Mặt trời mọc chậm rãi trên chân trời, tắm cho những ngọn núi xa xa trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng. Fyodor Mikhaylovich Dostoevsky đứng giữa một căn phòng vắng vẻ, tay cầm cuốn sách cổ mà hắn đã tìm kiếm suốt những năm qua. Cuối cùng, một mảnh ghép đã lộ diện trong các nghiên cứu của hắn. Một cơ thể. Một cơ thể hoàn hảo. Và đó chính là hy vọng duy nhất còn lại để cứu lấy Anna.

Chỉ có một điều kỳ lạ: cơ thể này không thuộc về ai khác ngoài Ooka Momiji, thiên kim độc nhất của gia đình Ooka. Cô bé mới chỉ mười tuổi, nhưng có một sức mạnh tiềm ẩn kỳ bí mà không phải bất cứ ai cũng có thể nhận ra ngay lập tức.

Fyodor cất cuốn sách, đôi mắt hắn lấp lánh như thể đang nhìn thấy một tương lai sáng rực, nhưng trong đó cũng chứa đầy những lo âu. "Cơ thể này... liệu có thể chứa đựng linh hồn của Anna?" Hắn tự hỏi.

Dinh thự Ooka chìm trong một màn đêm yên tĩnh. Những ngọn đèn dầu mờ ảo lắc lư trong gió nhẹ, ánh sáng vàng vọt phản chiếu trên những bức tường đá cổ kính. Cả gia đình Ooka đã yên giấc, chỉ còn lại sự tĩnh lặng bao trùm mọi thứ. Không một ai hay biết rằng đêm nay, sự sống của một sinh linh sẽ bị thay đổi mãi mãi.

Trong phòng ngủ của Ooka Momiji, cô bé vẫn say giấc. Cô nằm cuộn tròn trên giường, mái tóc màu hạt dẻ xõa trên gối, đôi mi khép chặt, thỉnh thoảng một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi, chứng tỏ những giấc mơ hạnh phúc đang đến với cô. Thế nhưng, không ai biết rằng đêm nay, những giấc mơ ấy sẽ biến mất mãi mãi.

Cửa phòng mở nhẹ nhàng, và một bóng đen lặng lẽ tiến vào. Fyodor Mikhaylovich Dostoevsky. Hắn đã lặng lẽ vượt qua mọi lớp bảo vệ, đến gần phòng ngủ của Momiji như một bóng ma. Những ngón tay dài và lạnh lẽo của hắn chạm nhẹ vào bức rèm, rồi từ từ di chuyển đến chiếc giường nơi Momiji đang ngủ.

Hắn quan sát cô bé, đôi mắt hắn sáng lên với một ánh nhìn hứng thú. Một cơ thể hoàn hảo để thực hiện kế hoạch của mình, cơ thể này chính là thứ hắn cần.

Mặc dù có thể cảm nhận được sự có mặt của hắn, nhưng trong giấc ngủ, Momiji không hề hay biết. Fyodor tiến lại gần, từng bước chân không một tiếng động, như thể hắn là một phần của bóng tối. Đôi tay hắn vươn ra, nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên, để lộ thân hình cô bé đang say ngủ, hoàn toàn vô thức trước nguy hiểm đang cận kề.

Với sự chính xác tuyệt đối, Fyodor đặt tay lên trán của Momiji, nhẹ nhàng áp lực vào điểm thần kinh quan trọng. Mắt cô bé giật giật, nhưng vẫn không tỉnh dậy. Fyodor dồn lực vào, làm cho cơ thể Momiji hoàn toàn chìm vào trạng thái mê man. Không một cử động, không một tiếng động, cô bé đã hoàn toàn mất ý thức, thân thể mềm nhũn như một con búp bê.

Hắn lẩm bẩm một câu nào đó bằng tiếng Nga, lời thề của một kẻ đã rơi vào cơn ám ảnh tuyệt vọng. "Tôi sẽ đưa em trở lại, Anna. Bất chấp tất cả."

Cảnh vật xung quanh dường như biến mất trong mắt Fyodor khi hắn mang cơ thể Momiji rời khỏi phòng. Cả dinh thự vẫn không hề hay biết điều gì đang xảy ra. Không một ai nghe thấy tiếng bước chân của hắn, không ai nhận thấy sự mất tích của cô bé. Fyodor di chuyển như một cơn gió lạnh, nhanh chóng rời khỏi lâu đài, tiến về nơi đã chuẩn bị sẵn cho nghi thức của mình.

