Chương 8: Nhà Bao Việc

Ánh mai phía trên bầu trời xanh chiếu len lỏi qua từng phiến lá, rọi thẳng vào dòng người qua lại và những chiếc xe đang chạy trên đường. Lẫn trong đó, còn có hai thân ảnh cùng mèo đang vừa đi vừa trò chuyện. 

Đúng hơn, thì chỉ có người cầm lái là đang tâm sự tuổi hồng cùng con mèo trong giỏ xe. Chứ người phía sau thì lại im lặng, bày ra biểu tình cau có. Đôi lúc hắn sẽ mở miệng ra, hời hợt trả lời. Giọng điệu hết bảy phần là hận đời rõ rệt.

Cả ba đổ xe lại trước một quán ăn truyền thống, và tất nhiên, ở đây có cho đem thú cưng vào tiệm. Nhưng đừng làm phiền các vị khách khác là được. 

Xuyên qua lối đi chung của quán, rồi hai đứa ngồi phịch xuống một bàn trống ở góc khuất. Lướt sơ qua bảng menu, rồi nó gọi một phần Tonkatsu và Izana thì chọn Donburi để ăn.

''Ê, nãy mày thấy mặt tụi đó không? Buồn cười vãi.''

''Haha..Mày nói đúng đó!''

''Mới bị dọa có nhiêu thôi mà đã khóc rống lên đòi về với mẹ!''

''Chỗ đó toàn bọn nhà giàu học, nếu tiếp tục thu ở đấy. Kiểu nào cũng sống khỏe.''

''Tao tán đồng với ý kiến của mày rồi đó.''

''Thấy chưa? Tao đã bảo chỗ này tốt rồi, mà đếch chịu nghe.''

''Chủ quán! Cho 7 tô ramen.''

Nghe thấy tiếng nói chuyện lớn, nó cũng như bao vị khách mà đồng loạt phóng sự chú ý ra phía cửa quán.

Đập vào tầm mắt của mọi người là một nhóm học sinh bị cho lưu bang lại lớp thì phải, vì trông chúng to con thế chứ chả đùa. Trên người đầy xăm trổ, mồm mở ra là tục tĩu, chửi thề, hút thuốc, răng vàng khè nhìn tởm hết chỗ nói.

Mắt nó hơi nheo lại khi nhận ra trong đám đó có lũ đòi trấn lột tiền trong lớp hôm bữa, nó hơi khựng người đôi chút. E là nó mới ho nhẹ một cái thôi mà tụi đấy đã phát hiện, xong lao tới đánh bèo nhèo như cái bánh xèo luôn không chừng. Tốt nhất là nó nên ngồi yên một chỗ cho lành.

Với cái tinh thần nói được, làm được của một Đảng Viên gương mẫu, nó thấy tự tin hơn hẳn. Nhưng đó chỉ là phút chốc thôi, trước cơn bão, trời sẽ luôn nắng mà.

Đồ ăn của hai đứa cũng không mất quá lâu để dọn lên, nhìn khay thức ăn trước mắt mà nó cảm thấy yêu đời trở lại. Người đối diện cũng khá bất ngờ khi thấy nó quay về dáng vẻ vô hại, vui vẻ ban đầu. Không còn kiểu bực bội, thay đổi thất thường theo thời tiết nữa.

Liệu đây có phải bản chất thật của tên nhóc tóc đen đang ngồi ăn với hắn nữa không biết?!

''Chúc anh ăn ngon miệng! A..''

Lau kĩ qua đũa muỗng, xong nó mới bắt đầu dùng bữa. Tay này cầm chén cơm, tay khác chuẩn bị gấp miếng thịt chiên xù vào bát để ăn, thì liền bị ai đó đụng trúng ghế làm miếng thịt rớt ra bàn. Vì chỗ nó ngồi là phía ngoài, nên bị đụng là lẽ thường tình.

Nhiệt độ tim nó trực tiếp tụt dốc không phanh, chạm một phát xuống thẳng cực âm. Không sao, trong dĩa còn tận 4 miếng. Bất quá cũng do nó không cẩn thận đi, ăn lại miếng khác là được. Nó ủ rũ gạt hết đống cảm xúc hỗn độn đang dấy lên trong đầu mà tiếp tục thưởng thức đồ ăn, lần này nó chơi cắm luôn đôi đũa vào miếng thịt cho chắc. Khỏi sợ rớt.

