Chương 15: Chưa Kịp Làm Gì Luôn

Thay một bộ sơ mi trắng bên trong, quần jean đen kèm áo sweater màu kem bình thường hay mặc. Nó thận trọng leo lên trên con xe máy của Youta, rồi chị tranh thủ nhấn ga lao nhanh về phía trước. Để quên mất Sanzu đang vặn tay cầm phóng chạy bạt mạng đuổi theo sau, mỗi lần gã cố tăng tốc đuổi kịp thì y như rằng khoảng cách của cả ba lại càng xa dần. Gã cay lắm nhưng vẫn phải đành ngậm ngùi chấp nhận, vì chị gã là một con ma tốc độ chính hiệu. Youta mà thứ hai thì đố ai chủ nhật, bả chạy bất chấp đèn đóm gì luôn kìa.

Phần Takitori lần đầu được đi xe với tốc độ cao nên dù khá sợ nhưng nó vẫn thấy thích, hồi nào giờ do không biết lái nên nó mới chả dám đánh đổi cái nhan sắc trời ban này với vài giờ được hưởng mát. Nó đẹp chứ chưa mất trí!

May ra nó với cô vẫn đội mũ đàng hoàng để tránh lực lượng chức năng hỏi thăm, cô vừa lái vừa nói chuyện với nó. Cứ chốc chốc hai người lại cười phá lên như ve sầu về hạ, xém bị lầm tưởng vừa mới chơi đồ xong.

Sanzu chính thức từ chối nhận người quen..

Sau mấy hồi lạng lách, đánh đu, mốc đầu thì xe của cả ba dừng hẳn bên một tiệm sửa xe mô tô cũ. Nó ngoan ngoãn chịu cầm tay chị đi vào bên trong, tay chị ấm mà còn mềm nữa. Trái ngược với đôi bàn tay xương xẩu, lạnh tanh của nó. Nó nhớ cơ thể cũ quá đi à.

''Tên anh ba trợn kia! Ông đâu rồi, tụi tôi tới rồi đây!''

1 phút trôi qua, rồi 2 phút, nhưng vẫn chưa có bất kì phản hồi nào. Một bên bàn tay còn lại của cô đang run lên vì giận dữ, mà nét cười trên mặt cô vẫn chưa phai. Có khi là nở đến gần mang tai không chừng.

''Thấy ổng chưa chị?''

''Chưa nữa..Kêu qua giúp gì đó mà biến đi đâu mất!''

Sanzu cũng mở cửa bước vào, biểu tình vẫn như cũ. Gã có khoác thêm một chiếc áo khoác măng tô màu cà phê sữa trông khá hợp thời, mái tóc xõa tự nhiên thì được buộc cao lên.

''Mẹ kiếp nhà anh! Để tôi đi.''

''Kh-Không, em bình tĩnh cái đã..''

''Khoan đi đã cái thằng nhóc này..!''

Tai nó giật nhẹ khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên kia cánh cửa hậu của tiệm, nó tạm luyến tiếc cái nắm tay kia mà chạy lóc cóc tới xem thử.

''Em có chịu nghe anh nói không?''

''Câm! Đừng-?!''

*Đùng, rầm..*

Tất cả: ?!

Ngay các khoảnh khắc vừa mở cửa, thì nguyên cái mỏ lết từ đâu bay thẳng tới chỗ nó. Đập mạnh vào chiếc mũ bảo hiểm nó đang còn đội, rồi mọi thứ trước mắt nó chính xác là rơi vào ảo giác. Tầm nhìn về không, tầm nhìn về không:))

Quân ác ôn nào vậy..?!! Tôi tới để giải quyết chuyện riêng mà, có ngăn, có cấm gì đâu mà đối xử với tôi như vậy hả trời?! - Nó nằm ôm đầu, co rúm người trên sàn, khóc thành tiếng nhỏ. Mụ nội ôn vịt không à, giờ cho nó về với gia đình được chưa...Nội trong một ngày, hết mèo cào tới ăn mỏ lết. Rồi lát tới gì đây, xe đâm nữa hả??

Giết quách nó luôn đi, chứ chịu đựng nỗi đau kiểu này nó khao không nỗi..

''Taki, này, đừng làm chị sợ! Em đau lắm không, gỡ tay..ra để chị thử xem!''

''Không..hic.. không hề ổn đâu chị! Lát chị..kêu nhà hòm tới chở xác em đi đi. Em tự bóp cổ chết đây!''

