong Vân, mẹ cùng cha em sống rất hạnh phúc."

"Tất nhiên lúc bấy giờ, Đồng Vân Phong cùng cha em lại là huynh đệ tốt, nhưng Đồng Vân Phong lại ham mê nhan sắc của mẹ em, nổi lên ý cường bạo. Ở trong biệt thự, ông ta hạ thuốc cho mẹ để thực hiện ý định; lại bị cha phát hiện, ông thất vọng liền đưa Đồng Vân Phong tới công an, Đồng Vân Phong giằng co cuối cùng thoát được chạy ra ngoài.

Nghe Mộc Hàn Mặc nói, Tề Vân Hiên ánh mắt tức giận sôi trào, khuôn mặt tuấn mĩ trở nên vặn vẹo, hai tay nắm chặt thành quyền, khớp xương trắng bệch.

"Về sau, Đồng Vân Phong sợ chuyện này bại lộ, liền mướn người của hắc đạo, làm ba mẹ em chết cháy trong biệt thự. May mắn lúc đó Oa Oa cùng anh trai không có ở trong biệt thự nên may mắn thoát khỏi. Sau đó hắn giả quyền chuyển nhượng tài sản, tiếp thu tập đoàn Phong Vân, trở thành tân tổng giám đốc."

"Bước ngoặt phía dưới, ông ta dò la thấy Oa Oa đang được nuôi dưỡng tại cô nhi viện, bọn họ liền dẫn trở về nhà. Chuyện sau đó để cô ấy nói mới có thể rõ ràng." Mộc Hàn Mặc tóm tắt lại mọi chuyện, cánh tay ôm chặt Oa Oa đang run rẩy trong lòng.

Mộc Hàn Mặc cảm giác áo mình ướt đẫm, Oa Oa lại khóc không thành tiéng, chỉ yên lặng rơi lệ. Tâm của anh cũng trở nên khó chịu, giống như có hàng ngàn cái gai đồng thơi đâm lên trái tim. Cánh tay ôm thật chặt thân thê của cô, nhẹ nhàng vuốt tóc : "Oa Oa ngoan ngoãn, khóc lên đi! Khóc thành tiếng thì tốt rồi, đừng chịu đựng."

Tề Vân Hiên mặt mũi tràn đầy bi thương, thống khổ nhắm hai mắt lại, hai dòng nước mắt chậm rãi rơi xuống gò má. Không nghĩ tới tìm kiếm 20 năm, nhưng lại được tin tức e gái mình đã chết. Cô trước kia khi nào cũng đi phía sau, làm nũng mà gọi "anh trai"

Lúc học đại học, cô (mẹ Oa Oa) giúp hắn gửi thư tình cho người con gái mình thích, tại sao cô lại bỏ hắn để qua thế giới khác. Người anh trai này đã cố gắng tìm cô 20 năm.

Tề Vân Hiên một lần nữa mở mắt, ánh mắt đã không còn thống khổ, chỉ có sự kiên định. Nhìn xem Oa Oa nằm trong ngực Mộc Hàn Mặc mà khóc không ra tiếng, tiếng nói từ ái khuyên can Oa Oa: "Con đừng khóc, cậu nhất định sẽ làm Đồng gia phải trả giá thật đắt."

o

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top