Cảm thụ được vị ngon của nước sốt với thịt hòa quyện vào nhau, khiến nó nhịn không được mà âm thầm khen lấy quán. 

''Hạnh phúc quá nhỉ? Sáng rảnh rỗi sanh nông nỗi, lôi đầu tôi dậy chỉ để đi ăn chung thôi đấy.'' 

Động tác của nó đột ngột dừng lại khi nghe cách xưng hô lịch sự của hắn, dời tầm mắt từ bát cơm sang người kia. Vì miệng đang bị lấp đầy đồ ăn nên nó chỉ có thể trả lời ngắt quảng

''Um..V.ui mà! Anh cũng ăn đi..Ở đây nấu đồ ăn...ngon lắm..luôn ý. ''

Nuốt xong, nó không nói thêm gì hết mà lo ăn tiếp. Hắn nghe nó khen cũng bắt đầu động đũa, đúng như lời nó nói. Đồ ăn làm ở đây làm khá vừa miệng gã. 

Những vị khách trong quán cũng dần thưa bớt đi, đương nhiên một phần đều do sự xuất hiện không đáng có của lũ bất lương nửa mùa nọ. Xử lý gần xong miếng cuối của bữa ăn thì một lần nữa, nghiệp lại quật nó tới tấp như lũ lụt miền Trung mỗi mùa mưa về.

Sẽ chẳng có gì nếu giá như, chỉ là giá như thôi. Rằng cái thằng mặt lợn mồm cá sấu hồi nãy vừa 'lỡ tay' xối thẳng nguyên cốc trà đá vào nó, biết lên tiếng xin lỗi thì câu chuyện sẽ không đi quá xa, đồng nghĩa máu sẽ khỏi phải đổ xuống tại đây như Bến Thượng Hải.

Nhưng đó chỉ là giá như, là giả thuyết trong tư tưởng của mỗi người. Chứ làm mẹ gì có chuyện xảy ra với thực tế?

*!?*

''Khụ, Izana-kun..Nhớ coi dùm tôi con mèo đó được chứ. Nó mắc gấp tiền viện phí của bọn côn đồ này chục lần đấy.''

Tới bản ngã của nó luôn rồi, đánh nó cũng được, chửi cũng được. Tuyệt nhiên đừng dại động vào đồ nó đang ăn, vì chỉ có lúc ăn, ranh giới lý trí của nó mới để mỏng còn hơn tờ giấy thấm dầu loại rẻ trong siêu thị. Đỉnh điểm của việc đấy là nó đang dùng tay không bắt giặc, chỉ mới dùng một tay nắm cổ thằng đấy, mà gã gần như muốn tắt thở chầu ông bà ông vải tới nơi.

Izana cũng không phàn nàn gì nhiều hơn mà chỉ lặng lẳng vừa ăn, vừa xoa bụng giữ cho Nero khỏi chạy lung tung, sao nó thấy hắn bị OOC hơi lố rồi nhỉ. Còn đâu hình tượng boy lạnh lùng của các fan đây..

''Thằng chó!''

Chính xác tên vừa phát ngôn ra câu nói đi vào lòng đất đấy, đang giựt muốn đứt lìa phần đầu của nó với cái cần cổ ra sau. Và theo định luật vạn vật hấp dẫn, thì đáng lẽ ra nó phải thét thống khổ cũng như té ào ra sau giống bao tình tiết khác. Nhưng hai bên bán cầu não nó còn đang bận tranh quyền đấm vỡ alo thằng nắm tóc nó, thì còn hơi sức đâu mà nhớ tới việc đóng như kịch bản.

''Buông ra bạn êy..Đừng để tao đếm tới tiếng thứ 3, không là tao cho tụi mày thấy cụm từ 'Tiến Hóa Ngược' được viết như nào..Nhanh!''

Lực tay nó càng ngày càng mạnh, đôi đồng tử xám xanh cũng thu hẹp độ bán kính bên trong. Đám đó vẫn nhây nhây vì chỉ nghĩ đây là một trò đùa, mà quên mất sắc mặt của thằng bạn bên nhóm mình.

