anh, em
tiết trời đang vào lạnh, cậu sinh viên lee chanyoung đang lánh mình vào chốn thư viện đông đúc kia mà trú ẩn. do sao chứ hả, anh người yêu park wonbin của cậu bận bịu quá nên không có ở cạnh bên để ôm ấp nì, buồn quá đi thôi.
anh và cậu vô tình biết nhau do một lần ở thư viện. lúc ấy cậu mới vào năm nhất, đang mò mẩn trong thư viện tìm tài liệu, khi đang lóng ngóng chạy tìm thì vô tình lướt qua góc cửa sổ cuối dãy, thấy được một chàng trai với khuôn mặt lạnh lùng nhưng vô cùng "xinh đẹp"; có vẻ lạ khi ai lại miêu tả con trai như vậy nhỉ, nhưng chính cậu đã bị cái nét đẹp ấy cuốn hút, mái tóc bob được uốn xoăn và đôi mắt tròn, khiến cậu biết đã yêu anh ngay rồi.
mê đắm người ta vậy đó, mà không dám lại gần hỏi tên. cứ vài lần như thế, cứ mỗi lần vào thư viện, cậu sẽ chạy đi tìm anh, chỉ để ngắm anh mà thôi.
thế nhưng hôm đó, cậu lại chẳng thấy anh nữa, dáo dác chạy quanh kiếm anh trai đó mà chẳng thấy, lee chanyoung rầu rĩ không thôi!!!!!!
- kiếm tôi à? cậu kia
chanyoung lee giật bắn mình, cậu nghe thấy được giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng ngay phía sau lưng, giật mình quay người lại thì thấy anh chàng xinh đẹp kia, lòng bồi hồi sợ bị người biết mình nhìn lén.
- đúng rùi, nhưng tôi không có bám đuôi, tôi chỉ .. là ngắm thôi. - giọng nhỏ dần xuống.
- tôi đã nói gì à? sao nhỏ giọng rồi - chàng kia đáp lại trêu ghẹo
- tôi biết cậu nhìn tôi mà, ngày nào chả thế. có ai nhìn lén mà như cậu đâu, rõ ràng thế kia. tôi là park wonbin, năm 3 khoa kiến trúc.
- em là lee chanyoung, năm nhất khoa truyền thông số.
cậu vui vẻ trong lòng, anh ý lớn hơn mình 2 tuổi nhưng lại rất đáng yêu. anh wonbin đáng yêu lắm!! cậu chẳng ngừng mà khen anh.
thấy cậu trai này cứ nhìn mình miết mà chả nói gì. wonbin liền nói:
- này! đừng nhìn nữa, tôi cũng biết ngại. đi ăn trưa với tôi nhé? chịu không?
chanyoung lee đứng hình, anh đẹp trai mời mình đi ăn, không đi làm sao mà được nhỉ.
- đi ạ, đi liềnnnn.
thế là cứ vậy, anh wonbin lại có cái đuôi nhỏ bám theo trong mấy tháng liền. tới một ngày đầu xuân, chanyoung lấy hết can đảm mà ngỏ lời với anh.
- anh ơi, em thích anh quá! từ lần đầu gặp anh đã mê đắm anh rồi, được đi ăn với wonbin hiong là em vui hơn nhiều luôn. anh hẹn hò với em nha!
- biết rồi, được - wonbin ngượng ngùng cả thôi.
thế là anh và cậu dính nhau tới giờ. thế mà ăn bận bịu quá, chả có thời gian cạnh cậu; chanyoung nhớ wonbin quá! nhớ anh người yêu nhỏ nhắn, ôm gọn vào lòng, nhớ nụ cười xinh của anh.
chanyoung lee đã hứa với lòng, đêm nay anh về phải nồng cháy với anh mới được. không đợi lâu, cậu xách cặp về nhà trọ ngay. anh và cậu từ lúc quen nhau đã dọn ra nhà trọ gần trường, không ở ktx nữa. cậu dọn dẹp nhà cửa, đợi anh từ 6h30 tối đến tận 11h45. cánh cửa nhà mới mở ra.
- bé ơi, anh về rồi này. - giọng anh mệt mỏi vang lên
chanyoung đứng ngay tại cửa, vừa thấy anh đã lao lại ôm. anh bé cửa cậu gầy gò lại rồi! tóc bù xù, đôi má hóp lại do mệt mỏi thiếu sức. cậu thương không biết bao nhiêu.
- anh ơi, nhớ anh quá!
- ưmm, anh biết mà. anh nhớ em.
chẳng nói nhiều, cậu liền hôn lên môi anh, đặt để bao nhiêu nỗi nhớ mong vào đấy.
wonbin bị bất ngờ, mở to mắt lên
- ưmm, em .. sao vậy
- em nhớ anh phát điên, đêm nay làm nhé!
nhìn phản ứng của anh, cậu biết sao lại yêu anh nhiều thế. mới hôn tí mà anh đã lựng đỏ, đôi mắt hơi ướt cùng bờ môi như sắp bật máu. hoàn toàn không để anh từ chối, cậu tiếp tục như thế.
anh biết chẳng thế chối từ em người yêu nên vô cùng phối hợp. chanyoung luồn đôi bàn tay vào tóc anh, mái tóc thơm nhẹ mùi bưởi. tay còn nhanh nhảu luồn vào áo thun của anh. tuy wonbin hiong thấp người hơn cậu, nhưng cơ thế anh vô cùng săn chắc, chỉ là ốm quá thôi.
vừa ngấu nghiến đôi môi, vừa trêu đùa cặp ti của anh người yêu. cậu không dừng được mà giật phung áo anh. cảnh tượng trước mắt không thể nào mĩ miều hơn.
anh bé ngồi trên bàn ăn, hai chân dạng ra, áo thì cởi phăng, thân ướt đẫm mồ hôi. gương mặt phiếm hồng xinh đẹp, xương quai xanh đầy vết tình yêu. chanyoung lee không thể cưỡng lại anh yêu của mình. lao tới mà cắn xé
kéo cả khoá quần của cả hai
- ưm... nhanh lên .. không chịu nỗi nữa
wonbin hoàn toàn mê đắm không ngừng được.
cậu liền mơn trớn cho anh, đã lâu rồi cả hai không mặn nồng, bên trong anh chật kín, cậu liền cho một ngón vào.
