Chương 2: Cứ Thích Kiếm Mối Nhở??

Không khí trong xe cực kỳ căng thẳng, nó cố kiếm ra thứ gì đó để bắt chuyện. Nhưng e rằng chuyện này còn khó hơn lên trời, Nyoko chỉ ngồi im lìm một chỗ. Ngay cả một ánh mắt hiếu kỳ đến từ nó thôi cũng đủ khiến con bé lùi xa nó hơn 15 dặm, bộ nó sống tạo nghiệp lắm hay sao mà bị cho vào viện cách ly mẹ rồi?!

''A..anh Nakejin..Đây là tiền tuần này ba dặn em đưa cho anh..''

Nhìn sơ sơ qua thì nhỏ chả có tý điểm nào giống nó, trái lại với tạo hình gay gắt, lạnh lùng của của nó. Thì em có vẻ hiền lành, nữ tính chuẩn con ngoan, trò giỏi trong lòng ba mẹ hơn. 

Bàn tay của nhỏ run rẩy đưa cho nó một tấm thẻ bạc lấp lánh, đôi mắt xanh lá đậm màu như trong lúc ẩn lúc hiện dưới mái tóc lam để xõa kia như sắp khóc tới nơi nếu nó không nhận tấm thẻ. Kiểu này là sao? Nó chưa kịp làm gì mà! Ơ hay đm.

''..Ờ, cảm ơn.'' 

Câu cảm ơn mới thoát ra từ chính miệng nó xong mà nó muốn đập bể đầu dễ sợ, nghe có khác nào đang dằng mặt người ta không? Mà đáng sợ hơn là con bé kia nghe xong, tự nhiên nước mắt chảy dài, giọt lệ tuông rơi??

Nó luống cuống lấy từng xấp khăn giấy ra cho tóc lam lau, nhìn đống giấy mà nhỏ vừa phí phạm mà lương tâm nó gào khóc theo. Giấy mua bằng tiền chứ có phải lá me đâu mà xài kinh thế, nín dùm con đi! Trời ạ, khóc có cái, mà tốn dữ thần.

Lay hoay cả buổi lo cho con bé kia xong, nó mới được tha để thảnh thơi kiểm tra thử số tiền trong thẻ. Mắt nó lần này trợn trừng lên còn ghê hơn hồi nãy.

WTF?! 3 triệu yên?? Con được đổi đời rồi ba mẹ ơi!!! - Gạt vụ kia qua một bên, nó vui sướng cất món gia tài nhỏ mà nó vừa được trời ban. Tính ra vô đây cũng không tệ, nếu không cần đụng phải dân thứ dữ thì nó có thể sống tà tà như vầy đến hết đại học. Sau đó cật lực gây dựng công ty riêng, là nó hoàn thành được ước mơ từ bé tới giờ của nó rồi. 

''Đây, tài khoản của anh hơi nặng, nên chia bớt cho em đấy.'' 

Chuyển qua tài khoản của đứa em mình xong, nó cười hì hì như trúng mánh. Cộng thêm khoản nó vừa có thêm, thì thẻ của nó sắp quá tải rồi. Dù gì cũng coi như quà, một người 'anh' mẫu mực nên làm đi.

Hành động này của nó thành công thay đổi được bầu không khí lúc đầu, suốt đoạn đường đi cũng nhẹ bớt mấy phần. Vừa tới trường, nó nhanh lẹ bước ra khỏi xe. Một số thì nhìn nó với ánh mắt tò mò, xen lẫn ghen tị. 

''Anh Nakejin, anh ơi!''

Nyoko cũng bước ra theo, giọng vẫn run run khi đối diện trước mặt nó. Đang chạy, chân của nhỏ liền bị vướng vào nhau. Vì theo thói quen, nên nó lao tới túm cổ áo của nhỏ lại, ngăn cho gương mặt thiên sứ kia về với đất mẹ. Với cương vị là một người yêu cái đẹp, thích đồ ngọt mà còn là đàn ông con trai( mang tâm hồn thiếu nữ) thì làm sao nó trơ mắt ra nhìn được. Khỏi khen, nó biết nó giỏi rồi.

''Ổn chứ?''

Đáp lại câu hỏi từ nó là cái gật đầu lia lịa của nhỏ, nó chỉ cười trừ khi thấy được biểu cảm đó. 

''Em muốn nói gì sao..?'' 

Nhỏ lục từ trong túi ra một cặp mắt kính gọng đen hiệu Louis Vuitton đưa cho nó, hèn chi sáng giờ thị lực của nó chả khác nào thằng nghiện. Mơ mơ ảo ảo như đang trong cơn phê thuốc!

Hiểu ý, nó cúi đầu thấp xuống. Nhờ nhỏ đeo giúp mình, Nyoko liền đeo thuận theo ý nó làm. Tầm nhìn trước mắt nó cuối cùng cũng trở về bình thường, suốt quá trình đều được mọi học sinh xung quanh chứng kiến, còn có người còn lăn đùng ra ôm tim ngất.

''Cảm ơn em! À, gọi anh là Taki là được rồi. Kêu họ dài dòng quá!'' 

