Hồi kí Kenshin [2]
Ngay tại một tiệm sửa xe có "vài" anh du côn đang ngồi tụ tập lại với nhau, cái khí chất khiến người khác sợ đến chảy mồ hôi lạnh chỉ muốn đi thật nhanh qua để tránh khỏi tầm mắt. Thời nay bất lương cũng lộng hoành quá đi.
Đúng lúc này, một thằng nhóc đẩy chiếc xe đạp thể thao của mình vào tiệm sửa xe kia, trên mặt không hề có dấu hiệu của một chút sự sợ hãi nào. Cứ như thể đám bất lương kia chả là cái đếch gì với nó cả.
- Shin ơi!! Shin ới ời ơi!! Sửa cho em cái xe nào! Đâu zồiiii??? - Vừa mới vào quán, Kenshin đã bật cái loa phường lên max volum để gọi hồn chủ tiệm.
Nhưng mà chủ quán thì không thấy đâu mà chỉ có một anh với vết sẹo ngay mắt phải đang cầm điếu thuốc lá hút ngồi trên ghế nói ra:
- Nhóc tìm Shinichiro hả? Chờ tí đi, thằng đó ra ngoài có chút việc rồi.
Cậu nghe vậy thì "à" một tiếng rồi cũng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, sau đó ngoan ngoãn đi tới chỗ ghế ngồi ké mấy anh, dù gì cũng không có việc gì bận, chờ chút cũng không sao.
Một bầu không khí im lặng đến ngột ngạt bao trùm, đến mức có thể nghe thấy rõ nhịp kim đồng hồ tích tắc trông qua. Kenshin ngồi vắt chéo chân, cứ nhai rồi thổi viên kẹo cao su trong miệng mình.
- Nhóc hay qua đây sửa xe lắm à?
Chàng trai với mái tóc xu màu vàng, ngậm kẹo nhìn sang bên ấy cất tiếng hỏi, vừa nãy y nghe thấy cái ngữ điệu xưng hô một cách thân thiết thì liền đoán ra.
Bong bóng kẹo cao su vỡ ra, cậu liếc mắt về phía Wakasa, lúc này mới có cơ hội nhìn sang anh ta mà đánh giá, cậu gật đầu lạnh nhạt đáp lời:
- Vâng, em sang đây như cơm bữa ấy mà.
Một câu trả lời rất bình thản và tự nhiên, khẩu khí không tệ.
Mái tóc đen bồng bềnh vương mùi hoa violet, đôi mắt xanh màu pha lê cùng nước da trắng sáng, không thể phủ nhận Kenshin có khuôn mặt rất "tỉ lệ vàng". Nhưng bù lại, biểu cảm trên mặt kiểu như không ngán bố con thằng nào làm người ta lại thấy cậu có chút khó gần.
Đột nhiên Kenshin nhìn qua bọn họ, cậu giật mình khi những cặp mắt ấy đang dán chặt vào mình. Clgt?? Cậu nhíu mày nghi hoặc, bộ cậu là động vật quý hiếm hay sao mà nhìn ghê vậy?
Nếu là thằng khác mà nó dám giương mắt nhìn cậu như vậy thì chắc chắn thể nào chả ăn một cái bạt tai của Ken. Nhưng đây là người lớn, phải biết kính lão đắc thọ, không người ta oánh giá mình vô văn hoá=))
Cậu ngây người ra một lúc rồi cũng nhún vai không thèm để tâm đến bọn họ nữa. lấy điện thoại của mình ra chơi game giết thời gian. Takeomi chống cằm nhìn cậu chăm chú chơi kia mà cười nhẹ, Wakasa bên này thì chưa thôi cái trò nhìn con nhà người ta như vậy.
Hỏi thật nhá, biến thái à?
Shinichiro một lúc sau cũng về cửa tiệm thì thấy viễn cảnh trước mắt: Hai thằng bạn đang kẹp chặt thằng nhóc khách quen của mình. Đã thế còn cười, chơi ngải hết rồi hay gì?
Anh dựng chân chống xuống, sau yên xe có thêm một cậu nhóc tóc vàng nữa, khuôn mặt có phần giống Shin đặc biệt là ở đôi mắt đen sâu thẳm. Cả hai xuống xe rồi đi vào trong, Shinchiro hất cằm về phía cậu.
- Lại qua sửa xe nữa à Kenshin? Anh nhớ tuần trước anh sửa cho mày rồi mà?
- Hư tiếp chứ sao anh?
Kenshin thấy người mình cần tìm đã xuất hiện thì cất điện thoại, đứng dậy cho Shinichiro coi tình trạng con ngựa sắt của mình. Ngay vừa lúc cậu dắt ra, Shin chết lâm sàng luôn. Cậu thấy đâu dó trên mặt anh còn là sự bối rối, ngạc nhiên tựa câu hỏi là "Sao nó lại thành nông nỗi này hả em ơi;-;?"
Cái xe nó đi kiểu gì mà để cong vành bánh, cái căm xe phải nói là nó gãy gần hết rồi đấy, tàn tạ đến nỗi mà nói thẳng ra là nó đéo còn cái gì ngoài cái xác xe cả.
- M-Mày lái kiểu gì thế? - Anh run run chỉ vào chiếc xe đang hấp hối mà hỏi cậu.
- À, không giấu gì anh. Hôm qua em mới vác xe đi ném thằng kia anh ạ. - Nó chà xát hai bàn tay vào nhau ra vẻ ta đây không có tội.