Phòng nghi thức nằm dưới lòng đất của một tòa nhà bỏ hoang, nơi tối tăm và ẩm ướt. Fyodor đặt cơ thể Momiji lên một chiếc bàn đá lạnh lẽo, đôi tay hắn nhanh chóng trói chặt cô bé vào đó bằng những sợi dây thép. Một ngọn nến đỏ leo lắt ở góc phòng, ánh sáng lập lòe tạo nên bóng tối kỳ dị trên những bức tường. Fyodor đứng đó, đôi mắt lấp lánh ánh sáng kỳ quái, như một người sắp thực hiện một nghi lễ ma quái.

Hắn lấy từ trong áo một chiếc bình nhỏ chứa đầy chất lỏng màu đen đặc sánh, nhè nhẹ đổ ra tay. "Đây là cách duy nhất để tách linh hồn của em ra khỏi cơ thể này, Momiji," hắn thì thầm, như thể nói với chính mình hơn là cô bé vô thức trước mặt.

Rồi hắn nâng tay lên, chuẩn bị thực hiện nghi thức.

Linh hồn của Momiji vẫn ngủ say, chưa hề biết rằng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơ thể của cô sẽ bị chiếm đoạt. Fyodor đặt tay lên ngực cô bé, nơi trái tim đang đập nhẹ nhàng. Đột nhiên, một cảm giác lạnh buốt dâng lên trong cơ thể cô bé, một cảm giác như đang bị xé rách từ trong ra ngoài. Một luồng năng lượng đen tối bắt đầu bốc lên từ cơ thể của Momiji, như một làn khói mờ ảo, cuốn theo hơi thở lạnh lẽo của đêm.

Momiji giật mình, cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Cô muốn mở mắt, nhưng cơ thể không nghe theo. Một cơn đau nhói xé nát mọi thứ trong cô. Cô không thể cử động, không thể nói, chỉ có thể cảm nhận sự tê liệt dần lan rộng khắp người.

Fyodor đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cơ thể đang dần mất đi linh hồn. Để thực hiện nghi thức này, hắn cần phải tách linh hồn của Momiji ra khỏi cơ thể. Một dòng năng lượng đen tối quấn quanh cơ thể cô bé, cuốn lấy linh hồn của cô như một thứ gì đó dễ dàng vỡ vụn. Trong khi đó, linh hồn của Anna từ trong cơ thể của Fyodor từ từ bị tách ra, chuẩn bị hòa làm một với Ooka Momiji.

Một tiếng rít vang lên khi linh hồn Momiji bị tách rời. Hồn phách cô bé vật vã, đau đớn, nhưng không thể làm gì để chống cự. Linh hồn cô không còn sức mạnh để chiến đấu, và trước khi kịp nhận thức được điều gì, nó đã bị Fyodor tiêu diệt ngay lập tức.

Momiji không còn là cô bé ngây thơ của ngày hôm qua nữa.

Khi linh hồn của Anna hoàn toàn xâm chiếm cơ thể Momiji, Fyodor đứng đó, đôi mắt hắn chứa đầy sự thỏa mãn, nhưng lại có một nỗi trống rỗng không thể giải thích. Hắn nhìn vào cơ thể trước mặt, một cơ thể hoàn hảo, nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy hạnh phúc.

"Anna..." Fyodor thì thầm, giọng hắn run rẩy, "Cuối cùng em đã trở lại."


Dinh thự Ooka vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng như thường lệ, như thể không có gì thay đổi. Cảnh vật ngoài vườn vương vấn sương đêm, chỉ có những cành cây đong đưa nhẹ nhàng trong gió. Fyodor đứng trước cánh cổng lớn, tay nắm chặt cơ thể Momiji, giờ đã hoàn toàn là Anna, với ánh mắt trống rỗng nhìn vào cổng. Không một ai hay biết, không một ai nhận ra sự thay đổi. Cả gia đình Ooka, và tất cả những người trong dinh thự, vẫn sống trong vô thức, trong một thế giới không có gì khác biệt so với ngày hôm qua.

Hắn lặng lẽ bước vào, một bóng ma giữa đêm tối.

Cánh cửa lớn của lâu đài Ooka kẽo kẹt mở ra. Fyodor bước qua, thân hình cao lớn của hắn lướt qua những bức tường đá cổ xưa. Dường như mọi thứ trong lâu đài đều im lặng chờ đợi, như thể thời gian đã bị ngừng lại. Nhưng đối với Fyodor, những phút giây này mang ý nghĩa rất khác.

