Chương 1: Chiến sự Ninh - Mãng

Lòng người hốt hoảng, chưa từng quyết chí diệt về phương Bắc.

Thần chờ tử chiến, cớ sao bệ hạ trước tiên quy hàng?

Hà cớ gì?

Vĩnh Gia năm thứ ba, Mông Liêu xâm nhập phía nam, mười vạn thiết kỵ thẳng chỉ Đông Đô, đại quân vây thành đi mà trở lại, trống trận không nghỉ.

Nghe Bắc Lỗ nam tới, đóng quân kinh thành, triều đình Đại Ninh thất thanh, kinh sợ thất thố, Đông Kinh loạn thành một đoàn. Bất quá mười ngày, cấm quân trải qua một trận chiến toàn bộ qua đời. Khiến cho tòa cố đô hưởng quốc thái dân an hơn hai trăm năm này mất đi gan phách cuối cùng. Không cần phá thành, Bắc môn mở rộng, đủ loại quan lại đi ra, nghênh đón.

Động tĩnh nơi đây, sắc trời đại biến, y quan hốt hoảng, dân chúng lầm than, đời sau xưng là - khó khăn Vĩnh Gia.

Hồ đạp nát non sông gấm vóc phồn hoa tựa cẩm của Trung Nguyên, đao dính huyết tàn sát bá tánh tay không tấc sắc vô tội. Tiếng oán than vang vọng trời đất, nước mắt chảy ròng. Con ngươi ngày xưa kiêu ngạo văn minh trong nước bị mọi rợ nguyên thủy mạnh mẽ dùng phi tên mũi đao đánh rớt từ đỉnh cao xuống vũng lầy phàm trần.

Mông Liêu lui đi, bắt theo " Bắc thú " Khương thị, văn võ bá quan chạy về phía nam, đã không có ngươi thủ vệ lãnh thổ vết thương chồng chất, cùng với thế thế đại đại người dân cư trú trên mảnh đất này. Người đương thời than rằng: " Hoàng Hà lấy Bắc, đã không có vương thổ nữa rồi! "

Một sớm mất thân, phút chốc mất nhà, lại bị mất nước, mọi ngươi bị vứt bỏ chỉ có thể dựa vào chính mình giãy giụa, dùng hết toàn lực cầu sống.

Trừ bỏ " Bắc thú " Khương gia bị Mông Liêu xem như chiến lợi phẩm mang về thảo nguyên, còn bắt luôn tất cả con cháu hoàng tộc ở thành Đông Kinh. May mà tam hoàng tử Triệu Vương Khương Hiện không ở trong kinh thành, bát hoàng tử Tần Vương Khương Dục thủ hộ Tây An xa xôi, nếu không chỉ một trận này, Đại Ninh liền sẽ diệt vong.

Dù vậy, không có cấm quân hộ vệ, một khi Mông Liêu lại xuống nam lần nữa, không chừng liền sẽ núi sông rách nát, bị đoạt thần. Phải biết lúc Thái tổ Đại Ninh lập quốc, hấp thu giáo huấn binh lực tiền triều yếu kém cho nên diệt vong. Sớm phát hiện nhược điểm trong phương lược quân sự. Nhiều lần điều binh khắp nơi bổ sung vào cấm quân. Khai quốc lâu ngày, truyền đến đời nay, trừ bỏ cấm quân còn có tiền vốn ứng chiến, quân đội địa phương thật sự quá gầy yếu, so ra kém cung thủ thành thạo của Mông Liêu.

Hoàng Hà tân đế nắm giữ Mông Liêu trong tay, trong phút chốc có thể xuôi nam, nơi Hà Nam không chỗ phòng thủ, thật khó chống đỡ đại quân Mông Liêu.

Phảng phất giống như xã tắc liền phải sụp đổ trong khoảnh khắc, cảnh tượng giang sơn lật úp làm cho đám quyền thần còn đắm chìm trong thái bình thịnh thế bị dọa sợ hãi phá gan. Việc binh đao chưa nhắc đến, tất cả liền đuề huề mang gia quyến trốn xuống nam. Kỳ vọng tha thiết " Khôi phục Đông Kinh " ở trong lòng người nam không dậy nỗi chút sóng gió nào.

Tam Vương gia Khương Hiện cận tồn huyết mạch hoàng thất sau khi biết được tin phụ hoàng bị bắt đi thảo nguyên liền bật khóc đương trường, tiện đà bị quần thần xung quanh bảo vệ lập tức đăng cơ. Cáo thiên lệnh, cải danh Nguyên Kiến Hưng, quốc danh Kiến Hưng Nguyên năm thứ nhất. Bắc thú Dao Tôn ngày xưa phong làm " Chiêu Thánh " Thái thượng hoàng. Sau khi hung hăng phế truất vài vị đại thần chủ trương thực hiện kháng chiến, lập tức vội vàng sốt ruột gom quần thần thẳng tới Dương Châu.