- Rồi sao lại phải làm vậy?
- Thì nó đụng thì em phải chạm thôi. Nó cảm thì em phải xúc thôi. Nó muốn sụp thì em cho nó đổ luôn. - Cậu nở nụ cười nửa miệng, nói một câu xanh rờn.
Shin mắt cá chết hạn hán lời với người đối diện, không chỉ mình anh mà còn tất cả người ở đó đều nổi hắc tuyến bởi câu trả lời hết sức tỉnh bơ của cậu.
- Chắc tao kí đầu mày quá. - Anh bất lực nói.
Cả Takeomi và Wakasa hơn hai mươi mấy tuổi đầu rồi cũng chưa bao giờ gặp cái trường hợp nào như thế này cả.
Một tràng cười khanh khách vang lên, cậu dửng dưng ngồi chễm chệ như một vị vua.
- Sửa nhanh anh ơi, em còn về.
Thằng này phải cho vào lò bát quái luyện 7749 ngày thì may ra mới sửa được cái nết bố đời đó.
Ngồi đợi một lúc, chẳng ai nói với ai câu nào thì một tiếng gọi ngoài cửa thành công thu hút sự chú ý của mấy người bọn họ.
- Kenshin! Kenshin! Mày đâu rồi? Ra đây gặp tao?
Takeomi nhíu mày rít thuốc lá, miệng lẩm bẩm:
- Bọn nào vậy?
- Trẻ trâu phá quán à Shin? - Wakasa ném một ánh nhìn sắc lạnh về phía chúng nó.
Y toan đứng lên giải quyết đám nhóc phách lối ngoài kia thì bị Kenshin đi trước một bước.
- Chúng nó là người quen của em. Thông cảm nhé, em ra đuổi chúng nó đi đây.
Nói rồi cậu đút hai tay vào túi quần ung dung đi ra trước sự quan sát của mọi người.
- Hé lô anh bạn. Ra viện rồi à?
Cậu dựa vai vào cửa, ngạo nghễ nói. Thấy vậy, thằng hôm trước bị cậu đánh vì dám bắt nạt một bạn nữ khác, tay trái còn đang bó bột, sau lưng là bầy đàn của nó liền nghiến răng thù địch nói:
- Tại mày mà làm cho tao phải bị như thế này.
- Haha, thế có thích đi nữa không, tao cho đi dài luôn?
Cậu cười khẩy như giễu cợt vào dáng vẻ thảm hại của nó, cay không chịu được liền lên tiếng:
- Mày đừng mơ mọi chuyện dễ dàng như hôm trước. Bọn tao đông hơn đấy.
Nghe đến đây cậu đơ ra một lúc rồi ngửa mặt lên trời cười phá lên. Đi đến gần người đối diện, chỉ có mỗi vậy đã khiến nó kiêng dè lùi ra sau.
Cậu phủi vai áo cho nó rồi nhìn trực diện, thái độ chẳng để lũ này vào mắt, khóe môi nhếch lên:
- Hảo hán.
Cậu nhiệt tình vỗ tay, theo sau đó là một hành động giơ ngón cái, khen đểu:
- Tớ thích cách nói Tiếng Nhật của cậu. Nhân dịp này, tớ muốn tặng cậu một món quà. Đó là...một cái bia đá!
- Anh em tao sẽ chôn sống mày. - Nó lườm nguýt.
- Pft. - Cậu cười ngâm trong cổ họng - Giỡn tí thôi. Thằng tí hon này nóng tính thế? Vậy đã có ai đào huyệt cho chưa? Chưa thì để tao nhá?
Kenshin trợn mắt, nụ cười dài ra, kéo gáy nó vào sát mặt mình đe dọa.
- Ra kia nói chuyện nào bạn thân~
Cậu khoác vai nó xoay người lại, đi ra một chỗ khác.
15 phút sau...
"Cạch, lách cách"
Shinichiro đã thay đồ chơi cho chiếc xe của cậu sắp xong rồi thì lau tay chuẩn bị gắn lại lag xong.
Mà sao vẫn chưa thấy Kenshin quay lại nhỉ?
- Thằng nhóc đó là khách quen của mày à? - Ngài Bạch Báo chống cằm mặt thờ ơ hỏi.
- Ờ. Nó là Kenshin, thằng đó láu cá lắm. Đừng có dính vào nó không nó hành cho sấp mặt.
- Thế sao mày lại dính vào nó?
Takeoni thắc mắc, lúc này Shin mới chẹp miệng.
- ... Chuyện xui rủi chắc tao muốn mày ơi (T_T)
Còn tiếp...
---
Chào mừng các bạn đến với chương trình cuối mỗi chap truyện mà tôi gọi nó là
Comment đi rồi bạn sẽ lên truyện tôi some day.
Nơi mà tôi sẽ trả lời câu hỏi của các bạn.
Ok, cmt đầu tiên của bạn Myha10308
Shin hạnh phúc đến nỗi khóc ra tiếng chó mà ( ╹▽╹ )
Ok, tiếp theo là cmt của bạn Seratrapboy
Bạn đoán xem=))
Và cuối cùng là gương mặt thân quen của chúng ta, chúa tể Emotional Damage (─‿‿─)
TẤT CẢ các bạn ủng hộ truyện của mị thì đều là tín đồ của mị hết😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top