Nhiệm vụ thành công! 20 Điểm Mệnh đã được cộng vào.- Xoa đầu cô em gái một lát rồi nó mới lưu luyến rời đi, cẩn thận nhắc nhở một chút. Khuất bóng xa khỏi sân trường chính, nó thẳng tiến dựa theo bảng tên để tìm về lớp.

 Vượt ngàn muôn trùng khó khăn thì cuối cùng nó cũng về được cái lớp, đã mù đường rồi mà học sinh trong trường còn chỉ sai tè le. Báo hại nó đi tìm thấy mụ nội luôn, số nó khổ thật chớ.

Nhưng nhìn vô cái lớp càng làm nó sang chấn tâm lý hơn, nhìn kiểu nào cũng giống y như cái Chợ Bà Chiểu phiên bản mini. Nguyên lớp được chia thành 3 khu rõ rệt, đầu lớp là Hội 'Con Nhà Người Ta'. Chính Giữa là Hội 'Ăn Hàng Ở Không', cuối cùng là Hội 'Quậy Phá'. Đương nhiên chỗ bàn nó ngồi là ngay gần chót, nghĩa là nằm giữa 2 hội vô dụng nhất lớp. Quả này toang, xuân này con không về rồi má ơi.

''Ê! Này, thằng gay lọ.'

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới liền. Nó đang ngồi nghịch điện thoại thì đột nhiên bị khoác vai, cánh tay rắn rỏi đó không yên phận mà bới tung đầu tóc lúc sáng nó tốn công chải chuốc. Tia máu hằn rõ lên lúc nó bị người khác chạm vào.

Máu não nó dồn lên tận óc, bàn tay chuyển dần thành trắng bết khi nó cố giữ mình ngồi vững trên ghế mà không nhảy vào dần cho hắn một trận ra trò. Lời chú cá ngừ dạy cấm có sai: Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Tránh ổ gà thì rơi mẹ xuống cống. 

Liếc mắt sang  tên bặm trợn nọ, nó càng thấy buồn cười hơn.

Mặt nhìn không khác nào con King Kong phiên bản lỗi mà trên mạng hay chế cả, còn nhuộm quả đầu hai lai xấu chó nữa mới tức. Thêm hai thằng đi chung với hắn cũng nhìn tấu hài gớm. Thôi kệ, sống chết có số. Phú quý do trời, có muốn, cái mặt tiền của lũ này có đập đi xây lại vẫn không đẹp lên được.

Lấy tay che miệng,  nó cười đến giật giật liên hồi. Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của đám ba người kia, chán chê nó quẹt đi mấy giọt lệ đọng ngay khóe mắt sau lớp kính mỏng. Nghiêm chỉnh nhìn đồng loạt cả bọn, bộ dáng y như đang bàn chuyện.

''Đi, đi. Tiền của tôi không dành để đốt cô hồn.'' 

Xua xua tay tỏ ý đuổi khéo đi, cổ tay mảnh khảnh nó liền bị giữ chặt lại. Hành động này của tên kia cũng nằm trong dự liệu của nó, đâu có đứa bình thường nào vẫn còn bình tĩnh sau câu cà khịa vừa nãy. Trán hắn nổi gân xanh rần rần, nghiến răng keng két.

''Mẹ kiếp! Thằng bóng gió như mày đừng có chọc điên tao lên.''

Hắn kéo dựng đứng nó lên, còn mặt nó vẫn không tý biến sắc. Chiếc điện thoại đáng thương kia được tha mà nằm an tọa trong học bàn, tiếng ting ting của tin nhắn tới làm nó hơi khựng lại

''Bỏ tôi ra..Tôi còn có việc.''

Nó thờ ơ nói, nhận ra nó đang vội. Tụi kia vẫn tiếp tục gây khó dễ, tên đại ca ra lệnh cho hai thằng đệ lôi chiếc điện thoại của nó ra xem. 

*Phập..*

Sợi dây chằng cuối trong đầu của nó đứt đôi, mắt hơi rũ xuống. Nó lấy hết sức đá thẳng vào 'thằng em' của tên kia, làm hắn thống khổ rống lên nỗi nhục nhã mà buông tay nó ra. Tụi đàn em sau khi chứng kiến đại ca bị chơi một vố, cũng hơi rén nhưng vẫn lao vào đấm nó. Thấy được, nó tranh thủ cúi xuống thấp. Đúng theo luật toán tính mà hai tên tông thẳng vào nhau, mặt mũi be bét máu. 

Nó còn chơi thêm mấy cú đạp phang thẳng cò bay, phang-xi phẳng bay vào từng chỗ hiểm của ba tên. Tuy kế hơi bẩn, nhưng miễn thắng là được!

Giải trí xong, nó lục lại trong danh bạ để xem tin nhắn. Cùng lúc đó một danh số lạ hiện lên, đính kèm đó là vài dòng tin.

5:30g chiều, Nhà Hàng gần khu Shinjuku, giao dịch sẽ hoàn tất.- Chỉ đơn giản vài câu thôi mà nó đã liên tưởng ra đủ viễn cảnh kinh hoàng mà mình sẽ gắp sắp tới. Xem ra, không dính tới côn đồ là không được rồi...

---------------------------------------------------

Yea yea!! Au viết xong chương mới rồi nè~

Mấy cô cho Au xin vài sao + comment nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top