Khi hắn đặt bước vào trong phòng của Anna, là lúc hắn đã đưa cô trở lại nơi đây – nhưng giờ đây không phải là người con gái mà gia đình Ooka từng biết.

Trong tấm chăn ấm áp, Anna từ từ mở mắt ra. Cảm giác đầu tiên là sự tĩnh lặng tuyệt đối bao quanh cô, không có âm thanh, không có gió, chỉ có một không gian lạnh lẽo và xa lạ. Mắt cô di chuyển khắp phòng, và rồi, một hình ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu—hình ảnh của một cô bé khác, một cô bé có đôi mắt sáng ngời và mái tóc màu nâu hạt dẻ ngắn mượt.

Momiji.

Ngay lập tức, những ký ức ùa về trong tâm trí Anna. Cô nhìn quanh một lần nữa, thấy những món đồ đạc quen thuộc, chiếc giường lớn, chiếc bàn học nhỏ gọn... Tất cả đều là những thứ thuộc về Momiji, nhưng lại là một cảm giác mà Anna không thể giải thích nổi. Nó giống như những ký ức của một người khác, nhưng lại trôi qua như một phần của chính cô.

Fyodor đang đứng đó, nhìn cô chằm chằm. Hắn không vội vã, chỉ im lặng như thể đang chờ đợi một phản ứng. Nhưng Anna biết hắn đang quan sát mình.

"Em tỉnh rồi sao?" Fyodor hỏi, giọng hắn lạnh lùng, không có chút cảm xúc.

Anna ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc mình, cảm nhận được sự khác biệt trong cơ thể. Đúng, đây là cơ thể của Momiji, nhưng linh hồn bên trong đã thay đổi. Cô không thể phủ nhận điều đó. Nhưng một phần trong tâm trí cô nhận thức rõ rằng, dù thể xác này là của Momiji, nhưng ký ức và linh hồn của Anna vẫn tồn tại trong cô.

"Cảm ơn... đã cứu tôi," Anna nói một cách lạnh lùng, mặc dù những từ này không phải là sự biết ơn thật sự. Cô biết rõ ràng những gì Fyodor đã làm. Hắn không cứu cô, hắn chiếm lấy cô.

Fyodor nheo mắt, không hiểu hết sự thay đổi trong giọng nói của cô. Hắn tưởng rằng Anna sẽ yếu đuối, sẽ bị khuất phục bởi những gì hắn đã làm. Nhưng cô lại khác, không hề tỏ ra hoảng loạn hay sợ hãi. Thậm chí cô còn bình tĩnh đến lạ kỳ.

"Em nói đúng," Fyodor đáp, ánh mắt của hắn nửa tò mò, nửa lạnh lùng. "Giờ em là người duy nhất trong cơ thể này. Nhưng đừng quên, em là của tôi."

Anna không trả lời ngay. Cô đã nghe câu này quá nhiều lần từ hắn, và mỗi lần hắn nói, cô lại cảm thấy một phần trong lòng mình thức tỉnh. Nhưng giờ, cô không còn là một cô bé yếu đuối như trước. Mọi chuyện đã thay đổi.

Ký ức của Momiji trong đầu cô trỗi dậy, nhưng Anna đã bắt đầu lên kế hoạch.

Cô nhìn Fyodor, đôi mắt sắc bén và tinh tường.

"Cơ thể này... của tôi, đúng không?" Cô hỏi, nhưng đó không phải là câu hỏi đơn giản. Mọi thứ cô nói đều có chủ đích. "Tôi sẽ làm mọi thứ như Momiji đã làm trước đây. Tôi sẽ sống như cô ấy, sẽ là cô ấy trong mắt mọi người."

Fyodor không ngạc nhiên khi nghe Anna tuyên bố sẽ giả vờ là Momiji. Hắn đã biết rõ rằng cô không phải là người dễ bị điều khiển. Nhưng hắn cũng hiểu rằng, kế hoạch của Anna không phải là sự nổi loạn, mà là sự thích nghi. Và điều đó chính là thứ mà hắn cần.

Fyodor nhìn Anna với vẻ mặt không thay đổi. Hắn biết rằng việc Anna chấp nhận cơ thể của Momiji và sống như cô bé ấy sẽ là một phần của kế hoạch lớn hơn. Một kế hoạch mà hắn không cần phải ép buộc cô vào, mà là sự tự nguyện. Và điều đó khiến hắn cảm thấy thú vị hơn bao giờ hết.

