𝒜𝓃𝓍𝒾ℯ𝓉𝓎💫
Cp: Izana x Reader
Warning: ooc, Reader lớn hơn Izana
Y/n: Your name
Xưng hô:
Y/n :em
Izana: cậu( nhóc), thằng(nhóc).
-------------------------------------------------------
Hiện tại thì em đang làm y tá tại một bệnh viện tại Tokyo. Cả ngày hôm nay em mệt nhừ cả người. Vì chẳng hiểu sao hôm nay có nhiều ca cấp cứu đến vậy.
-'Y/n, em xuống phòng cấp cứu số 2 phụ bác sĩ nha.' Vừa mới nghĩ vậy, thì chị y tá trưởng đã gọi em.
-'Vâng ạ.' dù mệt em vẫn cười rất tươi.
Dứt câu, em đã chạy nhanh xuống phòng đấy. Bởi làm trong môi trường này thì lúc nào cũng phải nhanh cả. Trong lúc chạy xuống đó, em vẫn không quên ghé vào phòng để lấy các dụng cụ cần thiết.
Bước vào căn phòng, thứ đầu tiên em cảm thấy là mùi thuốc sát trùng khá nồng nặc.
-'Y/n, lấy giùm anh cái này.' Một bác sĩ lên tiếng.
-'Vâng.' Em đáp lại và đưa cho vị ấy món đồ đó.
Giờ em mới có thể nhìn vào người đàn nằm hấp hối ở trên bàn phẫu thuật này.
Em nhận ra đây là cậu nhóc mà em quen được mấy năm. Sao giờ cậu nhóc ấy lại nằm đây, với cơ thể đầy máu này. Mọi kí ức cứ như thế mà ùa về.
Hôm ấy là một ngày tuyết, trời se lạnh. Em thì mới vừa tan học ở trường. Bỗng nhiên bắt gặp một cậu nhóc.
-'Nè nhóc, sao tay chân với mặt đầy vết thương thế này.' Em hỏi cậu nhóc đang ngồi ở đằng kia.
-'Không có gì đâu, bà cô già.' Thằng nhóc đó đáp lại.
Nó kêu em là bà cô già, nhóc này bộ không nhìn thấy em đang còn trẻ vậy hả. Tức thiệt chứ.
-'Nhóc nói ai là bà cô già vậy?' Dù khá bực nhưng vẫn phải hỏi cho ra lẽ.
-'Nói chị chứ nói ai nữa.' Cậu đáp.
Trời ơi, lần đầu tiên trong đời em có đứa bảo mình là bà cô già. Trong khi em mới trải qua có 20 cái xuân.
-'Chị đâu có già lắm đâu, mà nhóc ngồi yên ở đó cho chị.' Em nhắc nó ngồi yên.
Không hiểu vì sao mà cậu cũng ngồi yên theo lời em nói. Cứ như bị lời nói ấy thôi miên vậy.
Thấy nhóc đó ngồi yên, em tiến lại gần chỗ cậu hơn. Lấy bông gòn cùng nước rửa vết thương từ trong túi ra. Nhè nhẹ rửa vết thương và dùng băng cá nhân dán lại cho cậu.
Đừng hỏi vì sao em có mang theo những thứ này. Vì em học y tá mà, nên phải mang theo để lên trường thực tập.
Không biết là do cậu bé này thôi thúc em làm việc này hay tại em mắc bệnh nghề nghiệp nhỉ.
-'Xong rồi nè, có đau không nhóc?' Em cười với cậu và hỏi
-'K..hông có đau. Mà đừng gọi tôi là nhóc nữa bà cô này.' Cậu như bị cuốn lấy nụ cười của em vậy. Nó cứ như là thiên thần vậy. Thật xinh đẹp và ấm áp.
-'Vậy đừng gọi chị là bà cô già chứ.' Em khẽ búng vào trán cậu.
Nhìn tổng thể về cậu bé này, em thấy cậu rất đẹp đó nha. Nước da ngâm khoẻ khoắn, mái tóc màu trắng tựa như trời tuyết của ngày hôm đó vậy. Đôi mắt màu tím trông rất cuốn hút.
Rồi từ đó, chẳng hiểu vì sao cả hai người cũng thân hơn. Em nghe nói cậu còn lặp ra bang gì đó. Nhiều bạn bè của em cũng khuyên là đừng nên dính vào cậu nhiều quá. Khi nghe những lời đó em cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Từ khi nào mà cậu đã có một chỗ trong lòng em.
-'Y/n tôi sẽ bảo vệ chị, nên đứa nào đụng tới chị cứ nói tôi.' Nhóc ấy nói với em.
-'Rồi rồi, chị biết rồi mà Izana.' Em vừa nói vừa xoa lấy đầu cậu. Mái tóc cậu thật mềm đó chứ.
-'C..Chị đừng có mà xoa đầu tôi như con nít vậy chứ.' Cậu đỏ mặt rồi qua sang nói với em.
-'Rồi rồi.' Em gáng nhịn cười vì hành động dễ thương của cậu nhóc này.
Giờ nhìn cậu khác với hồi đó em gặp ghê. Lúc trước thì tóc cậu có mái ngang ngang, giờ thì bổ luống nhìn trông điển trai hơn nhiều. Cả phong thái cũng vậy. Ngoại trừ việc nói chuyện khá láo với em ra thì mọi thứ đều ổn.
-'Ah.. giờ chị đi làm nha, tạm biệt.' Em nhìn vào đồng hồ thì sắp đến ca làm hôm nay, nên đành phải chào tạm biệt cậu.
