11. Mùa đông không nóng như mùa hè 1.
Một ngày nắng, nóng, khi mà tôi có thể cảm nhận rõ được cái giãn nở của không khí ngay trên da mình, một ngày nóng đến kinh khủng. Nếu có thể đem ra để so sánh, tôi xin được ví nó như lửa của cái nóng trong phòng đốt xác, âm ỉ những ánh đỏ hồng, hôi thối mùa tro tàn của xác chết, đọng lại trong lưỡi tôi một cái đắng chát đến mắc ói.
Ừm... Phòng đốt xác của gia đình, tôi không muốn nói đến nó nữa. Dù sao thì đấy cũng chẳng phải kỉ niệm tốt đẹp gì, mà trong một ngày yên bình như thế này tôi lại càng không muốn nhớ đến chỗ đấy. Sau cùng, tâm trạng của tôi hôm nay khá thoải mái.
"Hừm..." Và tôi bắt đầu cảm thấy bản thân càng ngày càng lười biếng.
Ngồi trên chiếc ghế đẩu, liếc nhìn không gian nơi cửa tiệm cà ri quen thuộc mà lúc trước tôi vẫn ngày ngày ăn, tôi và đĩa cà ri, nhìn nhau. Chúng tôi không nói gì. Cứ thế chỉ có một người và một cà ri, ngồi nhìn nhau như những pho tượng thạch cao trong các di tích cổ, chịu đựng cái nóng nắng của tiết trời Nhật Bản.
Đĩa cà ri có mắt không? Tất nhiên là không có.
Vậy thì làm sao mà nó nhìn được tôi? À, tôi chỉ đang ảo tưởng mà thôi.
Phải, phải, tôi chỉ đang ảo tưởng mà thôi! Tôi sẽ không đời nào nói rằng đĩa cà ri hiện tại của tôi trông giống một gương mặt cười méo mó, nhìn chẳng khác gì con ma muốn trù ẻo tôi. Nó khiến tôi nhớ đến những bài toán tiên tri mà tôi chẳng tài nào hiểu được khi tôi học trong một cuốn sách cổ, thứ đã viết rằng bất cứ thứ gì của cuộc sống cũng là một dấu hiệu cho ta biết trước tương lai sắp tới.
Ừ, những phép toán tiên tri, não tôi không đủ lớn để tính toán chúng. Dù sao thì nếu tôi hiểu thì bây giờ có lẽ tôi đã tính ra tương lai của tiệm cà ri này trong những năm sắp tới, hoặc dự đoán được Oda còn định nhận nuôi thêm bao nhiêu đứa trẻ. Và nếu tôi thậm chí còn đạt đến cái trình độ xuất thần trong bói toán nữa, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ lo lắng về những gì sẽ diễn ra trong ngày hôm sau của tôi nữa.
"Cà ri ngon chứ?" Giọng nói trầm trầm vang lên, thu hút sự chú ý của tôi về phía lối đi dẫn vào phía bên trong ngôi nhà lát nền gỗ.
Phản chiếu trên mắt tôi, bóng hình của một người đàn ông cao tầm 1m8 với mái tóc đỏ quen thuộc bước ra từ nhà trong, nơi cầu thang dẫn lối đến phòng của đám trẻ. Đó là Oda.
"... Cũng thường thôi." Tôi đáp lại, thẳng thắn.
Oda không nói gì nhiều, tiến đến và ngồi bên tôi như thường lệ, chuẩn bị bắt đầu một cuộc tám phiếm vô nghĩa giữa tôi và anh ấy.
"Gần đây em thế nào rồi?" Chất giọng đều đều của Oda tiếp tục vang lên bên tai tôi khi anh liếc nhìn tôi với vẻ mặt điềm tĩnh như ngày nào.
"Ổn." Tôi gật đầu, gõ tay lên bàn theo một điệu nhạc ngẫu nhiên nào đấy mà chỉ có tôi biết trước khi dút thêm một muỗng cà ri khác vào miệng mình, cảm nhận cái cay nóng trên đầu lưỡi.
A... Là cà ri cay...
"Còn anh?"
"Ổn." Oda đáp, nhún vai, dường như không có nhiều chuyện để nói. Anh ấy xoa xoa đầu ngón tay trên đầu gối mình, nuốt nước bọt, im lặng một chút rồi mở miệng bắt đầu "Gần đây ở Mafia Cảng khá khó khăn."
"Ồ?"
"Mấy hôm trước, chỗ anh vừa bị đánh bom khủng bố." Oda kể như thể đang giải bày nỗi trăn trở khó nói. Riêng tôi, thú thật mà nói thì tôi không thể nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu chỗ làm của anh ấy bị đánh bom, một công việc nguy hiểm, lương bèo bọt chẳng đủ ăn. Ấy vậy mà sau bao nhiêu thứ chuyện, Oda vẫn cứ tiếp tục bám trụ vào công việc này.
"Anh nên tìm một công việc mới." Tôi khuyên.