Chưa chiến chạy trước, quân vương bỏ trận, người thủ lại trong lòng đều có xúc động, binh sĩ trung trinh rơi lệ khóc lóc thảm thiết. Tin tức truyền đến vùng Hoàng Hà, bá tánh ngày đêm ngóng trông hy vọng quân vương bắc về như bị sét đánh, ai đổng lớn lao.

Trong lúc nhất thời, nhân tâm nhân chúng hai bên sông mất hết.

Tháng năm Kiến Hưng Nguyên năm thứ nhất, Mông Liêu kiến quốc, quốc hiệu là " Mãng ". Sau khi đại thưởng toàn quân lập tức phân binh thành hai đường, hai mươi vạn binh lần thứ hai xuống nam. Đội đường phía tây xẹt qua Hà Đông, hướng gần Tây Nam. Đội đường phía đông thẳng tắp hướng nam, qua sông Công Hoài, mục đích tiến về Dương Châu.

Mười vạn đại quân Bắc Mãng phía đông dọc theo đường đi khí thế hung mãnh, lúc đến khi, đại thần giữ gìn đất đai hoặc là mở thành xin hàng, hoặc bỏ thành mà chạy, không dám đụng vào mũi nhọn này. Số ít chống cự cũng bị một kích tức phá. Thẳng đến đại quân hành tới sông Hoài. Dương Thừa Huấn thu nạp quân Ninh thống nhất ở đường đông Hoài Nam trù tính cố gắng thủ, thủ mà chiến. Tướng sĩ Bắc Mãng mới chịu đến quân Ninh từ trên quân sự ngoan cố chống cự.

Khi vào hè, ánh nắng sáng quắc, tân binh Đại Ninh tuổi trẻ an cư tại Dương Châu đánh giá binh sĩ Mông Liêu không quen thuộc với khí hậu, cộng thêm mấy ngày khổ chiến, vẫn chưa vượt qua Hoài Nam, bèn thả mật báo Hoài An thắng. Mười vạn quân Bắc Mãng đường phía tây thế không thể chế, lường trước Bỉ Liêu trong thời gian ngắn nhất định sẽ lui binh.

Vương giả ngu dốt Khương Hiện trong lòng cho rằng như vậy, coi như đã giải trừ lo lắng. Liền bắt đầu tận hưởng lạc thú trước mắt, cả ngày triền miên. Lại không ngờ chờ tới trên dưới một vạn quân lính Bắc Mãng được yểm trợ đi vòng, qua lại như gió. Trong bất tri bất giác thế nhưng đột phá phòng tuyến Đại Ninh, đi tới thành Dương Châu.

Tin tức truyền đến, thiên tử đang nằm trong trướng phù dung đầy mặt kinh hãi không tin tưởng bị gọi dậy. Sinh tử hết sức, quần thần Đại Ninh trong thành Dương Châu dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất, thừa dịp quân Mãng chưa kịp vây kín, suốt đêm,  một đường nam bôn, đêm đó liền vượt sông.

Hiểm chi lại hiểm bảo toàn được trung tâm triều đình gian nan yếu ớt của Đại Ninh.

Một đường đi về phía đông, Bắc Mãng nhị hãn Cách Hạo Giang phong trần mệt mỏi nhìn ánh lửa đối diện, khuôn mặt lạnh lùng nghĩ về thời điểm công phá thành Dương Châu.

Tập kích bất ngờ như thế nhưng chỉ là không thành, không nắm lấy được cơ hội bắt sống Khương Hiện, bỏ qua cơ hội lập đại công lao, hắn há có thể không giận. Nhị hãn Mãng quốc hán danh Nguyên Thành Bích một bên mắng Khương Hiện không dám ứng chiến, chỉ biết chạy trốn, cư nhiên còn chạy nhanh đến nỗi chính mình cũng không đuổi kịp. Một bên oán hận đại soái dẫn quân hướng tây nhà mình quả thật là cái thùng cơm. Lần này kế hoạch chiến tranh diệt quốc không những không lấy được Quan Tây, kế hoạch phái binh tiến công tập kích ngược lại còn bị người mai phục trước, tổn thất vô cớ.