"Em nghĩ rằng mình có thể giả vờ sao?" Fyodor hỏi, đôi mắt hắn ánh lên sự tính toán, nhưng không có chút nghi ngờ. Hắn biết rõ cô sẽ thành công, vì hắn hiểu Anna hơn bất cứ ai.

Anna không trả lời ngay, thay vào đó, cô chỉ mỉm cười. Cái nhìn của cô không chứa sự sợ hãi, không có chút lo lắng nào. Cô đã quyết định, và đó là điều duy nhất quan trọng.

"Không phải là giả vờ, Fyodor. Tôi sẽ sống như Momiji, nhưng trong lòng tôi, tôi vẫn là Anna." Cô nói với giọng điềm tĩnh, như thể những lời này đã được suy nghĩ kỹ càng. "Và tôi sẽ làm mọi thứ để mọi người tin rằng tôi là Momiji. Họ sẽ không bao giờ biết sự thật."

Fyodor đứng im lặng trong vài giây, như thể đang cân nhắc lời nói của cô. Hắn hiểu rằng, tuy cô có thể tỏ ra bình thản, nhưng không dễ dàng để thay đổi bản thân hoàn toàn. Tuy nhiên, hắn lại thích sự quyết đoán này. Đây chính là điều mà hắn không tìm thấy ở bất cứ ai khác.

"Em không cần phải nói thêm. Tôi hiểu rõ những gì em muốn." Fyodor đáp, một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên khóe môi hắn. "Vậy thì, chúng ta sẽ làm điều đó. Tôi sẽ giúp em giả lập Momiji."

Anna nhìn hắn, không hề ngạc nhiên. Cô đã biết rõ rằng Fyodor sẽ không chống đối kế hoạch này. Hắn cần cô, và cô cần hắn. Họ là những đối tác trong trò chơi này, dù trò chơi đó có tăm tối đến đâu.

"Cảm ơn," Anna nói, không phải vì biết ơn mà vì nó là điều cần thiết. Cảm ơn vì hắn sẽ giúp cô thực hiện kế hoạch. Để sống như Momiji, cô sẽ phải học cách đối mặt với những người xung quanh, hiểu cách thức hoạt động của gia đình Ooka, và đặc biệt là cách thức để không bị lộ.

Fyodor bước lại gần hơn, nhìn cô với ánh mắt đầy tính toán. "Nhưng nhớ rằng, dù em có thể sống như Momiji, em vẫn là một phần của tôi. Đừng quên điều đó."

Anna không nói gì, chỉ nhìn lại hắn với ánh mắt không mảy may lo lắng. Cô đã biết rõ điều đó. Nhưng giờ đây, cô sẽ không chỉ là một con cờ trong tay hắn. Cô sẽ là người điều khiển ván cờ này.

"Chúng ta sẽ cùng làm việc này," Anna đáp, giọng nói không vội vàng, nhưng chắc chắn. "Nhưng tôi sẽ là người quyết định các nước đi."

Tối hôm đó, Anna nằm trong vòng tay của Fyodor, thân xác Momiji, nhưng linh hồn cô đã là Anna. Cảm giác thân thuộc kỳ lạ bao trùm, khi cô nhắm mắt lại, một phần của cô đã dần tiếp nhận ký ức của Momiji. Những ký ức về gia đình Ooka, về cuộc sống trước kia của cô gái nhỏ, những cảm xúc trong sáng, ngây thơ, những nỗi lo âu, những giấc mơ chưa thành hình, tất cả đều đang hòa vào linh hồn của Anna.

Cô không thể phủ nhận rằng quá trình này có sự mơ hồ và đau đớn. Cảm giác như thể cô đang gột bỏ chính mình để hòa nhập vào một thân xác và một đời sống mới. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, Anna biết rằng đây là điều cô cần phải làm. Để tồn tại, để hoàn thành mục đích của mình, cô không thể chỉ là một linh hồn lang thang, không thể chỉ tồn tại trong một cơ thể tan vỡ. Cô cần phải là Momiji.

Cảm giác ấm áp từ vòng tay của Fyodor giúp cô bình tĩnh lại. Hắn là người duy nhất cô còn có thể tin tưởng trong thế giới này. Mặc dù hắn đã gây ra những vết thương không thể nào chữa lành, nhưng hắn cũng là người duy nhất đưa cô đến gần hơn với mục tiêu của mình. Và giờ đây, khi cô nằm trong vòng tay hắn, không chỉ là một chồng và vợ, mà là một phần của một kế hoạch mà cô vẫn chưa thể đoán trước được.

