2. Drakey [P2]

Tên : Em đi mang cả trái tim anh đi rồi - Phần 2.

__________

Chạy lại , cô mở to đôi mắt nhìn dáng vở thoi thóp thở của anh trai mà như sắp nghẹt thở nghĩ là đều vì cô mà anh cô mới ra nông nỗi này , khiến cô như chết đứng tại chỗ, tiếng của anh vang lên mới làm cô hoàn hồn tiến lại quỳ xuống gần anh , nước mắt bắt đầu ứa ra .
- Mikey : " Ema , em c..óo....l...là...m sa....oo ....khô...ng " Khó khăn lên tiếng , tay đang cố lau đi giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của em gái , miệng muốn nói ' sao lớn rồi mà còn khóc hả đứa bé ngốc này ' nhưng chẳng thể nào thốt ra được khỏi miệng .
- Ema: " Ni-chan , anh .... hức...đúng rồi....xe....xe cứu thương , Ni-chan để...em gọi... hức.. cấp cứu... hức" cô mếu máo , các dây thần kinh trợt nhớ ra việc gọi xe cứu thương. Xong lại nói tiếp :" Ni-chan phải cố lên còn có anh Draken chờ anh nữa đấy.... hức...anh Shin và...anh Izana , ochi-chan và mấy anh chị khác còn... hức ..chờ đám cưới diễn ra để chúc mừng hai .. hức.. người mà..." Vừa nói vừa khóc kêu anh cố gắng lên . Mikey mắt từ từ nhắm lại , lỗ tai không còn nghe rõ mọi thứ xung quanh , chỉ còn lại vài tiếng nấc của Ema và tiếng xe cứu thương ing ổi .
Sau khi đưa anh vào phòng cấp cứu , Ema ngồi trước phòng cấp cứu rung rẫy gọi điện về nhà cho Shinichiro , Izana và ông để báo lại mọi sự việc kia . 30 phút sau trước cửa phòng cấp , không biết từ bao giờ đã đông nghẹt người đến khó thở , có người thì khóc , có người thì cầu nguyện cho em bình an , họ đều là bạn bè và gia đình em nhưng lại không thấy anh đâu cả , không có Draken . Vì mọi người sợ và họ cũng không biết phải mở miệng nói với anh như thế nào về vấn đề này cả , ai ai trong họ đều biết Mikey rất và rất rất quan trọng đối với Draken ,là ánh sáng của đời anh , một việc khiến cậu chỉ bị thương đôi chút anh đã điên lên rồi, chứ nói gì đến là đang nguy kịch nằm trong phòng cấp cứu kia chứ.
Với tình hình căng thẳng ở chỗ của mọi người thì chỗ anh cũng không hơn gì mấy ,Draken đang vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn làm việc chất như núi , anh phải hoàn thành hết chúng trong đêm nay để ngày mai còn trở về bên em nữa , cứ hể nghĩ đến em thì lại càng có sức làm việc thâu đêm hơn , nhưng trong lòng cứ nhói nhói một cách khó chịu .
Thời gian cứ thế trôi , trôi và trôi qua bây giờ đã là gần 2 giờ sáng rồi . Cuộc phẫu thuật diễn ra 5 tiếng , Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu , vẻ mặt mệt mỏi vì làm việc liên tục suốt 5 tiếng , thở dài , tiếng thở như cào cấu vào trái tim đang đập kịch liệt của mọi người và rung rẫy sợ hãi của Ema vậy , cô tự hỏi ' Mikey , anh ấy sao rồi bác sĩ , ông làm sao vậy nói gì đi chứ ' mắt đăm đăm nhìn ông ta dần lạnh đi . Cùng lúc đó Mitsuya lên tiếng hỏi bác sĩ .
-Mitsuya : " Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi hả , qua cơn nguy kịch rồi phải không ? " Khuôn mặt lo lắng , đôi mắt đỏ lên vì khóc nãy giờ lên tiếng hỏi . Nghe Mitsuya hỏi , thì Chifuyu , Izana , Shinichiro , Kisaki cũng đồng thanh lên tiếng .
- " Đúng vậy , có phải đã qua cơn nguy hiểm rồi không hả, Bác sĩ" Mọi người thấy bác sĩ không có biểu hiện gì thì tưởng em đã qua khỏi rồi nhưng chưa kịp để mọi người vui mừng thì bác sĩ lắc đầu , làm cho tâm trạng mọi người như tụt không phanh xuống dóc vậy .
- Bác sĩ: " Chúng tôi đã cố gắng hết sức , bệnh nhân đã không qua khỏi , mong người nhà kìm nén đau thương và vào nhìn cậu ấy lần cuối đi " .
Tiếng ông bác sĩ vang lên đều đều kéo mọi người ở bên ngoài phòng chờ ấy đang cố gắng kìm nén nổi đau đớn và tự từ rơi thẳng xuống đáy vực . Ema không tin , cô chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu và đinh ninh nghĩ rằng ' ông Bác sĩ này thật biết nói đùa , mà không vui tí nào cả, anh cô làm sao mà chết được , không thể, tuyệt đối không thể '.