Chiến lược thu phục Ninh triều bị nhục, mặc dù trong thời gian ngắn chiếm lấy Dương Châu cũng là đối với đại cục vô ích. Tuy rằng Mãn quân vẫn chiếm ưu thế, nhưng không thể phủ nhận, mục đích nhất cử diệt quốc nguyên bản đã vô pháp đạt thành. Không chỉ như thế, một đường nam phạt, có chút người ăn no căng, một số người khác ngay cả canh cũng không đủ uống, ích lợi không nhất trí, đã bắt đầu có tâm tư riêng, không bằng lúc trước ngưng tụ lực lượng đồng lòng ngoại chiến.

Nguyên Thành Bích mặt vô biểu tình xé rách thư tín lệnh hắn lui binh, làm trò trước mặt đông đảo tướng lãnh, oán hận một kiếm bổ nát ghế rồng trên đại điện: " Toàn quân tẩy thành, ba ngày sau điều quân trở về! ". Nói xong, liền không màng phản ứng của mọi người hoặc hỉ hoặc giận, phất tay áo rời đi.

Không đề cập đến Nguyên Thành Bích mang theo vàng bạc châu báu cướp đoạt dẫn binh về Bắc như thế nào. Lần này biến số lớn nhất của trận chiến Ninh-Mãng cũng đã bí mật rời đi Quan Tây, theo Hán Trung đi về phía nam, đến phủ thành đô.

Thành đô đại địa Tây Nam Thục từ trước đến nay nổi tiếng là nơi " Giàu tài nguyên thiên nhiên ", người đông đúc, thương nghiệp phát đạt, dân phong phong phú. Ở Đại Ninh chỉ đứng phía sau Đông Nam - nơi phát ra thuế má. Hơn nữa, bởi vì cách xa Tần Lĩnh, đường đi qua không tiện, càng là thiếu bị trận chiến lan đến.

Bát đệ đương kim thiên tử, Tần Vương Khương Dục mới vừa đánh xong một trận danh chiến " bảo vệ Quan Tây ", vô luận ở trong đó hắn sắm vai nhân vật nào, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có tác dụng phấn chấn sĩ khí. Trận chiến thắng này, ít nhất tuyên cáo Mông Liêu không phải không thể chiến thắng, Khương thị cũng vẫn chưa hoàn toàn bỏ quốc mà đi, mà như cũ có người đứng đầu đối kháng với Mãng.

Bởi vậy, nếu tin tức Khương Dục bí mật đến Nam Thành đô bị lộ ra, tất nhiên sẽ khiến cho bên ngoài ồ lên một mảnh. Rốt cuộc hắn không phải là người ngồi trên vị trí kia. Đến tam ca chí cao vô thượng, chạy trốn đều có thể nói thành thiên tích. Nếu thực sự có ngươi mượn cớ này buộc tội hắn bôn đào, hay là cấu kết cùng quân địch, mưu đồ gây rối, nói không chừng sẽ bị trói về Giang Ninh trị tội.

Sở dĩ là triệu hồi về Giang Ninh, mà không phải thủ đô thứ hai sớm được xác định là Dương Châu. Đương nhiên nguyên nhân bởi vì không lâu trước kia Dương Châu bị công phá, đợi Mãng quân lui trở về. Giang Hoài vẫn chưa thất thủ, nhưng Khương Hiện đã về phía nam tình nguyện bệnh chết cũng không muốn khởi hành lên Giang Bắc. Hai vị phủ tể không thể khuyên can, đành phải đem tiểu triều đình bố trí ở Giang Ninh.

Chuyến này, Khương Dục không màng quân lính vẫn nghiêm túc ở Quan Tây, thậm chí có thể nói là đối mặt với nguy hiểm tổn hại sinh mệnh. Rốt cuộc, Đại Ninh tuy rằng không có tổ huấn giết sĩ phu, nhưng năm đó thái tổ gia gia không nói là không giết tổ tôn. Hắn mạo hiểm lớn như vậy cũng muốn đến phủ Nam Thành Đô, đương nhiên không phải là vì xem trọng thành đô không có chiến sự, mà là đến để cầu tài.

Đánh giặc chính là thiêu tiền, đánh càng tàn nhẫn, thiêu càng nhiều. Nơi Quan Tây, từ xưa liền có danh hiệu thánh địa võ học, sinh binh, sinh tráng hán, nhưng lại không đủ tiền tài đánh trận. Trung tâm triều đình cùng Quan Tây cách nhau càng ngày càng xa.

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

P/s: Má tui ơi, vừa dài vừa khó.      Các bạn xem có hiểu không?

Lúc trước tui chỉ là một độc giả nhỏ bé đọc qua thấy dễ như ăn cháo, không ngờ sau khi trở thành edit nhỏ bé tui lại khóc không ra nước mắt. Mất bốn tiếng chứ chẳng đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top