"Ừ... Có lẽ vậy. Chắc là anh sẽ suy xét đến việc rời Mafia và làm gì đó khác." Gật đầu đồng ý, Oda khép hờ mắt tỏ vẻ suy tư thường thấy, song, tôi biết rằng cái suy xét của ấy sẽ còn tốn nhiều thời gian hơn nữa. Hoặc là có lẽ, anh ấy sẽ chẳng bao giờ rời khỏi Mafia Cảng cho đến khi chết.
"Anh... Có mùi người chết."
"Anh biết."
"Vậy à?" Hoá ra là anh ấy biết. "Anh nên rời đi càng sớm càng tốt. Đặc biệt là trước khi gia tộc mở rộng tầm ảnh hưởng của mình đến Yokohama, Nhật Bản."
"Anh biết." Oda gật đầu, lặp lại như một cái máy khi không mấy để tâm đến lời cảnh báo của tôi.
Đôi khi tôi sẽ tức giận, đôi khi không. Thái độ này của Oda, tôi diễm nhiên biết trước từ lâu.
Oda coi thường mạng sống của chính mình, đối với anh ấy, chết hay sống đều cũng như nhau. Anh ấy sẽ chỉ nói "À, vậy là đã đến lúc rồi sao?" trước khi chết sau đó an phận chấp nhận số phận của mình để mà trước khi chính anh có thể kịp nhận ra, Nirfheim đã lật mồ Oda dậy.
Tôi sẽ không khóc, không tức giận, không đau buồn hay hối tiếc, cảm thông hoặc tuyệt vọng trước cái chết của Oda. Tôi biết chết chỉ là một quá trình luân chuyển thông thường giữa linh hồn và thân xác, tôi hiểu điều ấy, và tôi sẽ không đau đớn gì cả. Tuy nhiên, tôi sẽ tức giận nếu có ai đó hồi sinh anh ấy, biến anh ấy thành xác sống và phỉ báng lên thanh danh anh ấy, bán đi linh hồn anh ấy.
Tôi không thể để gia tộc có được xác của Oda. Song, tôi cũng không thể ra tay mà sát hại người đàn ông này chỉ để bảo vệ anh ấy.
"..."
Tôi quay lại gõ nhẹ muỗng vào đĩa cà ri của mình khi tiếp tục thưởng thức nó. Dư vị cay cay của cà ri đọng lại trong cổ họng tôi khi lưỡi tôi lạt và đắng lên cái chát đến kì lạ, đầu óc tôi mân mê những suy nghĩ của bản thân.
Quãng im lặng dài giữa tôi và Oda lại bắt đầu tiếp tục, không ai trong số chúng tôi thực sự có nhiều chuyện để nói. Có một cái quặng thắt trong trái tim tôi khi cân nhắc về Oda, giữa việc giết anh ấy hoặc để cho anh ấy sống, và giữa khao khát đến tham lam của bản thân cùng với sự tôn trọng cả kính mến, tâm trí tôi quay cuồng với những thôi thúc bị kìm hãm bởi lý trí.
"Oda... Anh là... Một trong những người mà em không muốn mất nhất." Tôi thổ lộ, liếc nhìn Oda với vẻ mặt nào đấy mà tôi không thể biết. "Chính vì vậy, đừng chết trước em, Oda."
Tôi không có nhiều người để yêu thương, tôi không có nhiều người để tin tưởng. Tôi biết tôi yêu ai, tôi biết tôi ghét ai, tôi biết đâu là bạn, đâu là người thân, tôi hiểu được ý nghĩa của tình yêu là gì.
Không phải là tình yêu nam nữ, không giống Romeo và Juliet, khác với những câu chuyện cổ tích nơi công chúa cùng hoàng tử có một cái kết hạnh phúc, cảm xúc của tôi chính là một loại tình yêu khác, một tình yêu mà tôi chỉ dành cho những người tôi trân trọng nhất cuộc đời mình.
Tôi đã mất quá nhiều, và tôi không muốn mất thêm nữa.
"Anh biết." Oda lặng lẽ đáp, ăn hết đĩa cà ri của mình.
"Đừng nói như thể anh sẽ thất hứa với em như vậy."
"Anh sẽ không thất hứa."
"... Đươc thôi." Dù sao thì tôi cũng không tin Oda. "Nhiều cà rốt quá."
"Em phải ăn hết chứ."
"Biết mà."
Chúng tôi tiếp tục ngồi thêm một lúc nữa, không nói gì. Rồi lại một lúc sau, tôi mới bắt đầu tiếp.
"Ở Ý... Mùa đông không nóng như mùa hè."
"..."
"Anh hiểu ý em chứ...?"
"À... Không, nhưng anh chợt nhớ ra mấy ngày trước Silic có liên lạc với anh."
"Hả-!?" Trong thoáng chốc, tôi đánh rơi chiếc muỗng trên tay, không thể nói thêm lời nào nữa.
_________________________
Lời tác giả: Sau tết thì tui bị dính Writer's block, đăng tạm bợ chương này vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top