- aaaaa ~ bé ơi .. . đauu anh ..
- ha ~ aaaa
thấy anh nói vậy, chanyoung liền hôn vào trán anh an ủi, cậu thương anh, sợ anh đau, xót anh vô cùng. liền rút ngón tay ra.
cảm nhận được sự trống rỗng, anh bé liền khó chịu
- không mà ... ha .. em trêu anhh
- em mau cho vào .. đi ... ha ~
nghe anh nói thế, cậu liền muốn trêu ghẹo anh, vốn sợ anh đâu nên dừng lại. thế mà anh lại nghĩ mình trêu anh.
- như nào? anh muốn như nào hả? wonbin hiong.
- em trêu anh ... anh muốn .. em ha ~
- em .. nhanh đi chanyoungie
cũng không muốn trêu anh, cậu tiếp tục công việc của mình. bên dưới mơn trớn cho anh, bên trên lại hôn anh không ngừng.
chanyoung không phủ nhận việc mê đắm đôi môi đó, bao nhiêu lời trêu ghẹo của anh, lời yêu anh dành cho cậu. cậu yêu tất cả của anh, cậu trân quý bảo bối này, vì cậu biết anh người yêu của mình đã vô cùng vất vả rồi.
khi cảm nhận bên trong được nới ra, chanyoung lee liền đưa cậu em của mình vào. tuy lâu không làm nhưng không phải chưa làm, thế nhưng wonbin luôn bị kích thích đó làm cho hoảng, thằng nhóc này có thật sự nhỏ hơn mình 2 tuổi không chứ.
nhỏ hơn anh 2 tuổi, mà cái gì cũng hơn anh cả. cao hơn anh tận cái đầu, làm cho anh trở nên bé xí bên cạnh cậu, toàn bị cậu gọi là " công chúa ". đôi bàn tay to hơn mà còn nhanh nhảu hơn hẳn anh; hồi mới yêu, cứ không có ai xung quanh lại nhanh tay luồn vào áo anh chọt vào cơ bụng, làm anh bé đỏ mặt mãi.
nhỏ tuổi hơn nhưng luôn nhường nhịn anh, thật sự chanyoung đã làm quá tốt trên cương vị bạn trai của wonbin. cậu yêu thương, chăm sóc anh bé như nào cả hai đều hiểu. không la rầy khi anh sớm nắng, chiều mưa. dỗ anh khi anh dỗi vô cớ. wonbin cũng hiểu tính cách của mình, lại càng yêu thương và thay đổi vì em. luôn cười nói , trêu ghẹo em người yêu khi nói đùa. cả hai đã thương nhau đến thế rồi.
đưa vào bên trong, cậu không đẩy mạnh, chỉ nhẹ nhàng theo nhịp của anh.
- ha ~ thoải mái .. quá ~
cậu biết anh mệt mỏi nên vô cùng chiều chuộng mà hôn lên môi anh. bế anh lên để đưa vào sâu hơn
- aa sâu quá, bé .. ơi. anh . . không nỗi
nhưng anh bé của cậu khiêu gợi như vậy, liền không chịu được mà mạnh hơn, làm anh ngã cả người về sau
- chanyoung ... anh .. không kịp . . ha ~
- thoải mái quá ~~ ha .. bé ơi
chết rồi, wonbin vừa bảo thế này, mà miệng là nhanh nhảu chèn cái khác vào rồi .
- sao, anh yêu muốn sao
- không .. ha ~ em bé ... muốn .. được .. sâu
cách xưng hô này, park wonbin à, em xin lỗi nhé.
chanyoung đẩy đưa vào sâu hơn, hoà cùng mồ hôi và tiếng rên gợi tình của anh yêu. chanyoung không ngừng thúc vào sâu bên trong. nhiệt độ phòng không ngừng tăng, mỗi lần đưa vào là tận bên trong, tiếng rên của anh càng ngày càng lớn. nếu không do phòng này cách âm, thì nãy giờ wonbin đã nghẹn lại rồi
- haa ~ nhanh nhanh đi màa.. thoải mái quá .... chồng ơi
cứ mỗi lần làm tình, khi anh được cái mình muốn sẽ gọi tùm lum như vậy, mặc cho chanyoung chẳng đòi hỏi.
vài lần nữa, cậu liền bắn thẳng vào bên trong anh, gừ lên trong khoái cảm.
liền rút ra, sợ anh đau. tinh dịch chảy ra từ lỗ nhỏ kia, xinh yêu như chính anh vậy. lỗ nhỏ đỏ au co thắt giữ lại dịch thể nhưng cứ tràn ra. wonbin mệt mỏi mà lăn ra, chanyoung chỉ nhẹ nhàng ôm anh rồi bế vào nhà vệ sinh. ân cần mà lau rửa cho anh.
kết thúc đêm mặn nồng.
huhu lần đầu viết mà eww dở quá đii!!! mong mấy bà ráng đọc nhé. tại tui thèm fic quá phải tự nghĩ tự làm thoi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top