Fyodor cảm nhận được sự thay đổi trong cô, nhưng hắn không nói gì. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn vào những cử động của Anna, những thay đổi nhỏ trong cách cô thở, cách cô nắm lấy tay hắn, cách cô trở nên yên bình trong giấc ngủ. Những ký ức của Momiji đang chiếm lấy cô, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi. Đối với hắn, điều này chỉ là một phần của trò chơi. Anna sẽ trở thành một phần của gia đình Ooka, và hắn sẽ tiếp tục là người dẫn dắt cô.

Sáng hôm sau, khi ánh sáng ban mai len lỏi qua cửa sổ, Fyodor thức dậy, nhìn một lần nữa về phía Anna, đang yên tĩnh ngủ trong chiếc giường lớn. Hắn biết rằng, giờ là lúc hắn phải đi. Không phải vì hắn không muốn ở lại, mà vì có những kế hoạch khác cần phải hoàn thành. Những sợi dây liên kết giữa hắn và Anna đã đủ mạnh mẽ, và giờ đây, cô sẽ phải đứng vững một mình.

Fyodor đứng dậy, nhẹ nhàng để không làm Anna thức giấc. Hắn quét mắt qua căn phòng, nơi mọi thứ vẫn hoàn hảo như khi hắn rời đi đêm qua. Anna nằm đó, bình yên, nhưng hắn biết rõ rằng cô không còn là người cũ nữa.

Trước khi rời đi, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Anna. Cảm giác này như thể là lời tạm biệt. Một phần trong hắn muốn lưu lại một chút thời gian bên cô, nhưng phần còn lại, phần khắc nghiệt của hắn, lại biết rằng Anna phải bắt đầu cuộc sống mới ngay lúc này.

"Chúc em may mắn, Anna," Fyodor thì thầm, đôi mắt lạnh lùng không rời đi.

Anna không nghe thấy, nhưng cô cảm nhận được hơi thở của hắn, rồi hắn đi. Khi cánh cửa khép lại, căn phòng trở lại yên tĩnh. Và trong tĩnh lặng ấy, Anna mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng đầu ngày dần chiếu sáng cả không gian.

Cô ngồi dậy, cảm nhận được sức mạnh của Momiji trong mình. Những ký ức của cô gái nhỏ này đã bắt đầu hòa hợp với ký ức của chính Anna. Lúc đầu, nó có vẻ khó chịu, mơ hồ, như thể có hai người cùng sống trong một cơ thể. Nhưng dần dần, cô bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi. Thân xác này, dù không phải là của cô, nhưng lại là một phần của cô, một phần trong kế hoạch lớn của cô.

Cô đứng dậy khỏi giường, bước ra khỏi phòng. Cánh cửa mở ra, và cô bước vào một thế giới mới — thế giới của gia đình Ooka, nơi cô sẽ phải sống như một tiểu thư Ooka Momiji. Tất cả những người xung quanh sẽ chỉ thấy một thiên kim tiểu thư duy nhất, xinh đẹp và ngây thơ. Nhưng trong lòng cô, Anna vẫn là người duy nhất, một phần của những ký ức và quyết tâm không bao giờ thay đổi.

Cô nhìn vào gương, và lần đầu tiên, Anna nhìn thấy Momiji trong phản chiếu. Nụ cười dịu dàng trên môi, đôi mắt trong sáng, nhưng trong ánh mắt ấy, có điều gì đó sắc bén, không phải của Momiji. Đó là ánh nhìn của Anna.

Cô không còn là người cô từng là. Không còn là nạn nhân của sức mạnh không kiểm soát. Cô không còn là cô gái bị nhốt trong một cơ thể đau đớn. Cô là Anna, và bây giờ, cô sẽ là Momiji.

Bữa sáng trôi qua nhanh chóng, những người hầu trong dinh thự Ooka đều gọi cô là "tiểu thư" với sự cung kính, nhưng không ai biết rằng, bên trong thân xác này, linh hồn của một người khác đang sống. Mọi người vẫn ngỡ rằng cô là Ooka Momiji — người con gái ngoan hiền, đàng hoàng, đầy kiêu hãnh của gia đình Ooka.

Anna đã sẵn sàng. Và cô sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn thành kế hoạch của mình.

Ngày hôm đó, khi cô bước ra vườn Ooka, những bước chân nhẹ nhàng, thanh thoát, như thể cô đang bước vào một cuộc sống mới. Nhưng trong mắt cô, sự quyết tâm không hề thay đổi.

Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ sống như Momiji — một thiên kim tiểu thư không ai nghi ngờ, cô sẽ sống như một Ooka Momiji

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top