Youta là người phản ứng nhanh nhất, cô chạy đến bên cố xem xét tình hình của nó. Nhưng e rằng vẫn không được, nó cứ ôm chặt cứng lấy đầu mà không chịu buông vì cơn đau thốn tới tận óc.

''Ủa?? Youta, Haru?? Hai đứa sao ở trong tiệm anh??''

''Ủa cái đầu anh chứ ủa!''

''Ai đây?!''

...

Một loạt tiếng ồn ào, cãi lộn liên tục đan xen nhau va vào màng nhĩ của nó không ngừng. Bất quá lúc đấy lại có người giựt phăng cái nón trên đầu ra, nó lững thững ngồi lên. Đưa ánh mắt đầy thâm quầng, và đỏ hoen nhìn tên đó.

''Chà, Secret đúng chứ? Trông ngươi khóc xấu chưa kìa..''

Giọng nói gợi đòn đấy của Izana trực tiếp làm nó tụt con mẹ nó cảm xúc, gã là người đã gỡ cái nón kia ra để cho đầu nó thở tý. Khóc mà, cần nhiều không khí chứ không tắt thở chết mất.

''Ừm, rất biết ơn vì anh vẫn còn nhớ tới tôi. Và gọi tôi 'Takitori' hoặc 'Taki' đi, đó tên thiệt, còn kia nghệ danh. Đừng tùy tiện kêu, tôi mà mất nghề thì anh chết với tôi..!''

Quẹt quẹt vài cái cho mặt mày trông đỡ hơn, nó ghét việc bị chê xấu, nhất là lúc khóc. Nhấc đôi mắt xanh tro thờ ơ đáp lại gã.

''Sao ngươi ở đây?''

''Qua xử người, được không.''

''Ai?''

''Họ..''

Chỉ tay về phía hai nam nhân cao chòng nhòng đang bị Youta mắng chửi chì chiết, trong lòng nó hả dạ lắm nhưng vẫn phải cố kiềm nén lại tiếng cười suýt lọt ra ngoài.

''Tên tóc bạch kim với tên tóc vuốt kéo đó hả?''

''Lộn rồi ba ơi! Tôi chỉ rõ đến thế cơ mà.''

Lắc lắc tay của Izana, nó cười khổ chỉ lại cho đúng. Tên tóc bạch kim gã vừa nói là đứng sau chị ấy thì liên quan gì tới người đằng trước, bớt ngáo lại giùm em anh ơi!

Không biết phải có phải vì nhốt không, mà Sanzu đang đứng một bên xem kịch. Đột ngột quay phắc sang nhìn nó, đầu nổi đầy dấu chấm hỏi.

Ha..Không có gì đâu, mà con mèo của tôi đâu?- Nó làm động tác miêu tả, ráng truyền đạt hết câu nói của mình cho hắn ta hiểu.

''Vết thương ở tay là do hai đấy gây ra à..''

''Không, đây là do con mèo cưng của tôi làm. Tôi ghẹo nó, xong nó làm cho vài đường. Nhức gần chớt!''

Nó vừa thuận miệng thuật lại, vừa nhanh chóng đi tới chỗ Sanzu đợi hắn trả lại túi đựng Nero cho nó. Dường như chiếc mèo ghét chủ này cũng biết lựa người trông mình nhỉ, gây rắc rối cho đã rồi giờ ngủ. Chỉnh lại tướng nằm cho Nero xong, nó cười giảo hoạt giơ cánh băng kín mít lên cho Izana xem. Đôi chân mày của gã nhíu một chút rồi lại giãn ra.

''Tuy không muốn làm việc này cho lắm, nhưng tình hình này thì thua rồi. ''

Cúi người xuống lụm chiếc mỏ lết 'đáng thương' rớt ngay chỗ vừa ngồi, nó chậm rãi đi tới đứng kế Youta.

''Ai vừa chọi cái này, tự giác nhận. Đừng để đầu rơi, máu đổ. Cái cảnh đó thảm lắm..''

Cô nàng tóc đỏ vô tư vòng tay qua ôm cổ nó, như hiểu được ý đối phương, chị cũng cầm lên từ trong hộp dụng cụ một cây cờ lê. Hai người đồng thanh cất tiếng. Toàn bộ ý nghĩa đều được thể hiện rõ trong câu văn.

----------------------------------------------------------------------

Ngắn gọn thôi..

Chương này tui vừa viết vừa học online muốn khùng lun, nên nó xàm quần lắm:))


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top