''Sợ mày quá, thằng nhóc!-''

''Ha.., hay cho câu ' sợ mày quá, thằng nhóc', khẩu khí lắm, lớn giọng lắm. Cây muốn lặn mà gió cứ hãm.''

Cũng như một thanh niên nào đó trong chương trước, gã này cũng bị nó chặn đứng họng bằng lời nói. Nó dùng hết sức bình sinh, quăng ngược cái tên đang bị mình bóp cổ ra sau. Hai thằng đó ngã nhào, lộn hết 77 49 vòng rồi đập mặt bất tỉnh nhân sự, còn lũ còn lại ngơ ra đúng như nó nghĩ.

Không mất quá lâu để nó túm được áo thằng gần tầm với nhất, đấm túi bụi, đấm mất kiểm soát. Đấm đéo lệch được phát nào, cú nào ra cú đấy. Tên này lúc đầu cũng chống đối dữ lắm, nhưng bị nó công kích liên tục thì có là thần cũng lép kèo.

Với cách đánh nhanh rút gọn và có phần hơi tàn bạo của nó thì mấy thằng đang đứng xung quanh cũng chỉ biết khúm núm dòm, đợi đến khi thằng bị nó đánh dã man rợn, không còn tý hiệu ứng nào gọi là cử động. Thì nó mới chịu thả phóng sanh cho gã về với gia đình và đồng bọn.

''Đ,đại ca! Em nhớ ra thằng này rồi..Nó là đứa cứng đầu duy nhất trong trường,..không chịu đóng tiền bảo kê cho tụi mình đấy anh..''

Không biết đứa nào lanh mỏ báo cáo lại với tên đang núp đằng sau đám đàn em, nhìn gã đúng chất không khác gì con nghiện thời kì cuối, nó quẹt sơ vài giọt máu bẩn tanh dính tèm lem trên mặt. Rồi ngao ngán thở dài.

''Mày có lầm không?? Thằng gay đó làm sao..làm sao mà mạnh vầy được...''

''Đùa đéo vui nha bạn!''

''Ừ, không có khả năng nào là thằng đồng tính đấy đâu.''

''Bla..Bla..''

Trước những lời bán bổ chả có tý kiềm chế của một lũ thiểu năng trí tuệ từ hình hài cho đến nhân cách, mà nó cảm thấy như một sự xúc phạm nặng nề lắm ý.

''Cho tao hỏi tý, Bộ...''

Nó thư thái tiến lại chỗ đối tượng được định sẵn, hoặc do nó chọn bừa, nhưng khác cái là giờ nó đã hoàn toàn để lộ dung nhan của mình ra ngoài. Không hề bị giấu sao lớp khẩu trang khử khuẩn, hay bất cứ thứ nào khác.

''..Bê Đê giựt sổ hộ khẩu má mày hả? HẢ?! Mắc lồn gì mà chúng mày ghét bê đê vậy, mồm gây họa mà ra không đấy. Tin hôm nay tụi mày nói tao như thế, rồi mai bị đồng loại lừa bán cho vào mấy động chứa cho những lão biến thái chơi tới nát chứ? Bớt kiếm mối với những con người tử tế như tao lại, không kéo bị tán cho lật bàn! Nên nhớ, im lặng là vàng.''

Nhắm thẳng vào mũi tên ấy, nó truyền lực vào tay đấm gãy mũi gã. Động tác nhanh tới độ, trừ vị tổ tông tóc trắng đang ngồi nhởn nhơ trên ghế ra. Thì toàn bộ số khác đều chưa hiểu được chuyển gì, mà mặt thằng đấy đã bê bết máu.

''Về thôi.''

''Biết rồi, tôi ra liền giờ.''

Izana đẩy ghế ra sau, miễn cưỡng đảm nhận trách nhiệm ôm theo con mèo của nó ra ngoài đợi. Nó lẹ tay đeo túi vào trở lại, rồi tính tiền bữa ăn hôm nay của hai đứa. Tiện thể chào bái bai luôn đám đó, nhà bao việc, hơi đâu nó day dưa với đám lóc cóc leng keng này. 

--------------------------------------------------------------------

Zậy là mùa 1 của Tokyo Revenger kết thúc mất gòi;-;

Cóa cô nào mún đợi mùa tiếp theo cùng tui hơm:>?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top