-'Chào.' Cậu đáp lại.
Khi bóng dáng em xa dần thì cậu cũng từ từ đi lại đằng kia.
-'Cô gái đó là ai vậy tổng trưởng?' Một giọng nói
với phần chọc ghẹo lên tiếng.
-'Cô gái đó đẹp nhỉ?' Một giọng khác lên tiếng cứ như hùa theo giọng kia vậy.
-'Tao biết cổ đẹp, Rindou. Còn cổ là ai thì mày không cần biết đâu Ran.' Cậu đáp.
-'Bọn tao giỡn thôi không cần căng quá đâu.' Ran lên tiếng.
Cậu không đáp chỉ đi lại chỗ của Kakuchou.
-'Mày thích chị Y/n à?' Kakuchou nhìn vị tổng trưởng của mình mà hỏi.
Vì cậu thấy từ đó đến giờ Izana luôn dành cho em một cái nhìn rất khác. Nên cậu cũng thắc mắc từ lâu, mà giờ cậu liều hỏi thử.
-'Hmm...không biết nữa, nhưng mà chắc là có. Cậu đáp lại câu hỏi của Kakuchou.
-'Nếu mày thích chỉ thì tao nghĩ mày nên cua bả đi, chứ chị Y/n nhìn xinh vậy có khi khối người theo.' Kakuchou nói.
-'Tao không để ai có được Y/n ngoại trừ tao đâu.' Cậu đáp.
Quay về hiện tại, giờ cậu nằm ở đây với hơi thở yếu như này. Làm em lo sợ lắm. Cái cảm giác này là sao? Sao nó cứ khó chịu thế này.
Em chỉ mong cậu sẽ an toàn, chỉ cần như thế thôi là đủ rồi.
Có vẻ ông trời nghe được lời nói của em thì phải. Trải qua mấy tiếng đồng hồ phụ việc cùng bác sĩ thì cuối cùng cũng giữ được mạng sống cho cậu. Em mừng lắm.
Khi bước ra khỏi căn phòng ấy, em nhẹ nhõm hết cả người. Nhìn sang phòng cấp cứu còn sáng đèn bên kia thì em lại thấy Kakuchou.
Trời ơi, hai thằng này rủ nhau đi chết hả trời. Hết lo cho tên này lại phải lo thêm cho cả tên kia. Điên đầu thật. Nhưng may mắn là cả hai đều không sao cả.
Em phải la hai đứa này một phen mới được. Làm bất lương thì suốt ngày đấm nhau, rồi mang đống vết thương về cho em chữa. Giờ thì nằm cấp cứu cùng nhau.
Qua ngày hôm sau, cả Izana và Kakuchou đều tỉnh lại sau ngày nguy kịch hôm qua. Đều đầu tiên cả hai cảm nhận là mùi thuốc sát trùng. Cả hai đứa đó đều nằm chung một phòng.
Em bước vào tính la thì Kakuchou đã lên tiếng trước.
-'Chị làm ở đây hả?' Kakuchou hỏi.
-'Ừm.. đừng nói là hai đứa không biết chị làm ở đâu nha.' Em đáp lại, mà Kakuchou hỏi câu đó ý là hai đứa này không biết em làm ở đây hả.
Căn phòng chìm vào sự yên lặng.
-'Haizz..hai đứa bọn bây làm cái gì mà cấp cứu chung lúc vậy?' Em quyết định hỏi cho ra lẽ.
-'Bị bắn đó.' Nói chuyện kiểu này thì không ai khác là Izana.
Không hiểu sao hai đứa này chơi chung mà đứa lễ phép đứa thì như này.
Em chẳng biết trả lời sao với câu đó luôn.
-'Thôi hai đứa nghỉ ngơi đi, chị ra làm việc tiếp.' Em chỉ đành cười rồi đi ra khỏi phòng.
Cứ như thế ngày nào em cũng ghé qua phòng bệnh của hai nhóc này. Rồi đến ngày xuất viện, thì Kakuchou đã đi ra khỏi phòng để làm giấy xuất viện cho cả hai. Giờ chỉ còn có Izana và em thôi.
Bầu không khí thật sự rất ngại.
-'Nè bà cô già.' Cậu chọt chọt vào má em.
-'Nhóc nói ai là bà cô già đó.' Em giận mà phồng má.
-'Nói chị chứ nói ai.' Cậu cười vì hành động này của em rồi đáp.
-'Chẳng phải đã hứa không nói bà cô già nữa mà, sao giờ lại nói.' Em quay sang hỏi.
-'Hmm.. chứ giờ chị muốn gọi sao?' Cậu hỏi.
-'Cái gì cũng được trừ bà cô già.' Em nhìn cậu chằm chằm rồi nói.
-'Vậy gọi là vợ nha.' Cậu cười nói.
-'Cũng được....À khoan cái gì cơ.' Vì không nghe thấy tiếng bà cô già nên em đồng ý, ai ngờ để ý lại. Làm em đỏ hết cả mặt.
-'Coi như chị đồng ý rồi, vợ của em.' Cậu tiến lại ôm em.
Kakuchou vừa về tới phòng thì thấy cảnh này cũng như hiểu ngầm.
-------------------------------------------------------
Chúc mừng sinh nhật của Izana nên mình viết fic này.
Fic này mình viết hơi vội nên có thể sẽ có vài chỗ cấn cấn.
Chúc mọi người đọc vui vẻ
Ngày viết:30/8/21
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top