Theo sau là Izana và Shinichiro , họ đứng cạnh giường bệnh nhìn con người đang nằm đó được phủ lên toàn cơ thể một tấm vải trắng . Izana lên tiếng .
- Izana :" Ai mà ác ý thế không biết phủ lên người em trai chúng ta tấm vải trắng như thể nó đã chết vậy chứ " Tiếng nói sắp khóc nhưng đang cố gắng nén lại , Nghe thấy Izana nói thế Shinichiro mới gật đầu tán đồng lên tiếng .
- Shinichiro :" đúng thế, chả đẹp gì cả Manjiro nhà chúng ta rõ ràng tỏa nắng thế cơ mà " nở nụ cười méo mó , tay thì đang kéo tấm vải che mặt của em ra , ba người không hẹn mà nước mắt cùng rơi nhìn em trước mặt , mắt nhắm lại môi nhợt nhạt . Đau lòng thay em trai , anh trai bé nhỏ đã ra đi . Bên ngoài kia họ cũng đang khóc cho em , rõ ràng chỉ còn ba tuần nữa là em sẽ đi lấy chồng rồi sắp hạnh phúc rồi, vì sao , vì sao chứ! Ngoài trời 2 giờ sáng , bắt đầu đổ mưa , ào ào như nước lũ xuống phải chăng ông trời cũng thương tiếc cho em - người con trai có mái tóc màu nắng , em đã đi rồi . Ngày xx , tháng 6 , năm 2017 - Em ra đi mãi mãi.
6 giờ sáng trên đường phố vắng lặng của một tỉnh nào đấy khá xa Tokyo , có một chiếc xe mô tô đang chạy với tốc độ rất nhanh. Sau khi biết tin em đã không qua khỏi và được đưa về nhà Sano , thì ông nội rất sốc , ông không ngờ ông sống từng tuổi này rồi đã phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là con trai và con dâu , mà giờ đây ông còn phải tiễn tiếp đứa cháu ông đã tự tay nuôi lớn , nhìn cháu nằm trong chiếc quan tài mà lòng khòng khỏi xót xa . Khóe mắt cay cay , những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt nhăn nheo của ông , Ema đang khóc cô đau đớn lặp đi lặp lại câu nói " đều tại con mà anh ấy phải chết , con xin lỗi , xin lỗi " mặt cuối xuống , tay ôm chặt lấy lòng ngực lên tiếng . Bạn bè gia đình đều khóc thương em , họ đang tổ chức tang lễ cho em .
8 giờ , Tại cổng nhà Sano có một chiếc xe mô tô vừa lạ vừa quen đỗ lại , có người nhận ra là anh đã đến rồi , anh thắc mắc hôm nay có chuyện gì sao mà nhà Mikey nhiều người dữ vậy , dịp gì hả . Bước vào sân nhà thấy bạn bè , họ đều đông đủ cả, nhìn xung quanh không hề thiếu ai , còn mặc toàn đồ đen nữa chứ , lòng anh bất giác khó chịu đến kì lạ , Baji và Mucho , Hanma bước lại vỗ lên vai anh , anh khó hiểu lên tiếng
- Draken :" sao thế , có chuyện gì bây tập trung đầy đủ hết thế , hôm nay có chuyện hả , không khí khó chịu thế" Nói ra sự khó chịu cùng khó hiểu của bản thân . Takemichi lên tiếng
- Takemichi :" Draken-kun , cậu vào trong đi , phải bình tĩnh nha " Mắt bắt đầu rưng rưng nước mắt . Takeomi tiếp lời .
- Tekeomi :" Vào trong đi , phải hết sức bình tĩnh đó " lên tiếng kêu anh vào trong cũng khuyên anh như thế .
Anh khó hiểu tiếng vào trong nhà Sano , tại võ đường , mở cửa ra thấy rất nhiều người đang khóc , thấy được anh Shinichiro , Izana , Ema , ông nội của Mikey cũng đang khóc , còn có Ema cứ xin lỗi mãi , chả hiểu cái gì , nhìn thẳng vào điện của võ đường đập vào mắt anh là tấm hình của người thương được treo băng trắng xung quanh , bước từng bước lại gần quan tài thấy em nằm trong đó mà gần như điên tiết lên , quay qua thấy Kakuchou ở gần đó , giọng khàn đi .
- Draken :" Trò điên khùng gì đây Kakuchou , má tụi mày làm gì em ấy hả , Tự nhiên để em ấy nằm trong đây chi vậy HẢ " gắt giọng lên tiếng hỏi
- Kakuchou :" Draken , mày phải bình tĩnh nghe đây , Mikey c.h.ế.t r.ồ.i ! " Nhấn mạnh nói ra , tiếng nói như dao cứa vào tim của Draken . Anh cảm thấy choáng kinh khủng , miệng lặp lại câu " chết rồi , chết rồi là... ý.. gì ." Ngã phịch xuống , mồ hồi đổ ra như mưa , Mitsuya và Hakkai ở gần đấy thấy anh ngã xuống mà hoảng la lên " Drakennnn".
____________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top